Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi TuyếtMai - NHƯ MÂY...

05 Tháng Hai 20163:21 CH(Xem: 22253)
Bùi TuyếtMai - NHƯ MÂY...


Nh
ư Mây ...

nhu may    

Những cụm mây dìu nhau trôi trong màu nắng rạng chiều. Bầu trời thênh thang lối ngõ, không biết những cụm mây ấy có dìu nhau đến được chốn về, hay lạc lối tan rơi ở khoảng không nào giữa những ngõ trời mênh mông ấy?

Như mây. Bước thời gian vẫn êm trôi… không lối. Không lối, nên không nẽo quay về!

 

Tóc cũng theo màu chiều, nhạt dần, mà lòng còn xanh như trẻ thơ, nên đôi khi vẫn tin vào những chuyện xưa cổ tích, đứa trẻ nhắm mắt thiệt thà ước mơ, mong tìm thấy lại lối ngõ lẫn khuất đâu đó, mà những bước thời gian qua, đang ẩn mình…

 

Mơ ước. Rồi ngơ ngẩn. Biết bao nhiêu nẽo dọc đường ngang đan nhau giữa đời, vậy mà cái lối ngõ xưa kia (trẻ thơ nên cứ tin dại khờ) tìm hoài không ra!

 

***

Như mây. Khoảng nhớ trong tôi cũng thênh thang ngàn lối, và tôi đã bao lần (tự nguyện) chùng lòng lạc bước trong mớ ký ức dùng dằng vì chưa hoài niệm ra một điều gì đó, mà bỗng dưng nỗi nhớ đành đoạn lãng quên!

 

Chợt chạnh lòng. Đành đoạn gì ở đây! Chỉ là tuổi đời chồng chất nên ký ức chìm sâu, cái tuổi mọi thứ bắt đầu chậm dần, nhưng chậm thì chậm, cảm xúc vẫn đầy nguyên như thuở còn bím tóc cài nơ, khi nhớ ra được một kỷ niệm ngỡ đã bị thời gian lôi đi mất!

 

***

Như mây. Từng cụm dìu nhau trên bầu trời kia, trôi lang thang khi tụm khi rời. Tôi cũng loanh quanh lẫn thẫn (đúng nghĩa tuổi già) vướng víu nhớ lại điều này không ra, lại lan man nhớ xọ qua điều khác. Kỷ niệm mà! Vụn vặt thôi, nhưng đã gọi tên là kỷ niệm, với tôi, là tất cả. Nó có nghĩa là quê nhà, là ba là má, là anh chị em tôi lớn lên chung một bầu sữa mẹ, là hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn... 

 

Kỷ niệm, là những dãy bồn bông nở rộ rực nắng vào lúc 10 giờ trong sân trường Nữ Tiểu Học, có các cô giáo đầu đời tôi vẫn nhớ, cô Nữ, cô Tư, cô Chơn, cô Xuyến, cô Duyên, nơi tôi khoanh tay non nớt há miệng ê a theo nhịp thước khẻ của cô bài ca dao dạy làm người, "Công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra...", nơi dạy cho tôi lần đầu tập cầm kim thêu thùa mũi bính mũi cành cây, nơi tôi mỗi ngày cúi xuống trang giấy thơm ngát tuổi học trò, cây viết lóng ngóng trong ngón tay nhỏ xíu còn cứng còng khi viết chữ O tròn vo, mà méo xẹo...

 

Kỷ niệm là ngôi trường Khiết Tâm, với bài kinh đọc đầu giờ, "lạy Cha cho chúng con biết chăm chỉ học hành, và rèn luyện tư cách chúng con...", là dãy hành lang chạy dài qua nhiều cửa lớp (và cửa lớp nào làm tôi thẹn thùng mỗi bước chân qua?). 

