Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Gấu Tận Tâm – Lê Cảnh Từ - HAI LẦN THOÁT HIỂM

08 Tháng Mười Một 201312:00 SA(Xem: 23749)
Gấu Tận Tâm – Lê Cảnh Từ - HAI LẦN THOÁT HIỂM


HAI LẦN THOÁT HIỂM


le_canh_tu_hinh_1-large-content

 

Lần thứ nhất, chân tôi bị vọp bẻ khi đang bơi giữa dòng sông rộng. Cơn đau bất chợt làm tôi hoảng loạn, vùng vẫy lung tung rồi chìm xuống nước. Tôi có cảm giác đã gần kề cái chết lắm rồi, thật gần… Nhưng chỉ một thoáng thôi, kỹ năng “mưu sinh thoát hiểm” được rèn luyện trong đời Hướng Đạo, đã giúp ích tôi trong phút giây thập tử nhất sinh ấy. Nén cơn đau, tôi thả lỏng người cho thăng bằng trên mặt nước, rồi bắt đầu bơi ngữa bằng hai cánh tay.

 

Lần thứ hai, khi tôi vượt biển ra khơi. Con tàu quá bé nhỏ, không chịu nổi trọng lượng hơn một trăm người, cứ liên tục chòng chành nghiêng ngã. Sàn tàu rạn nứt, nước bắt đầu tràn vô các khoang thuyền. Mọi người thay phiên nhau, tát nước liên tục cho đến khi kiệt sức… Giữa biển nước mênh mông, mọi người chỉ biết cầu nguyện ơn trên che chở. Trong đêm đen gần như tuyệt vọng ấy, chợt xuất hiện chiếc máy bay trên trời cao, đang bay về hướng con tàu. Tôi vội vàng mượn chiếc đèn pin của bác tài công, liên tục đánh tín hiệu cầu cứu.


Chiếc máy bay có lẽ không nhận được tín hiệu, nên cứ bay xa dần mang theo niềm tuyện vọng của hơn trăm con người đang khát khao quyền được sống. Nhưng không, chừng mươi phút sau chiếc máy bay quay trở lại. Mọi người mừng rỡ reo hò, ngước nhìn máy bay lượn ba vòng quang con tàu rồi … bay đi thẳng. Đến nước này thì, tia hy vọng cuối cùng đã tiêu tan. Râm ran tiếng kinh cầu pha tiếng nấc nghẹn ngào, của những người vượt biển không tìm thấy bến bờ.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua thời điểm đó thật đáng sợ. Nhưng rồi giữa biển khơi lại xuất hiện một con tàu khác, mọi người lại hy vọng mong manh … Trời sáng dần, cho chúng tôi nhìn thấy rõ hơn bóng dáng con tàu to lớn.

Con Tàu mang tên CAPANAMUA của nước Đức, đã giải cứu hơn trăm người vượt biển. Đến lúc lên tàu tôi được biết, nhờ phi công máy bay thông báo có tàu gặp nạn, nên thuyền trưởng theo hướng dẫn của phi công đã đến giải cứu con tàu. Thì ra viên phi công nhận được tín hiệu SOS từ chiếc đèn pin của tôi, đã quay lại quan sát trước khi gọi thuyền đến cứu nạn. Lần thứ hai, tôi thoát chết nhờ những kỹ năng thoát hiểm của hướng đạo sinh.


lecanhtu_-song_ca_1-large


Bắt đầu sinh hoạt hướng đạo từ kinh thành Huế, tôi trở thành chú sói con từ năm bảy tuổi. Qua tuổi Thiếu, tôi tiếp tục sinh hoạt ngành Tráng thuộc Liên đoàn Chương Dương ( Đạo Thừa Thiên – Huế). Đời lính thuyên chuyển nhiều nơi, đến nơi nào tôi cũng duy trì sinh hoạt hướng đạo. Đến lúc về làm việc tại sân bay Biên Hòa, tôi gầy dựng Liên đoàn Trần Quốc Toản. Tính ra tôi đã liên tục gắn bó với phong trào Hướng Đạo suốt 34 năm, từ miền Trung đến miền Nam, từ trong nước cho đến nước ngoài … Hướng Đạo lúc nào cũng như phần linh hồn thiêng liêng nhất cuộc đời tôi.

