GẶP NGƯỜI BIÊN HÒA XƯA TRÊN XỨ SỞ KANGAROO
Không
hề có trong dự tính của tôi lần đầu đến Úc, nhưng cái duyên hội ngộ người
xưa cho tôi cơ hội gặp lại khá đông anh chị em cựu học sinh trường Ngô năm cũ.
Hạnh phúc biết bao sau hơn 36 năm dài người Biên Hòa lưu lạc, chợt một ngày đẹp
trời nơi xứ người ta hội ngộ bên nhau. Người đầu tiên tôi mong gặp lại nhất, là
cựu huynh trưởng Hướng Đạo Phạm Phú Hòa, cựu học sinh trường trung học Ngô
Quyền niên học đầu tiên.
Nhận cuộc gọi của tôi, anh Hòa la… chói lói: “Sao em ngẫu hứng dữ vậy Hoàng Mai? Ở nước Úc này, đi đâu và làm gì cũng phải có kế hoạch ít nhất từ sáu tháng đến một năm. Đùng một cái em gọi, làm sao anh đón em được? Anh chị đã có hẹn với nhóm người cao tuổi một chuyến nghỉ dưỡng trên đỉnh Cairns từ… nhiều năm trước đó rồi”. Tôi cười vang trong máy: “Sẽ có người khác đón em anh Hòa ơi! Dân Hướng Đạo mà, đi đâu cũng có anh chị em mình...”. Tôi chuyển hướng đi Adelaide thăm chị Hạnh Phạm (K.11 CHSNQ) trước, và cũng dự phòng sẵn địa chỉ của vài anh em Hướng Đạo khác. Nhưng may mắn quá, chị Hạnh đang trong kỳ nghỉ School holiday…
Chị
Hạnh chuẩn bị món phở thật ngon đón em gái quê nhà, cùng món chè tự chế chị cam
đoan… hỏng đụng hàng! Đậu hộp và sữa tươi trộn lẫn bột khoai ngâm nước nóng,
trong tíc tắc hai chị em có ngay hai ly chè đậu thiệt độc đáo. Chị Hạnh rất thích
ăn món Việt, nhưng trong số ba người con trai của chị, chỉ có cậu út là hảo món
ăn quê mẹ mà thôi. Có bạn Việt Nam
đến chơi, chị Hạnh vui lắm vì có đồng minh. Buổi chiều, chị Hạnh chở tôi thăm cầu
cảng Noarlunga. Trời nắng gắt nhưng gió biển thổi lạnh buốt, hai chị em thả bộ
dọc cầu cảng ngắm từng đợt sóng biển dập
dềnh. Một du khách bất ngờ câu dính con… cá mập, hai chị em cùng mọi người ầm ĩ reo hò…
Ngày chủ nhật, tôi đi xe lửa từ Noarlunga Center đến Adelaide. Chị Hạnh cứ lo lắng tôi bị lạc đường, nhưng tôi tỏ ra tự tin “Hướng đạo mà chị, em hỏng bị lạc đâu. Lúc nào không… mò được đường về, em sẽ alo gọi chị…”. Đường phố Adelaide hiền hòa và yên ả, kể cả những khu phố thương mại trung tâm. Tôi rẽ vào Viện Bảo tàng Nam Úc, nơi trưng bày bộ sưu tập đồ cổ thổ dân lớn nhất thế giới, cùng những di sản văn hóa truyền thống các bộ tộc. Một mình lang thang xứ lạ, tuy đơn độc nhưng cũng có cái thú riêng. Trở lại nhà ga trung tâm mua vé đi chiều ngược lại, tôi quay trở lại Noarlunga. Sáng sớm hôm sau, chị Hạnh lái xe đưa tôi ra trạm xe buýt Adelaide. Hai chị em ôm chặt nhau, bịn rịn chia tay vì không biết bao giờ mới gặp lại nhau lần nữa…
Tại Adellaide
Đến
phút 89,9 tôi vẫn mong manh hy vọng anh Hòa sẽ đến đón tôi ở trạm xe buýt Melbourne. Nhưng cuối
cùng tôi được tin anh chị vẫn “mắc kẹt” trên đỉnh Cairns, do nghiệp đoàn hãng bay Quantas đình
công. Tôi gọi điện cho Phương Khanh, bà xã của Đặng Vũ Giang (K.14 CHSNQ) nhờ
trợ giúp. Khoảng 30 phút sau, bé Tơ - con gái của Khanh và Giang - một nữ thiếu
sinh nhanh nhẹn và tháo vác xuất hiện đưa tôi về nhà bằng xe lửa. Tôi và Khanh
thức chuyện trò đến nửa đêm, chờ Giang tan ca làm việc trở về nhà. Những ngày ở
Melbourne, tôi
tá túc tại nhà Giang. Vợ và các con của Giang đều là Hướng Đạo, nên tôi nhanh
chóng trở thành người nhà thân thiết của gia đình.