 

Kỷ niệm trong tôi có cả những cánh gió ùa vào khi cánh cỗng trường mở toang chiều tan học, gió như cũng vui mừng đùa giởn làm những vạt áo dài nhẹ thênh, bay lơ đãng... là lũ bạn thời trung học chất đầy trong "lưu bút ngày xanh" với những tình cảm chứa chan của tuổi bắt đầu mơ mộng, rồi trang lưu bút sẽ được kết thúc thiệt thà bằng hai câu thơ (nếu có tặng hình), "thương nhau mới tặng ảnh này. Xin đừng xé bỏ đau lòng bạn thân"...

 

Và là nơi của tôi ngày hôm qua. Nơi tôi ngo nghoe ọ ẹ cất tiếng chào đời, nơi dắt tay tôi lớn lên, cũng là nơi tôi thả tay rời đi... Nên làm sao tôi đành bỏ tôi... cho đành?

 

***

Như mây. Bay dạo chơi lơ lững ngó xuống vườn bông ở đầu chợ Biên Hòa. Vườn bông được quay quanh bằng những sợi xích đòng đưa nối nhau bằng những cột sắt thấp, khoảng dài chỉ từ đầu chợ ở ngã tư Phan Chu Trinh đến đối diện phòng ngủ Diên Hồng thôi. Nói vậy chứ, vườn bông ngày ấy cũng đủ mướt mồ hôi cho lũ trẻ tụi tôi thênh thang chạy chơi, vườn bông kéo dài từ tiệm uốn tóc Thu Thủy, uốn tóc Thẫm Mỹ, nhà bác Sáu Mì, ngân hàng Đông Phương, nhà in Hiệp Thành, đến nhà (tôi nhớ nhà này đẹp nên thơ lắm) có một cô giáo dạy ở trường Nguyễn Du, cho đến tiệm uốn tóc Thùy Hương chứ ít sao?  

 

*** 
Vườn bông chiều về, nắng tắt. Mấy chị lớn dắt em nhỏ ra vườn bông đút cơm, mấy cô chú lớn tuổi ngồi đọc báo trễ kiếng xuống tận chóp mũi. Tôi, em tôi và mấy đứa ở xóm khác cười vui hĩ hã, với đủ thứ trò chơi thuở ấy, mộc mạc thôi, với một đống dây thun gặp đâu cũng lượm, rồi ngồi bệch ra đất duỗi thẳng chân, móc sợi thun vào hai ngón cái bàn chân, ngồi mê mãi thắt cho dài đủ để chơi nhảy dây, nhảy lèo, nhảy cao... với bịt hột me có khi được cho tiền mua ăn, có khi đi lòng vòng tìm lượm để dành đầy bịch, rồi rũ nhau ra vườn bông chơi bún hột me (bún đã tay, có hôm đầy thêm, có hôm xị mặt vì bún thua, chỉ còn le que dúm hột), với những lon sửa bò méo mó thảm thương, vì trò chơi tạt lon tơi bời của đám nhóc tì tụi tôi ngày ấy...  Tôi nhớ có lần Út, em tôi ngồi chơi đòng đưa trên dây xích nối với hai cột sắt, không hiểu sao dây xích bị đứt, em tôi té chống tay xuống đất nên bị gãy tay. Ba má tôi mỗi tuần phải đưa Út xuống Sài Gòn thay bó bột, tôi đều đi theo, và vì thấy em tôi bị vậy, nên má mua nhiều đồ ăn ngon cho Út, và hồi đó tôi khoái muốn chết (dù em mình đang bị gãy tay) vì được ăn ké với em mình. 

 

***
Như mây. Nương theo cánh gió ham chơi, tôi băng ngang đường để sang nhà mấy đứa bạn ở đối diện phía bên kia, nó là nhỏ Dung con bác Chín Sanh, là bé Tư bạn tôi rất tội nghiệp, vì mẹ mất sớm, là nhỏ Mai, nhà có lò bánh mì (tỏa thơm dọc cả con đường, mỗi khi bánh mới ra lò). Tôi hớn hở băng ngang đường sang chơi cùng tụi nó, mà không để ý, nên bị xe đụng. Tôi nhớ mình nằm gọn dưới lòng xe, mơ hồ là tiếng la khóc của má, và tôi cũng nhớ mình đau nhiều lắm khi tỉnh dậy. Lần đó tôi đã nằm một chỗ trên giường rất lâu... Và dĩ nhiên, cũng giống như lần em tôi bị té gãy tay, má tôi mua nhiều đồ ăn ngon cho tôi, nhưng lần này vì chính mình bị đau, nên tôi không khoái chí chút nào...

