Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hồng Bạch - Nhớ Về Một Người Bạn.

02 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 65476)
Hồng Bạch - Nhớ Về Một Người Bạn.

 

 

 

Nhớ Về Một Người Bạn

 

 

Cũng lâu lắm rồi, tôi không có dịp viết lại những dòng chữ đã lắng đọng tận trong tâm tư, những cảm nghĩ của thời niên thiếu mà trải qua bao năm tháng tôi tưởng đã bị nhạt nhòa vì tuổi đời chồng chất, vì cuộc sống bận rộn bon chen, và vì cuộc đời đầy phiền toái trắc trở. Nhưng thật ra những kỷ niệm thời thơ ấu ấy, những tình cảm trân quí thuở học trò vẫn còn nguyên vẹn, tình bạn vẫn thắm thiết như ngày xưa.

            Nhớ lại ngày xưa, chúng tôi là hai đứa bạn thân rất thân, bạn bè ai cũng cho là vậy mà, vì đi đâu và làm gì dường như lúc nào cũng có mặt cả hai chúng tôi. Tôi còn nhớ nhất là những giờ tan học sớm, hai đứa chúng tôi thường đi bộ dung dăng dung dẻ từ trường xuống chợ, rồi từ chợ về nhà khoảng đường cũng khá xa, đó là một trong những con đường chính của tỉnh Biên Hòa, có lẽ nhờ vậy mới có được “mình hạc xương mai” mà khỏi cần tập thể dục, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện huyên thuyên từ việc học đến chuyện bạn bè, nhất là lớp của chúng tôi là lớp vừa con trai và con gái học chung nên có rất nhiều hiện tượng “vua phá phách” và vì vậy có nhiều chuyện để nói lắm, rồi nói sang chuyện gia đình, chuyện nắng mưa, không biết chuyện ở đâu mà lúc nào chúng tôi cũng có. Đôi lúc có dư vài đồng trong túi thì chúng tôi mới dám đi xe “lam”, mà có khi cũng tại vì đôi guốc gỗ của tôi bị đứt quai mà bạn tôi không thể nào sửa chữa nổi thì chúng tôi mới quyết định đi xe “lam” về nhà vì thuở học trò “hàn vi” tiền bạc rất là eo hẹp. Cũng vì vậy nên chúng tôi lúc nào cũng đắn đo trong vấn đề chi tiền, chẳng hạn như nếu muốn đi chụp hình thì phải nhịn ăn quà sáng cả tuần lễ mới đủ tiền chụp hình. Rồi khi lấy hình, xem xong thấy hình mình không đẹp, thì lại cằn nhằn cho là ông thợ chụp hình chơi xấu không biết cách chụp hình, thêm nỗi tiếc tiền nữa. Không biết các bạn có giống tụi này không vậy? Muốn đi “xi nê” cũng phải nhịn quà cả mấy hôm, nói tóm lại nếu muốn gì thêm ngoài những việc bình thường mỗi ngày thì phải “bóp bụng”.

Nhớ lại tôi thấy thương chúng tôi hồi đó quá, cực khổ như vậy mà rất vui vẻ yêu đời chẳng thấy tội nghiệp chút nào cả. Buổi trưa chúng tôi thường đi học sớm rồi tụm năm tụm ba dưới những gốc cây dương mát rượi để cùng kể cho nhau nghe những bài nhạc nào mới nhất, mới được ca sĩ ưa thích nhất trình bày trên radio buổi trưa trước khi đi học. Cũng hay thích đứng la cà gần phòng hiệu trưởng để ngắm nhìn các thầy cô rồi bình luận hôm nay cô Trí mặc áo dài màu xanh rất đẹp, cô Lan mới đổi kiểu tóc hay thầy Hiệp hôm nay có vẻ nghiêm quá “coi chừng” nghe. Nhưng rồi chúng tôi cũng không quên hối hả nhau lo dò lại bài chứ nếu không may thì bị con zero như chơi, vì tôi ngán ăn “hột vịt” lắm, có thầy dễ dãi thì tặng con số một để phòng thân.

