Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Châu Mỹ Quế - ĐUỔI BÓNG

30 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 110694)
Châu Mỹ Quế - ĐUỔI BÓNG



ĐUỔI BÓNG



bo_than_yeu-content


Tôi còn nhớ rõ như in cuộc chia tay của Ba Mẹ tôi ngày ấy. Ngày tôi tròn 5 tuổi. Và bây giờ, tôi đã hai mươi tuổi rồi.

Hơn mười mấy năm trời. Mười mấy năm đầy giông bão, sóng gió trong lòng Ba, mười mấy năm đầy đắng cay, khiến nhiều đêm Ba không yên giấc, và cũng là mười mấy năm tôi thường âm thầm khóc vì thương Ba, nhớ Mẹ và thương cho cả thân tôi...

Ngày Mẹ tôi ra đi, Me ôm hôn tôi, và nói "Con ở lại với Ba”. Chỉ thế thôi! Khi bóng Me xa dần, tôi vẫn còn khóc nức nở trong vòng tay của Ba. Ngày ấy, đầu óc tôi còn non nớt, không hiểu sao Ba Mẹ tôi lại phải chia tay, không hiểu được sao Mẹ tôi có thể đành đoạn để đứa con gái con rất bé bỏng nay ở lại với cha? Tôi còn nhớ giọng nói rất buồn, đầy đau khổ của Ba khi ôm tôi vào lòng, lau nước mắt cho tôi và nói:

Ba không thể nào ngăn được bước đi của Mẹ. Ba không thể nào giữ được Mẹ cho con, khi Mẹ muốn có cuộc sống khác. Nín đi con, giữ làm gì một cái xác không hồn hả con? Người ta chỉ giữ được người muốn ở lại, chứ làm sao níu chân được kẻ muốn ra đi.

Ba nói, tôi có hiểu gì đâu? Hình như Ba nói với chính lòng Ba đó. Từ ngày Mẹ ra đi, những bữa cơm Ba nấu, món ăn khi lạt, khi mặn không ngon như hồi Mẹ còn ở nhà. Có lúc thấy tôi ăn không được, Ba tôi vỗ về:

Con ráng ăn đi, mai ba sẽ nấu ngon hơn. Con thích ăn món gì, mai Ba mua về nấu.

Lúc đó tôi thương ba quá, vội múc cơm ăn lia lịa. Ba nhìn tôi thương cảm. Một năm, hai ba lần Ba đưa tôi đi phố mua sắm. Cái áo đẹp tôi mặc, đôi giày mới tôi mang, chiếc mũ xinh xinh tôi đội, vv… . tất cả đều do Ba gợi ý cho tôi chọn theo sở thích. Các bà, các cô bán hàng trầm trồ:

Ông khéo chọn cho cháu quá! Cái nào trông cũng đẹp cả!

Tôi nhìn Ba ngưỡng mộ và thầm hãnh diện vì Ba. Sau này, mỗi lần Ba đưa tôi về thăm Nội vào những dịp Lễ, Tết, Bà và các cô tôi thường nói:

Tội nghiệp con bé, Mẹ nó đành tâm bỏ cha con nó để sống với tình yêu mới. Đàn bà gì mà tệ bạc quá.

Tôi dần dần hiểu ra, lúc ấy tôi đã hơn 10 tuổi rồi. Tôi đem chuyện nói lại với Ba. Ba tôi buồn bã nói:

Còn con nhỏ, biết chuyện người lớn làm gì! Sau này lớn lên, con sẽ hiểu mọi chuyện. Đừng trách móc ai cả, con ạ! Phải biết bỏ giận hờn, oán hận mới thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản. Con thương Ba thì cố học cho giỏi, ngoan ngoãn, lễ phép với mọi người là Ba vui rồi.

Tôi thương Ba quá. Ba nói như thế hình như Ba cũng nói với chính lòng Ba nữa. Tôi biết tôi là nguồn vui, là niềm hạnh phúc của Ba, tôi hiểu được tình thương yêu của Ba đối với tôi. Có lần, một vài cô cùng sở làm của Ba đến nhà chơi, mua nhiều quà bánh cho tôi và tế nhị nói với Ba:

Anh định sống như thế này mãi sao? Cháu còn nhỏ, cần có người thay mẹ chăm sóc cháu chứ. Đừng để cháu cô đơn anh ạ!