 

***
Như mây. Cuốn trôi tôi nhớ xọ qua xe bán kem Esquimo của nhà bác Sáu Mì, cứ mỗi lần chị Nghĩa hay Danh (con bác Sáu) giỡ nắp tủ để  lấy kem bán cho khách, là tôi ghé mặt vào cho hơi lạnh phà ra phủ mát mặt mình, chỉ có vậy thôi, mà khi đó nghe sướng rên trong lòng, chưa kể đến chuyện hôm nào được má cho tiền chạy ù ra mua kem, thèm muốn chết mà chỉ dám thè lưỡi liếm hoài cây kem cho đến hết, vì con nhỏ tôi ngày ấy nghĩ rằng, ăn kem như vậy thì sẽ ăn được nhiều hơn, cây kem sẽ lâu hết hơn. 

Ôi, cái vòm trời thơ dại ngày ấy... đâu rồi ... đâu rồi!

 

***

Như mây. Biên Hòa quê tôi thênh thang ngày ấy. Biên Hòa rong chơi mưa nắng hai mùa của con nhỏ tôi ngày ấy, đâu rồi! 

 

***
Như mây. Trôi dìu dặt về căn nhà cũ đậu lại trên mái ngói thẩm rêu, chỉ là hoài niệm thôi, mà tôi thấy như đang cố co mình cho trọn vào vòng tay giơ ra, ôm quàng lấy tôi ngồi vào lòng võng với ba đang nằm đong đưa trên đó. Ba ơi, con ham chơi thơ dại, nên cứ nhấp nhổm và vụt khỏi lòng ba, vì ngoài kia, mấy trò chơi bên hè đang rũ rê con... 

 

Nếu bây giờ được ba ôm con như ngày cũ, con sẽ nằm bình yên bên ba, để được ba ôm con thật lâu, ba con mình sẽ nằm à ơi theo cánh võng đong đưa. Đứa trẻ thơ nấp ở trong tôi mơ ước dại khờ, nếu với tay vói được đám mây xanh lang thang khắp cùng trời đất kia, tôi xin được nương về qua lối cũ, để được ngủ ngon trong tay quạt mát của má giữa giấc trưa nồng, rồi khi dụi mắt thức dậy, má sẽ vẫn để dành cho dĩa bánh đúc tròn trĩnh trắng phau điểm lấm tấm tôm chấy đỏ cam... 

 

Trời! chỉ là ước mơ thôi, mà sao tôi nghe được cả vị béo thơm mềm mại, cả cái vị mặn ngọt của chén nước mắm trong vắt với li ti ớt bằm nhuyễn trôi lơ thơ trong chén (cái này tôi chỉ tưởng tượng cho đẹp vậy thôi, chứ còn nhỏ má hông cho ăn cay)... 


***

Bất giác, nhắm mắt ngậm ngùi, cố nuốt thật sâu... Nhớ ba quá, nhớ má quá. Xin mơ là mây trôi về ngày tháng cũ, che mát cho ba một đời hiền lành nhọc nhằn dong ruỗi. Xin mơ là mây bay về ôm choàng dáng má liêu xiêu chiều về bóng ngã, mơ được hôn lên đôi bàn tay nhăn nheo năm tháng, đôi bàn tay ru nôi nuôi nấng đám con từ thuở thơ dại đến khôn lớn ra ràng, rồi lại tiếp tục gầy guộc giơ ra khuya sớm chăm bẳm lũ cháu nội ngoại vừa mới chào đời... 

 

Làm sao có tình yêu nào trong đời này lớn hơn thế nữa?

