Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - YÊU THƯƠNG

03 Tháng Chín 201610:25 SA(Xem: 15327)
Nguyễn Thị Thêm - YÊU THƯƠNG
Yeu thuong

Sáng nay khi thức dậy, mặt trời đã lên cao. Nhìn giường bên cạnh, không thấy bà xã tôi đâu. Chắc bả đã dậy và đang lo bữa sáng cho tôi dưới bếp.

 

Tôi cần đi tiểu vì đêm qua ngủ say tôi không đi tiểu đêm như mọi bữa. Đưa tay tìm cái máy gọi. Nó đây rồi. Bà xã tôi đã gài nó ngay bên gối chỉ cần đưa tay là gặp. Tôi lần mò ngay nút bấm. "Đính.. đoong..., đính ...đoong" tiếng kêu nghe vắng vẳng dưới nhà.

Chỉ một phút sau bà xã tôi đã mở cửa phòng bước vào:

-" Dậy rồi hả ông?...Gì đây? Mắc tiểu phải không?

Tôi ậm ừ trả lời vì nước miếng đã đầy trong miệng. Nhưng bà xã tôi biết tôi nói gì rồi. Bả đã quen với những ậm ừ hay tiếng nói lùng bùng của tôi.

 

Bà lại bên giường, bóp bóp chân tôi cho mềm lại. Xong tay trái luồn dưới khuỷu chân tôi, tay phải dưới cái cổ và thật nhanh bà xoay người tôi ngồi dậy. Đã là một thói quen với cách đở như vậy mỗi khi bà khỏe, lưng và vai không đau. Chắc là bà vừa tập thể dục buổi sáng xong, tay chân còn ngon lành .

Thường vào buổi chiều hay những lúc mệt. Bả lôi hai chân tôi trước bỏ qua một bên rồi dùng cả hai tay đan lại dưới cổ tôi rồi lôi và xoay người tôi ngồi dậy.

Chưa xong đâu, bà ôm lấy đầu tôi rồi xoa lưng cho tôi giãn gân cốt. Bởi qua một đêm lưng tôi cứng đờ, đau nhức lắm. Xong bà ngồi xuống lấy vội đôi dép tròng vào chân tôi rồi dùng thế kéo tôi đứng dậy. Bà phải làm liền sau khi xong phần xoa bóp vai, vì nếu không tôi sẽ bật người nằm ngang trên giường mà không sao gượng nỗi.

 

Cái lưng của tôi nó thật oái oăm. Khi nằm vừa ngồi dây có cứng đơ cứ trơ ra như thế. Nhưng khi đứng lên hay bước đi thì nó lại cong xuống. Muốn kéo nó đứng thẳng lên thì không thể nào. Có hôm chân tôi không gượng đứng lên được, lại té ngồi trở lại giường. Có hôm  cả hai vợ chồng liêu xiêu cùng muốn té.

 

Bà xã tôi kẹp một bên nách cho tôi đứng thật yên rồi dìu tôi đi tiểu. Tôi không thể kể phần tiếp theo vì mấy cái việc đó chi li, nói ra thêm buồn cho sức khỏe của tôi bây giờ. Nói chung tôi chỉ việc tiểu còn mọi thứ bà xã tôi làm tất.

 

Sau phần vệ sinh buổi sáng, Bả dìu tôi xuống nhà và phần ăn sáng đã nằm sẳn trên bàn. Chêm thêm một cái gối dưới ghế cho tôi khỏi đau hai cái mông ốm nhách, trơ xương. Rê cái ghế cho đúng tầm của tôi, bả kêu tôi ngồi xuống. Giọng của bả cũng như mọi khi:

-" Ông xuống sữa hay uống cà phê ?.

Tôi chọn sữa. Một lon sữa Insure plus, hai lát bánh mì kẹp trứng gà và một trái chuối là tiêu chuẩn bửa sáng hôm nay . Một cái khăn choàng được bả may sẳn và lót ở đùi tôi. Ngồi một bên bả vừa nói chuyện vừa phục vụ.

Ăn xong, là tới màn uống thuốc. Loại thuốc đau bao tử được bả tháo ra cho vào một cái ly thật nhỏ hòa nước. Vậy mà tôi uống đến 2 lần mới xong . Các thuốc khác từng viên nhỏ đươc bả bỏ vào miệng cho tôi uống.

 

Cái ly uống nước của tôi mới là đặc biệt nghen. Đó là cái ly của đứa cháu nội về thăm bỏ quên lại. Cái ly có ống hút dính liền nhau thật tiện lợi cho bà xã tôi khỏi đi lấy ống hút phiền hà. Sữa, cà phê hay nước cứ thế mà dùng. Khỏi phải lôi thôi cầm cái ly uống mà tôi không cách nào ngữa cổ được.

 

Kéo cái ghế và dìu tôi đứng dậy, bả vỗ vỗ lưng tôi mấy cái rồi bảo tôi exersice. Đã tới giờ tôi tập đi bộ.

.....

Mùa hè Cali mới hơn 9 giờ mà nắng đã oi bức chói chang. Con gái tôi đi làm buổi sáng nên garage trống biến thành sân tập thể dục cho tôi.  Bà xã tôi đã mở cửa thông xuống nhà xe và sẳn sàng chiếc xe đẩy. Thường thì tôi ngồi lên để bả đẩy đi nhưng giờ này là giờ tôi phải đẩy nó. Tôi đẩy nó đi lòng vòng trong nhà xe trống trải để tập cho đôi chân của mình linh hoạt một chút.

 

Hai cái chân của tôi bây giờ nó cũng phản bội lại tôi. Mà không,  nói như vậy cũng tội cho nó. Bao nhiêu năm lên rừng xuống núi nó đã tận tụy phục vụ cho tôi tối đa. Có nhiều lần quá mệt mõi, tôi đã để cho nó quỵ giữa đường vì sức nặng của bó tre nứa chặt trên rừng. Nó cũng bị thương đôi bận khi tôi bắt nó làm việc quá sức hay vô tình chặt trúng. Có một lần đạp gai tre, bàn chân sưng to nhức nhối. Một dạo  tôi bị phù thủng cả người và đôi chân sưng như chân voi. Tưởng đâu tôi đã phơi thây ngoài rừng vắng.  Vậy mà mọi việc cũng qua như  có ơn trên giúp đở.

 

Nó và tôi đôi bạn thâm niên trên cùng cơ thể. Nhưng bây giờ nó đã không còn nghe tôi điều khiển. Khi tôi muốn bước tới thì nó dán chặt xuống nền nhà. Khi tôi muốn nhấc nó lên thì nó dính chặt trên giường. Nó và tôi cần phải hợp tác với nhau để vợ con tôi đỡ vất vả. Đó là lý do mỗi ngày tôi bắt nó phải cùng tôi đi dạo loanh quanh trong cái nhà xe này .

Nói đi dạo thì cũng tôi cho tôi, bởi có gì mà xem ngoài hai cái máy giặt máy xấy và đồ đạc lỉnh kỉnh được xếp gọn gàng trên kệ. Còn nữa chớ, còn hai cái máy may kiếm cơm ngày xưa của bà vợ.  Và còn con chó Lucy đang nằm ngủ ngon lành một bên góc cửa ra vào. Con chó được bả cho vào đây trốn cái nắng hè oi nồng chảy mỡ ngoài kia.