Ba tôi cười nhẹ.

Sống như thế này, hai cha con tôi đầm ấm lắm, cô không thấy sao? Cám ơn Cô đã quan tâm đến. Tôi chưa có ý định gì cả cô ạ, hơn nữa, tôi không muốn làm cho cháu bị tổn thương. Nguồn vui, niềm an ủi bây giờ của tôi là cháu đó.

Sống trong sự chăm chút của Ba, lòng tôi như vơi đi phần nào nỗi nhớ Mẹ. Tôi không bao giờ nhắc Mẹ với Ba tôi nữa, vì tôi không muốn Ba buồn. Tôi nghĩ được như vậy, vì tôi đã dần lớn lên theo ngày tháng. Với tôi, lúc này, bóng Ba quá lớn, tình thương của Ba quá rộng rãi, đã che phủ được nỗi trống vắng vì thiếu Mẹ trong lòng tôi. Khi nghe những câu thơ, bài hát, ngợi ca về tình Mẹ, lòng Mẹ, tôi vẫn thầm trách, các nhà Thơ, nhạc sĩ, sao lại viết ít bài tôn vinh “Tình Cha”? Tôi vẫn thường nói với Ba:

Ba ơi, sau này lớn lên, nếu con có làm thơ, viết nhạc, chắc chắn con sẽ viết về “Tình Cha” đó! Vậy mới công bằng phải không Ba?

Ba tôi mỉm cười không nói, nhưng tôi biết lòng Ba tràn ngập niềm vui. Mà thật vậy, không đợi gì tôi lớn, mà ngay cả bây giờ, tôi rất thường viết về Ba, về lòng yêu thương của Ba dành cho tôi, về sự chăm sóc, dạy dỗ chu đáo của Ba đối với tôi… trong những lần làm báo, sáng tác, văn nghệ ở trường, trong các dịp Lễ Tết, thầy cô, bạn bè đọc qua bài của tôi đều đánh giá cao các bài viết đó. Tôi đưa Ba đọc. Ba tôi nhẹ nhàng nói:

Con hiểu được lòng Ba như thế được rồi. Con gái của Ba đã lớn rồi đó!

Tôi lại nhớ những lần vào cuối năm học, năm nào Ba cũng xin phép nghỉ làm để đến trường dự Lễ Tổng Kết. Nhìn ánh mắt rạng rỡ, hạnh phúc của Ba khi tên tôi được xướng danh lên lãnh thưởng, tôi thấy ngập niềm vui. Hình như nét rạng ngời trên gương mặt của tôi thì ít mà của Ba lại nhiều.

Rồi tôi vào Đại Học, tóc của Ba bắt đầu điểm bạc, đọc sách báo Ba phải đeo kính rồi. Tôi sợ, lại sợ ngày nào đó chắc đau đớn biết là bao! Chắc không nỗi đau nào sánh được. Tôi muốn thời gian dừng lại để cha con tôi thế này mãi mãi. Biết làm sao?

Một hôm, vào buổi tối, Ba nói chuyện với tôi, nói đúng hơn là Ba tâm sự với tôi:

Bây giờ con đã lớn rồi, nỗi đau trong lòng Ba, lòng con đã nguôi ngoai, Ba không muốn khơi lại chuyện đã qua, nhưng Ba nói để con hiểu, để con không thắc mắc gì về việc chia tay của Ba Mẹ, để con có cái nhìn, nhận xét rõ hơn, để tâm hồn con được nhẹ nhàng cởi mở hơn. Ba hiểu con muốn biết, nhưng con không dám hỏi, vì con sợ Ba buồn. Nhưng giờ thì không sao, đã qua lâu rồi, lâu lắm rồi phải không con?

Con biết không? Ngày đó, Ba yêu Mẹ con lắm, yêu từ lúc Ba Mẹ cùng học một trường thời Trung Học, nhưng người Mẹ yêu lại là người khác. Ba biết vậy, nhưng Ba không nản lòng, Ba vẫn cố tâm theo đuổi, Ba hy vọng ngày nào đó Mẹ sẽ hiểu được tình Ba.

