Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG

07 Tháng Mười 201611:52 CH(Xem: 15921)
Nguyễn Thị Thêm - LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG
Lời Xin Lỗi Muộn Màng

 

Hắn và cô ta học chung một trường, một lớp.

 

Con đường về nhà hắn và cô ta chung một lối. Cái lối đi dài cả mấy chục cây số đó  như cuộc tình của hắn. Con đường còn có điểm dừng nhưng cuộc tình của hắn thì dài thiên thu. Bởi lẽ hắn yêu đơn phương và lẻ loi trên từng lối đi về.

 

Nhà của hắn nằm trên đoạn đường về của nhà cô ta. Cô ta đi xe hơi còn hắn đi xe đạp. Mỗi tối mẹ hắn ra đốt hương ngoài bàn thiên và lâm râm cầu khẩn. Hắn biết mẹ hắn đang xin xỏ ơn trên. Mẹ hắn chỉ có một mình hắn là con trai duy nhất. Thân mẹ góa con côi, bà đã hy sinh cả đời cho hắn, thì bà chẳng hề xin điều gì cho bà.

 

Lời cầu xin đến Phật Thích Ca, đến hầu hết mấy ngài Bồ Tát, hắn biết rõ là xin cho hắn. Chắc các vị đó cũng nhức đầu vì bà xin nhiều quá cho con, mà hắn thì chẳng có gì để các ngài động lòng. Hắn học thường thường, hắn không thông minh, hắn cũng chẳng đẹp trai gì. Xấu nữa là khác. Cái thành tích cá nhân tàng tàng như vậy, mà

 

 

mới từng tuổi này hắn đã biết yêu. Thế mới oái oăm cho cuộc đời của hắn.

 

Mỗi ngày hai lượt đi về, chiếc xe chở cô ta chạy ngang nhà hắn, bụi đường tung mù trời, bám lên những tàng lá cây chôm chôm xòe ra che một khoảng trời xanh.

 

Hắn biết rõ giờ giấc xe chạy và hắn đã đi thật sớm trên chiếc xe đạp cà tàng. Khi chiếc xe chạy ngang nhà thì hắn đã đi rồi, hắn sẽ bắt kịp cô ta trên đoạn đường vào phố quận. Ngay cái cầu nhỏ ranh giới giữa làng hắn với quận lỵ.

 

Khi toán học trò xuống xe và đi bộ vào lớp là lúc hắn đi ngang cô ta. Hắn tà tà đi sau cô ta một chút rồi đạp thật nhanh đến trường. Hắn cho xe vào bãi  khóa lại và đứng ở cạnh văn phòng trường để nhìn cô ta vào lớp. Khi cô ta đi ngang hắn, đôi mắt dửng dưng. Hắn nhìn cô ta và thân ái nở một nụ cười.

 

Hắn ngồi sau cô ta vài dãy bàn học và chăm chỉ làm tốt nhiệm vụ học trò của mình. Hắn ngắm cô ta từ phía sau một cách an toàn và bí mật. Không một người nào biết hắn thầm theo đuổi cô ta. Tuổi học trò khi mới biết nghĩ đến một người khác phái chỉ có vậy. Tình yêu hắn chỉ có vậy. Ngu ngơ và đúng theo bài bản của hắn.

 

Hắn chưa lớn đủ để biết thế nào là tình yêu. Hắn chỉ biết cô ta có cái gì đó đặc biệt hấp dẫn hắn. Hắn thích mái tóc dài cô ta cột cao ngỗ ngáo. Đuôi tóc lắc lư như cái đuôi ngựa,  quất qua quất lại ngang ngạnh như tính tình cô ta. Có khi cô ta tết lại thành hai cái bím dài rồi gập đôi lại bằng cọng thun. Tới giờ tập thể dục, hai cái bím và bô đồ đồng phục thể thao trông cô ta có nét gì thật lạ. Hắn lén nhìn mãi miết quên cả tiếng còi hiệu lệnh của ông thầy Phúc lùn lùn.

 

…..

 

Cô là con gái  duy nhất trong một gia đình toàn là con trai. Thân thế cô cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhà cô không đến nỗi nghèo đến nợ nần chồng chất, cũng chẳng giàu để cô lên mặt lên mày. Ba cô làm tài xế cho sở cao su. Hàng ngày sau khi đưa dân cạo mũ ra lô là ông có nhiệm vụ đưa học trò ra quận lỵ để học. Cái sở cao su nhỏ bé chỉ có đến lớp nhì là hết, nên từ lớp Nhất trở lên các học sinh phải ra trường quận để học tiếp.

 

Chiếc xe chở học sinh ban đầu được chủ sở đóng cho hai hàng ghế để ngồi cho an toàn, lịch sự. Nhưng học trò mỗi năm mỗi đông, nên cuối cùng hai hàng ghế được dẹp đi để học sinh đứng vịn vào thành xe tới lớp, giống như những người dân phu ra lô mỗi ngày.

 

Cô là con tài xế nên được ưu tiên ngồi trước cabin. Đôi khi có những người có giang ra quận mang bầu hay già cả, bố già đuổi cô ra sau đứng với bạn bè. Cô cũng thích cái không khí quậy phá của tuổi học trò. Nên hôm nào được leo lên thùng xe để đứng phía sau cô thích lắm. Nhất là tới mùa trái cây. Cả bọn sắm những cây cù móc. Khi chiếc xe chạy tới, móc những chum chôm chôm vàng ươm hay đỏ mọng, giựt mạnh rớt vào thùng xe giành nhau ăn vui lắm.

 

Khoảng chôm chôm xòe nhánh ra ngoài đường nhiều nhất là ngay đầu đường. Nơi đó nghe nói là nhà của một số cô gái điếm. Tụi học trò đồn thổi với nhau như vậy, khi thấy nhiều cô gái ăn mặc lòe loẹt hay đứng trước nhà. Nhưng bà chủ của miếng vườn chôm chôm sai trái đó mới đáng nói. Mỗi lần xe học trò chạy qua là bà tức tối vô cùng vì bị hái trộm trái cây. Xe chạy qua rồi, nhóm học trò còn thấy bà ra đứng xỉa xói nói gì đó sau làn bụi đường mờ mịt.

 

 

Một buổi chiều trên đường về, xe học trò trờ tới, bà ta ra giữa đường chận xe. Tay lại cầm cái cây la mắng nhóm học trò phá phách. Bà mắng vốn với bác tài xế là ba của cô. Gương mặt bà ta không đến nỗi xấu, nhưng cơn giận và cách nói của bà làm cô không có thiện cảm tí nào. Nhìn đôi mắt giận dữ và hai tay quơ quơ hăm dọa, cô thấy bà ta thật dễ ghét.

