Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS, Huỳnh Công Ân - Người phế binh già bán vé số ở những quán cà phê quận 4, Sài Gòn

01 Tháng Bảy 202012:03 SA(Xem: 9830)
GS, Huỳnh Công Ân - Người phế binh già bán vé số ở những quán cà phê quận 4, Sài Gòn

Người phế binh già bán vé số ở những quán cà phê quận 4, Sài Gòn


Huỳnh Công Ân

 




Sau khi về hưu, để tránh cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông ở nơi mệnh danh “xứ lạnh tình nồng”: Canada, để hưởng không khí mùa Xuân trên quê hương và nhứt là để tìm lại những thân tình cũ, mỗi năm tôi thường về VN đôi tháng trước và sau Tết âm lịch.

 

Trong buổi hoàng hôn của cuộc đời, được gặp lại người thân trong gia đình, từ thằng em út ở tuổi thanh niên nay là ông già 60, đến những đứa cháu chưa sinh ra nay đã tay bồng tay bế kể từ lúc tôi ra đi, là một niềm vui bất tận. Lại còn họp mặt với bạn bè, đồng nghiệp cũ nay đã đến tuổi “thất thập cỗ lai hy” hay vui chơi với các học trò xưa, giờ tóc bạc như tôi cũng đem lại cho tôi sự ấm áp trong tâm hồn.

 

Ngoài những lần xuống Trà Vinh hay lên Biên Hoà thăm nơi chốn tôi từng dạy học và từng làm lính chiến, hay đi chơi xa, thường mỗi sáng tôi ngồi ở những quán cà phê ở quận 4, từ những quán có ghế nệm, trong phòng máy lạnh như Trung Nguyên, Góc, Thư Giản đến những quán ngoài lề đường 41, Vĩnh Hội, chung cư B3 ngồi ghế xếp, tán gẩu với các học trò cũ trường Nguyễn Trãi sống quanh đây.

 

Tại những quán cà phê lề đường đó, tôi thường bị quấy rầy bởi đội quân bán vé số liên tục đến thọc xấp vé số vào người tôi để mời mua. Tuy bực mình nhưng thông cảm sự khó khăn trong cuộc sống của họ nên tôi từ chối khéo viện cớ không quen chơi vé số. Việt Nam hiện có 63 tỉnh và thành phố, nơi nào cũng phát hành vé số mỗi ngày. Mỗi ngày, mỗi tỉnh cho ra một triệu vé số, thử hỏi số tiêu thụ được bao nhiêu? Cho là vài chục ngàn vé, như vậy phần chắc, 6 con số của vé trúng giải “đặc biệt” (độc đắc) 2 tỷ nằm trong hơn 9 trăm ngàn vé không bán được kía, giấc mơ trở thành tỷ phú chỉ là ảo tưởng.

 

Nhưng, tôi lại chú ý tới một người bán vé số đặc biệt. Đó là một người tàn tật cụt cả hai chân tới háng, anh lết đi bán vé số trên một miếng cao su cắt từ vỏ xe hơi. Anh nói giọng Quảng, khi tôi hỏi, anh cho biết anh là thương phế binh trước thuộc sư đoàn 2 bộ binh, bị thương ở Quảng Ngãi. Tôi cẩn thận hỏi tên các đơn vị trưởng của anh. Anh trả lời đúng, tôi tặng anh hai triệu mà không lấy tờ vé số nào. Tôi nghĩ dù số tiền ít ỏi đó không đủ bù đấp cho sự mất mát to lớn của tâm hồn và thể xác của anh cũng như không giúp anh thoát khỏi cuộc sống cơ cực và nhục nhằn của một người phế binh của bên “thua cuộc” trong xã hội của bên “thắng cuộc”, nhưng đó là tấm lòng của một đồng đội của anh đã may mắn còn nguyện vẹn sau cuộc chiến.

TPB 1

 

Sau lần đó, mỗi khi ngồi ở những quán cà phê lề đường tôi thường cố ý tìm người phế binh đó. Mỗi lần gặp, tôi giúp cho anh một số tiền nhỏ và lần nào cũng vậy, 

Tôi cũng đã báo cho anh biết việc làm ý nghĩa của nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, đường Kỳ Đồng: chương trình “Bên nhau đi nốt cuộc đời” để anh đến nhận những món quà Tết do cộng đồng người Viêt hải ngoại và một số người có long trong nước gởi đến giúp các anh em thương phế binh VNCH. Gần đây, tôi mừng cho anh khi gặp lại anh thấy anh di chuyển bằng một chiếc xe lăn, chắc do một tổ chức hay nhà hảo tâm nào tặng cho anh.

 

Cầu xin cho anh cảm thấy ấm lòng với những đền ơn, đáp nghĩa của những người từng ở miền Nam trước năm 1975.