Thuận lợi cho Ba là cả hai gia đình Ba Mẹ lại thân tình, muốn kết hợp cho Ba Mẹ. Thế là mấy năm sau, Ba cưới được Mẹ. Còn hạnh phúc nào với Ba hơn nữa? Thế nhưng, sống bên nhau, Mẹ như là chiếc bóng, tình yêu của Ba không làm tan khối băng trong lòng Mẹ. Rồi con ra đời, tưởng gắn chặt được hơn. Nhưng không, bây giờ Ba mới thấy Ba đã sai, Ba đã đuổi theo bóng nên không bao giờ bắt được. Thế là phải chia tay, phải chia tay để Mẹ con được sống với tình yêu mà Mẹ đã có, phải chia tay để giải thoát cho Mẹ lẫn Ba… Ba không trách gì Mẹ con đâu. Tình yêu có lý lẽ riêng của nó mà con. Ba chỉ buồn một điều là tình yêu chân thành của Ba không lay động được trái tim Mẹ, hình ảnh bé bỏng, đáng yêu của con cũng không sưởi ấm được lòng Mẹ.

Chia tay, Ba chỉ yêu cầu Mẹ một điều là để Ba được nuôi con. Ba nghĩ đó là con đường duy nhất để Ba được sống với tình yêu mà Bà đã có.

Thôi con đừng buồn Ba, buồn Mẹ là đã không đem lại cho con hạnh phúc trọn vẹn như bao nhiêu gia đình khác. Thiệt thòi cho con gái cưng của Ba quá phải không?

Ba càng nói, tôi càng thương Ba hơn, thương hơn lúc nào hết. Tôi nói trong nước mắt:

Không, không Ba ơi! Con không dám buồn Ba đâu. Con không bị thiệt thòi nào cả mà trái lại con được nhiều thứ lắm. Ba đã cho con một tuổi thơ đầy ắp hoa bướm, dù rằng con thiếu Mẹ. Ba đã cho con muôn ngàn tia nắng ấm từ trái tim yêu thương của Ba dù rằng trái tim Ba đang đau buốt. Ba đã cho con hàng vạn điệu nhạc, lời ru từ sự dạy đỗ ân cần khi con còn bé đến bây giờ, và còn, còn nhiều nữa làm sao con kể hết hả Ba?