 

Ba cô nỗi tiếng là người ít nói nhưng rất có uy. Ông để cho người đàn bà trút hết phẩn nộ rồi mỉm cười từ tốn:

- Bà chị thông cảm. Tui chỉ là tài xế lái xe. Trên xe, tụi con nít làm gì tui đâu có biết. Mà bà chị cũng biết rồi, học trò nó phá cho vui, chứ hái được mấy trái đâu khi xe đang chạy. Bà chị đừng nóng, thôi để tui la nó.

Rồi ông nhìn lên thùng xe, nghiêm giọng:

- Mấy đứa ngày mai không được nghịch phá hái trái cây nữa nghe chưa!.

Ông xoay qua người đàn bà, cười cười:

- Tui la tụi nó rồi. Bà chị yên tâm đi.

Ông chưa kịp leo lên xe để lái đi thì một tên học trò mặc áo trắng quần xanh lái xe đạp trờ tới:

- Má ! Cái gì vậy má?

 

Thì ra bà già khó ưa kia là má hắn, cái thằng học chung lớp với cô. Cái thằng dễ ghét, cứ nhìn cô cười cười. Ân oán bắt đầu từ đó.

 

Buổi sáng hôm sau, cô vào lớp và trong lúc không ai để y, trước khi toán trực kịp thời lau bảng. Cô vẽ một người đàn bà gương mặt dữ dằn tay cầm cây quơ quơ hâm dọa rồi viết lên hàng chữ “ Má thằng Sơn nè tụi bây”. Cô  thấy thật thỏa dạ đã trả thù cho cả nhóm học trò bị la mắng hôm qua.

 

Cô đã không có cảm tình với hắn mà má hắn chỉ vì mấy trái chôm chôm mà chận xe ba cô mắng vốn. Từ đó cô càng ghét cay ghét đắng cái thằng học dở mà còn hay lén nhìn cô cười cười. Nhiều bận cô mắng thẳng mặt.

- Cái gì mà nhìn tui cười hoài. Bộ mặt tui dính lọ nghẹ hả? Hả?

 

Hắn không nói gì. Mà biết phải trả lời sao khi cái mặt cô đỏ bừng tức giận. Hai con mắt to của cô mở lớn nhìn hắn như ăn tươi nuốt sống. Hắn lặng lẽ cúi đầu vội bước ra khỏi sân trường.

 

Có hôm cô cùng nhóm bạn ra uống đậu đỏ bánh lọt ở cái xe nước đá trước trường,  Hắn đã nhanh tay trả tiền dùm cho cô. Thay vì cám ơn thì cô lại trổ cái trò chanh chua ra mắng tét tát vào mặt hắn:

- Bộ tưởng tui nghèo đến không trả nỗi tiền ly nước hả. Đừng lên mặt làm phách nhà có vườn trái cây. Cái mặt thấy ghét.

 

Rồi cô thảy tiền trả lại hắn kèm theo một cái nguýt bén hơn dao.

 

…..

 

Rồi thì cái lớp của hắn và cô ta lên trường tỉnh để học. Học trò trường quận lên tỉnh như nhà quê lên phố chợ. Cả nhóm mướn nhà trọ gần trường để tiện việc đi học và cũng để giúp đở lẫn nhau. Ai có gia đình hay có bà con quen thì ở trọ do cha mẹ gửi gấm. Cô ta không ở trọ với các bạn nên hắn một lần nữa không thể cùng cô ta gặp gỡ hàng ngày.

 

Mà cũng lạ tại sao hắn không thể quên cô ta. Cô ta không đẹp để hắn có thể chết mê chết mệt. Cô ta cũng không hiền để cái nết đánh chết cái đẹp. Hắn đôi lúc cũng giận mình sao lại nhớ nhung.

 

Hắn biết nhà cô ta ở trọ. Khi những người bạn chưa ăn bửa sáng để chuẩn bị đi học, hắn đã phóc lên chiếc xe đạp ra đi. Hắn đứng nép mình bên một gốc cây cuối con đường trong xóm. Khi cô ta bước ra khỏi cái cổng nho nhỏ của căn nhà thì hắn dẫn xe đạp đi sau. Hắn chừa một khoảng cách để cô ta không thể nào mắng hắn.

 

 Thoáng thấy cô ta quay lại là hắn giả vờ nhìn trời cao mây trắng như không hề quan tâm tới ai. Đường chung ai muốn đi thì tự do. Gần tới trường, hắn phóc lên xe đạp chạy qua mặt cô ta . Hắn cất xe vào bãi và mặc dù hắn học ở tầng dưới, nhưng hắn vẫn lên lầu đứng ở cầu thang nhìn xuống. Khi cô ta bước lên cầu thang ngước mặt nhìn lên, chạm mắt hắn. Hắn nở một nụ cười thật tươi và hạnh phúc. Chỉ ngần đó thôi cũng đủ cho hắn có một ngày vui.

 

…….

 

Cô ta ghét hắn Không hiểu sao như vậy. Dường như kiếp trước hai người có nợ oan gia. “ Cái Thằng mặt thấy ghét” là câu cô ta nói về hắn dù hắn không làm gì để cô ta phải phật lòng ‎.Cái tiếng “Thằng” mà nhóm học trò thường gọi để chỉ về một đứa con trai, không cách gì thay đổi dù bây giờ đã lên Trung học đệ Nhị Cấp. Tuy nhiên với mấy đứa con trai khác, cô ta không hề ghét mà còn rất thân. Nhưng riêng hắn khi nhìn hắn cười cười với mình cô ta thật bực mình và giận lắm.

 

Cô ta biết hắn thích mình, nhưng tại sao bao nhiêu bạn gái cùng trường mà hắn không thích và đeo đuổi mà lại đi theo ám mình. Nhiều lúc cô ta muốn nói thẳng hay mắng cho hắn một trận nhưng dường như hắn tránh né sự đối diện chua chát đó. Hắn chỉ thích làm cái bóng, một cái bóng âm thầm đi sau cô ta.

 

Kỳ thi tú tài gần kề, đối với học sinh thời chiến, kỳ thi này quyết định vận mệnh con người. Thi rớt có nghĩa là bước vào đời quân ngũ. Nghĩa là chấm dứt tuổi học trò tươi vui để đối diện với súng đạn và cái chết.