 

Rưng rưng, rưng rưng con nhỏ tôi hôm nay, nghẹn lòng, "... Rồi vài mươi năm sau đi qua trần thế. Con cõng mẹ về, con cõng mẹ về thiên thai...  Hôm nay cõng mẹ đi chơi một mai ngồi khóc bên trời. Hôm nay cõng mẹ đi chơi một mai mẹ bỏ con rồi. Mẹ để con mồ côi...  Hôm nay cõng mẹ đi chơi một mai ngồi khóc bên trời. Hôm nay cõng mẹ đi chơi một mai mẹ bỏ con rồi... Mẹ đành rời xa, rời xa con rồi... Cuối đời là trò chơi. Trò chơi lên trời..." 


***
Những cụm mây dìu nhau trôi trong màu chiều chạng vạng. Khoảng trời đêm cuối năm thênh thang lối ngõ, không biết những cụm mây ấy có dìu nhau đến được chốn về, hay lạc lối tan rơi ở khoảng không nào giữa những ngõ trời mênh mông ấy?

 

Cuối năm rồi. Cái cảm giác bóc tờ lịch cuối cùng ra khỏi giá lịch luôn làm tôi ngậm ngùi. 

 

Cái thả tay cho rơi tờ lịch vào sọt rác, càng làm tôi ngậm ngùi hơn!

Như mây. Tôi đang thả rơi tôi. Luôn luôn, mỗi năm một lần, cái ngày cuối cùng này tôi thả rơi mình chìm sâu không cưỡng lại. Không có đời thường nào réo gọi tôi được. Tôi rơi day dứt. Tôi rơi chìm lĩm. Ngộp thở, vào chữ xưa nghĩa cũ của câu "chôn nhau cắt rún"...  

Tôi rụng về nguồn!

 

Bùi TuyếtMai  

*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức:
CÕNG MẸ ĐI CHƠI - Trần Quế Sơn sáng tác - Quang Linh trình bày


 



16 Tháng Tư 2023(Xem: 3742)
Đại tá Bùi Cửu Viên đã rời khỏi VN trên chiếc HQ 801 và đã giúp soái hạm HQ 01 an toàn tìm về bến tự do Anh trở thành vị hạm trưởng bất đắc dĩ lần cuối cùng lái con tàu ra khơi tìm tự do
11 Tháng Tư 2023(Xem: 3780)
chúng tôi luôn có trong tim: “Quảng Bình là quê hương”, là nơi quê cha đất tổ và luôn mong ước có ngày được bước những bước trên vùng đất thân yêu nầy.
11 Tháng Tư 2023(Xem: 5313)
Con gái của người ta sau 24 giờ sinh ra đã trở thành con gái của tôi, và chỉ sinh sau con gái của tôi có 4 giờ tại Bảo Sinh Viện Quân Đội Thành Phố Nha Trang năm 1972.
11 Tháng Tư 2023(Xem: 5093)
Ông Ta gặp Tôi sau khi Tôi mở mắt chào đời chỉ mới có một đêm; chỉ nhìn Tôi có một phút đã nghĩ xấu về Tôi là “cái môi chu chu chắc lớn lên sẽ hỗn”.
09 Tháng Tư 2023(Xem: 3529)
Ngàn giot lệ rơi của Dung Krall không chỉ khóc cho đất nước Việt Nam mà còn khóc cho một người cha đã đi lầm đường.
02 Tháng Tư 2023(Xem: 3891)
Hôm nay giỗ anh, thấm thoát đã 52 năm, hơn nửa thế kỷ của đời người, sao nỗi đau về, như mới hôm qua… cơn nắng ngày nào vẫn còn nguyên trên da thịt, trên tóc, trên vai, trên những vòng khăn tang cuốn vội
02 Tháng Tư 2023(Xem: 3932)
Phải chăng tiếng đàn tranh du dương réo rắt của bác Bảy và tiếng hát ngọt ngào mùi mẫn của các ca sĩ đường phố, đã tạo nên cái hồn văn hóa của người dân phố thị
31 Tháng Ba 2023(Xem: 3781)
Anh An đã mất đi hơn 49 ngày rồi nhưng hình ảnh của anh vẫn ở trong tâm trí của gia đình và bạn bè. Chúc anh An an nghĩ nơi cõi Phật, You will be missed!
24 Tháng Ba 2023(Xem: 3807)
Tôi cám ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình tôi. Hệ thống chăm sóc y tế giúp tôi tuổi đời vui vẻ ít bệnh tật. Đời sống văn minh khiến tôi lạc quan có nhiều bạn bè, tận hưởng tuổi vàng an vui yêu đời
21 Tháng Ba 2023(Xem: 3932)
Úc là một quốc gia quân chủ lập hiến, là một liên bang phân chia quyền lực. Quốc gia này có chính phủ theo thể chế đại nghị, Quốc vương Charles III là nguyên thủ của Úc.
20 Tháng Ba 2023(Xem: 6419)
Nước Mỹ là miền đất hứa đã luôn mở rộng vòng tay chào đón và tạo cơ hội tốt cho bất kỳ ai, miễn là họ có khát vọng vươn lên và phải nỗ lực thực hiện bằng được khát vọng ấy.
13 Tháng Ba 2023(Xem: 4317)
Trưa Chủ Nhật, ngày 5 tháng 3, 2023 đồng hương Biên Hòa và một số thân hữu đã đến nhà hàng Paracel Seafood, Westminster tham dự buổi Tân Niên Hội Ngộ do Ban Chấp Hành Hội Ái Hữu Biên Hòa tổ chức.
13 Tháng Ba 2023(Xem: 4419)
Không dễ mấy ai có thể chối từ một số tiền lớn lao như vậy vào thời đó. Sự từ chối này làm nên nhân cách Uyên Thao và làm cho Sóng Thần có uy tín với độc giả, đông nhất là trong giới quân nhân.
12 Tháng Ba 2023(Xem: 3677)
Nhân ngày 8 tháng ba tôi muốn gửi đến họ lòng kính mến và cảm phục. Bởi vì họ đang vùng lên không phải chỉ cho phụ nữ mà vì sự tự do và công bình cho đất nước họ trên thế giới này.
11 Tháng Ba 2023(Xem: 3562)
Đêm nay hoa Quỳnh nở sớm, hình như những búp hoa đang nhẹ nhàng chuyển mình để rồi từ từ hé mở vào lúc nửa đêm. Trong tôi hình như cũng đang có ngàn nụ hoa Quỳnh nở sớm trước canh khuya.
10 Tháng Ba 2023(Xem: 3885)
Người đàn ông khôn ngoan, tinh tế, thông minh, có thể biến vợ thành người tình và người Hồng nhan tri kỷ một cách thật dễ dàng.
04 Tháng Ba 2023(Xem: 6471)
Sau khi trải nghiệm tàu ra vào kênh tôi không ngạc nhiên khi Hiệp hội Kỹ sư Xây dựng Hoa Kỳ đã xếp kênh đào Panama là một trong bảy kỳ quan của thế giới hiện đại.
22 Tháng Hai 2023(Xem: 3626)
Với tôi, tháng Hai là tháng mùa đông tàn phai, chuẩn bị tâm hồn phơi phới cho những ngày sắp tới. Các bạn tôi giãy nảy lên, xúm vào bảo tôi “nói thách” sớm quá,
20 Tháng Hai 2023(Xem: 5047)
Nói chung, văn nghiệp của ông tạo ra một dòng chảy văn học miền Nam rất cá tính; nó tiếp lửa truyền thừa từ những nhà văn tiền bối và ngọn đuốc soi đường cho những người đến sau ông.
19 Tháng Hai 2023(Xem: 8997)
thầy Nguyễn Kim Linh nguyên là giáo sư môn Vạn Vật trường trung học Gia Long. Năm 1965 thầy được Bộ giáo dục điều động về làm Giám học trường trung học Ngô Quyền