Viết cho ngày Từ Phụ—tháng 6, 2011

CHÂU MỸ QUẾ

23 Tháng Tư 2024(Xem: 445)
Thế là gia đình tôi đã tham gia vượt biên đủ cả đường biển và đường bộ, ngoài ra còn đi chính thức bằng đường bay.
22 Tháng Tư 2024(Xem: 326)
Vào tháng ba và đầu tháng tư năm nay, tôi đã đi du lịch 28 ngày bằng đường thủy và đường bộ. Chuyến đi kỳ này gồm hai giai đoạn:
22 Tháng Tư 2024(Xem: 403)
Về đến nhà với nỗi lo âu tột cùng, suốt ngày hôm đó, 30 tháng tư hình như tôi không có một hạt cơm trong bụng, tôi như người thất thần,
22 Tháng Tư 2024(Xem: 679)
Mong sao tiếng dạ lời thưa sẽ tiếp tục được duy trì và sẽ không trở thành một thứ “Cổ Ngữ” hoặc là hàng hiếm trong tương lai.
22 Tháng Tư 2024(Xem: 402)
Tôi không khóc trong những ngày 30/4 sao được khi biết mình và mọi người sẽ không bao giờ tìm lại được những ngày tháng hạnh phúc như trước ngày 30/4/75
12 Tháng Tư 2024(Xem: 738)
lúc ấy tôi còn trẻ lắm so với phần lớn các đồng nghiệp của tôi ở trường Ngô Quyền. Do đó tôi kết bạn với hai người bạn đồng lứa với tôi là anh Trần Văn Phúc dạy sử địa và Nguyễn Phi Long dạy toán.
11 Tháng Tư 2024(Xem: 549)
Tôi thích hai chữ “Xóm Đạo” từ thuở biết yêu “thơ” vào những năm đầu bậc trung học. Bài thơ có hai chữ “Xóm Đạo” tôi đọc dầu tiên là bài “Tha La Xóm Đạo” của tác giả Vũ Anh Khanh
10 Tháng Tư 2024(Xem: 644)
Tháng Tư lại về, nỗi buồn len lén con tim. Thương lắm người vì ngày này mà chịu nhiều khổ nạn tai ương, tủi nhục ngút ngàn, biết bao gia đình ly tán chia lìa, ngậm ngùi chua xót.
10 Tháng Tư 2024(Xem: 859)
Từ tháng 4/1975 đến nay, đã gần nửa thế kỷ rồi, nhưng mỗi lần đến tháng tư, tôi cứ hay trăn trở và hồi tưởng lại những sự kiện xảy ra sau thời khắc lịch sử ấy.
31 Tháng Ba 2024(Xem: 1367)
Mỗi khi nghĩ về quê hương xứ sở, tôi lại luôn có nhiều cảm xúc và hoài niệm đẹp về những bữa cơm gia đình thơm ngon và đậm vị yêu thương như vậy.
31 Tháng Ba 2024(Xem: 1015)
Hoàn cảnh của Ukraine hiện nay gần giống như VNCH ngày xưa khi mối bận tâm của Mỹ đặt vào cuộc chiến ở Trung Đông. Nhưng may mắn thay tên đao phủ thủ
31 Tháng Ba 2024(Xem: 937)
Bây giờ, tuổi đã nhiều, cuộc sống đã ổn định, tôi có thể tìm cho mình những bộ áo quần vừa ý, hợp thời, may cắt khéo léo. Tôi có điều kiện tìm hiểu trang phục thích hợp.
31 Tháng Ba 2024(Xem: 902)
Năm nào cũng vậy, người Việt Nam ở trong nước và ở nước ngoài, dù đang ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều nhớ đến ngày tết âm lịch thường được gọi là tết Ta để phân biệt với tết Tây.
20 Tháng Ba 2024(Xem: 1731)
Cuộc vui kéo dài mãi cho đến bốn giờ chiều mọi người mới lưu luyến chia tay ra về mang theo hình ảnh của buổi họp mặt ấm cúng trong tình đồng hương Biên Hòa, đồng môn Ngô Quyền
19 Tháng Ba 2024(Xem: 1227)
Cuộc vui nào cũng tàn, điều thú vị là đã ghi lại kỷ niệm để tạo mong ước cho người tham dự sẽ có cuộc hội ngộ vui vẻ như vừa qua.
18 Tháng Ba 2024(Xem: 1427)
Với nền giáo dục nhân bản và khai phóng, trong gần 20 năm tồn tại cùng Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa, Trường NQ sản sinh biết bao nhân tài cho đất nước.
18 Tháng Ba 2024(Xem: 1307)
Như vậy, ngay tại khuôn viên của trường, Đạo làm Thầy, Đạo làm trò và Tinh thần Tôn Sự Trong Đạo đã được đề cao và xem trọng, như là một tiêu chí căn bản mang đậm ý nghĩa giáo dục của trường THCT.
18 Tháng Ba 2024(Xem: 1208)
Từng đám mây xanh lợn lờ trôi dưới cánh của chiếc westjet, cuộc sống vốn dĩ phải ganh đua; rồi… tiền bạc, danh tiếng, hạnh phúc có mãi mãi theo ta xuống mồ chăng?
16 Tháng Ba 2024(Xem: 1231)
Trong những đêm cuối tháng 4 năm 1975, tôi thường trực đêm trong trung tâm giáo dục Hồng Bàng với các ban đồng nghiệp. Chúng tôi uống bia và đánh xập xám chướng để quên đi những lo âu
09 Tháng Ba 2024(Xem: 1473)
Năm nay xuân Giáp Thìn cây anh đào tật nguyền lại nở rộ từ những ngày chớm tết cho đến giờ này. Ông dự định sẽ mời vài người bạn thân ghé nhà để uống trà thưởng hoa như dạo nào…