Ngoài giờ học trong trường chúng tôi thường gặp nhau cuối tuần. Ngày chủ nhật, tôi đến nhà bạn hay bạn tôi đến nhà tôi nói là để làm bài học bài, thật ra học thì cũng có học nhưng chúng tôi nói chuyện “tầm phào” thì nhiều, hay họp các bạn lại ca hát vui đùa thật hồn nhiên. Bạn tôi thì có khiếu về ca nhạc, lại có giọng ca trong trẻo, cũng là ca sĩ có hạng trong trường đó, mà lại rất dạn dĩ, được yêu cầu là hát ngay không có yểu điệu thục nữ như thường tình, rất là điệu nghệ.

 

 

            Chúng tôi tuy tương đắc với nhau như vậy nhưng thật ra điểm bất đồng thì cũng nhiều. Này nhé, nói về hình dáng thì bạn tôi có dáng người cao cao, khuôn mặt dễ nhìn có thể nói là đẹp, tánh tình phóng khoáng vui vẻ hoạt bát nên có nhiều kẻ nam nhi thích làm quen, tuy nhiên bạn tôi cũng dè dặt lắm. Còn tôi thì trái lại, có dáng người nho nhỏ, tôi không thích nói chữ “thấp” đâu nhen, rất nhút nhát rụt rè, nói năng không được lưu loát gì mấy khi có người lạ. Vậy mà không hiểu sao bây giờ tôi thay đổi nhiều quá, ông xã của tôi lại cho là tôi hay thích nói nhiều, nhất là khi tôi nổi giận thì có bao nhiêu chữ nói hết bấy nhiêu. Chúng tôi đôi khi cũng hờn giận nhau kỹ lắm, thế là bạn bè đều biết cả, vì không thấy chúng tôi đi chơi chung, ai ai cũng

hỏi thăm. Thật là buồn cười! Chẳng ai chịu làm quen trước đến khi không ai chịu nổi sự im lặng nên chúng tôi đành phải làm huề với nhau.

            Nhưng rồi những ngày tháng ngồi trong lớp học cũng đi qua mau. Hồi đó thì chúng tôi cho là sao lâu quá, nhưng rồi chúng tôi cũng theo dòng đời mà khôn lớn. Bạn tôi lập gia đình khi còn đi học, tiểu đăng khoa trước rồi mới đại đăng khoa mà. Đó là một sự cách mạng trong học đường lúc bấy giờ, vì ít có ai có thể đã có gia đình mà còn cắp sách đến trường vì họ rất ngại và sợ “kỳ”. Nhưng bạn tôi thì khác, rất cương quyết và mạnh dạn cắp sách đến trường đều đều cho đến khi đậu bằng tốt nghiệp trung học và rồi bạn tôi đi dạy. Còn tôi thì cũng có việc làm và vừa đi học, sau đó tôi cũng có một thời đi dạy.

            Chúng tôi thỉnh thoảng cũng liên lạc nhau, tôi thường đến thăm bạn tôi vì bạn tôi ngoài việc đi dạy học còn lo cho gia đình nên rất bận rộn, chúng tôi vẫn thân nhau như ngày xưa còn học chung lớp. Chúng tôi thường giúp đỡ lẫn nhau trong những lúc hoạn nạn khó khăn. Đôi khi bạn tôi thấy tôi còn lẻ loi một mình thì cũng ráng làm “bà mai” mấy lần, nhưng có lẽ vì tôi “cao số” hay “nặng bóng vía” không biết, mà vụ nào cũng không thành, thì thôi đành nựng đỡ mấy đứa con của bạn tôi…

Vì ra đi bất chợt nên tôi không có giữ địa chỉ của bạn tôi, bởi có khi nào tôi nghĩ là sẽ cần địa chỉ đâu, tôi thất lạc tin tức của bạn tôi từ khi đó. Sau gần ba mươi năm xa cách, tình cờ gặp được người bạn dạy cùng trường với bạn tôi, tôi mới liên lạc được với người bạn cũ thân thương ngày nào. Lần đầu tiên nghe tiếng nói của nhau trên điện thoại viễn liên, chúng tôi không cầm được xúc động và đã kể thật nhiều với nhau những chuyện đã trải qua trong cuộc đời của hai chúng tôi. Bạn tôi không nghĩ là tôi vẫn còn sống vì đã mấy chục năm qua, có biết bao nhiêu người về thăm quê nhà mà sao không có tôi, có lẽ tôi đã gửi thân xác ở biển Đông rồi chăng? Cũng “xém chút” thôi. Thật là không còn vui mừng nào hơn!