 

Không bao giờ tôi quên hai lần thoát hiểm, nhờ những kỷ năng tôi được trui rèn từ phong trào Hướng Đạo. Cũng như tất cả vất vả gian truân những ngày đầu xa xứ, tôi cũng vượt qua nhanh chóng dễ dàng, nhờ vào nghị lực của một hướng đạo sinh…

 

Gấu Tận Tâm – Lê Cảnh Từ

29 Tháng Ba 2014(Xem: 32614)
Đang tính đi đến quán cà phê Cội Nguồn để gặp hai cô em Mỹ Chơn và Sương Trầm thì có tin nhắn trong điện thoại báo là đã hết tiền tui bèn bảo ông xe ôm quen chở tui đi nạp thêm tiền.
28 Tháng Ba 2014(Xem: 19542)
kỷ niệm xa rồi vẫn là nỗi nhớ không quên. Riêng chúng tôi vẫn còn nhiều hạnh phúc còn có dịp gặp nhau để nghe lại những tiếng thân quen
28 Tháng Ba 2014(Xem: 24827)
Nhân kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới của anh chị Nguyễn Xuân Hoàng Trương Gia Vy, xin tặng anh chị những tấm hình như là “phóng sự ảnh“, ghi lại một ngày trong đời thường...
28 Tháng Ba 2014(Xem: 27486)
Thời gian, như nước trường giang miệt mài trôi chảy. Nhưng thời gian cũng không làm phai mờ hình ảnh bạn bè của chúng tôi.
28 Tháng Ba 2014(Xem: 28666)
Tao xin mượn lời lẽ của bài thơ này như một lời nhắn nhủ của mày cho những bạn bè còn lại trên cõi đời này Hạnh nhé. ''Còn gặp nhau thì hãy cứ vui Chuyện đời như nước chảy hoa trôi Lợi danh như bóng mây chìm nổi Chỉ có tình thương để lại đời''
27 Tháng Ba 2014(Xem: 30163)
Chúng tôi đã khóc cùng Thịnh khi nói về những kỷ niệm đã có với Hạnh nhưng cũng đồng ý là Hạnh đã thanh thản ra đi nên hãy để Hạnh vui nơi chin suối và hãy dành thời gian để săn sóc cho những người còn lại.
22 Tháng Ba 2014(Xem: 27039)
Cám ơn các em học sinh Ngô Quyền hải ngoại và ở quê nhà với tấm lòng nhớ tới những người đã đi trước dìu dắt các em thành nhân và thành thân.
21 Tháng Ba 2014(Xem: 32047)
Ngoài những tình cảm quý mến dành cho nhau, chúng tôi cùng bảo ban nhau sống sao cho đáng sống, vì cuộc đời ngắn ngủi…
21 Tháng Ba 2014(Xem: 64631)
Lúc đó tôi chỉ cầu xin thượng đế cho tôi được mang theo tất cả kỷ niệm của quãng đời dạy học và cho tôi được đầu thai trở lại trần gian này với nghề đi dạy trong một xã hội không buộc tôi phải nói ngược với niềm tin và suy nghĩ của mình .
18 Tháng Ba 2014(Xem: 28649)
nhìn hình ảnh các bạn hôm nay tôi nghĩ đến 1 cuộc chiến mới mà chúng-ta phải đối-diện Cuộc chiến này khốc-liệt hơn mà phần thua chắc-chắn về chúng-ta, đó trận chiến tuổi-già và bệnh-tật...
14 Tháng Ba 2014(Xem: 64527)
Từ cái nôi trung học Ngô Quyền, các học sinh bé bỏng ngày nào nay đã lớn khôn, bung ra tứ tán theo sinh hoạt của dòng đời. Nhất là sau khúc quanh lịch sử 30 tháng 4, 1975,...
14 Tháng Ba 2014(Xem: 73372)
Những kỷ niệm thân thương đó nằm ngủ yên trong tâm tư gần 40 năm, đã dấy lại trong tôi vào những ngày thầy Phạm Đức Bảo từ bên Tây Đức qua thăm Hoa Kỳ và được các cựu học sinh Ngô Quyền tiếp đón
13 Tháng Ba 2014(Xem: 30276)
Em trai tôi, đàn giỏi hát hay, cờ tướng cũng hàng cao thủ, đá banh cũng được được, văn thơ cũng tàm tạm gọi là, nói chung theo như tôi biết chú ta có máu văn nghệ từ thuở nằm nôi.
09 Tháng Ba 2014(Xem: 18014)
Vẫn thương và nhớ Muội với biết bao kỷ niệm đẹp của chúng ta từ hơn 40 năm qua cùng với bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống sau năm 1975, … Bây giờ Muội đã nhẹ nhàng rồi phải không??
07 Tháng Ba 2014(Xem: 30313)
Ngồi trong quán cà phê nghe nhạc và những dáng người qua lại, ly cà phê đã cạn và trà đá vẫn được châm đều. Trời chiều đã bắt đầu âm u… Hạnh phúc thay cũng còn những nụ cười…