 

21 Tháng Chín 2013(Xem: 59487)
Tựa Đề: HÌNH NHƯ NẮNG VỪA PHAI Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Tuấn Ngọc Ca Sĩ: Hương Giang
21 Tháng Chín 2013(Xem: 62990)
ChsNQ khóa 1 đến thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng và Thầy Phan Thông Hảo
20 Tháng Chín 2013(Xem: 53711)
Phùng Quán vịn vào câu thơ mà đứng vững. Mình dựa vào tình thương của mọi người, nghiến răng, đứng lên mĩm cười với số phận. Cám ơn tình bạn, cám ơn thương yêu và thông cảm.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 57569)
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 54946)
(Viết hôm các bạn của nhật Báo Người-Viêt và Diễn Đàn Thế Kỷ đi thăm Nguyễn Xuân Hoàng) Nhiều khi chúng ta sống mà quên bẵng đi là mình có thể chết bất cứ lúc nào.
13 Tháng Chín 2013(Xem: 47003)
Mùa Thu sắp về đây. Thu về với lá vàng, với gió heo may và cây trái bắt đầu chín. Mùa Thu cũng là mùa thu hoạch. Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi
06 Tháng Chín 2013(Xem: 78284)
Cái sung sướng lúc tốt nghiệp không phải là được đi dạy, làm giáo sư cho bằng thoát khỏi sách vở mà chúng như những kinh kệ vô nghĩa nhàm chán..
05 Tháng Chín 2013(Xem: 60295)
Việc bán thơ của Suskin xem ra phù hợp với văn hóa sống nhanh, sống vội, muốn gì được nấy, nhanh như người ta bấm máy truyền hình hoặc vào mạng internet.
05 Tháng Chín 2013(Xem: 45118)
Có cơ hội thì bạn bè gặp nhau vì quỹ thời gian chúng ta chẳng còn nhiều. Xin cám ơn những người bạn trên net của tôi, đã cho tôi niềm vui trong cuộc sống.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 68643)
Đã thành thông lệ, sau lần họp mặt với bạn bè phương xa, bạn bè quê nhà sẽ cùng nhau đóng góp tổ chức tiệc chiêu đãi chia tay để người đi nhớ mãi ân tình nơi cố hương.
31 Tháng Tám 2013(Xem: 73430)
Ông trở thành một “ông già quét chợ” một cách tự nhiên như vậy đó, tự nhiên như khi ông từ đâu không biết đã đến cái chợ làng này…
30 Tháng Tám 2013(Xem: 52727)
Lúc bà mất, cậu Út ôm bà khóc như mưa, nghe cậu nhắn nhủ: "bà ngoại, ông ngoại, ba con ơi! nhớ về thăm cây mít nha!" cả nhà không ai cầm được nước mắt.
30 Tháng Tám 2013(Xem: 83515)
Xin bấm vào tựa các bài muốn đọc
23 Tháng Tám 2013(Xem: 77588)
Phần tôi, kể từ khi bắt đầu va chạm cuộc sống, tôi khám phá ra rằng con người ta không thể nào sống mà thiếu người khác được.
21 Tháng Tám 2013(Xem: 89689)
Công của những người đưa đò thầm lặng khoan dung, đã đào tạo bao lớp chúng tôi thành danh, thành nhân. Thời gian với bao biến đổi, nhìn lại cuộc đời chúng tôi luôn dặn lòng ”Nhớ Ơn Thầy, Nhớ Ơn Cô” để có một cuộc đời đáng sống.
20 Tháng Tám 2013(Xem: 50983)
Vì mẹ là ai con nào có thể biết, mẹ là ai hay có thể là bất cứ bà mẹ nào? Mẹ sẽ như nào nhỉ? Mẹ có giống người mẹ đã sinh ra con không? Giống, con cam đoan là giống.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 60680)
Thầy ốm, ốm theo cả hai nghĩa. Thầy đang bị bệnh, cơn bệnh kéo dài hơn hai tháng. Thầy nhạt miệng không ăn uống được nhưng nên trọng lượng xuống như vật rơi tự do bị lực hút của trái đất hút xuống.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 51610)
Chỉ một ngày vắng mẹ căn nhà đã quạnh quẽ buồn. Bàn tay mẹ là đôi đũa diệu kỳ biến ra cơm ngon canh ngọt, là ngọn gió mát lành ru giấc ngủ cho con… Vậy mà… Vũ Hạ mới ngần ấy tuổi đầu đã mất mẹ.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 35841)
Trong gian nhà chúng chùa núi quá trưa, có mâm cơm chay dành cho bọn trẻ. Tôi nhẩm đếm, có hơn một chục thiếu niên. Đứa nào cũng đèo đẹt đen đúa, làn da khô héo quắt queo,…
14 Tháng Tám 2013(Xem: 79487)
Khi bố về thì mẹ vẫn nhìn bố, ánh mắt yên tâm hơn. Mẹ thầm lặng hơn bao giờ hết. Dưới mắt bố con chúng tôi, sự thầm lặng ấy càng ngày càng tỏa sáng.