Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hồng Bạch - Nhớ Về Một Người Bạn.

02 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 65556)
Hồng Bạch - Nhớ Về Một Người Bạn.

 

 

 

Nhớ Về Một Người Bạn

 

 

Cũng lâu lắm rồi, tôi không có dịp viết lại những dòng chữ đã lắng đọng tận trong tâm tư, những cảm nghĩ của thời niên thiếu mà trải qua bao năm tháng tôi tưởng đã bị nhạt nhòa vì tuổi đời chồng chất, vì cuộc sống bận rộn bon chen, và vì cuộc đời đầy phiền toái trắc trở. Nhưng thật ra những kỷ niệm thời thơ ấu ấy, những tình cảm trân quí thuở học trò vẫn còn nguyên vẹn, tình bạn vẫn thắm thiết như ngày xưa.

            Nhớ lại ngày xưa, chúng tôi là hai đứa bạn thân rất thân, bạn bè ai cũng cho là vậy mà, vì đi đâu và làm gì dường như lúc nào cũng có mặt cả hai chúng tôi. Tôi còn nhớ nhất là những giờ tan học sớm, hai đứa chúng tôi thường đi bộ dung dăng dung dẻ từ trường xuống chợ, rồi từ chợ về nhà khoảng đường cũng khá xa, đó là một trong những con đường chính của tỉnh Biên Hòa, có lẽ nhờ vậy mới có được “mình hạc xương mai” mà khỏi cần tập thể dục, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện huyên thuyên từ việc học đến chuyện bạn bè, nhất là lớp của chúng tôi là lớp vừa con trai và con gái học chung nên có rất nhiều hiện tượng “vua phá phách” và vì vậy có nhiều chuyện để nói lắm, rồi nói sang chuyện gia đình, chuyện nắng mưa, không biết chuyện ở đâu mà lúc nào chúng tôi cũng có. Đôi lúc có dư vài đồng trong túi thì chúng tôi mới dám đi xe “lam”, mà có khi cũng tại vì đôi guốc gỗ của tôi bị đứt quai mà bạn tôi không thể nào sửa chữa nổi thì chúng tôi mới quyết định đi xe “lam” về nhà vì thuở học trò “hàn vi” tiền bạc rất là eo hẹp. Cũng vì vậy nên chúng tôi lúc nào cũng đắn đo trong vấn đề chi tiền, chẳng hạn như nếu muốn đi chụp hình thì phải nhịn ăn quà sáng cả tuần lễ mới đủ tiền chụp hình. Rồi khi lấy hình, xem xong thấy hình mình không đẹp, thì lại cằn nhằn cho là ông thợ chụp hình chơi xấu không biết cách chụp hình, thêm nỗi tiếc tiền nữa. Không biết các bạn có giống tụi này không vậy? Muốn đi “xi nê” cũng phải nhịn quà cả mấy hôm, nói tóm lại nếu muốn gì thêm ngoài những việc bình thường mỗi ngày thì phải “bóp bụng”.

Nhớ lại tôi thấy thương chúng tôi hồi đó quá, cực khổ như vậy mà rất vui vẻ yêu đời chẳng thấy tội nghiệp chút nào cả. Buổi trưa chúng tôi thường đi học sớm rồi tụm năm tụm ba dưới những gốc cây dương mát rượi để cùng kể cho nhau nghe những bài nhạc nào mới nhất, mới được ca sĩ ưa thích nhất trình bày trên radio buổi trưa trước khi đi học. Cũng hay thích đứng la cà gần phòng hiệu trưởng để ngắm nhìn các thầy cô rồi bình luận hôm nay cô Trí mặc áo dài màu xanh rất đẹp, cô Lan mới đổi kiểu tóc hay thầy Hiệp hôm nay có vẻ nghiêm quá “coi chừng” nghe. Nhưng rồi chúng tôi cũng không quên hối hả nhau lo dò lại bài chứ nếu không may thì bị con zero như chơi, vì tôi ngán ăn “hột vịt” lắm, có thầy dễ dãi thì tặng con số một để phòng thân.