 

Những ngày cuối cùng trong niên khóa. Một ngày hắn theo một người bạn vào thăm cô ta. Mặc cho cô ta và người bạn chuyện trò vui vẻ. Hắn vẫn ngồi im lặng lẽ nhìn. Khi tạm biệt ra về, lúc người bạn quay lưng ra cửa, hắn lột nón để cái đầu cạo trọc và nói nhỏ, giọng thật buồn “Tôi thương cô, tôi cạo đầu vì cô đó”.

 

Cô ta khựng lại một giây, một niềm hối hận trào lên. Không! Không đời nào cô ta có thể yêu hắn. Cô ta chỉ thấy lạ. Sao hắn lại dại dột như vậy. Bộ hắn không biết rằng cô ta ghét cay ghét đắng hắn hay sao? Mà thật lạ, sao mình không thể cho hắn một tình bạn như những người khác. Nhưng đã muộn mất rồi. Hắn đội mũ lên và đi thật nhanh ra khỏi cái cổng nhỏ của căn nhà cô ta ở trọ.

 

Cô ta thi đậu kỳ thi rồi lên thành phố học tiếp. Cuộc sống cuốn hút cô ta theo vòng xoáy của đời người. Cô ta quên bẳng đi hắn dễ dàng như quên những câu chuyện chẳng có gì đáng quan tâm.

 

……

 

Chiều nay trên tiền đồn người lính trẻ nhớ nhà quay quắt. Nhớ mẹ già, nhớ bạn bè và nhất là nhớ cái dáng của cô ta. Người con gái định mệnh đã làm hắn đau khổ triền miên. Nhìn những cô học trò trong làng đi về trong những tà áo dài trắng bay bay, hắn nhớ trường, nhớ lớp. Nhớ từng dãy ghế và chỗ ngồi từng người. Hắn đã từng hí hoáy ngồi vẽ hình cô ta với mái tóc cột cao như đuôi ngựa. Hắn nhớ dáng cô ta mỗi khi lên thuyết trình trước lớp. Giọng cô ta lúc sang sảng lúc trầm xuống theo cốt chuyện. Cô ta thật đẹp trong hắn.nhưng hắn biết không bao giờ cô ta chọn hắn.

 

Mặc kệ ! Hắn chỉ cần cô ta biết hắn yêu cô ta vô cùng. Còn gì tiếp nữa hắn giao cho định mệnh.

 

Hắn rút trong ba lô ra một tập giấy pơ luya (pelure) Hắn chọn màu xanh hy vọng và nắn nót viết thư. Hắn nói với cô ta đừng xé, hãy vui lòng nhận và đọc thư hắn như đọc một chuyện vui cười nào đó. Hắn kể chuyện lính tráng, chuyện vui buồn và nỗi nhớ triền miên.

 

Hắn không giỏi văn chương, nhưng thư viết là tất cả nỗi lòng chân thành của hắn. Một người lính đang đối diện với chiến tranh và cái chết. Niềm hy vọng là có một người con gái đang nghĩ về mình. Người con gái mà hắn yêu thương trong thầm lặng.

 

Hắn gấp thư lại, ngày mai sẽ gửi đi, hy vọng cô ta nhận được và đọc thư hắn với một nụ cười. Chỉ có vậy thôi mà hắn thật vui, thao thức cả đêm.

 

…..

 

Cô giáo ra khỏi cổng trường. Cô ta cảm thấy có gì lạ lạ vướng víu bước chân. Nhìn bên phải, cạnh quày hàng bán nước học sinh. Cô ta lại bắt gặp nụ cười ngày nào. Hắn ngồi đó nhìn cô ta với đôi mắt rực sáng mừng rỡ. Người bạn học ngày nào ngồi đó. Bộ đồ lính trông hắn khác đi, nhưng nụ cười và đôi mắt của hắn không thay đổi.

 

Cô ta không giận hắn, cô ta thoáng chút mừng là hắn bình an, nhưng đôi chân cô ta vẫn bước tới không dừng lại. Tại sao vậy, cô ta cũng không hiểu được mình. Chỉ biết những bức thư hắn gửi về cô ta đều đọc. Như hắn nói cô ta đọc như đọc một mẫu tin chiến sự. Những tình cảm của hắn không làm cô ta rung động mà đôi khi lại có ý nghĩ hắn ta tửng tửng, không được bình thường. Những lời lẽ như vầy cũng có thể nói ra. Đọc xong cô ta xé không thương tiếc và cũng không hề gửi lại cho hắn một lá thư hồi âm .

 

 Trong từng ngày tháng hắn kể, cô ta thấy cuộc sống hắn vất vả và hiểm nguy. Hắn bảo vệ cho cô ta ngồi yên đèn sách. Hắn đem sinh mạng của mình để cô ta bình an. Thế mà tại sao cô ta lại ghét hắn. Cô ta cũng không hiểu được, chỉ biết  là cô ta không hề có cảm tình với hắn, nhìn mặt hắn là cô ta ghét. Thế thôi.

 

Đôi lúc cô ta muốn viết cho hắn một lá thư để an ủi hay khuyên hắn quên cô ta đi. Nhưng khi ngồi lại bàn, trước tờ giấy trắng. Cô ta không thể nào viết được gì.

 

Hôm nay chắc là hắn ta về phép, nên tới trường thăm. Có nên dừng lại hỏi thăm hắn như một người bạn đi lính về thăm trường không? Nhưng dừng lại để nói gì với hắn khi trái tim cô ta không hề rung động. Hắn vẫn là hắn và cô ta vẫn là cô ta. Làm sao định nghĩa được tình yêu khi hắn chỉ là một chiếc bóng lẻ loi bên đời cô ta.

 

Thế rồi sau mấy ngày thấy bóng hắn lãng vãng trước cổng trường, cô ta không thấy hắn xuất hiện. Một nỗi buồn và ân hận dâng lên. Cô ta tự trách mình tàn nhẫn, cô ta phát hiện mình ích kỷ và đáng ghét. Tại sao lại khép lòng với một người chân thành như hắn. Tại sao không cho hắn một tình bạn để hắn có niềm vui mà tiếp tục cuộc đời binh nghiệp đầy chết chóc. Liệu lỡ hắn chết đi hay vì chút tình vô vọng này mà tâm trí bất thường thì mình sẽ ân hận suốt đời. Sẽ gánh cái nghiệp này biết bao giờ mới trả xong...

 

.....

 

Chiều nay, cô giáo già ngồi trước máy, những con chữ nhảy múa trước mặt. Thêm một lần trường xưa họp mặt. Những kỷ niệm đẹp thời áo trắng thơ ngây lại hiện về . Ngôi trường thân yêu thời trung học với bao nhiêu gương mặt bạn bè thương mến.