 

Đi được một lúc thì cái lưng của tôi quá mỏi. Nó cong xuống, cong xuống đau đớn. Nước miếng tôi chảy tràn ra ngoài cái khẩu trang bả đã lót khăn giấy bên trong. Tay tôi bíu chặt tay vịn xe đẩy. Mọi thứ như có nam châm hít cứng. Tôi nghe trong tôi có tiếng nói:

-Ngẩng lên, ngẩng lên. Ráng lên một chút

Nhưng lưng, đầu tôi không tôi ngẩng lên được. Nó cứ cong xuống, cong xuống tê cứng, đau đớn , mệt thở không ra hơi. Cái đầu truyền lệnh xuống  cái tay tôi:

-Ê ! Tới phiên mày làm việc đi chứ. Bấm ngay, bấm ngay.

Cái tay tôi lần mò trong túi quần. Trời ơi sao mà lâu quá vậy, nhanh lên nhanh lên không thôi cái lưng nó gãy, chân nó quỵ bây giờ. Đính  đoong...đính ..đoong. Tiếng kêu vẵng lên từ phòng ăn và bà xã tôi xuất hiện. Ôi! Em đẹp nhất giờ này, em đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.

Bà xã tôi gở  tôi ra khỏi tay nắm bíu chặt và dìu tôi đi. Cái chân nặng nề của tôi nhấc khỏi nền gạch. Lưng được bả kéo lên và vỗ  mấy cái cho máu lưu thông. Một sự co giản thoải mái giúp tôi thở ra một hơi dài. Như được lôi ra khỏi  thỏi nam châm hít cứng, chân tôi đã có cảm giác và tôi bước theo vợ. Từng bước bả dìu tôi lại ghế. Đặt tôi yên vị, bả bấm máy cho ghế  bật  thẳng ra, cho máy massage hoạt động. Tôi nhắm mắt lại chịu đựng và để mặc cho bả làm gì thì làm. Tôi mệt lắm rồi.

 

Tôi thiếp đi trong mơ màng và mệt mỏi. Có tiếng kêu của bạn bè gọi đi học. Tiếng thằng Tiêu, thằng Hiến, thằng Đoan  vang lên trong đầu tôi. Chúng tôi mấy đứa trong làng được đi học Nguyễn Hoàng. Một trường Trung học công lập ở tỉnh Quảng Trị.  Ba đứa tôi như ba chàng ngự lâm pháo thủ sáng sáng áo quần tề chỉnh đến trường . Hết trường làng ra trường tỉnh . Những chuyến xe đò đi về hàng tuần . Tôi ở trọ nhà Dì Dượng Nuôi đi học, dạy mấy đứa con của dì và mỗi tháng mạ tôi đóng cho dì 60 lon gạo. Tôi thấy mình giúp dượng Nuôi thụt ống bể lò rèn. Phì, phọp, phì phọp, lên xuống, lên xuống. Những cục than đỏ hồng, những hoa lửa tóe lên đẹp mắt...

Hải.. i... ơi, Hải. Đi bơi hè!

Tiếng thằng Đoan gọi đi tắm sông vang lên bên hàng rào tre tàu ngăn đôi nhà tôi với nhà dì Hiếu. Chúng tôi cởi trần lội từ bên này bờ sông Ô Lâu, lội qua bên Mỹ Xuyên rồi lội về lại Câu Nhi. Mấy đứa lội không biết mệt, cười đùa không mệt. Những đêm hè đàn hát thật vui,những buổi tối xây đụng rơm vui tở mở.  Bây giờ tụi nó ở đâu hết rồi, tụi nó có như tôi không? ôi sao tay chân tôi cứng ngắt thế này. Làm sao bơi đây.Làm sao... làm sao... hình như tụi nó nhào tới, nắm tay tôi kéo lên... kéo lên.

- Trưa ngủ mà cũng mớ. Cái ông ngoại này thiệt tình.

Bà xã tôi đang nắm tay tôi lắc lắc và bấm máy cho cái ghế nâng tôi cao lên một chút.

- Bộ ông mơ cái gì nữa hả?

- Tui đang mơ tắm sông với thằng Đoan, thằng Tiêu.

- Với chị Liên nữa phải không? Người đẹp của lòng ông mà.

Bà xã tôi nói xong lại cười chọc quê. Cô Liên con Mụ Hộ bên nhà, mạ tôi tính rước về làm dâu đã bị bà xã tui chiếm mất chỗ. Rồi bả lại cười cười:

- Lúc đi tắm ông mặc quần hay cởi truồng?

- Hỏi chi bá láp vậy?

- Chứ không phải vậy sao? tui bị gặp một lần tởn tới già. ha ha

Bả lại nhớ cái thuở về làm dâu quê tôi. Một lần bả đi giặt đồ dưới bến sông. Dượng Trà bên nhà xuống tắm. Ông ta tắm truồng làm bả gom đồ chạy về nhà không kịp.

Quê tôi với con sông Ô Lâu nước trong vắt, nhìn xuống thấy cả đáy sông. Những con cá lội yên bình. Những lũy tre trồng dài dọc bờ sông. theo những lối đi thẳng tấp mát rượi.Tiếng ghe chài gõ đều đặn vây cá quăng lưới. Có tiếng hò văng vẵng dưới sông. Có đò máy ghé vào bến  chợ. Cái chợ làng quê thân quen nhóm ngày hai buổi. Bên trong chợ có mấy quán hàng quen thuộc của mụ Khóa, Mụ  Đội, chị Thảnh, cô Tuất. Bên ngoài dưới tàn mấy cây bàng râm mát, những trẹt hàng rau quả tươi ngon hái từ vườn nhà. Gần bờ sông các người dưới vạn lên bán cá tôm còn nhảy soi sói.

Chú Đinh đem bán cho mạ con cá diết thật to. Mạ rửa sạch và thả vào nồi cháo đang sôi. Con cá vẫy lên một cái rồi năm im. Tội quá mạ ơi! .

Đò máy ghé vào bến nhà. A! Mạ đi chợ Mỹ Xuyên về., Mạ về....

 

- Ông lại buồn ngủ nữa hả? Nằm ngay ngắn lại không thôi máu chạy không đều lại bị mớ.

Cái ghế lại được bấm cho ngã ra. Bà xã tôi sửa tay chân tôi cho đúng thế nằm. Cảm giác ấm áp thân quen. Như mạ tôi, ờ như mạ tôi từng chăm chút tôi như vậy.

 

Mạ tôi vận cái áo dài màu cánh ván đi ăn kỵ. Mạ cười, hàm răng đều đặn, đen nhánh. Tôi không muốn mạ bước thêm bước nữa. Tôi ghét mấy ông hay đến nhà vờ mua vài xấp thuốc Cẩm Lệ rồi ngồi uống trà, nói dông nói dài với mạ. Tôi nói với mạ: "Con không muốn mạ lấy dôn. Mạ là của con "Mạ bước tới, tôi bước tới. Mạ bước lui tôi chạy lui. Tôi là con trai cưng của mạ. Mạ ôm lấy tôi và em gái:"Mạ không lấy dôn. Mạ chỉ thương các con thôi".