Ngoài giờ học trong trường chúng tôi thường gặp nhau cuối tuần. Ngày chủ nhật, tôi đến nhà bạn hay bạn tôi đến nhà tôi nói là để làm bài học bài, thật ra học thì cũng có học nhưng chúng tôi nói chuyện “tầm phào” thì nhiều, hay họp các bạn lại ca hát vui đùa thật hồn nhiên. Bạn tôi thì có khiếu về ca nhạc, lại có giọng ca trong trẻo, cũng là ca sĩ có hạng trong trường đó, mà lại rất dạn dĩ, được yêu cầu là hát ngay không có yểu điệu thục nữ như thường tình, rất là điệu nghệ.

 

 

            Chúng tôi tuy tương đắc với nhau như vậy nhưng thật ra điểm bất đồng thì cũng nhiều. Này nhé, nói về hình dáng thì bạn tôi có dáng người cao cao, khuôn mặt dễ nhìn có thể nói là đẹp, tánh tình phóng khoáng vui vẻ hoạt bát nên có nhiều kẻ nam nhi thích làm quen, tuy nhiên bạn tôi cũng dè dặt lắm. Còn tôi thì trái lại, có dáng người nho nhỏ, tôi không thích nói chữ “thấp” đâu nhen, rất nhút nhát rụt rè, nói năng không được lưu loát gì mấy khi có người lạ. Vậy mà không hiểu sao bây giờ tôi thay đổi nhiều quá, ông xã của tôi lại cho là tôi hay thích nói nhiều, nhất là khi tôi nổi giận thì có bao nhiêu chữ nói hết bấy nhiêu. Chúng tôi đôi khi cũng hờn giận nhau kỹ lắm, thế là bạn bè đều biết cả, vì không thấy chúng tôi đi chơi chung, ai ai cũng

hỏi thăm. Thật là buồn cười! Chẳng ai chịu làm quen trước đến khi không ai chịu nổi sự im lặng nên chúng tôi đành phải làm huề với nhau.

            Nhưng rồi những ngày tháng ngồi trong lớp học cũng đi qua mau. Hồi đó thì chúng tôi cho là sao lâu quá, nhưng rồi chúng tôi cũng theo dòng đời mà khôn lớn. Bạn tôi lập gia đình khi còn đi học, tiểu đăng khoa trước rồi mới đại đăng khoa mà. Đó là một sự cách mạng trong học đường lúc bấy giờ, vì ít có ai có thể đã có gia đình mà còn cắp sách đến trường vì họ rất ngại và sợ “kỳ”. Nhưng bạn tôi thì khác, rất cương quyết và mạnh dạn cắp sách đến trường đều đều cho đến khi đậu bằng tốt nghiệp trung học và rồi bạn tôi đi dạy. Còn tôi thì cũng có việc làm và vừa đi học, sau đó tôi cũng có một thời đi dạy.

            Chúng tôi thỉnh thoảng cũng liên lạc nhau, tôi thường đến thăm bạn tôi vì bạn tôi ngoài việc đi dạy học còn lo cho gia đình nên rất bận rộn, chúng tôi vẫn thân nhau như ngày xưa còn học chung lớp. Chúng tôi thường giúp đỡ lẫn nhau trong những lúc hoạn nạn khó khăn. Đôi khi bạn tôi thấy tôi còn lẻ loi một mình thì cũng ráng làm “bà mai” mấy lần, nhưng có lẽ vì tôi “cao số” hay “nặng bóng vía” không biết, mà vụ nào cũng không thành, thì thôi đành nựng đỡ mấy đứa con của bạn tôi…

Vì ra đi bất chợt nên tôi không có giữ địa chỉ của bạn tôi, bởi có khi nào tôi nghĩ là sẽ cần địa chỉ đâu, tôi thất lạc tin tức của bạn tôi từ khi đó. Sau gần ba mươi năm xa cách, tình cờ gặp được người bạn dạy cùng trường với bạn tôi, tôi mới liên lạc được với người bạn cũ thân thương ngày nào. Lần đầu tiên nghe tiếng nói của nhau trên điện thoại viễn liên, chúng tôi không cầm được xúc động và đã kể thật nhiều với nhau những chuyện đã trải qua trong cuộc đời của hai chúng tôi. Bạn tôi không nghĩ là tôi vẫn còn sống vì đã mấy chục năm qua, có biết bao nhiêu người về thăm quê nhà mà sao không có tôi, có lẽ tôi đã gửi thân xác ở biển Đông rồi chăng? Cũng “xém chút” thôi. Thật là không còn vui mừng nào hơn!