 

Cô ngồi nhớ tên từng người. Điểm mặt từng người rồi cười hạnh phúc. Cô ta nhớ lần về họp mặt năm nào. Những người bạn cô đã bước qua cái tuổi 60 mà vẫn giữ được tình bạn thân ngày xưa.

 

Những nụ cười thương yêu thân thiện, Những cái bắt tay,. Những bài thơ hồi đi học cùng nhau đọc thật vui. Chở nhau trên những chiếc xe honda. Những ông bà nội ngoại thấy mình trẻ lại, hồn nhiên và hạnh phúc.

 

Nhìn bạn bè cùng đến chung vui chào đón người bạn già phương xa về thăm. Cô chợt thấy vắng một người. Một người mà trong lương tâm cô rất muốn gặp mặt.

 

50 năm đã trôi qua rồi, cái tuổi trẻ nông nổi, kiêu ngạo ngày xưa đã không còn. Thời gian và cuộc sống đã cho cô thấy ý nghĩa của tình người và thế nào là hai chữ tình yêu. Sự đào thải của thời gian và giá trị thực sự của con người để quay về bản ngã và tâm đạo, khiến lương tâm cô ta không yên.

 

Cô giáo già thấy mình cần phải nói lời xin lỗi sau bao nhiêu năm lặng im.

 

 

Người bạn ngày xưa ơi!

 

Tôi chân thành xin lỗi bạn. Trong đời tôi, đây có lẽ là lỗi lầm lớn nhất. Đó là đã làm tổn thương người khác. Mặc dù trái tim nó có lý lẽ riêng của nó. Tôi không thể đáp ứng tình yêu của bạn cũng như nhiều người đã từng tỏ lòng với tôi. Nhưng đối với một người bạn thời trung học thơ ngây, tấm chân tình bạn đã dành cho tôi bao nhiêu năm. Tôi cảm thấy mình vô cùng có lỗi.

 

Hãy tha lỗi cho tôi với những cữ chỉ vô ý thức ngày nào, Hãy thông cảm cho tôi khi thuở ấy tôi chưa biết yêu và chưa biết sự đau khổ của tình yêu tuyệt vọng. Khi nhận những bức thư bạn gửi về tôi đã dửng dưng và còn có ý khinh ghét bạn.

 

Tôi muốn một lần về lại quê hương để đối diện với bạn, dù bạn có ra thế nào chăng nữa, tôi cũng sẽ đến trước mặt bạn mà xin lỗi. Xin lỗi không phải tôi hối hận vì tôi không chọn bạn đi cùng tôi đi suốt đoạn đường đời. Cũng không phải vì bây giờ tôi nghĩ lại mà tiếc nuối.

 

Tôi xin lỗi vì ngày xưa tôi không biết xử thế mà cho bạn một tình bạn đơn thuần như những người bạn khác. Tôi không hiểu sao lúc đó tôi ghét bạn thậm tệ. Ghét đến không muốn nhìn mặt hay nói một lời nào. Có lẽ chúng ta có ân oán từ kiếp trước nên khiến như vậy. Tôi không đùa với tình yêu của bạn, cho nên tôi không có lỗi trong cuộc tình này. Tôi chỉ hối hận là không đối xử với bạn nhẹ nhàng hơn. Cho bạn một tình bạn chân thành để bạn có một lối thoát trong mối tình vô vọng xâu xé cuộc đời bạn.

 

Hy vọng bạn đọc được những lời này của tôi và mỉm cười tha thứ.

Hy vọng chúng ta có dịp gặp mặt nhau. Những người bạn già ngồi lại uống với nhau ly trà. Kể chuyện đời, chuyện con cháu và trân quý cái thời trung học thơ ngây.

 

Bởi vì, theo tôi không có tình bạn nào tươi đẹp và trong trắng như tình bạn thời cắp sách đến trường. Nó đơn thuần là tình bạn không tỵ hiềm, bon chen. Không đấu đá nhau vì miếng cơm manh áo. Không lo lắng sinh kế hay phân biệt giàu nghèo.

 

Tình bạn đó như kim cương bền vững với thời gian. Dù bây giờ nhiều bạn đã nằm xuống. Nhiều bạn đang đấu tranh với những căn bệnh tuổi già hay chật vật vì cuộc sống.

 

Tôi hy vọng sẽ cùng các bạn họp mặt vui vẻ, thăm thầy cô, và nói với nhau những lời chân thành nhất.

 

Riêng bạn, hãy nhận cho tôi một lời xin lỗi muộn màng.

 

 

NTT.

Hè 2016

 

 

 

 

 

 

 