 

Và rồi tôi bỏ mạ đi học xa. Mạ lại lo cho tôi từ Quảng Trị đến Huế. Từ trường Nguyễn Hoàng đến trường Quốc Học. Tôi vào Sài gòn học Đại học mạ lại thỉnh thoảng vào thăm. Tôi bị động viên vào Thủ Đức mạ vào ở trọ nhà dì Sen ở Gò Vấp để đi thăm tôi mỗi tuần....

.....

- Hải ơi Hải ! Sao con ốm vậy con!

Mạ tôi đứng lên đón tôi trong láng trại. Tay khệ nệ mang đồ thăm nuôi đem tới  cái bàn có người cán bộ đứng sẳn. Mạ ốm và đen. Mạ lặn lội gồng gánh nuôi con ở tù. Mạ lôi ra nào bánh đường, nào ruốc, nào muối , thịt kho xả ớt., cá bóng kho tiêu....

Mạ hỏi tôi "Có khỏe không con?". Tôi nuốt nước mắt vào lòng để cười với mạ. "Con khỏe, học tập tốt, lao động tốt. Con sẽ về sớm, mạ đừng lo"

Rồi tên cán bộ la to "Hết giờ thăm nuôi" Tôi xách bị đệm tiếp tế theo lệnh đi vào. Ngoái lại thấy mạ còn đứng đó nhìn theo. Chắc mạ về đường xa mệt lắm. Giá có một người bên cạnh săn sóc, giúp đở cho mạ bây giờ. Con ích kỷ quá. Con ngu khờ quá Mạ ơi!

.....

Tôi đưa mạ đi lọc máu. Máy chạy xè xè, xè. Mạ nằm đó người xanh mướt mệt nhọc. Bệnh tiểu đường đã phá hủy cơ thể mạ. Một ngón chân đã bị cắt để khỏi nhiễm trùng. Con người mạ còn da bọc xương. Mạ khóc, hai giọt nước mắt lăn dài nhìn tôi nấm nuối.

Mạ ơi! con cũng mệt lắm rồi. Chân con cũng nhức, tay con cũng mõi Nó không nghe lời con. Nó kéo ghì người con xuống, nó làm con mệt thở không ra hơi. Nó làm con không tha thiết gì hết. Mạ ơi! con muốn nói mà không sao thốt ra lời. Con đau đớn yếu đuối lắm mạ ơi, mạ ơi...

 

 

- Ông! Ông! tỉnh lại. Lại mớ nữa rồi. Chi mà kêu mệ dữ vậy.

Tôi mở mắt ra. Thì ra đang nằm trên ghế. Bà xã tôi hiện ra trước mặt.

- Mệt quá, ông cứ mê mê mớ hoài. Thôi dậy đi ông.

Cái ghế được bấm bật lên và bà xã tôi dìu tôi đứng dậy:

- Tui muốn coi hình mệ.

- Ông phải hứa với tui là không được khóc, tui mới lấy cho coi.

- Ờ! Khóc gì. Mệ chết lâu rồi mà.

- Giỏi! Nhớ nghen. Mệ chết lâu rồi. Coi thôi, chớ không khóc.

Tôi được đưa tới bàn, được lót gối cho êm hơn và bà xã tôi đi lấy quyển album.

Chúng tôi qua Mỹ theo diện HO cũng đã hai chục năm hơn. Hồi mới qua cả nhà đi Nha sĩ, ông nha sĩ bà con trong gia đình. Ổng nói phải clean răng. Hàm răng từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ được tẩy rửa chùi sạch như vậy. Những mãnh vôi bắn ra nghe rõ ràng trong miệng. Hàm răng cáu thuốc vàng khè mấy chục năm của tôi, được chùi rữa sạch sẽ trắng bóng như chưa bao giờ được như thế.

Còn mạ tôi. nè cái hình bà đi nha sĩ về . Bà đưa tay chỉ vào hàm răng được nha sĩ cà cho bớt đen. Bà tiếc hùi hụi màu đen nhuộm thật đẹp thời con gái. Bà có tiếng đẹp trong làng và hàm răng là điểm bà hảnh diện nhất. Vậy mà giờ này bà phải chịu cho nha sĩ mài tới mài lui cho bớt đen.

 

Mạ cười đứng bên con cháu. Hình này là sinh nhật của bà. Hôm đó nhóm thằng Nam, thằng Sự tới thăm và tụi nó gợi ý làm sinh nhật sớm cho mệ. Mấy đứa bạn hồi học chung ESL kết làm anh em rất là tình nghĩa. Và Mệ cũng nhận tụi nó làm con nuôi luôn. Thế là Sự chở mấy bà đi chợ và tiệc tùng được làm liền. Mệ mặc áo dài màu đỏ gụ điểm hoa đứng chụp hình quá đẹp. Mấy đứa con từng gia đình đến chụp hình với mệ.

 Đây là gia đình thằng Sự, thằng Nam, thằng Đạm. Tội nghiệp thằng Nam, nó chết bỏ lại bầy con 6 đứa còn nhỏ.

Tôi ngồi lật từng trang album. Những tấm hình đi qua đi qua. Hình Mạ, hình tôi, hình con hình cháu. Và chúng tên gì, sao nhìn mặt quen quen. Cái lưng tôi lại than đau. Nó muốn nghỉ ngơi, nó không muốn ngồi nữa. Tôi ngã theo nó và mệt quá chừng.

- Ông! Thẳng lên.

Bà xã tôi lại chạy tới đẩy cho người tôi thẳng lại. Nước miếng tôi chảy dài ướt cả cái khăn lót.

- Thôi! Lên phòng nghỉ đi ông! Chút nữa rồi ăn cơm.

Và tôi được nằm dài trên giường, giường được bấm cho đầu cao lên, chân đúng tầm và tôi lênh đênh trong cơn mê ngủ chập chờn.

Mạ ơi! Mạ ơi! Con mệt quá....

....


Chị ngồi trước bàn máy computer. Màn ảnh đã đóng lại. Chị đang lắng nghe chồng nói.

Anh đang cố gắng nói về tuổi thơ của mình. Giọng anh lùng bùng không rõ. Nhưng đó là tất cả sự cố gắng của anh. Khúc phim đời một lúc nào đó trở về. Anh kể về một thằng bé 12 tuổi theo chuyến xe đò đi về Quảng Trị để học. Thằng bé mồ côi cha lém lỉnh. Bám theo các mụ bán hàng để anh lơ xe tưởng là con cháu họ để không lấy tiền. Có khi nó ngồi xuống sàn xe bên cạnh mấy giỏ đồ,  để tiết kiệm mấy đồng má cho để mua sách. Thằng bé đó giờ là chồng chị đang nằm đây. Giọng anh run run yếu đuối. Đầy cảm xúc anh kể cho chị nghe một thời tuổi nhỏ.

Thỉnh thoảng chị chêm vào một câu hỏi, kích thích não anh hoạt động và xem thử anh còn nhớ được bao nhiêu. Bất ngờ anh hỏi chị:

- "Mẹ mày đang viết về tui hả?"

Chị  bất ngờ  khi nghe chồng hỏi. Chị không phải là nhà văn, chị cũng không có tài để làm câu chuyện trở nên hấp dẫn. Chị không có ý định viết về tâm trạng của người bệnh, một người chồng mà chị  yêu thương và tôn trọng. Nhưng câu hỏi của anh cho chị nghĩ lại. Chị thông cảm với chồng những lúc đau đớn và thất vọng. Chị cũng như hòa mình với chồng những lúc cơ thể bị hoành hoành. Những lúc tâm trạng anh bực bội cùng cực. Và chị thay đổi ý định.

