Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

BTM - THÔI KHÉP LẠI VAI ĐỜI...

01 Tháng Mười 20173:07 SA(Xem: 16821)
  • Tác giả :
BTM - THÔI KHÉP LẠI VAI ĐỜI...


  Thôi, khép lại vai đời!
 
"Khép cánh màn nhung danh vọng hết
 Người về lòng rũ sạch sầu thương
 Người vào cởi áo lau son phấn
 Trả hết vinh quang lẫn đoạn trường" 

guc dau 2
 
Cuộc đời như một sân khấu rộng lớn, mà ai cũng đều có một vai tham dự, và vào vai nào thì có ai được chọn?
Như người đàn ông gục chết chẳng ngờ kia, sao chọn vai chi cho ông mà buồn đến vậy?
Sinh hữu hạn, tử bất kỳ, dáng ngồi gục chết trên xe giữa khi đường phố vẫn tất bật người qua lại, kẻ chậm rãi ngoái nhìn ... không phải người ta vô tình, chỉ vì không ai nghĩ rằng đó là hình ảnh của sự chết.
 
Ông ngồi yên đó, bình lặng, đầu gục xuống trông chỉ như là do mệt mõi và ông chỉ dừng xe lại tựa nghĩ chút thôi ... Nhưng không phải vậy, ông đã buông xuôi vai diễn đời mình trong sự thấm mệt sau cùng.
Ông ra đi cô đơn, không có gì, không có ai bên mình, ông ra đi như một vệt trắng loang vô nghĩa, chỉ có bên dưới hình ảnh cô đơn thấm mệt kia là những lời niệm "Nam mô" hay "Giuse maria xin cứu rỗi linh hồn", mà dăm người xót thương để lại cho ông ...
 
Xếp lại trang tin, lặng lẽ, nước mắt tôi chảy một giọt buồn! Tôi ray rức xót xa với hình ảnh cô quạnh ra đi đó, dù quanh ông phố xá vẫn ồn ào. Ông lựa chọn chăng, khi đặt dấu chấm hết cho đời mình lặng buồn đến thế!
 
Tôi vẫn biết còn rất nhiều cảnh đời xót xa gấp bội, còn rất nhiều dấu chấm hết bi ai gấp vạn lần hai chữ lặng buồn. Nhưng có thể làm được gì khi vai đời đã đặt!
 
Không phải ai cũng nhận ra cuộc đời này quá ngắn ngũi, để sống nhẹ nhàng buông bỏ, đôi khi tôi nhận ra mình sống mãi miết trên phần vai đời mình, cuốn theo hỷ nộ ái ố cho những mối lương duyên đến đi không định trước, mà lắm lúc quên bẳng đi rằng, ai rồi cũng phải một lần khép lại vai, và đi về phía ấy ...
 
Thầm dặn lòng tiếp tục yêu thương, ân cảm sâu xa, khơi gợi mạch sống dịu dàng quanh mình, thôi loay hoay với những so đo xem mình đã bỏ rơi mất những gì, bị người làm tổn thương bao nhiêu, mà quên mất tháng ngày kia đang trôi dần ngoài cửa.
 
Tôi nhớ mình đã đọc đâu đó: "Trái tim không phải là một món hàng để mua bán, mà là một món quà để trao tặng. Một trái tim không biết trao tặng là một trái tim chết. Sự giàu có và nghèo nàn có thể phân biệt thành giai cấp cung bậc. Nhưng mỗi người đều chỉ có một trái tim. Do đó, quà tặng xuất phát từ trái tim là vô giá, bởi giá trị của món quà không nằm ở giá trị tiền bạc, mà ở trái tim được gửi gắm qua món quà. 
Một ánh mắt, một nụ cười ... một lời an ũi, một bàn tay nâng đỡ ... đó là "trái tim" mà con người có thể trao tặng cho nhau ..."
 
Cuộc đời ngắn ngủi hơn ta tưởng rất nhiều, mong sao không phải hối tiếc, bởi không ai có thể lựa chọn ra đi khi nào và đặt dấu chấm hết vai đời mình ra sao ... Như người đàn ông ngồi gục bên đường kia, hình ảnh thấy buồn đến vậy, nhưng sao tôi vẫn tin rằng ông đã thanh thản rời vai, ông đã tròn vai chính mình, ông mệt và không hối tiếc, ông đi thôi!
 