04 Tháng Mười Một 201612:43 CH(Xem: 20130)
Bước nhẹ đường chiều về bến mơ Hàng cây trụi lá đang ngóng chờ Trời Thu hiu quạnh chiều mây tím Về mái tranh nghèo, thăm quê xưa?
03 Tháng Mười Một 20161:38 CH(Xem: 22131)
Gió từ phương Bắc thổi sang Gửi trao giá lạnh nồng nàn thấm mau Mù sương trắng toát phủ màu SaPa theo cái rét sâu đầu mùa.
03 Tháng Mười Một 20161:14 CH(Xem: 39038)
Mưa còn mưa mãi, mùa Đông Tình xa rớt xuống mênh mông cõi buồn Xòe tay đếm giọt mưa tuôn Tưởng như nắng ấm vẫn còn quanh đây
03 Tháng Mười Một 201612:56 CH(Xem: 17727)
Phải nhìn nhận trước 1975, không ai nghe nói xa gần đến một dòng văn học mang dấu Chúa. Người ta chỉ được biết đến một phần nhỏ và hiếm hoi được đăng trên Tập San Sử Địa miền Nam.
29 Tháng Mười 20169:30 SA(Xem: 21342)
..., và xin cảm ơn đại gia đình Ngô Quyền trong và ngoài nước đã thương tiếc và thành kính tiễn biệt Ba con đến nơi an nghỉ cuối cùng. Ba con đã ra đi trong thanh thản và mãn nguyện.
29 Tháng Mười 201612:48 SA(Xem: 14197)
Chúng tôi tin, học trò của Thầy Quyến không những chỉ nhớ "nét dịu dàng" của Thầy, mà còn nhớ tấm lòng của Thầy với học trò.
28 Tháng Mười 201612:25 CH(Xem: 20615)
Halloween năm nay 2016 Ngay mùa bầu cử nên phiền hơn Ma quỷ lộng hành chơi chính trị. Thế giới thừa cơ lại khinh lờn
28 Tháng Mười 20167:09 SA(Xem: 19373)
Lá vàng rơi, mây trôi bàng bạc Một chiều Thu trông ngóng cố Hương Sầu thương qua mấy đoạn trường Tương tư bóng nhạn, Cố Hương ngậm ngùi
27 Tháng Mười 20165:18 CH(Xem: 22243)
Chờ đợi mãi cho đến hôm nay tôi mới cầm được trên tay cuốn Kỷ Yếu Hướng Đạo Biên Hòa với đề tựa Xiết Bàn Tay Trái do nhóm tác giả là cựu Hướng Đạo Sinh Biên Hòa thực hiện.
27 Tháng Mười 20163:42 CH(Xem: 15920)
Mưa! những giọt mưa tháng mười vẫn nhịp đều trên mái nhà như một điệu nhạc. Điệu nhạc mùa thu bao giờ cũng buồn.
27 Tháng Mười 20161:37 CH(Xem: 20321)
Én về, Xuân có về chưa ? Vòng xoay thiên tạo bốn mùa đợi mong Lạnh lùng trở ngọn gió Đông Cỏ hoa cây lá vời trông Xuân thì...
27 Tháng Mười 20161:24 CH(Xem: 23478)
Đã qua rồi, vàng thu bay lá rụng Hoàng Gia ơi! Công Chúa ngủ trên rừng... Ta nhớ mãi, biển hoàng hôn gió lộng Người về đâu? sương khói phủ rưng rưng.
27 Tháng Mười 20161:18 CH(Xem: 26069)
Ta tìm trong vườn biếc, Một nhánh hoa lẻ loi. Xanh xao màu kỷ niệm, Ngập tràn nỗi nhớ nhung.
27 Tháng Mười 20161:11 CH(Xem: 26955)
Không về...! Còn nhớ gì không? Thôi nhé, cho Ta gởi lại lòng Thu nữa, sẽ về trong nắng sớm Quên những lạnh lùng... của tuyết Đông!
27 Tháng Mười 20161:03 CH(Xem: 17911)
Mỗi tôn giáo đều có những mong ước truyền đạt, phổ biến tư tưởng đạo đến quảng đại quần chúng. Việc truyền đạo không phải là một điều xấu như có một số người nghĩ.
22 Tháng Mười 201611:52 CH(Xem: 21603)
Truyền thống muôn đời Uống Nước Nhớ Nguồn. Công ơn Thầy Cô luôn ghi khắc trong tâm hồn những người học trò xứ Bưởi. Chúng ta hôm nay dù có thành danh hay chỉ thành nhân vẫn không quên.
22 Tháng Mười 201611:51 CH(Xem: 13974)
Ngày tiễn đưa thầy Bảo cũng là ngày được tin trễ thầy đã vĩnh viễn an nghĩ. Mong hương linh thầy thông cảm và tha thứ cho chúng em.
22 Tháng Mười 201610:31 CH(Xem: 20482)
Tạm biệt Gấu hăng, anh đi trước nhé! Chỉ là thứ tự kẻ trước người sau thôi – bởi sớm muộn gì anh em hướng đạo nhà mình cũng gặp lại nhau –
21 Tháng Mười 201612:06 CH(Xem: 18838)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh CHIỀU THU ẤY - Nhạc Lam Phương - Sĩ Phú trình bày THEO LÁ VÀNG BAY - Ngọc Lan trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
20 Tháng Mười 201610:52 CH(Xem: 16056)
Ngày tháng cũng như cơn mưa ngoài kia, cứ trôi đi, chỉ còn lại kỷ niệm. Tôi trộn lẫn mưa hai miền yêu dấu, nhưng nỗi niềm cứ nặng về một phía xa kia...
20 Tháng Mười 20163:46 CH(Xem: 36130)
Phóng sự bằng hình “Cựu hướng đạo sinh Biên Hòa – xưa và nay” lần này xin thay lời kết, khép lại hành trình tìm nhau của gia đình cựu HĐS tỉnh lỵ Biên Hòa tròn 60 năm tuổi.
20 Tháng Mười 201612:58 CH(Xem: 20611)
Chỉ vậy thôi và chỉ có vậy thôi Mà sao mình vẫn chưa làm trọn vẹn Để bây giờ xót xa nhìn ngọn nến Loay hoay hoài lời đáp vẫn chưa xong!
20 Tháng Mười 201612:23 CH(Xem: 18171)
Nếu được phép chọn lựa và đánh giá lịch sử thì tôi xin chọn cuộc Nam tiến là những giai đoạn vẻ vang và đẹp nhất lịch sửcủa dân tộc Việt Nam.
16 Tháng Mười 201611:28 SA(Xem: 14638)
Xin được viết bài này như một nén hương thành kính đưa Thầy về với hư không từ quý Thầy Nguyễn Phi Hùng, Lê Quý Thể (California), Trần Phiên (Texas),Tôn Thất Để (Canada), ,,,
15 Tháng Mười 20163:29 SA(Xem: 16825)
Thầy là bóng mát, là điểm tựa cho tất cả cựu học sinh NQ hướng về như hướng về trường xưa với tất cả yêu thương. Bây giờ thầy đã vĩnh viễn ra đi, chúng con thấy mình mất mát nhiều.
14 Tháng Mười 201611:13 CH(Xem: 16576)
Xin thành kính vĩnh biệt Thầy Hiệu Trưởng Phạm Đức Bảo của trường trung học Ngô Quyền BH xưa.
14 Tháng Mười 201612:52 CH(Xem: 26326)
Sinh, già, bệnh, chết cuộc đời, Kiếp người ai cũng một thời như nhau. Thời gian thấm thoát qua mau, Mưa rơi sẽ tạnh, buồn đau phai dần.
14 Tháng Mười 20162:02 SA(Xem: 21441)
Tôi về lại Biên Hòa mang theo hành trang đầy ắp những kỷ niệm và có cả quà tặng của bạn bè. Món quà trị giá nhất mà tôi nhận được là Tình Đồng Môn thắm thiết.
13 Tháng Mười 20169:59 CH(Xem: 34953)
Chiếc lá rơi, ngoài Trời mùa Thu chớm Vào ngày này Mẹ lặng lẽ ra đi Để cho con những tháng ngày nhung nhớ Nhớ Mẹ hiền. Nhớ lòng Mẹ Từ Bi
13 Tháng Mười 20161:16 CH(Xem: 19760)
Gởi lời chào cơn mưa Sàigòn Qua kẽ tay hạt lên đầy nỗi nhớ Mưa chưa ướt hết chiều dài phố nhỏ Ướt lòng người nầy đứng đợi người kia
13 Tháng Mười 201612:42 CH(Xem: 18722)
Cái lợi thế duy nhất và chắc chắn của tác giả Nguyễn Thế Anh là các tài liệu của ông viết về Nhà Nguyễn Việt Nam phần lớn đều bằng tiếng Pháp.
11 Tháng Mười 20163:37 CH(Xem: 12110)
Chúng em cũng xin cám ơn hai Thầy: Phạm Gia Hưng và Thầy Hoàng Quý Nam đã bỏ chút thì giờ đến chung vui họp mặt với đồng hương Biên Hòa và chúng em.
10 Tháng Mười 201611:09 SA(Xem: 24536)
Gặp nhau chỉ có trong mơ, Tiếc thương xin gởi bài thơ "Nguyện Cầu". Hồn Anh thanh thản vô sầu, Ta làm Mây trắng trên bầu Trời xanh...
08 Tháng Mười 20165:24 CH(Xem: 12203)
Sáng nay vào email. Được tin Thầy vừa mất. Trong lòng buồn chật ngất. Một giọt lệ vừa rơi. Thầy đã buông tay rồi. Bỏ cái thân tầm gửi
08 Tháng Mười 20163:48 CH(Xem: 19721)
Ngày xưa dưới trăng vàng Dệt thật nhiều mơ ước Giữa đường trăng hát vang Bài tình ca tha thiết. Thời gian thản nhiên qua Đem xuân thì đi mất Tình đầu đã phôi pha Trong bộn bề tất bật.
07 Tháng Mười 201610:20 CH(Xem: 19794)
Đẹp ngẩn ngơ mây ngũ sắc mượt mà Đang phơ phất dải lụa mềm óng ả Nhẹ bay bay chiếc lá vàng lả tả Mùa thu về chất ngất chữ yêu thương
07 Tháng Mười 20162:51 CH(Xem: 18764)
Địa chỉ để gia đình cựu hđs.BH nhà mình có thể liên lạc để nhận kỷ yếu: 1) Dung Phùng / Tel: 0918 806006/ Email: dungpt1@yahoo.com; 2) Mai Diệp/ Tel: 0919 118622/ Email: diepmails@yahoo.com
07 Tháng Mười 201612:30 CH(Xem: 21499)
Mọi sự buồn vui cũng sẽ qua, Hận, Thù, Ân, Oán khổ riêng Ta. Mở rộng lòng yêu đời bớt khổ, Nở thắm môi cười vạn đóa hoa.
06 Tháng Mười 201612:48 CH(Xem: 19582)
Đưa tay đón tháng mười về Thu đang bịn rịn vân vê đất trời Còn đây chút nắng thu rơi Lời thương chưa ngỏ gọi mời gió đông.
06 Tháng Mười 201612:37 CH(Xem: 18832)
Thế là mình đã xa nhau Biển dâu thì đã biển dâu cuộc đời Đêm vẫn đêm của ngậm ngùi Ngày không yên cũng bồi hồi không yên
06 Tháng Mười 201612:22 CH(Xem: 17096)
Theo Gs Trần Anh Tuấn, với tư cách Phó Khoa trưởng Học vụ, Gs Nguyễn Thế Anh là người soạn thảo chương trình Tiến sĩ Văn khoa Việt Nam vốn bị xóa sổ từ năm 1919, dưới thời Pháp thuộc.
01 Tháng Mười 20162:22 CH(Xem: 20777)
Có ai cùng Ta, hoà bản đàn vui Trời Thu buồn mấy... chẳng bùi ngùi Nghe lòng réo rắc... tơ tình ấy Nỗi buồn vào Thu, dần dần lui
30 Tháng Chín 20164:54 CH(Xem: 16337)
Trong mỗi tấm hình hướng đạo cũ kỹ, anh chị em tôi đều có những kỷ niệm vui buồn. Với từng nhân vật trong những tấm hình này,
30 Tháng Chín 20161:58 CH(Xem: 19274)
những chiếc lá rơi nhẹ, qua khung cửa. những chiếc lá đỏ, vàng, lá mùa thu. …. biết chăng, em? khi, những chiếc lá thu bắt đầu, rơi… là khi ta nhớ em nhiều nhất…
30 Tháng Chín 201612:35 CH(Xem: 23148)
Những bài thơ bao nhiêu đêm thức trắng Xếp trong ngăn như giấy má vô hồn Ai đọc lại và ai còn nhớ lại Tóc bạc rồi đời bóng xế hoàng hôn
30 Tháng Chín 201612:29 CH(Xem: 20360)
Chuyện của nước tôi không phải chuyện cười Nghe tim quặt thắt muốn kêu trời Bao điều trái ngược đầy bi thống Thương quá Việt Nam quê hương tôi!
30 Tháng Chín 201612:22 CH(Xem: 19169)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh Áo Tím Mùa Thu (Nguyên Vũ--Thái Châu) Gọi Mùa Thu Mơ (Phạm Anh Dũng--Duy Trác) Kiều Oanh thực hiện
30 Tháng Chín 201611:07 SA(Xem: 13415)
Một chút nắng sẽ soi sáng con đường, nơi đi và chốn đến. Để được sống vui như vui trong ngày gặp mặt với món quà quý giá BẠN BÈ VẪN CÒN ĐÂY.
29 Tháng Chín 20161:37 CH(Xem: 25141)
Nồng nàn cơn gió cuối thu Chớm đông cái lạnh tù mù về đây Thơm mùi Hoa Sữa ngất ngây Thương yêu nở giữa thu gầy xác xao.
29 Tháng Chín 20161:24 CH(Xem: 19744)
Trời đêm mưa bụi lâm râm, Niềm vui rộn rã tràn dâng ngập lòng. Tuổi vàng chỉ có ước mong, An vui, sức khỏe thong dong cuối đời.
29 Tháng Chín 20161:14 CH(Xem: 20156)
Có thể nói đó là một môn học thời thượng. Và có những tên tuổi hàng đầu như Nguyễn Văn Trung, Lý Chánh Trung, Trần Thái Đỉnh, Lê Tôn Nghiêm và Trần Văn Toàn.
24 Tháng Chín 20161:06 SA(Xem: 16518)
Nhìn lên chánh điện rực sáng dưới ánh đèn. Bà Chín nguyện cầu cho đất nước an bình. Cho những đêm trăng rằm luôn là những đêm vui an bình và hạnh phúc.
24 Tháng Chín 201612:04 SA(Xem: 20606)
Ngày Huỳnh Phước Minh Nhật tốt nghiệp đại học y khoa - và nhận nhiệm sở mới tại bệnh viện đa khoa tỉnh Đồng Nai - cũng là ngày cô giáo Nguyễn Thị Minh Công mãn nguyện rời trần.
23 Tháng Chín 20161:19 CH(Xem: 22628)
Tháng chín qua mùa thu cũng hết Người đi buồn, ở lại sầu hơn Vòm quỳnh anh thương vầng trăng biếc Gió tiễn mây vào chốn xa mờ.
23 Tháng Chín 20161:11 CH(Xem: 21795)
Hạ chưa tàn, Thu đã đến hôm nay Lá vàng bay, theo chân ai xuống phố Gió heo may nhẹ lay hàng lá đổ Nắng Thu vàng làm má đỏ hây hây
23 Tháng Chín 201612:49 SA(Xem: 20486)
Ta tìm em khắp nẻo đường. Cô gái Việt Nam ta nhớ thương. Em giờ bịt mặt, quần áo lạ. Ngậm ngùi vĩnh biệt những vấn vương.
23 Tháng Chín 201612:31 SA(Xem: 20124)
căn nhà ấy như một tu viện cửa thường đóng kín thỉnh thoảng người ta vẫn nghe tiếng chim hót từ một khung cửa sổ
22 Tháng Chín 20162:02 CH(Xem: 19529)
Hôm nay đón tiết thu phân Chính Đông trời mọc lượt lần ngày lên Đưa tay hứng giọt nắng mềm Chia dài năm tháng ngày đêm cân bằng.
22 Tháng Chín 20161:54 CH(Xem: 26544)
Xin đừng nói tới phân ly, Đời như gió thổi mây đi khắp trời. Sao mờ, trăng lặn đổi dời, Trăng vàng gió mát tuyệt vời đêm nay.
22 Tháng Chín 20161:42 CH(Xem: 19238)
Ông Trần Huy Liệu lúc bấy giờ công tác ở Ban Thường vụ quốc hội. Trần Huy Liệu có ý lập ra một tổ chức nghiên cứu lịch sử trước khi về tiếp quản Hà Nội.
19 Tháng Chín 20168:13 CH(Xem: 21311)
Em khẻ "ghẹo": sao thu nào đã "chết" "Mắc cười quá", anh đành thua vậy Biết bao giờ mới thắng nổi được em
17 Tháng Chín 20168:20 CH(Xem: 36113)
Bà gọi cháu là trái tim của tôi Vì nụ cười cháu đẹp nhất trên đời Trong sáng như ánh dương vừa hé Đem lại trần gian những niềm vui.
17 Tháng Chín 20168:12 CH(Xem: 22662)
Lâu nay vắng bác ở trang nhà Chẳng biết hồn thơ vẫn thắm hoa? Xứ biển lẻ loi vầng nguyệt lạnh Trung thu đơn độc cái thân già
16 Tháng Chín 201610:24 CH(Xem: 19997)
Giờ chỉ còn nuối tiếc Mùa thu về chơi vơi Lạc loài màu áo tím Thủy chung câu ước thề Thôi chỉ còn hoài niệm Của một thời đam mê
16 Tháng Chín 201610:14 CH(Xem: 22969)
Vầng trăng lơ lững giữa bầu trời Trăng thu tỏa sáng khắp muôn nơi Ánh sáng lung linh, ôi diễm tuyệt! Chị Hằng, chú Cuội mỉm môi cười
16 Tháng Chín 20161:14 CH(Xem: 20580)
Cho đến hôm nay, Gia phả cựu hđs.BH đã ghi danh được 463 anh chị em, với 344 chân dung cựu hđs và 37 thú rừng quây quần bên tổ ấm.
16 Tháng Chín 20161:04 CH(Xem: 21121)
“Đông tay sẽ vỗ nên kêu. Gia đình mình có gần năm trăm cựu hđs, lẽ nào không “mần” nổi một tập kỷ yếu cho “ra ngô ra khoai” hay sao”?...
16 Tháng Chín 201612:55 CH(Xem: 21896)
Trăng Thu đẹp lắm chị Hằng ơi!! Chị xuống trần gian giây phút thôi Để ngắm trăng vàng in đáy nước Hồ thu lấp lánh ánh trăng soi.
15 Tháng Chín 20165:04 CH(Xem: 16167)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: HÌNH ẢNH MỘT ĐÊM TRĂNG - Nhạc văn Phụng - Mai Hương hát Kiều Oanh thực hiện youtube
15 Tháng Chín 20161:28 CH(Xem: 23303)
Nếu sớm biết người đi không trở lại Cũng hẹn hò thương nhớ bởi Mưa Ngâu Người ra đi vì chinh chiến thảm sầu Vì Quốc nạn vì thanh bình tất cả...
15 Tháng Chín 20161:06 CH(Xem: 17831)
Sau biến cố chính trị lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm, nhiều sinh hoạt của giới sinh viên bắt đầu xuất hiện. Các sinh hoạt chính trị, xã hội, văn hóa thời ấy như rộ lên.
10 Tháng Chín 20162:01 CH(Xem: 15221)
Nhất định mình sẽ gặp lại nhau ở Houston, ở Anaheim, ở San Jose… để cùng dựng lại trường xưa bên đời lưu lạc .
10 Tháng Chín 20162:21 SA(Xem: 16478)
Phượng buồn... Phải rồi cánh phượng đỏ rực màu máu của những mối tình dở dang. Màu của trái tim vỡ nát. Màu của đau thương và chia cắt. Tuổi học trò ơi! Vĩnh biệt.
09 Tháng Chín 201612:38 CH(Xem: 20556)
Ngày xưa, lúc tuổi còn thơ Quây quần cha mẹ, một mùa yêu thương Giờ đây vắng bóng song đường Mùa Thu tìm Mẹ biết phương trời nào?
09 Tháng Chín 20162:06 SA(Xem: 18580)
. Ngoài những sản vật của vùng đất miền Tây, chất giọng người miền Tây rồi sẽ cùng lan tỏa... . Ai lại không mong sao điều tốt đẹp luôn tiếp tục lan tỏa ra khắp nơi... .