Chị bật máy và bắt đầu viết.

 

Mỗi một người đều có những bi ai. Cái bi ai lớn nhất là đối diện lâu dài với bệnh tật. Không thể thoát ra mà cũng không muốn chịu đựng.

Chồng chị là một người như thế. Nhìn anh ấy cong người xuống với những cơn đau,  chị thấy lưng mình như cũng mõi.

Anh ấy luôn nhớ về mẹ, người mẹ già một nắng hai sương lo cho con hết cả đời mình. Mẹ chồng chị ở góa khi còn rất trẻ. Cha chồng chị chết vì bệnh thương hàn khi tuổi trung niên. Ông là con một của một gia đình hiếm hoi. Chồng chị lúc ấy mới chừng 4 tuổi. Thằng bé bốn tuổi chưa biết buồn về sự mất mát của người cha.

 

 

Con còn nhỏ, bà buôn bán nuôi con ăn học. Khi con trưởng thành bà đã theo con từ làng quê ra tỉnh lỵ. Từ Quảng Trị vô Sài Gòn. Từ Sài gòn xuống Biên Hòa. Từ Biên Hòa ra Đà Nẵng, rồi từ Đà Nẵng về Quảng Trị . Khi chồng chị hết tù CS, bà cũng bỏ làng quê, theo con vào Nam. Cuối cùng cả gia đình được xét duyệt đi Mỹ theo dạng HO. Nhiều ngày đêm suy nghĩ cuối cùng bà cũng bỏ tất cả để xuất ngoại cùng con. Dù biết đó là một chuyến đi không trở lại. Chưa được một lần về thăm quê, mẹ chồng chị đã chết nơi xứ người. Đó là nỗi bi ai khiến chồng chị trụy tim suýt chết và suy sụp cho đến bây giờ

 

Cuộc đời anh  thăng trầm và buồn nhiều hơn vui. Những kỷ niệm khi nhớ khi quên chấp vá lẫn lộn trong đầu . Có khi nhớ thật kỹ về một chuyện thật xa xưa. Nhưng cũng có khi dường như quên tất cả.

Chiều nay ngồi xem hình cũ anh ấy lại nhớ mẹ và nhớ mấy đứa con. Người mẹ thì không thể nào tìm lại còn con thì sẽ có ngày về thăm. Những đứa con trai ông cưng như ngọc như vàng. Nhưng cũng nghiêm khắc và độc đoán trong vấn đề giáo dục. Chúng là một phần trong đời sống của ông  vậy mà bây giờ đôi khi ông lẫn lộn không nhớ tên hay quên bẳng đi chúng đã có con và con chúng tên gì.

Giờ đây cả hai thằng con đều không ở bên cạnh. Chúng cũng như ông đi theo những quyết định riêng mình. Những người con trưởng thành như chim đã đủ lông, đủ cánh bay xa. Bỏ lại cha già với ngàn trùng thương nhớ.

.......

 

Buổi tối, không gian im ắng. Các con , cháu đều đã rút vào phòng sau một ngày làm việc và học hành. Căn phòng anh chị chỉ có tiếng máy quạt quay rè rè. Chị ngồi trước máy và đối diện với chính mình.

Chị nhìn chồng ngủ bên cạnh trong tiếng ậm ừ khò khè của nước miếng vướng cổ,  chị lại chạnh lòng. Một thời ngang dọc, hành quân đánh trận liên miên. Cuộc đời anh ít khi được sum họp gia đình. Ngày tàn chiến cuộc lại bị giam thân tù nơi rừng thiêng nước độc. Anh nhiều phen gần như chạm vào lưỡi hái của thần chết. Tất cả đã vuợt qua, nhưng những hậu chấn của nó bây giờ thành hình, phát tán khi cơ thể đã cạn nguồn năng lựợng. Nó như virus âm ỉ nằm trong ngũ tạng, lục phủ chỉ chờ có dịp là vùng dậy. Mẹ chồng chị đau bệnh triền miên, ra vào bệnh viện nhiều lần. Tất cả những lo âu, hốt hoảng , bất an nơi anh ,là cơ hội để chúng vùng dậy chiếm cứ mọi phòng tuyến và đánh ngã anh ấy.

 

Ngày mẹ mất, anh gục xuống thảm thương. Mọi việc chị phải gánh vác. Thầy làm lễ phát tang, người ta phải giúp anh mặc áo và dìu anh quỳ xuống. Thằng con lớn thay anh dâng cơm cúng bà. Chưa hết 49 ngày tang chế chị phải gọi 911 đưa anh đi cấp cứu. Bác sĩ nói tim anh đã ngưng đập một lúc và rồi đập lại. Mọi việc vẫn tiếp tục như thời gian đi qua. Sức khỏe của anh cũng tàn rụi theo nó. Mỗi ngày anh đối diện với trùng trùng u uất. Anh như đứa trẻ thiếu mẹ là thiếu tất cả. Vợ con, bạn bè không xóa được nỗi hối hận của anh. Nói gì cũng mặc, khuyên thế nào cũng không được. Anh dìm người trong quá khứ và anh suy sụp nhanh chóng.

 

Từ anh,  chị rút ra một triết lý sống để có thể đứng vững mà lo cho chồng.  Hãy nhẹ nhàng với tất cả mọi việc. Ngày mai chưa tới, ngày trước đã đi qua. Hãy vui mỗi ngày  và đối diện với khó khăn để an bình và tự tại. Anh ôm đồm nhiều quá. Anh tin tưởng nhiều quá, thương yêu nhiều quá để rồi anh thất vọng và chán chường bằng gấp đôi sự tin tưởng anh đã bỏ ra. Cuối cùng anh đã ngã gục.

 

 Người mẹ yêu kính nhất không thể giữ hoài bên mình. Mẹ ra đi là điều không thể tránh. Sao lại ôm mãi nhớ thương để tự hũy hoại mình. Bạn bè chiến đấu và cả những người bạn tù dù có hoài niệm cũng chỉ là quá khứ. Hãy quên đi để sống và để làm một điều gì đó cho họ hợp lý hơn. Căm ghét kẻ thù là hãy sống vui, sống mạnh, vạch mặt chúng ra cho thế giới biết, cho mọi người cùng  biết.

Đã muộn quá rồi. Bây giờ anh muốn kể cũng không thể nhớ. Anh muốn làm một cái gì đó cho riêng mình cũng không thể được.

 

Chị nắm tay chồng. Những ngón tay xương xẩu, xanh xao. Bàn tay mạnh mẽ, cánh tay vững chắc đã từng âu yếm dìu chị đi. Bây giờ hàng ngày chị phải lau rửa, nắm lấy để cùng anh đi hết quảng đường đời.

Chị nhũ thầm mình : Hãy bình tỉnh và chịu đựng. Chăm lo, yêu thương chồng không phải suy luận một chiều . Không phải chỉ nhìn chăm chăm vào đó mà quên tất cả xung quanh. Hãy sống cho chồng, lo cho con và những người yêu thương bên cạnh mình. Hãy dành cho mình một niềm vui nhỏ để bám víu.

Gia đình, con cái, bạn bè và viết. Viết những khi mình vui, những lúc mình buồn và nói ra những gì mình nghĩ . Những con chữ trên màn hình là phương thuốc tốt nhất để chị quên đi tiếng rên đau đớn của chồng. Những khó chịu, trở tính và cả những hành động không mấy đẹp khi anh bực bội. Tất cả đều là nghiệp mạng của anh và của chị.

Đối diện và yêu thương là phương pháp tốt nhất để chị luôn nở nụ cười.

 

Mây trôi về núi mù xa.

Thương chồng đau yếu lời ca nghẹn ngào

Trăng thề vàng võ xanh xao.

Ngẫn ngơ  bám víu  bạc màu thời gian.

Đường trần vạn nẽo gian nan

Lạc loài tâm thức bạt ngàn nẻo xa.

Định tâm tìm một lối  ra.

Biết đâu là bến, là nhà phù du

Trầm luân bởi vụng đường tu

An nhiên tự tại thiên thu chốn về.

 

             Nguyễn thị Thêm

              tháng 8/2016

 

 

 

04 Tháng Mười Một 201612:43 CH(Xem: 20129)
Bước nhẹ đường chiều về bến mơ Hàng cây trụi lá đang ngóng chờ Trời Thu hiu quạnh chiều mây tím Về mái tranh nghèo, thăm quê xưa?
03 Tháng Mười Một 20161:38 CH(Xem: 22131)
Gió từ phương Bắc thổi sang Gửi trao giá lạnh nồng nàn thấm mau Mù sương trắng toát phủ màu SaPa theo cái rét sâu đầu mùa.
03 Tháng Mười Một 20161:14 CH(Xem: 39038)
Mưa còn mưa mãi, mùa Đông Tình xa rớt xuống mênh mông cõi buồn Xòe tay đếm giọt mưa tuôn Tưởng như nắng ấm vẫn còn quanh đây
03 Tháng Mười Một 201612:56 CH(Xem: 17723)
Phải nhìn nhận trước 1975, không ai nghe nói xa gần đến một dòng văn học mang dấu Chúa. Người ta chỉ được biết đến một phần nhỏ và hiếm hoi được đăng trên Tập San Sử Địa miền Nam.
29 Tháng Mười 20169:30 SA(Xem: 21342)
..., và xin cảm ơn đại gia đình Ngô Quyền trong và ngoài nước đã thương tiếc và thành kính tiễn biệt Ba con đến nơi an nghỉ cuối cùng. Ba con đã ra đi trong thanh thản và mãn nguyện.
29 Tháng Mười 201612:48 SA(Xem: 14196)
Chúng tôi tin, học trò của Thầy Quyến không những chỉ nhớ "nét dịu dàng" của Thầy, mà còn nhớ tấm lòng của Thầy với học trò.
28 Tháng Mười 201612:25 CH(Xem: 20614)
Halloween năm nay 2016 Ngay mùa bầu cử nên phiền hơn Ma quỷ lộng hành chơi chính trị. Thế giới thừa cơ lại khinh lờn
28 Tháng Mười 20167:09 SA(Xem: 19370)
Lá vàng rơi, mây trôi bàng bạc Một chiều Thu trông ngóng cố Hương Sầu thương qua mấy đoạn trường Tương tư bóng nhạn, Cố Hương ngậm ngùi
27 Tháng Mười 20165:18 CH(Xem: 22242)
Chờ đợi mãi cho đến hôm nay tôi mới cầm được trên tay cuốn Kỷ Yếu Hướng Đạo Biên Hòa với đề tựa Xiết Bàn Tay Trái do nhóm tác giả là cựu Hướng Đạo Sinh Biên Hòa thực hiện.
27 Tháng Mười 20163:42 CH(Xem: 15919)
Mưa! những giọt mưa tháng mười vẫn nhịp đều trên mái nhà như một điệu nhạc. Điệu nhạc mùa thu bao giờ cũng buồn.
27 Tháng Mười 20161:37 CH(Xem: 20319)
Én về, Xuân có về chưa ? Vòng xoay thiên tạo bốn mùa đợi mong Lạnh lùng trở ngọn gió Đông Cỏ hoa cây lá vời trông Xuân thì...
27 Tháng Mười 20161:24 CH(Xem: 23478)
Đã qua rồi, vàng thu bay lá rụng Hoàng Gia ơi! Công Chúa ngủ trên rừng... Ta nhớ mãi, biển hoàng hôn gió lộng Người về đâu? sương khói phủ rưng rưng.
27 Tháng Mười 20161:18 CH(Xem: 26067)
Ta tìm trong vườn biếc, Một nhánh hoa lẻ loi. Xanh xao màu kỷ niệm, Ngập tràn nỗi nhớ nhung.
27 Tháng Mười 20161:11 CH(Xem: 26953)
Không về...! Còn nhớ gì không? Thôi nhé, cho Ta gởi lại lòng Thu nữa, sẽ về trong nắng sớm Quên những lạnh lùng... của tuyết Đông!
27 Tháng Mười 20161:03 CH(Xem: 17911)
Mỗi tôn giáo đều có những mong ước truyền đạt, phổ biến tư tưởng đạo đến quảng đại quần chúng. Việc truyền đạo không phải là một điều xấu như có một số người nghĩ.
22 Tháng Mười 201611:52 CH(Xem: 21599)
Truyền thống muôn đời Uống Nước Nhớ Nguồn. Công ơn Thầy Cô luôn ghi khắc trong tâm hồn những người học trò xứ Bưởi. Chúng ta hôm nay dù có thành danh hay chỉ thành nhân vẫn không quên.
22 Tháng Mười 201611:51 CH(Xem: 13974)
Ngày tiễn đưa thầy Bảo cũng là ngày được tin trễ thầy đã vĩnh viễn an nghĩ. Mong hương linh thầy thông cảm và tha thứ cho chúng em.
22 Tháng Mười 201610:31 CH(Xem: 20482)
Tạm biệt Gấu hăng, anh đi trước nhé! Chỉ là thứ tự kẻ trước người sau thôi – bởi sớm muộn gì anh em hướng đạo nhà mình cũng gặp lại nhau –
21 Tháng Mười 201612:06 CH(Xem: 18837)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh CHIỀU THU ẤY - Nhạc Lam Phương - Sĩ Phú trình bày THEO LÁ VÀNG BAY - Ngọc Lan trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
20 Tháng Mười 201610:52 CH(Xem: 16056)
Ngày tháng cũng như cơn mưa ngoài kia, cứ trôi đi, chỉ còn lại kỷ niệm. Tôi trộn lẫn mưa hai miền yêu dấu, nhưng nỗi niềm cứ nặng về một phía xa kia...
20 Tháng Mười 20163:46 CH(Xem: 36127)
Phóng sự bằng hình “Cựu hướng đạo sinh Biên Hòa – xưa và nay” lần này xin thay lời kết, khép lại hành trình tìm nhau của gia đình cựu HĐS tỉnh lỵ Biên Hòa tròn 60 năm tuổi.
20 Tháng Mười 201612:58 CH(Xem: 20610)