 

 

            Như tôi đã nói ở trên, chúng tôi thân nhau như vậy nhưng lúc nào cũng rất khác biệt nhau về nhân dáng cũng như hoàn cảnh. Bạn tôi thì hối hả lập gia đình sớm, còn tôi thì thủng thẳng từ từ cho nên hơn ba mươi mới “chịu” nên gia thất. Bạn tôi giờ đã có mấy tiểu thư và công tử, và còn được gọi là bà ngoại nữa, còn tôi thì đã lập gia đình hơn hai chục năm mà chẳng có được mụn nào để nựng nịu cho vui nhà vui cửa. Đôi khi cũng rất cô đơn, nhưng tôi không cảm thấy đơn độc vì tôi vui với cái vui của bạn tôi khi nghĩ tới tôi vẫn còn một người bạn lúc nào cũng thông cảm và hiểu tôi. Biết được bạn tôi đang sung sướng hạnh phúc bên cạnh các con cháu, không còn vất vả nữa là điều tôi rất mừng. Chúng tôi thường chúc lẫn nhau là hãy ráng giữ gìn sức khoẻ để hẹn có ngày sẽ gặp lại tha hồ mà hàn huyên tâm sự, vì bây giờ tuổi của chúng tôi hai người cộng lại cũng đã hơn một trăm rồi, đâu còn trẻ trung gì nữa.

            Cho dù cuộc đời của tôi có nhiều chuyện không được toại nguyện cho lắm, những chuyện không như ý thì nhiều mà điều mong ước thì ít khi tới. Nhưng thật ra nói thì nói vậy chứ những chuyện vui mừng tới rồi lại đi nhanh làm cho mình mau quên, còn chuyện không vừa ý thì mình cứ nhớ hoài cho nên thấy khổ, tại vì mình mơ ước nhiều quá mà không được bao nhiêu. Cho nên nói đi thì phải nói lại, tôi cũng rất cám ơn Trời Phật và cám ơn cuộc đời đã cho tôi một cuộc sống bình an bên cạnh những người thân thương, cho dù tôi không được thành tựu nhiều nhưng cũng có cái ăn cái mặc. Nhìn lên thì không bằng ai mà ngó tới ngó lui thì cũng vẫn có nhiều người vất vả hơn tôi. Tôi cũng cám ơn cuộc đời đã cho tôi một người bạn rất tâm giao, chúng tôi đã cùng trải qua thời thơ ấu vui vẻ hồn nhiên và cùng chia sẻ ngọt bùi với nhau trong những lúc thăng trầm của cuộc đời. Cuối cùng đã cho tôi tìm lại được người bạn thân thương tưởng chừng như không bao giờ có thể gặp lại.

 Hồng Bạch  

chsNQLớp Tứ Hai 65 – Mùa hè 2004

           

21 Tháng Giêng 2014(Xem: 33574)
....nhất là với các bạn trẻ rằng mặc cho những sự bộn bề về các giá trị đạo đức trong nền giáo dục VN hiện tại, nơi đây vẫn còn tồn tại một tình cảm đẹp đẽ và cao quý trong mối quan hệ Cô và Trò...
16 Tháng Giêng 2014(Xem: 38514)
Bài tạp ghi sau đây, ký dưới bút hiệu Hạnh Viên, đã được bạn Nguyễn Thị Minh Thủy viết và đăng làm ba kỳ trong thời gian tác giả phụ trách mục “Cảm Niệm” trên một nhật báo ở Nam California.
16 Tháng Giêng 2014(Xem: 31905)
Khi bạn bè chúng tôi họp mặt tân niên, nhóm Anh Văn khóa 9 CHS NQ cũng có cuộc họp tân niên ở Bửu Long. Hi vọng rằng sẽ có sự kết nối yêu thương thêm nữa cho những lần sau, vì chúng tôi cũng đã đã có lần gặp gỡ.
15 Tháng Giêng 2014(Xem: 35265)
Ở trên đời có những mối tình như cơn lốc, khi qua rồi thì để lại những tàn phá đau thương. Cũng có những mối tình đơn phương, nhẹ nhàng, thâm trầm và sâu sắc...
09 Tháng Giêng 2014(Xem: 39579)
Tựa đề: Gọi Nhau Mùa Đông. Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông. Trình bày: Tác giả và Quỳnh Dao.
03 Tháng Giêng 2014(Xem: 38480)
Là một người khách không mời trong đêm từ giã năm 2013, tôi đã cùng thầy Phạm Gia Hưng từ Virgina, và hai đàn anh Lữ Công Tâm, Ma Thành Tâm cùng count down đón mừng năm 2104 tại nhà thầy Mai Kiến Phúc.
03 Tháng Giêng 2014(Xem: 41090)
Tất cả anh chị em tôi đã sẵn sàng, một buổi sáng Chủ nhật tươi hồng đang mời gọi… Bên dòng sông Đồng Nai thơ mộng, anh chị em tôi sẽ hát vang vang “Nào về đây ta họp mặt cùng nhau.
27 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 35628)
Niềm vui mãi dâng trào hòa chung niềm vui của người tuổi thọ bác Ma Phiếu với người thầy kính mến Phạm Gia Hưng và từng người anh, người bạn, người em luôn hân hoan với mùa “Giáng Sinh Bên Đời”
27 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 41463)
Năm mươi lăm năm trên cuộc đời của anh không dài lắm nhưng anh đã để lại nhiều ảnh hưởng và đã gián tiếp đặt tên cho rất nhiều em thuộc thế hệ Việt Nam lưu vong thứ hai.
27 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 36971)
Tựa đề: Giòng Sông Tôi Và Em Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông Hòa âm: Cao Ngọc Dung Ca Sĩ: Quỳnh Dao.
20 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 40147)
thiếu mặt Mai Trọng Ngãi nên ai cũng ngần ngại và từ chối xin dành lại năm sau. “Rượu ngon không có bạn hiền” cũng như sinh hoạt Ngô Quyền không có tiếng cười vui.
20 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 45327)
Mùa Xuân 2014 Giáp Ngọ lại sắp trở về cùng với nàng tiên áo trắng. Xin mời quí anh chị em cùng thân hữu hãy thưởng thức những mùa hoa cũ để đón chào ngày mới.
14 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38498)
Này các bạn, quý vị vừa học được một bài học… Bất kể những gì tôi vừa làm với tờ giấy bạc này, quý vị vẫn muốn nó như thường, bởi vì giá trị của nó không thay đổi, nó vẫn là 20 đô la.
13 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 52935)
Hứa thì hứa với lòng mình nhưng rồi viết vẫn viết khác và lời hứa bay đi, café, mưa và căn nhà ngói đỏ lúc nào tôi cũng thấy như ẩn như hiện trong các truyện ngắn và truyện dài của Nguyễn-Xuân Hoàng.
13 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38701)
Đi vào “Căn nhà ngói đỏ” là đi vào một Việt Nam đầy binh đao, ly tán, ngậm ngùi, hấp hối. Ở lại “Căn nhà ngói đỏ” là đối mặt với một quá khứ...
09 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38714)
(*Cảm tác từ bài thơ TẠ TÌNH của Tưởng Dung... em tặng chị...! )... xin hãy chỉ nốt cho em, bài học cách nào để uống viên thuốc thời gian, cho em buông lơi được, cho em quên được, cho em chết mất được một nửa trái tim mình đã thuộc về anh...
07 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 46676)
Tình của Cu Bưởi lại khác, vẫn treo lưng lửng giữa chừng, kết thúc cũng được, gọi tồn tại cũng chẳng sai. Cái di chứng của mối tình đầu còn ảnh hưởng anh ta đến tận bây giờ.
06 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 43439)
*Xin bấm vào phần audio bên dưới để thưởng thức: GIÒNG SÔNG TÔI VÀ EM - Nhạc và Lời Phạm Chinh Đông - Tác giả trình bày
06 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 49312)
(lan man theo “Không Còn…” của Tưởng Dung ... Nghi ôm đầu gục xuống bàn. Hai vai nàng rung lên. Âm thanh của những tiếng nấc như tiếng thì thầm, tắc nghẹn:” bóng em tìm bóng anh đến cuối đời, có gặp?”
05 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 43698)
Tôi hay tin trễ, Thầy Trần Văn Tài qua đời không lâu, sau ngày tôi tình cờ gặp lại Thầy ở Trảng Bom. Những dòng chữ muộn màng này, thay nén nhang thơm tôi và các bạn lớp 10B4 năm xưa kính nhớ Thầy.