09 Tháng Chín 20161:34 SA(Xem: 20810)
Thu là sản phẩm của đất trời. Em là tiên nữ hiện xuống đời Hóa phép cho nhà thêm ấm cúng. Em là tất cả của đời tôi.
09 Tháng Chín 201612:11 SA(Xem: 19326)
Xin trả lại tôi khung trời xưa huyền diệu Tình quê hương tình bạn mãi trong lòng Dù cuộc đời có dâu bể long đong Vẫn kiêu hãnh vì mình là Ngô Quyền hậu duệ
08 Tháng Chín 20161:02 CH(Xem: 21832)
Ba hồi trống điểm khai tâm Một năm học mới khơi mầm tương lai Tương lai bắt đầu hôm nay Ráng công ăn học sau nầy vinh danh...
08 Tháng Chín 201612:52 CH(Xem: 19915)
Sự ra đời và cạnh tranh của báo điện tử – hầu hết là báo đọc không phải trả tiền – khiến một lúc nào đó nhiều tờ báo giấy bị khai tử.
07 Tháng Chín 201610:54 CH(Xem: 20272)
Vẫn gió mùa thu xưa Mùi tóc cũ tìm hoài Màu mắt nào đã phai Kỷ niệm nào trong tay
07 Tháng Chín 201610:43 CH(Xem: 23258)
Còn một khoảng tím trong tâm thất trái Giữ để còn thấy lại chút êm mơ Mỗi lần nhớ khỏi phải sầu tê tái Màu tím vỗ về ru giấc chiêm bao.
03 Tháng Chín 201610:25 SA(Xem: 15329)
Hãy sống cho chồng, lo cho con và những người yêu thương bên cạnh mình. Hãy dành cho mình một niềm vui nhỏ để bám víu.
03 Tháng Chín 20168:54 SA(Xem: 16263)
Tôi yêu quá đỗi ban mai tĩnh lặng này. Tôi vẫn ngồi đây, nơi chỗ quen thuộc và nghe lòng mình an yên, lắng nghe tiếng thở của lá khi gió vờn qua,
03 Tháng Chín 20168:39 SA(Xem: 18520)
mỗi độ thu về. tôi vẫn đọc tản văn xuôi, ngày đầu đi học cho các cháu nghe. và nhiều lần các cháu cười, thích thú. “this poem” ngộ nghĩnh quá bà ơi…
02 Tháng Chín 201610:42 CH(Xem: 22563)
Hè trôi ba tháng đỏ hồng Thầy Cô mong đợi dõi trông mắt chờ Vui vầy ánh mắt trẻ thơ Cổng trường rộng mở đến giờ khai tâm.
02 Tháng Chín 201610:26 CH(Xem: 18476)
Như một nụ hoa vừa hé Cô bé nhìn tôi, đôi mắt thật xanh Môi hồng tươi, nét đẹp tinh anh Nụ cười với hàm răng đều đặn
02 Tháng Chín 201612:33 CH(Xem: 21296)
Chút bâng khuâng khắc ghi lời ngày trước Mong an lành thương nhớ kẻ đi xa Mưa ngâu giăng mưa tháng bảy nhạt nhòa Xin được khóc dưới trời mưa tháng bảy...!
01 Tháng Chín 20162:49 CH(Xem: 24385)
Bây giờ Bạn đó Ta đây, Mười năm cách biệt chân mây cuối trời. Thu về gợi nhớ tơi bời, Kỷ niệm thơ ấu của thời học sinh.
01 Tháng Chín 20162:40 CH(Xem: 19102)
Trời chuyển sang Thu rồi đó sao? Mây xám giăng ngang, gió rì rào Chiều rơi, ngàn lá vàng thu tím Chợt nhớ mùa Thu của năm nào
01 Tháng Chín 20162:31 CH(Xem: 18544)
Người Pháp có Paris, Người Anh có Luân Đôn, người Tàu có Thượng Hải, người Bắc có thể có Hà Nội! Chỉ có người Sài Gòn là không có Sài Gòn. Hoặc giả vay mượn mà muôn đời vẫn xa lạ!
28 Tháng Tám 20162:05 SA(Xem: 20763)
Về đâu Thu hỡi biết về đâu Cánh bướm, vườn xưa đã phụ nhau Nắng úa nên chiều dâng sắc tím Lá xa, thềm nhớ vết tình sâu. Về đâu Thu hỡi giọt mưa ngâu Chức Nữ Ngưu Lang lỗi nhịp cầu
28 Tháng Tám 20161:59 SA(Xem: 21845)
Ai vẫn đi về con đường vắng , Nghe lòng xao xuyến , chút bâng khuâng. Phố nhỏ chiều mưa bao hoài cảm, Nhớ nhớ, quên quên suốt bao ngày.
28 Tháng Tám 20161:31 SA(Xem: 18441)
Đây là một trong những thất bại thê thảm nhứt của Bắc Kinh về phương diện tuyên truyền đánh bóng tính cách ưu việt của chế độ độc tài hiện có.
28 Tháng Tám 201612:52 SA(Xem: 16552)
Cuộc đời mỗi con người trải qua nhiều giai đoạn. Đi học là thời gian vui vẻ và xinh đẹp nhất của một đời người. Gần 70 tuổi, con cái đã yên bề gia thất, cháu chít một bầy, niềm vui là gặp lại bạn bè trường xưa.
28 Tháng Tám 201612:51 SA(Xem: 17859)
Cho em thuê bờ vai... Những đêm buồn say khướt. Cứ kệ em sướt mướt .! Lệ thấm ướt vai đầy... Cho em thuê tình anh. Những đêm trời bão nổi. Phần phật mái hiên ngoài. Gió lùa cơn lốc xoáy.
26 Tháng Tám 201610:36 CH(Xem: 18718)
Sáng nay, lành lạnh gió thu về Mây trắng lưng trời kéo lê thê Trăng gió ân tình... sương đẫm ướt Ngây tình lưu luyến không chịu về
26 Tháng Tám 201610:32 CH(Xem: 20170)
Có người vợ và con thơ bé nhỏ Chờ anh về để nối lại bờ vui Ngày đoàn viên người lính trẻ tươi cười Ôi hạnh phúc tuyệt vời. Tàu về bến.
24 Tháng Tám 201610:49 CH(Xem: 18559)
Nhớ về tháng bảy mưa rơi Vu Lan vắng mẹ cõi đời quạnh hiu Buồn nghe chim vịt kêu chiều Vàng đôi mắt nhớ nắng xiêu lòng buồn.
24 Tháng Tám 201610:20 CH(Xem: 18927)
Gặp nhau chia sẻ bao điều, Khổ đau, hạnh phúc xế chiều dần qua. Bạn đi bỏ lại mình Ta, Vu Lan nhớ Bạn, dâng hoa, hóa vàng.
24 Tháng Tám 201610:12 CH(Xem: 18529)
Nếu lấy chính trị làm cột mốc cho văn học thì có thẻ chia văn học miền Nam làm hai thời kỳ: thời kỳ 1954-1963 và thời kỳ 1964-1975. T