Vai đời xênh xang hào nhoáng phù hoa đến mấy, cũng không vượt qua được thâm sâu của cõi hồng trần, mặt trời lặn rồi mặt trời mọc, thời khắc trên nhân gian ngày càng ít đi, xin cho tất cả được sống an yên chân thành, cho đến lúc cánh màn nhung trên sân khấu đời khép lại, giũ áo buông vai, ai cũng mĩm cười ...
 
Thuở ra sân khấu không làm rộn 
Lúc hạ vai tuồng ít hổ ngươi.

BTM
10 Tháng Hai 2011(Xem: 136285)
Niềm vui đầu năm đến bất ngờ. Nhờ trang web Ngô Quyền, nhờ kỹ thuật khoa học tiến bộ, nửa thế kỷ sau mình tìm gặp được bạn bè. Xin cảm ơn tấm lòng thành của nhau, của những người xa xứ.
05 Tháng Hai 2011(Xem: 133174)
Và khi biết anh tuổi Mẹo, Duyên suýt bật cười vì chợt nhớ đến câu “thần chú” của mẹ ngày xưa: “Hợi Mẹo Mùi, là duyên tam hạp”. Mình là tuổi Mùi. Anh ấy là tuổi Mẹo, vậy là tốt duyên rồi!
02 Tháng Hai 2011(Xem: 121596)
hơn 1 tháng nữa bước qua tuổi 61 ta, trở lại một vòng tuần hoàn của cuộc đời. Bất chợt mình ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình. Mình lấy giấy bút ra, tính sổ cuộc đời, 60 mùa xuân mình đã trải qua, có vui buồn lẫn lộn.
31 Tháng Giêng 2011(Xem: 130691)
Anh biết không? Hương vị Tết bên này chỉ mới vừa phảng phất đôi chút chưa kịp đọng lại thì đã bay biến đi đâu mất rồi...
28 Tháng Giêng 2011(Xem: 114474)
Sau khi công việc xong, nhóm thường ghé quán bún riêu gần nhà Tùng để cùng chung vui. Từ đó hình thành Nhóm Bún Riêu
19 Tháng Giêng 2011(Xem: 127062)
Cám ơn và hẹn gặp lại các thân hữu nhé ! Mây trắng ngang trời đã quay về và sẽ quay về nữa… , rồi mây trắng lại bay đi…
17 Tháng Giêng 2011(Xem: 138616)
Mãi cho đến bây giờ, mỗi tuần chị đều ăn khoai lang, không phải vì thích loại củ ngọt bùi mầu vàng cam, không vì phải ăn độn...
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 128576)
Đối với tôi, môn học nào với thầy – cô nào lại không để lại những kỷ niệm khó phai trong lòng của một người học trò.
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 128856)
Hôm nay lại dự tiệc nhà anh chi Kiệt Chung, ngoài Thầy Cô và bè bạn lại có sự tham dự số đông đồng hương Biên Hòa và thân hữu.
31 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 120746)
Từ quê nhà Việt Nam, ở Miền Trung giữa mùa mưa bão lạnh lùng , tôi rất vui và cảm thấy rất ấm lòng khi nhận được email thăm hỏi của bạn gửi cho tôi từ nước Mỹ xa xôi.
22 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 110354)
Cảm giác mỗi mùa Giáng Sinh tuyệt vời đến nỗi tôi tưởng như mỗi năm một lần, mình lại là đứa trẻ thơ mới lên tám tuổi, hình ảnh con búp bê tật nguyền lại chập chờn trở lại trong trí nhớ, y như năm nào tôi còn bế nó trên tay.
18 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 136992)
Ngày xưa ấy tôi và các bạn còn rất trẻ, hầu hết các Thầy Cô cũng rất trẻ. Ngày xưa ấy cách nay hơn năm mươi năm. Tuổi học trò, thời thơ mộng, thời gian đẹp nhất của con người nay còn đâu.
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 105677)
Như hôm nay mưa thì lại nhớ đến những cơn bão rớt ở quê mình, mái nhà xưa và bến sông ngập đầy nắng gió.
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 112346)
"Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng"