Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Kiều Oanh - KHI MÙA ĐÔNG ĐẾN

15 Tháng Giêng 20155:18 CH(Xem: 27958)
Kiều Oanh - KHI MÙA ĐÔNG ĐẾN


 
Khi Mùa Đông Đến

khi mua dong den 
 
 


Mùa Thu đã tàn. Thu ra đi để lại nhiều cảm xúc, tiếc nuối vì vừa mất đi một mùa đẹp nhất trong năm. Chỉ mới hôm qua, đóa cúc cuối mùa lả lơi những sắc hoa vàng óng ả còn vương bên song cửa, mà hôm nay hoa đã tàn, mùa Thu khép lại, giữ mãi trong tim niềm hoài niệm xa vắng, gió heo may lững lờ bay về khoảng trời xa, nhường cho những ngọn gió Bấc đổ về, bầu trời xám ngắt, phố xá, hàng chợ sau mùa Lễ trở nên vắng lặng buồn tênh, dòng xe cộ lại nườm nượp nối đuôi nhau trên đường. Vừa hết một năm (2014) cũng không còn những náo nức rộn ràng của mùa Lễ: Thanksgiving, Noel, Tết Tây, v.v... nữa, tất cả đều trở lại sinh hoạt bình thường. Mọi người bắt đầu quay về nhiệm sở trong mùa Đông giá buốt. Đông đang về rồi đấy! Và ta bắt đầu giờ quyển lịch mới 2015.


Mùa Đông từ từ chuyển đến bằng những cơn gió buốt lạnh thấm vào da thịt. Áo đơn, áo kép vẫn không đủ ấm thân thể. Nhất là những vùng Đông Bắc Hoa Kỳ vào những hôm bão tuyết, trường học, phải đóng cửa, các tiệm ăn, shopping chợ búa cũng bị đình trệ. Buổi sáng đi làm là cả một cực hình, trên đường xe cộ ứ đọng, kẹt cứng vì ai cũng phải lái xe thật chậm. Những hôm như thế này phải tranh thủ đi làm sớm hơn cả tiếng đồng hồ. Ở xứ lạnh cực nhất là mùa Đông, hàng năm vào mùa băng tuyết có rất nhiều tai nạn xảy ra.


Mấy hôm nay, tiết trời hanh hao gió thổi mạnh, nắng tuy vẫn vàng nhưng buốt giá. Trận tuyết đầu mùa phủ đầy phố im lìm. Mới chỉ là chớm đông thôi mà trời đã lạnh đến cắt da thịt như thế này, nếu vào giữa Đông thì chịu sao thấu? Năm nay chắc sẽ lạnh hơn năm ngoái. Co ro, áo đơn, áo kép, giầy, vớ, găng tay, khăn quàng, mũ nón, v.v... dày cộm người mà vẫn xuýt xoa. Những hạt tuyết đóng thành băng trên đường, làm gián đoạn dòng lưu chuyển xe cộ. Giá như không phải đi làm, hay ra ngoài, thì chắc chẳng ai muốn bước ra đường, nằm cuộn tròn trong chăn xem TV, nghe tin tức. Mới đầu năm Dương Lịch mà nhận toàn những tin không vui, một vài người quen vừa qua đời, rồi tin khủng bố ở Paris, không khỏi bùi ngùi thương xót cho những người xấu số. Năm mới mà nước Pháp đã bị một trận tai ương dữ dội làm xôn xao cả thế giới. Đời thật là phù du, mới đó, mất đó.


Nếu mùa Thu là mùa lãng mạn, trữ tình, cho những tình khúc Mùa Thu và những vần thơ tuyệt diệu thì mùa Đông cũng không kém phần quyến rũ. Trong cơn giá lạnh vào Đông, trên những nhánh cây trơ cành, những hạt tuyết không tan đọng lại chiếu long lanh như những hạt thuỷ tinh. Và nhất là ngồi trong nhà, nhìn xuyên khung cửa qua làn tuyết phủ dầy trên cây cỏ, lá hoa, nóc nhà, đường xá một mầu trắng toát, trinh nguyên, rất đẹp.


Riêng ở miền nhiệt đới thì mùa Đông không buốt giá và cũng chẳng cần phải quấn quýt quần áo dầy cộm. Nhưng tôi vẫn còn nhớ những mùa Đông xứ Bắc cũng có những năm lạnh không kém. Mùa Đông Hà Nội, cũng lạnh lắm, tuy không có tuyết đá như những vùng Bắc Cực hay Âu Châu, nhưng cũng có những cơn gió Bấc thôi về khi Trời vào Đông cũng đủ đem những cơn lạnh buốt xoáy vào da thịt. 


Nhớ những mùa Đông năm xưa, khi bé ở Hà Nội, mỗi mùa Đông đến tôi hay theo ba tôi xách một ít quần áo cũ, vài gói cơm và ruốc (thịt chà bông Mẹ làm) ra góc đường, gần phố Gia Ngư, nơi đó đang có những người không nhà, nằm co ro, lạnh lẽo trên đường mà phân phát. Ba tôi thương người lắm, nhưng cũng chẳng giúp gì hơn ngoài manh áo, tấm chăn đơn và vài chén cơm nho nhỏ. Chứ không đủ khả năng cung phụng cho họ được 1 mái nhà, che mưa, chống rét. Ba bảo:


 -         Mình có cơm, nhường tí cháo cho người bần hàn, nhìn họ tội quá.


 Tuy còn bé lắm, nhưng tôi cũng hiểu được lòng nhân hậu của Ba tôi. Ba mẹ tôi giàu lòng từ thiện, nhưng lại không giàu tiền, giàu của để có thể đùm bọc cho những người nghèo khổ. Một mình ba còn phải lo cho gia đình 7 miệng ăn. Rồi khi di chuyển xuống Hải Phòng để chờ máy bay di cư vào Nam. Trời vừa mới lập Đông, Ba tôi cũng gop góp một ít quần áo và cơm, thịt rồi hai cha con đi đến một căn nhà to lắm, tôi không biết nhà gì mà chỉ nghe ba gọi là “Nhà Pha”, nơi đây đang có mấy chục người nằm la liệt dưới đất. Ba cũng chia cơm, quần áo, chăn mền cho họ. Thật buồn, vì chỉ có một mình ba tôi phân phát thì làm sao có đủ vật dụng mà chia? Gia đình tôi? Chỉ có hạn, không làm sao cung cấp được hết cho mấy chục người, nên có người vui vẻ khi nhận, lại có kẻ buồn xo vì thiếu thốn. Tôi còn hình dung được những thân thể, gầy còm, đen đúa nằm rên xiết, co quắp dưới sàn đất không một manh chiếu đắp cho ấm. Trong khi những cơn gió Bấc cứ thi nhau thổi phà qua căn nhà trống trước, trống sau đem thêm những cơn lạnh thấu da. Thật thương cho một đất nước nghèo nàn, không đủ phương tiện để tạo nên những căn nhà phước thí cho những người bần hàn, cùng cực.


Mùa đông, thương nhất là những người không có nhà phải nằm ngủ ở vỉa hè hay các gầm cầu, hoặc nhà bị dột nát, xiêu vẹo, vách tường thủng nhiều chỗ. Chịu làm sao thấu những cơn gió lùa lạnh thấu xương, những giọt mưa rớt xuống nền nhà, đồ đạc và thấm ướt cả người?


Trong ký ức ngổn ngang, nỗi nhớ nhung, dĩ vãng được khơi lại. Nhớ hai bàn tay xoa vào nhau để ủ ấm lúc gió chuyển mùa. Nhớ chiếc lá cuối cùng ước mong được ở lại với cây. Nhớ những dòng nước êm ả của thời ấu thơ, chạy dọc theo hai bên bờ Hồ lộng gió mùa Đông Bắc, lạnh đến tái tê lòng. Nhớ ánh mắt trìu mến, nụ cười hiền hòa của Ba tôi khi trao những mảnh chăn, tấm áo cũ và bát cơm ngưội cho những kẻ không nhà, hòa trong giọng nói ấm áp an ủi của Ba với những người kém may mắn nghe nao nao tấc lòng. Tuy còn bé, nhưng tôi cũng đủ trí khôn để nhận thức được rằng Ba tôi thật cao cả, Ba đã chia sẽ phần cơm áo cho những người đói rét lầm than, dù lúc bấy giờ nhà tôi cũng chẳng dư giả gì. Tôi chỉ biết tâm nguyện mong sao Trời bớt thổi những cơn gió rét để mọi người không phải co ro, lạnh giá. Ước mong một mùa đông ấm áp cho người nghèo được giấc ngủ bình yên.