 

 

            Như tôi đã nói ở trên, chúng tôi thân nhau như vậy nhưng lúc nào cũng rất khác biệt nhau về nhân dáng cũng như hoàn cảnh. Bạn tôi thì hối hả lập gia đình sớm, còn tôi thì thủng thẳng từ từ cho nên hơn ba mươi mới “chịu” nên gia thất. Bạn tôi giờ đã có mấy tiểu thư và công tử, và còn được gọi là bà ngoại nữa, còn tôi thì đã lập gia đình hơn hai chục năm mà chẳng có được mụn nào để nựng nịu cho vui nhà vui cửa. Đôi khi cũng rất cô đơn, nhưng tôi không cảm thấy đơn độc vì tôi vui với cái vui của bạn tôi khi nghĩ tới tôi vẫn còn một người bạn lúc nào cũng thông cảm và hiểu tôi. Biết được bạn tôi đang sung sướng hạnh phúc bên cạnh các con cháu, không còn vất vả nữa là điều tôi rất mừng. Chúng tôi thường chúc lẫn nhau là hãy ráng giữ gìn sức khoẻ để hẹn có ngày sẽ gặp lại tha hồ mà hàn huyên tâm sự, vì bây giờ tuổi của chúng tôi hai người cộng lại cũng đã hơn một trăm rồi, đâu còn trẻ trung gì nữa.

            Cho dù cuộc đời của tôi có nhiều chuyện không được toại nguyện cho lắm, những chuyện không như ý thì nhiều mà điều mong ước thì ít khi tới. Nhưng thật ra nói thì nói vậy chứ những chuyện vui mừng tới rồi lại đi nhanh làm cho mình mau quên, còn chuyện không vừa ý thì mình cứ nhớ hoài cho nên thấy khổ, tại vì mình mơ ước nhiều quá mà không được bao nhiêu. Cho nên nói đi thì phải nói lại, tôi cũng rất cám ơn Trời Phật và cám ơn cuộc đời đã cho tôi một cuộc sống bình an bên cạnh những người thân thương, cho dù tôi không được thành tựu nhiều nhưng cũng có cái ăn cái mặc. Nhìn lên thì không bằng ai mà ngó tới ngó lui thì cũng vẫn có nhiều người vất vả hơn tôi. Tôi cũng cám ơn cuộc đời đã cho tôi một người bạn rất tâm giao, chúng tôi đã cùng trải qua thời thơ ấu vui vẻ hồn nhiên và cùng chia sẻ ngọt bùi với nhau trong những lúc thăng trầm của cuộc đời. Cuối cùng đã cho tôi tìm lại được người bạn thân thương tưởng chừng như không bao giờ có thể gặp lại.

 Hồng Bạch  

chsNQLớp Tứ Hai 65 – Mùa hè 2004

           