Chỉ vậy thôi và chỉ có vậy thôi Mà sao mình vẫn chưa làm trọn vẹn Để bây giờ xót xa nhìn ngọn nến Loay hoay hoài lời đáp vẫn chưa xong!
20 Tháng Mười 201612:23 CH(Xem: 18171)
Nếu được phép chọn lựa và đánh giá lịch sử thì tôi xin chọn cuộc Nam tiến là những giai đoạn vẻ vang và đẹp nhất lịch sửcủa dân tộc Việt Nam.
16 Tháng Mười 201611:28 SA(Xem: 14637)
Xin được viết bài này như một nén hương thành kính đưa Thầy về với hư không từ quý Thầy Nguyễn Phi Hùng, Lê Quý Thể (California), Trần Phiên (Texas),Tôn Thất Để (Canada), ,,,
15 Tháng Mười 20163:29 SA(Xem: 16823)
Thầy là bóng mát, là điểm tựa cho tất cả cựu học sinh NQ hướng về như hướng về trường xưa với tất cả yêu thương. Bây giờ thầy đã vĩnh viễn ra đi, chúng con thấy mình mất mát nhiều.
14 Tháng Mười 201611:13 CH(Xem: 16576)
Xin thành kính vĩnh biệt Thầy Hiệu Trưởng Phạm Đức Bảo của trường trung học Ngô Quyền BH xưa.
14 Tháng Mười 201612:52 CH(Xem: 26325)
Sinh, già, bệnh, chết cuộc đời, Kiếp người ai cũng một thời như nhau. Thời gian thấm thoát qua mau, Mưa rơi sẽ tạnh, buồn đau phai dần.
14 Tháng Mười 20162:02 SA(Xem: 21441)
Tôi về lại Biên Hòa mang theo hành trang đầy ắp những kỷ niệm và có cả quà tặng của bạn bè. Món quà trị giá nhất mà tôi nhận được là Tình Đồng Môn thắm thiết.
13 Tháng Mười 20169:59 CH(Xem: 34952)
Chiếc lá rơi, ngoài Trời mùa Thu chớm Vào ngày này Mẹ lặng lẽ ra đi Để cho con những tháng ngày nhung nhớ Nhớ Mẹ hiền. Nhớ lòng Mẹ Từ Bi
13 Tháng Mười 20161:16 CH(Xem: 19756)
Gởi lời chào cơn mưa Sàigòn Qua kẽ tay hạt lên đầy nỗi nhớ Mưa chưa ướt hết chiều dài phố nhỏ Ướt lòng người nầy đứng đợi người kia
13 Tháng Mười 201612:42 CH(Xem: 18720)
Cái lợi thế duy nhất và chắc chắn của tác giả Nguyễn Thế Anh là các tài liệu của ông viết về Nhà Nguyễn Việt Nam phần lớn đều bằng tiếng Pháp.
11 Tháng Mười 20163:37 CH(Xem: 12110)
Chúng em cũng xin cám ơn hai Thầy: Phạm Gia Hưng và Thầy Hoàng Quý Nam đã bỏ chút thì giờ đến chung vui họp mặt với đồng hương Biên Hòa và chúng em.
10 Tháng Mười 201611:09 SA(Xem: 24536)
Gặp nhau chỉ có trong mơ, Tiếc thương xin gởi bài thơ "Nguyện Cầu". Hồn Anh thanh thản vô sầu, Ta làm Mây trắng trên bầu Trời xanh...
08 Tháng Mười 20165:24 CH(Xem: 12202)
Sáng nay vào email. Được tin Thầy vừa mất. Trong lòng buồn chật ngất. Một giọt lệ vừa rơi. Thầy đã buông tay rồi. Bỏ cái thân tầm gửi
08 Tháng Mười 20163:48 CH(Xem: 19721)
Ngày xưa dưới trăng vàng Dệt thật nhiều mơ ước Giữa đường trăng hát vang Bài tình ca tha thiết. Thời gian thản nhiên qua Đem xuân thì đi mất Tình đầu đã phôi pha Trong bộn bề tất bật.
07 Tháng Mười 201611:52 CH(Xem: 15921)
Hy vọng bạn đọc được những lời này của tôi và mỉm cười tha thứ. Hy vọng chúng ta có dịp gặp mặt nhau. Những người bạn già ngồi lại uống với nhau ly trà.
07 Tháng Mười 201610:20 CH(Xem: 19793)
Đẹp ngẩn ngơ mây ngũ sắc mượt mà Đang phơ phất dải lụa mềm óng ả Nhẹ bay bay chiếc lá vàng lả tả Mùa thu về chất ngất chữ yêu thương
07 Tháng Mười 20162:51 CH(Xem: 18764)
Địa chỉ để gia đình cựu hđs.BH nhà mình có thể liên lạc để nhận kỷ yếu: 1) Dung Phùng / Tel: 0918 806006/ Email: dungpt1@yahoo.com; 2) Mai Diệp/ Tel: 0919 118622/ Email: diepmails@yahoo.com
07 Tháng Mười 201612:30 CH(Xem: 21498)
Mọi sự buồn vui cũng sẽ qua, Hận, Thù, Ân, Oán khổ riêng Ta. Mở rộng lòng yêu đời bớt khổ, Nở thắm môi cười vạn đóa hoa.
06 Tháng Mười 201612:48 CH(Xem: 19580)
Đưa tay đón tháng mười về Thu đang bịn rịn vân vê đất trời Còn đây chút nắng thu rơi Lời thương chưa ngỏ gọi mời gió đông.
06 Tháng Mười 201612:37 CH(Xem: 18831)
Thế là mình đã xa nhau Biển dâu thì đã biển dâu cuộc đời Đêm vẫn đêm của ngậm ngùi Ngày không yên cũng bồi hồi không yên
06 Tháng Mười 201612:22 CH(Xem: 17096)
Theo Gs Trần Anh Tuấn, với tư cách Phó Khoa trưởng Học vụ, Gs Nguyễn Thế Anh là người soạn thảo chương trình Tiến sĩ Văn khoa Việt Nam vốn bị xóa sổ từ năm 1919, dưới thời Pháp thuộc.
01 Tháng Mười 20162:22 CH(Xem: 20777)
Có ai cùng Ta, hoà bản đàn vui Trời Thu buồn mấy... chẳng bùi ngùi Nghe lòng réo rắc... tơ tình ấy Nỗi buồn vào Thu, dần dần lui
30 Tháng Chín 20164:54 CH(Xem: 16337)
Trong mỗi tấm hình hướng đạo cũ kỹ, anh chị em tôi đều có những kỷ niệm vui buồn. Với từng nhân vật trong những tấm hình này,
30 Tháng Chín 20161:58 CH(Xem: 19274)
những chiếc lá rơi nhẹ, qua khung cửa. những chiếc lá đỏ, vàng, lá mùa thu. …. biết chăng, em? khi, những chiếc lá thu bắt đầu, rơi… là khi ta nhớ em nhiều nhất…
30 Tháng Chín 201612:35 CH(Xem: 23148)
Những bài thơ bao nhiêu đêm thức trắng Xếp trong ngăn như giấy má vô hồn Ai đọc lại và ai còn nhớ lại Tóc bạc rồi đời bóng xế hoàng hôn
30 Tháng Chín 201612:29 CH(Xem: 20359)
Chuyện của nước tôi không phải chuyện cười Nghe tim quặt thắt muốn kêu trời Bao điều trái ngược đầy bi thống Thương quá Việt Nam quê hương tôi!