Hôm nay mùa Đông đã về trên khắp vùng Đông Bắc, nhiệt độ xuống thấp dưới cả độ đông đá. Mùa Đông là mùa cuối cùng trong năm. Có lẽ vì sanh sau, đẻ muộn hay sao mà mùa Đông luôn chịu thiệt thòi nhất. Đông không được thiên hạ hân hoan, đón mừng như mùa Xuân với muôn hoa đua nở rực rỡ khắp nơi. Người ta còn mở hội mừng đón Xuân về, Hè đến tuy trời oi bức, nắng chiếu chói chang nhưng đem đến nhiều niềm vui, học trò được nghỉ Hè, cha mẹ cũng nhân dịp này cùng con cái đi nghỉ mát chung hưởng những tuần lễ vui vẻ bên nhau ở các bãi biển, tắm mát và hứng gió biển. Đến Thu, là mùa của lá vàng, mùa gặt hái, đàn nai thong thả dìu nhau trong đường chiều nắng nhạt, bước chậm ngập ngừng trong rừng lá thu mơ, tạo nên những khung cảnh nên thơ khiến lòng người lao chao, xao xuyến, ghép thành những điệp khúc, những vẫn thơ trữ tình lãng mạn. Rồi Đông đến, mang theo những buốt lạnh thấm vào da thịt và thấm cả vào tim những tình khúc Đông buồn.
 
Mùa Đông càng khắc nghiệt cho người nghèo thiếu thốn cơm áo. Tuy nhiên, mùa Đông cũng có vẻ đẹp của một mùa sương mù thật thấp, gió lạnh dập dìu mang theo sự buốt giá vào lòng người thi nhân và nhạc sĩ. Cũng không thiếu những tình khúc lãng mạn viết cho mùa Đông. Mùa Đông cũng có hợp, có tan. Cũng có những cuộc tình đẹp được kết hợp vào Đông và cũng có những cuộc tình tan khi mùa Đông tới. Mới quý vị thưởng thức nhạc phẩm “Một Chiều Đông” của nhạc Sĩ Tuấn Khanh qua tiếng hát Sĩ Phú. Một bài hát trữ tình cho một chuyện tình buồn…

Dù mai.... em đưa anh về nơi không mái tranh xa xôi lạnh lùng
Một đêm… có ánh sao trời cao tim nao nao đường về xôn xao
Rồi đây anh đưa em về nơi vui ấm êm trăng soi đầy thềm
Nhìn nhau khẽ nói câu thời gian trôi qua mau không phải lạc đâu….

 

Kiều Oanh
Mùa Đông 2014


*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức:
Một Chiều Đông - sáng tác Tuấn Khanh - Sĩ Phú trình bày
Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube




27 Tháng Hai 2015(Xem: 20256)
Đêm ở nghĩa địa. Tôi ngồi với người thanh niên tên Long, con trai bà Sáu Mượn trong một ngôi nhà mồ. Ngôi nhà, không đúng. Nó giống như một cái miếu thờ.
27 Tháng Hai 2015(Xem: 25866)
Với tôi, không ai hát “Hoa Xuân” hay bằng Hà Thanh và cũng không ai hát nhạc của Nhạc Sĩ Nguyễn Văn Đông hay bằng Hà Thang, từ những: “Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp”:
21 Tháng Hai 2015(Xem: 23712)
CHÚC MỪNG NĂM MỚI Sáng tác : NGÔ CÀN CHIẾU Thể hiện : DUY LINH Hoà âm : QUANG ĐẠT
20 Tháng Hai 2015(Xem: 26763)
Có lẽ không có ngôi trường nào có được tình thầy-trò như vậy. Người Thầy vừa là Sư vừa là Phụ. Cảm ơn ngôi trường độc nhất của Việt Nam Cộng Hòa ....
13 Tháng Hai 2015(Xem: 28440)
Dương Quân xuất thân từ Biên Hòa nên yêu Em gái Biên Hòa đây mới thật là mối tình man mác, nên tác giả “Đem theo hình ảnh cả đời tha phương”. Chỉ cần đọc thơ anh, cũng có thể hiểu được ít nhiều những gì anh muốn nói hoặc tâm sự.
13 Tháng Hai 2015(Xem: 28899)
Dê ở đây không phải là tính lăng nhăng “dê xồm” hay “dê cụ” của mấy ông, và cũng của mấy bà nữa, mà thật sự là một con dê. Nó từ đâu đến, không ai biết, chỉ biết ông Tám nhờ nuôi nó mà được thành danh là ông Tám Dê.
13 Tháng Hai 2015(Xem: 28468)
Ôi cái tâm thức như khỉ vượn suốt cả năm nay chạy đuổi theo những hình bóng phù du của cuộc mưu sinh, không bao giờ biết đến “sự dừng lại” để ngắm và quan sát nên nào có hay rằng mùa Xuân đã đến “Như Vậy”:
13 Tháng Hai 2015(Xem: 31738)
*Xin bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh và thưởng thức ĐI TÌM MÙA XUÂN - Nhạc NGÔ CÀN CHIẾU - DIỆU HIỀN trình bày
13 Tháng Hai 2015(Xem: 27111)
Tôi đã làm một video ngắn. Hiện diện trong này là những gương mặt thân quen của người Biên Hòa. Là những cựu học sinh Ngô Quyền và những cây viết quen thuộc đã góp mặt...
07 Tháng Hai 2015(Xem: 25679)
Giờ đây được sống nơi xứ người, với những xa lộ thẳng hàng với những đoàn xe nối dài những đêm không ngủ. Một thoáng chốc buồng tim chợt đau nhói, khi nhớ về những con đường với những thân quen của Biên Hòa xưa cũ.
30 Tháng Giêng 2015(Xem: 28980)
Xuân và Tết lại về một lần nữa với mọi người trên quê hương thứ hai này. Bây giờ dù ăn Tết và đón Xuân không thiếu một thứ gì nhưng sao Dung vẫn không bao giờ quên được buổi hội chợ Tết đầu tiên đơn sơ cùng miếng bánh chưng ngọt ngào.
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 25736)
Ngày họp mặt AHBH năm nay tôi vui lắm. Quà cáp đem về là những lời khích lệ chân tình của Thầy, Cô, các anh, chị và tất cả bạn bè. Tôi không phải là nhà văn. Tôi chỉ là một bông hoa dại được hội AHBH đem vào vườn hoa văn nghệ và ươm phân, tưới nước.
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 28319)
Một mùa Xuân nữa lại trở về trên quê hương. Không biết cây mai vàng trước nhà có nở hoa kịp vào dịp Tết để được chị cắt một cành mai đẹp nhất, trân trọng cắm vào bình hoa trên tủ thờ? Đó là nơi trang nghiêm giữa nhà, có hình của ông bà và cha mẹ, ..
29 Tháng Giêng 2015(Xem: 23062)
Tôi thèm khát biết bao nhiêu cái màu xanh trên bầu trời bên kia song sắt. Tôi sẽ nhảy cỡn lên, sẽ đi bằng những sải chân dài, sẽ chạy thật nhanh ra khỏi cánh cửa kia, sẽ bay lên những vòm cây, sẽ đậu trên mui chất đầy đồ đạc của chiếc xe đò ọc ạch chạy trên quốc lộ bốn...
24 Tháng Giêng 2015(Xem: 27199)
Phần người viết nhìn bức hình cũ kỹ đã gần nửa thế kỷ với tâm trạng đầy... xúc động. Bởi vì đúng như ông bà mình thường nói rằng nghe cả hàng ngàn lời nói đọc cả hàng vạn chữ viết mô tả cũng không sao bằng...
24 Tháng Giêng 2015(Xem: 25224)
Tôi đọc nhẩm lại đoạn thơ của Vượng. Anh tiên tri đó chăng ? Chiều nay nắng nhạt, đường phố hiu hắt buồn tênh. Thềm đất đỏ con dốc kia đã khiến tôi nhớ về anh khôn cùng. Mông mênh. Vượng ơi !
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 33984)
Giã từ tuổi thơ để thành người lớn. Bây giờ làm người lớn lại nhớ về tuổi thơ để thêm chút niềm vui. Trò chơi "Má, con" ngày xưa tôi đã hoàn tất một cách trọn vẹn. Còn lại đây là những ngày mà các trò chơi con nít không hề thử nghiệm.
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 21562)
Đồ đạc? Tôi có đồ đạc gì đâu. Một chiếc chiếu sẽ trả lại cho nhà giam. Chiếc màn do người tù được thả đợt trước tặng, nay tôi sẽ tặng lại cho người khác. Cái chén, đôi đũa để cho nhà bếp. Tôi không còn giày dép.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 19096)
Chị Thi ơi! bây giờ tôi mới biết chị cũng cùng khóa 6. Bây giờ tôi không còn có dịp đến thăm chị. Tôi chỉ có thể nguyện cầu hương linh chị thảnh thơi nơi cõi bao la không đau đớn dằn vặt.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 21300)
Ông Ba Trương Phi, cha Minh kể, theo kháng chiến đánh Tây rồi sau đó đi tập kết ra Bắc. Năm Sáu Hai, vượt Trường Sơn vào Nam, chiếm đấu ở miền Đông cho đến ngày Sài Gòn thất thủ.