28 Tháng Chín 2013(Xem: 49678)
Thì ra tôi đã già rồi. Già thật rồi nên cứ loay hoay nhìn về quá khứ. Hãy cho tôi một nụ cười. Nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ
21 Tháng Chín 2013(Xem: 59480)
Tựa Đề: HÌNH NHƯ NẮNG VỪA PHAI Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Tuấn Ngọc Ca Sĩ: Hương Giang
21 Tháng Chín 2013(Xem: 62977)
ChsNQ khóa 1 đến thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng và Thầy Phan Thông Hảo
20 Tháng Chín 2013(Xem: 53700)
Phùng Quán vịn vào câu thơ mà đứng vững. Mình dựa vào tình thương của mọi người, nghiến răng, đứng lên mĩm cười với số phận. Cám ơn tình bạn, cám ơn thương yêu và thông cảm.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 57557)
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 54935)
(Viết hôm các bạn của nhật Báo Người-Viêt và Diễn Đàn Thế Kỷ đi thăm Nguyễn Xuân Hoàng) Nhiều khi chúng ta sống mà quên bẵng đi là mình có thể chết bất cứ lúc nào.
13 Tháng Chín 2013(Xem: 46988)
Mùa Thu sắp về đây. Thu về với lá vàng, với gió heo may và cây trái bắt đầu chín. Mùa Thu cũng là mùa thu hoạch. Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi
06 Tháng Chín 2013(Xem: 78242)
Cái sung sướng lúc tốt nghiệp không phải là được đi dạy, làm giáo sư cho bằng thoát khỏi sách vở mà chúng như những kinh kệ vô nghĩa nhàm chán..
05 Tháng Chín 2013(Xem: 60280)
Việc bán thơ của Suskin xem ra phù hợp với văn hóa sống nhanh, sống vội, muốn gì được nấy, nhanh như người ta bấm máy truyền hình hoặc vào mạng internet.
05 Tháng Chín 2013(Xem: 45112)
Có cơ hội thì bạn bè gặp nhau vì quỹ thời gian chúng ta chẳng còn nhiều. Xin cám ơn những người bạn trên net của tôi, đã cho tôi niềm vui trong cuộc sống.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 68636)
Đã thành thông lệ, sau lần họp mặt với bạn bè phương xa, bạn bè quê nhà sẽ cùng nhau đóng góp tổ chức tiệc chiêu đãi chia tay để người đi nhớ mãi ân tình nơi cố hương.
31 Tháng Tám 2013(Xem: 73420)
Ông trở thành một “ông già quét chợ” một cách tự nhiên như vậy đó, tự nhiên như khi ông từ đâu không biết đã đến cái chợ làng này…
30 Tháng Tám 2013(Xem: 52714)
Lúc bà mất, cậu Út ôm bà khóc như mưa, nghe cậu nhắn nhủ: "bà ngoại, ông ngoại, ba con ơi! nhớ về thăm cây mít nha!" cả nhà không ai cầm được nước mắt.
30 Tháng Tám 2013(Xem: 83508)
Xin bấm vào tựa các bài muốn đọc
23 Tháng Tám 2013(Xem: 77571)
Phần tôi, kể từ khi bắt đầu va chạm cuộc sống, tôi khám phá ra rằng con người ta không thể nào sống mà thiếu người khác được.
21 Tháng Tám 2013(Xem: 89681)
Công của những người đưa đò thầm lặng khoan dung, đã đào tạo bao lớp chúng tôi thành danh, thành nhân. Thời gian với bao biến đổi, nhìn lại cuộc đời chúng tôi luôn dặn lòng ”Nhớ Ơn Thầy, Nhớ Ơn Cô” để có một cuộc đời đáng sống.
20 Tháng Tám 2013(Xem: 50981)
Vì mẹ là ai con nào có thể biết, mẹ là ai hay có thể là bất cứ bà mẹ nào? Mẹ sẽ như nào nhỉ? Mẹ có giống người mẹ đã sinh ra con không? Giống, con cam đoan là giống.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 60672)
Thầy ốm, ốm theo cả hai nghĩa. Thầy đang bị bệnh, cơn bệnh kéo dài hơn hai tháng. Thầy nhạt miệng không ăn uống được nhưng nên trọng lượng xuống như vật rơi tự do bị lực hút của trái đất hút xuống.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 51594)
Chỉ một ngày vắng mẹ căn nhà đã quạnh quẽ buồn. Bàn tay mẹ là đôi đũa diệu kỳ biến ra cơm ngon canh ngọt, là ngọn gió mát lành ru giấc ngủ cho con… Vậy mà… Vũ Hạ mới ngần ấy tuổi đầu đã mất mẹ.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 35831)
Trong gian nhà chúng chùa núi quá trưa, có mâm cơm chay dành cho bọn trẻ. Tôi nhẩm đếm, có hơn một chục thiếu niên. Đứa nào cũng đèo đẹt đen đúa, làn da khô héo quắt queo,…