Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

TuyếtMai Bùi - DẤU LẶNG BÊN ĐỜI

05 Tháng Mười Một 202112:47 SA(Xem: 6120)
TuyếtMai Bùi - DẤU LẶNG BÊN ĐỜI




                             
 Dấu lặng bên đời

dau lang bendoi

Nó và tôi vừa mới nói chuyện với nhau, nó như thì thầm, “mày viết gì đi, về tình bạn của tụi mình, về yêu thương tao mày còn mãi đến hôm nay...”  Nó vẫn như thì thầm, “mày không thấy sao, thời gian vời vợi hư không, lẫn khuất đâu đó mà đuổi miết theo tụi mình, ngoãnh lại tuổi già đã ở trên lưng… mày ơi, tình bạn tụi mình sẽ còn mãi dài theo năm tháng…”

 
Nó cứ, “mày ơi! mày ơi!”, đã vậy lại còn trêu ghẹo hoài ức tôi khi dăm bữa nửa tháng, lúc thì gửi hình ảnh của sân trường năm cũ, khi thì ảnh của lớp học năm nảo năm nao, có khi nó tìm được đâu đó ảnh chụp dãy hành lang lớp học kéo dài với hàng lan can mờ nhòe hoen ố, cánh cổng trường xưa sừng sững cao im lìm khép kín, lớp sơn hàng chữ “Trung Học Khiết Tâm” đôi chỗ đã bong tróc rĩ màu... và có lần tôi đã muốn rơi nước mắt khi nó gửi tôi hình cha hiệu trưởng Lê Hoàng Yến, trong cơn xúc động ùa về, tôi nhớ cả giọng nói của cha...
 
Và đâu phải chỉ có vậy, nó còn gửi này là bùng binh rạp hát Biên Hùng có năm ngã rẽ và có một con đường với con dốc thoai thoải kéo dài, chở từng vòng xe của nó và tôi ngày hai buổi đến trường, kia là ảnh những con đường ngắn dọc ngang với kẻ mua người bán ngược xuôi trong chợ Biên Hòa... Ôi! Ngôi chợ suốt thời thơ ấu có tôi ngồi xổm trên chiếc ghế thấp tè ngang mặt đất ăn nhin nhín chén chè đậu thơm ngon của chị Tươi bán hàng từ thời chị còn phụ với má mình, đến những buổi trốn giấc ngủ trưa chạy ù ra sạp báo của chị Giàu mãi mê đọc cọp từng trang cổ tích, sạp báo chị bày đủ thể loại truyện tranh nhiều màu sắc bắt mắt, gian hàng chị Giàu ở ngay bồn bông trước cửa chợ Biên Hòa đối diện nhà in Hiệp Thành, cũng gần ngôi nhà cũ tôi ngày ấy, gần xịt hà, ngày trước tôi chạy vèo cái là đứng trước gian hàng sách của chị rồi.


Và nữa, cả hình ảnh của nó, là nhỏ bạn tôi của năm tháng bây giờ đang cười tươi bên cây lộc vừng đơm bông đầy dây trước sân nhà, là bạn tôi với ánh mắt vợi xa xăm ai biết nó đang nhớ nghĩ đến điều gì? Nhớ thật nhớ quá, nhớ rưng rức lòng, nhớ những khi về thăm quê nhà buổi trưa nắng chang chang trên đầu vẫn cứ thích đạp xe thong dong đến nhà nó, hai đứa nằm bên nhau nhắc chuyện ngày xưa rồi thãng qua nói quanh nói quẫn chuyện đời, cứ thế nó và tôi dắt tay nhau nhàn du trong vùng ký ức triền miên cũ, và bây giờ chỉ bằng những lời vọng xa thì thầm, “mày viết gì đi, về tình bạn của tụi mình, về yêu thương tao mày còn mãi đến hôm nay... mày không thấy sao, thời gian vời vợi hư không, lẫn khuất đâu đó mà đuổi miết theo tụi mình, ngoãnh lại tuổi già đã ở trên lưng… mày ơi, tình bạn tụi mình sẽ còn mãi dài theo năm tháng…”  nó đã xô ngược tôi trở về ngày đó, của những tháng năm nào đó in dấu trong đời. 
 