Giang
chở tôi đến thăm Nguyễn Văn Không mà không hề gọi điện báo trước. Không là con trai
của Đạo Trưởng Trấn Biên Nguyễn Văn Thuyết, và là cháu nội của cố bác sĩ Nguyễn
Văn Hoài, giám đốc người Việt đầu tiên của bệnh viện tâm thần Biên Hòa. Hơn 36
năm xa cách, Không vẫn nhận ra tôi: “Chị Diệp Hoàng Mai, phải không?..”. Ngay
sau đó, ba chị em rủ nhau trực chỉ nhà anh Phạm Phú Hòa, cũng không gọi điện…
đặt hẹn. Tôi dự tính ghi vài dòng “tình
thư” cài khe cửa nhà anh Hòa, nếu như không
gặp được anh. Nhưng may quá, anh chị đã kịp về trên chuyến bay giữa đêm qua.
Thế là buổi chiều hôm đó, Giang và Không đều… nghỉ bệnh. Lâu lắm rồi, anh chị
em Hướng Đạo Biên Hòa ở Melbourne
mới có dịp hàn huyên tâm sự với nhau. Anh Hòa đưa chúng tôi thả bộ đến thăm nhà
anh Đào Văn Sáu - cựu thiếu sinh Lam Sơn - chỉ cách nhà anh Hòa khoảng 100m.
Lần này thì mấy anh em tôi đành viết thư gửi lại, bởi cả nhà anh Đào Văn Sáu
đều đi vắng. Chúng tôi cũng ghé thăm gia đình anh Nguyễn Văn Huệ (Sỹ), cựu
thiếu sinh Quang Trung (Trấn Biên) và là anh ruột của Nguyễn Văn Không. Anh
Huệ đi làm ca đêm không về kịp, đã điện “ủy nhiệm” cho bà xã và con trai của
anh tiếp phái đoàn. Sáng sớm hôm sau, tôi từ giã mọi người tiếp tục hành trình
về lại Canberra.
Tại Melbourne
Giữa
tháng mười, Canberra
đang diễn ra hội hoa xuân Floriade truyền thống. Chị Huỳnh Thị Mộng Hoàn (K.12
CHSNQ) và phu quân của chị, anh Nguyễn Hữu Nhân (K.11 CHSNQ) từ Sidney đến Canberra
cùng chúng tôi dự lễ hội hoa. Cựu HĐS Biên Hòa ở Canberra còn có anh Trịnh Quốc Huy (đạo Bửu Long). Con trai tôi và các bạn “di
tản” nhường căn hộ chung cư nhỏ bé cho mẹ và các bác. Ôi thôi, lâu ngày gặp
lại các… ông bà lão có dịp quậy tưng. Một ngày trong căn hộ chật hẹp, vẫn tốt
chán so với lều trại hồi xưa mà. Hai
ngày cuối tuần, các anh chị đưa tôi đi thăm Tòa nhà Nghị viện cũ - nay là Viện
bảo tàng- Tòa nhà Nghị viện mới, Đài tưởng niệm chiến tranh, cả Lãnh sự quán
Thổ dân, một nét văn hóa rất riêng của nước Úc…
Những ngày ở Sidney, tôi tạm trú tại nhà chị Mộng Hoàn. Chị Hoàn là thành viên Ban đại diện học sinh Ngô Quyền NK 1972-1973, cùng khối TDTT với anh Đinh Quang Bình. Cũng như Giang và Không, chị Hoàn xin nghỉ bệnh với lý do “có bạn từ quê nhà qua thăm, nên xin … bệnh” (?!!...). Anh Nhân và anh Huy rên rỉ: “Ôi Trời! Nó qua đây làm chi, cho thiên hạ rủ nhau… bệnh hàng loạt vậy nè ?...”