30 Tháng Chín 201612:22 CH(Xem: 19167)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh Áo Tím Mùa Thu (Nguyên Vũ--Thái Châu) Gọi Mùa Thu Mơ (Phạm Anh Dũng--Duy Trác) Kiều Oanh thực hiện
30 Tháng Chín 201611:07 SA(Xem: 13414)
Một chút nắng sẽ soi sáng con đường, nơi đi và chốn đến. Để được sống vui như vui trong ngày gặp mặt với món quà quý giá BẠN BÈ VẪN CÒN ĐÂY.
29 Tháng Chín 20161:37 CH(Xem: 25140)
Nồng nàn cơn gió cuối thu Chớm đông cái lạnh tù mù về đây Thơm mùi Hoa Sữa ngất ngây Thương yêu nở giữa thu gầy xác xao.
29 Tháng Chín 20161:24 CH(Xem: 19744)
Trời đêm mưa bụi lâm râm, Niềm vui rộn rã tràn dâng ngập lòng. Tuổi vàng chỉ có ước mong, An vui, sức khỏe thong dong cuối đời.
29 Tháng Chín 20161:14 CH(Xem: 20155)
Có thể nói đó là một môn học thời thượng. Và có những tên tuổi hàng đầu như Nguyễn Văn Trung, Lý Chánh Trung, Trần Thái Đỉnh, Lê Tôn Nghiêm và Trần Văn Toàn.
24 Tháng Chín 20161:06 SA(Xem: 16517)
Nhìn lên chánh điện rực sáng dưới ánh đèn. Bà Chín nguyện cầu cho đất nước an bình. Cho những đêm trăng rằm luôn là những đêm vui an bình và hạnh phúc.
24 Tháng Chín 201612:04 SA(Xem: 20606)
Ngày Huỳnh Phước Minh Nhật tốt nghiệp đại học y khoa - và nhận nhiệm sở mới tại bệnh viện đa khoa tỉnh Đồng Nai - cũng là ngày cô giáo Nguyễn Thị Minh Công mãn nguyện rời trần.
23 Tháng Chín 20161:19 CH(Xem: 22628)
Tháng chín qua mùa thu cũng hết Người đi buồn, ở lại sầu hơn Vòm quỳnh anh thương vầng trăng biếc Gió tiễn mây vào chốn xa mờ.
23 Tháng Chín 20161:11 CH(Xem: 21792)
Hạ chưa tàn, Thu đã đến hôm nay Lá vàng bay, theo chân ai xuống phố Gió heo may nhẹ lay hàng lá đổ Nắng Thu vàng làm má đỏ hây hây
23 Tháng Chín 201612:49 SA(Xem: 20485)
Ta tìm em khắp nẻo đường. Cô gái Việt Nam ta nhớ thương. Em giờ bịt mặt, quần áo lạ. Ngậm ngùi vĩnh biệt những vấn vương.
23 Tháng Chín 201612:31 SA(Xem: 20124)
căn nhà ấy như một tu viện cửa thường đóng kín thỉnh thoảng người ta vẫn nghe tiếng chim hót từ một khung cửa sổ
22 Tháng Chín 20162:02 CH(Xem: 19529)
Hôm nay đón tiết thu phân Chính Đông trời mọc lượt lần ngày lên Đưa tay hứng giọt nắng mềm Chia dài năm tháng ngày đêm cân bằng.
22 Tháng Chín 20161:54 CH(Xem: 26544)
Xin đừng nói tới phân ly, Đời như gió thổi mây đi khắp trời. Sao mờ, trăng lặn đổi dời, Trăng vàng gió mát tuyệt vời đêm nay.
22 Tháng Chín 20161:42 CH(Xem: 19236)
Ông Trần Huy Liệu lúc bấy giờ công tác ở Ban Thường vụ quốc hội. Trần Huy Liệu có ý lập ra một tổ chức nghiên cứu lịch sử trước khi về tiếp quản Hà Nội.
19 Tháng Chín 20168:13 CH(Xem: 21310)
Em khẻ "ghẹo": sao thu nào đã "chết" "Mắc cười quá", anh đành thua vậy Biết bao giờ mới thắng nổi được em
17 Tháng Chín 20168:20 CH(Xem: 36113)
Bà gọi cháu là trái tim của tôi Vì nụ cười cháu đẹp nhất trên đời Trong sáng như ánh dương vừa hé Đem lại trần gian những niềm vui.
17 Tháng Chín 20168:12 CH(Xem: 22662)
Lâu nay vắng bác ở trang nhà Chẳng biết hồn thơ vẫn thắm hoa? Xứ biển lẻ loi vầng nguyệt lạnh Trung thu đơn độc cái thân già
16 Tháng Chín 201610:24 CH(Xem: 19997)
Giờ chỉ còn nuối tiếc Mùa thu về chơi vơi Lạc loài màu áo tím Thủy chung câu ước thề Thôi chỉ còn hoài niệm Của một thời đam mê
16 Tháng Chín 201610:14 CH(Xem: 22969)
Vầng trăng lơ lững giữa bầu trời Trăng thu tỏa sáng khắp muôn nơi Ánh sáng lung linh, ôi diễm tuyệt! Chị Hằng, chú Cuội mỉm môi cười
16 Tháng Chín 20161:14 CH(Xem: 20579)
Cho đến hôm nay, Gia phả cựu hđs.BH đã ghi danh được 463 anh chị em, với 344 chân dung cựu hđs và 37 thú rừng quây quần bên tổ ấm.
16 Tháng Chín 20161:04 CH(Xem: 21121)
“Đông tay sẽ vỗ nên kêu. Gia đình mình có gần năm trăm cựu hđs, lẽ nào không “mần” nổi một tập kỷ yếu cho “ra ngô ra khoai” hay sao”?...
16 Tháng Chín 201612:55 CH(Xem: 21896)
Trăng Thu đẹp lắm chị Hằng ơi!! Chị xuống trần gian giây phút thôi Để ngắm trăng vàng in đáy nước Hồ thu lấp lánh ánh trăng soi.
15 Tháng Chín 20165:04 CH(Xem: 16166)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: HÌNH ẢNH MỘT ĐÊM TRĂNG - Nhạc văn Phụng - Mai Hương hát Kiều Oanh thực hiện youtube
15 Tháng Chín 20161:28 CH(Xem: 23302)
Nếu sớm biết người đi không trở lại Cũng hẹn hò thương nhớ bởi Mưa Ngâu Người ra đi vì chinh chiến thảm sầu Vì Quốc nạn vì thanh bình tất cả...
15 Tháng Chín 20161:06 CH(Xem: 17831)
Sau biến cố chính trị lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm, nhiều sinh hoạt của giới sinh viên bắt đầu xuất hiện. Các sinh hoạt chính trị, xã hội, văn hóa thời ấy như rộ lên.
10 Tháng Chín 20162:01 CH(Xem: 15220)
Nhất định mình sẽ gặp lại nhau ở Houston, ở Anaheim, ở San Jose… để cùng dựng lại trường xưa bên đời lưu lạc .
10 Tháng Chín 20162:21 SA(Xem: 16477)
Phượng buồn... Phải rồi cánh phượng đỏ rực màu máu của những mối tình dở dang. Màu của trái tim vỡ nát. Màu của đau thương và chia cắt. Tuổi học trò ơi! Vĩnh biệt.