Tôi nhớ cái dáng nhỏ nhắn của nó ngày xưa, nhớ từng nét chữ đẹp ơi là đẹp trải đều trên trang giấy học trò trong “Lưu Bút Ngày Xanh” của nó viết cho tôi mỗi khi hàng bông phượng bắt đầu rực đỏ góc sân trường, nhớ cái miệng nó hay cười và cười rất duyên (giờ nụ cười nó vẫn y nguyên như ngày cũ) nhớ mái tóc dài ngang lưng chừng, ngọn gió đùa vui thổi qua tinh nghịch, mái tóc dạt bay như thèm như muốn mà chưa phủ được hết bờ vai thơm của nó... 


Ngày tháng vẫn lặng trôi, tôi với tay gỡ trước tờ lịch mõng trên cuốn lịch đã dần cạn,  bỗng dưng tôi có cảm giác hối hả trong những ngày tháng còn lại của năm, tôi đang giống như nó, tôi cũng muốn trải lòng mình bằng những cung bậc cảm xúc… nhưng thật! tôi không biết bắt đầu từ đâu, tôi loay hoay với ngỗn ngang niềm nhớ trong lòng, tôi không biết diễn tả sao cho đủ cho đầy... Ôi, lũ tụi tôi của tháng ngày xa xưa ấy! Ôi, thương biết mấy cái thuở lần đầu khoác lên chiếc áo dài trắng tinh khôi để cũng lần đầu biết dịu dàng như tà áo bay mỗi lúc chiều tan học, để biết mơ mộng biết đợi chờ... Ôi! Suốt một thuở xuân xanh cùng nhau cho tới lúc từng đứa “theo chồng bỏ cuộc chơi...”  


Một chiếc lá vừa rơi lẽ loi lao chao vướng ngang bậu cửa, bên ngoài kia chiều đang xuống đậm dần, trời sắp tàn thu chớm đông mang về những cơn gió se lạnh, gió cũng trở nên hiu quạnh khi lướt qua lỡ mang theo đám lá rụng phủ vàng trên sân vắng, gió cũng mơn man niềm nhớ trong tôi, ăm ắp trong tôi là nỗi dạt dào… tôi muốn nói với nó rằng, có những chân tình như một dấu lặng trong dòng nhạc và khi được khảy lên vẫn ngân vang trong tĩnh lặng, nó không phải là một khoảng trống để lấp đầy, nó được nuôi dưỡng bằng tên gọi là “tình bạn”. 

Đâu cứ phải nói xa rồi thì sẽ mất, xa rồi thì sẽ quên, như nó và tôi, miệt mài xa, yêu thương nhau tưởng đã quên rồi, nhưng khoan, khoảng không gian vời vợi ấy bỗng trở nên diệu kỳ, nó lắng nghe và tôi cũng đang lắng nghe. Vâng! Chỉ cần lắng nghe, trong âm thanh im lặng của chân tình, nó và tôi nhận ra tình bạn này vẫn ấm áp êm vui.


Đừng nói dâu bể thời gian, có những điều thời gian phải nghiêng mình nương dựa. Nếu thiệt như ký ức phôi pha quên lãng chối từ, thì cái khoảng thời gian ấy cái không gian ấy, những khoảnh khoắc của năm tháng ấy của nó của tôi, của tất cả chúng ta… thì hỏi thời gian kia ơi, rồi sẽ biết neo giữ vào đâu?  
 
Thương quá ai ơi tôi không đủ chữ
Giảng nghĩa dùm tôi cái chữ ân tình!
 
TuyếtMai Bùi
 
                         
daulangbendoi

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76192)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76782)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73832)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73929)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72671)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72011)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75534)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74213)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80496)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74080)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75836)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69095)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73733)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69338)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66512)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73069)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65424)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76741)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!