. Những ngày ở Sidney, các anh chị tận dụng tối đa thời gian đưa tôi thăm thú khắp nơi. Tôi thỏa thích chụp hình Opera House, công trình nổi tiếng của Úc tôi từng ước mơ thăm viếng. Tòa nhà như những cánh buồm căng gió kiêu kỳ trên vịnh Sidney. Anh Nhân chị Hoàn cũng đưa tôi đến Blue Mountain, một khu đất của Thổ dân trước kia mà người da trắng phải mất hơn 25 năm mới tìm thấy lối vào. Từ điểm cao nhất của thành phố Sidney này, thật thú vị khi được thưởng thức vẻ đẹp hùng vĩ của thung lũng Jamison và khối đá Ba chị em đầy huyền thoại…
Tại Sydney
Những
tưởng tôi không còn cơ hội gặp lại anh Trương Đức Hoàng (K.11 CHSNQ), vì trong
thời gian tôi ngao du trên xứ sở chuột túi, thì anh chị đang ở Việt Nam. Tôi rủ rê
các anh chị... đột kích nhà anh Hoàng vào giờ chót. Và cũng lại gặp may, anh
Hoàng đã trở về nhà. Từ sự ngộ nhận của chị Võ Thị Ngọc Dung, anh Hoàng đã tìm
“gặp” lại tôi gần ba năm nay. Tháng 03/2009, tôi quyết định gửi cho Hội CHSNQ
mấy tấm ảnh tư liệu của Ban đại diện HSNQ NK 1972-1973, tôi định ghi tên người
gửi “Hoàng Mai” nhưng vừa gõ chữ Hoàng thì… èng èng, tay vướng phím enter
e-mail chạy tuốt luốt. Chị Dung forward mấy bức ảnh cho anh Hoàng để check
thông tin về người gửi. Qua e-mail add của tôi, anh Hoàng tìm lại “đứa em lưu
lạc” của mình, bởi anh Hoàng cũng là cựu HĐS Kha đoàn Biên Giang (Đạo Bửu
Long) Biên Hòa. Anh Hoàng đưa chúng tôi đến thăm chị Liên, em ruột của cô Phan
Thị Tốt - cô giáo dạy Anh Văn của tôi năm lớp mười và lớp mười một - Trong câu
chuyện dòn như pháo của cư dân Biên Hòa nơi ngôi nhà tuyệt đẹp của chị Liên,
mọi người khám phá nhiều mối “dây mơ rễ má ” thật thú vị, nhưng tôi xin được chia
sẻ vào một dịp khác.
Chưa bao giờ tôi có chuyến đi dài ngày tuyệt vời như thế này. Không hẹn hò, không xếp đặt và… đầy ngẫu hứng, những người Biên Hòa xưa đã tìm đến thăm nhau. Người Biên Hòa nay đã cho nhau niềm vui, những ân tình đồng hương mà có thể do bận rộn mưu sinh, từ lâu mọi người vô tình quên lãng. Một đồng nghiệp lớn tuổi của tôi từng nhận xét: “Anh thấy gần đây em đi nhiều quá! Chiếu theo tử vi, thì cung Thiên Di của em tới thời kỳ… bị động đó nghen. Cứ vậy mà em được đi hoài!...”. Ái chà, hỏng biết cung Thiên Di của tôi bị hay được… động, nhưng một điều hết sức hạnh phúc cuối đời là, tôi có dịp gặp lại gần như tất cả anh chị em bạn hữu thân xưa - những người Biên Hòa tôi luôn thương mến - dù đã cách xa nhau hơn nửa đời người…
Tháng 12/ 2011
Diệp Hoàng Mai