09 Tháng Chín 201612:38 CH(Xem: 20555)
Ngày xưa, lúc tuổi còn thơ Quây quần cha mẹ, một mùa yêu thương Giờ đây vắng bóng song đường Mùa Thu tìm Mẹ biết phương trời nào?
09 Tháng Chín 20162:06 SA(Xem: 18579)
. Ngoài những sản vật của vùng đất miền Tây, chất giọng người miền Tây rồi sẽ cùng lan tỏa... . Ai lại không mong sao điều tốt đẹp luôn tiếp tục lan tỏa ra khắp nơi... .
09 Tháng Chín 20161:34 SA(Xem: 20810)
Thu là sản phẩm của đất trời. Em là tiên nữ hiện xuống đời Hóa phép cho nhà thêm ấm cúng. Em là tất cả của đời tôi.
09 Tháng Chín 201612:11 SA(Xem: 19325)
Xin trả lại tôi khung trời xưa huyền diệu Tình quê hương tình bạn mãi trong lòng Dù cuộc đời có dâu bể long đong Vẫn kiêu hãnh vì mình là Ngô Quyền hậu duệ
08 Tháng Chín 20161:02 CH(Xem: 21832)
Ba hồi trống điểm khai tâm Một năm học mới khơi mầm tương lai Tương lai bắt đầu hôm nay Ráng công ăn học sau nầy vinh danh...
08 Tháng Chín 201612:52 CH(Xem: 19915)
Sự ra đời và cạnh tranh của báo điện tử – hầu hết là báo đọc không phải trả tiền – khiến một lúc nào đó nhiều tờ báo giấy bị khai tử.
07 Tháng Chín 201610:54 CH(Xem: 20272)
Vẫn gió mùa thu xưa Mùi tóc cũ tìm hoài Màu mắt nào đã phai Kỷ niệm nào trong tay
07 Tháng Chín 201610:43 CH(Xem: 23258)
Còn một khoảng tím trong tâm thất trái Giữ để còn thấy lại chút êm mơ Mỗi lần nhớ khỏi phải sầu tê tái Màu tím vỗ về ru giấc chiêm bao.
03 Tháng Chín 20168:54 SA(Xem: 16263)
Tôi yêu quá đỗi ban mai tĩnh lặng này. Tôi vẫn ngồi đây, nơi chỗ quen thuộc và nghe lòng mình an yên, lắng nghe tiếng thở của lá khi gió vờn qua,
03 Tháng Chín 20168:39 SA(Xem: 18520)
mỗi độ thu về. tôi vẫn đọc tản văn xuôi, ngày đầu đi học cho các cháu nghe. và nhiều lần các cháu cười, thích thú. “this poem” ngộ nghĩnh quá bà ơi…
02 Tháng Chín 201610:42 CH(Xem: 22563)
Hè trôi ba tháng đỏ hồng Thầy Cô mong đợi dõi trông mắt chờ Vui vầy ánh mắt trẻ thơ Cổng trường rộng mở đến giờ khai tâm.
02 Tháng Chín 201610:26 CH(Xem: 18476)
Như một nụ hoa vừa hé Cô bé nhìn tôi, đôi mắt thật xanh Môi hồng tươi, nét đẹp tinh anh Nụ cười với hàm răng đều đặn
02 Tháng Chín 201612:33 CH(Xem: 21295)
Chút bâng khuâng khắc ghi lời ngày trước Mong an lành thương nhớ kẻ đi xa Mưa ngâu giăng mưa tháng bảy nhạt nhòa Xin được khóc dưới trời mưa tháng bảy...!
01 Tháng Chín 20162:49 CH(Xem: 24385)
Bây giờ Bạn đó Ta đây, Mười năm cách biệt chân mây cuối trời. Thu về gợi nhớ tơi bời, Kỷ niệm thơ ấu của thời học sinh.
01 Tháng Chín 20162:40 CH(Xem: 19100)
Trời chuyển sang Thu rồi đó sao? Mây xám giăng ngang, gió rì rào Chiều rơi, ngàn lá vàng thu tím Chợt nhớ mùa Thu của năm nào
01 Tháng Chín 20162:31 CH(Xem: 18544)
Người Pháp có Paris, Người Anh có Luân Đôn, người Tàu có Thượng Hải, người Bắc có thể có Hà Nội! Chỉ có người Sài Gòn là không có Sài Gòn. Hoặc giả vay mượn mà muôn đời vẫn xa lạ!
28 Tháng Tám 20162:05 SA(Xem: 20763)
Về đâu Thu hỡi biết về đâu Cánh bướm, vườn xưa đã phụ nhau Nắng úa nên chiều dâng sắc tím Lá xa, thềm nhớ vết tình sâu. Về đâu Thu hỡi giọt mưa ngâu Chức Nữ Ngưu Lang lỗi nhịp cầu
28 Tháng Tám 20161:59 SA(Xem: 21845)
Ai vẫn đi về con đường vắng , Nghe lòng xao xuyến , chút bâng khuâng. Phố nhỏ chiều mưa bao hoài cảm, Nhớ nhớ, quên quên suốt bao ngày.
28 Tháng Tám 20161:31 SA(Xem: 18440)
Đây là một trong những thất bại thê thảm nhứt của Bắc Kinh về phương diện tuyên truyền đánh bóng tính cách ưu việt của chế độ độc tài hiện có.
28 Tháng Tám 201612:52 SA(Xem: 16551)
Cuộc đời mỗi con người trải qua nhiều giai đoạn. Đi học là thời gian vui vẻ và xinh đẹp nhất của một đời người. Gần 70 tuổi, con cái đã yên bề gia thất, cháu chít một bầy, niềm vui là gặp lại bạn bè trường xưa.
28 Tháng Tám 201612:51 SA(Xem: 17859)
Cho em thuê bờ vai... Những đêm buồn say khướt. Cứ kệ em sướt mướt .! Lệ thấm ướt vai đầy... Cho em thuê tình anh. Những đêm trời bão nổi. Phần phật mái hiên ngoài. Gió lùa cơn lốc xoáy.
26 Tháng Tám 201610:36 CH(Xem: 18717)
Sáng nay, lành lạnh gió thu về Mây trắng lưng trời kéo lê thê Trăng gió ân tình... sương đẫm ướt Ngây tình lưu luyến không chịu về
26 Tháng Tám 201610:32 CH(Xem: 20167)
Có người vợ và con thơ bé nhỏ Chờ anh về để nối lại bờ vui Ngày đoàn viên người lính trẻ tươi cười Ôi hạnh phúc tuyệt vời. Tàu về bến.
24 Tháng Tám 201610:49 CH(Xem: 18556)
Nhớ về tháng bảy mưa rơi Vu Lan vắng mẹ cõi đời quạnh hiu Buồn nghe chim vịt kêu chiều Vàng đôi mắt nhớ nắng xiêu lòng buồn.
24 Tháng Tám 201610:20 CH(Xem: 18925)
Gặp nhau chia sẻ bao điều, Khổ đau, hạnh phúc xế chiều dần qua. Bạn đi bỏ lại mình Ta, Vu Lan nhớ Bạn, dâng hoa, hóa vàng.
24 Tháng Tám 201610:12 CH(Xem: 18528)
Nếu lấy chính trị làm cột mốc cho văn học thì có thẻ chia văn học miền Nam làm hai thời kỳ: thời kỳ 1954-1963 và thời kỳ 1964-1975. T