Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Hữu Hạnh - TỪ QUYỂN ĐẶC SAN BIÊN HÒA

28 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 33244)
Nguyễn Hữu Hạnh - TỪ QUYỂN ĐẶC SAN BIÊN HÒA

bia_dsbh_2014-large


TỪ QUYỂN ĐẶC SAN BIÊN HÒA


 Từ bài viết “Bút ký Mùa Xuân” của tác giả Lê Biên Hùng gởi đến và chọn đăng trong đặc san đã nhắc đến một đàn anh một người bạn tù của tôi, từ đó tôi mới có ý tưởng viết viết lại như khơi dòng ký ức “Nỗi Nhớ Không Quên”. Định mệnh hay là sự báo trước một sự chia ly cho sự chung cuộc của một đời người.

 Sau khi hoàn tất ngày họp mặt tất niên Biên Hòa cuối năm, bỏ hết mọi việc cần phải làm, tôi vội vã lên San José vào một buổi chiều chập tối và rời San Jose lúc tờ mờ sáng, chỉ kịp lạy tạ 4 lạy một đàn anh người bạn tù quý mến như một lời chia tay. Dù trong thời gian ngắn cũng gặp được người bạn Ngô Quyền từ Việt Nam sang, cũng như gặp Trần Phụng Tiên và Xuyến những người bạn Ngô Quyền khóa 7. Đây lần gặp thứ hai giữa tôi và Tiên tại San Jose, đã 19 năm trôi qua dù là đang sống tại hai miền Nam Bắc Cali. Định mệnh hay sự an bài vì ngày mới đến Hoa kỳ, lần đầu tôi đã gặp lại Trần Phụng Tiên vào đầu năm 1995 trong dịp lên thăm người anh, người bạn tù nầy vừa từ Việt Nam sang, và lần thứ hai gặp lại và đầu năm 2014 cũng là thăm viếng nhưng để nhìn người anh lần cuối trước khi anh trở về cùng tro bụi. Cùng ở California nhưng giữa San José và Orange County sao xa xôi quá.

 Bạn bè Ngô Quyền lâu rồi không gặp lại không có thời gian đối ẩm bên ly cà phê hay ly rượu, để được nhắc lại những kỷ niệm bạn bè ngăn cách một đại đương, kẻ còn người mất và nhớ lại những nụ cười qua hoạt cảnh“ tiếng hò sông Hậu”, thôi thì đành xiết chặt bàn tay cũng đủ ấm lòng.

 Hết việc tư rồi đến việc công, dù bận rộn cũng không quên chuyển tải tâm tình Biên Hòa qua đặc san Xuân Giáp Ngọ Biên Hòa Californnia đến các đàn anh Huỳnh Quan Minh, Lê văn Tới v.v... cũng như những người bạn Trang Tấn Hưng và Dương Minh Đức. Như một sự chia sẻ tâm tình “Biên Hòa ơi! Sao Nhớ Quá” một món quà tinh thần trong dịp đầu Xuân.

 Trở về Nam California với nỗi buồn vời vợi, về những người bạn kẻ ở người đi chắc hẵn cũng sẽ còn gặp nhau ở cuối con đường. Lướt qua nỗi ưu tư phiền muộn để trở về thực tại với bao công việc đang chờ, văn thi hữu réo gọi, đồng hương đồng môn phương xa đang chờ.

 Khi đứng sắp hàng chờ bưu điện mở cửa để gửi đặc san đi khắp mọi nơi, một người đàn ông Mỹ tình cờ nhìn thấy chữ Biên Hòa ngoài bì thơ, ông giới thiệu “Tôi là Tom từng ở Biên Hòa năm 1968, bạn bè của tôi 58 ngàn người đã bỏ mình tại Việt Nam, người Biên Hòa hiền lành, rất tiếc miền Nam rơi vào tay cộng sản”.

img_0098-large

 Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Tom, không ngờ chỉ với hai chữ Biên Hòa ngoài bì thơ chứa đựng bên trong đặc san Biên Hòa đã gợi lại cho người cựu chiến binh Hoa Kỳ một niềm u uất với nỗi nhớ không quên.

 Những ngày kế tiếp, tôi chợt nhớ đến đàn chị khóa 6 Chu Diệu Thi đã ghi tên tham dự tất niên, nhưng lần nầy chị không đến được vì lý do sức khỏe. Tôi tìm đến nhà chị để thăm hỏi sức khỏe cũng như trao tận tay chị quyển đặc san làm quà đầu xuân. Đứng trước căn phòng nhỏ trong chung cư vắng lặng trên đường Beach góc Edinger, gọi qua cell phone không nghe ai trả lời, gọi qua phone nhà lại được trả lời từ căn nhà khác, người trả lời là con gái của chị. Cháu trả lời rằng má cháu không có nhà và tôi muốn gửi đặc san cho cháu. Khi cháu nhận đặc san nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt:

“Má con bệnh nặng lắm, cậu muốn vào thăm không?'' Tôi vội hỏi:

-Sao lại không và má con bệnh gì?

 -Cancer phổi, cancer gan và di căn lên não. Người con gái của chị Thi trả lời.

 Tôi theo bước chân con gái chị vào phòng với nỗi suy tư bất chợt, sao người chị hiền lành của tôi lại lãnh nhận nhiều căn bệnh quái ác như thế. Tôi trao chị quyển đặc san xuân Biên Hòa và tìm thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mệt mỏi của chị. Chị hỏi thăm tôi về ngày tất niên Biên Hòa và lấy làm tiếc vì sức khỏe không tham dự được, chị hỏi thăm về bệnh tình sức khỏe người bạn Mai Trọng Ngãi và cũng lấy làm tiếc là chị không tiếp trợ được chúng tôi trên đường xây dựng Ngô Quyền Biên Hòa.

img_0112-large-contentimg_0111-large-content

 Quý trọng chị Chu Diệu Thi biết bao, vì trong giờ phút nầy chị vẫn không lo cho mình lại còn lo nghĩ đến người khác. Phải chi bao người còn lại đều nghĩ được như chị, chúng tôi cũng được nhẹ gánh phần nào. Vì Ngô Quyền và Biên Hòa không phải của riêng ai. Tôi ở lại với chị Thi khá lâu, vì không phụ lời mời và hiếu khách của chị với những múi cam và trái táo. Mãi đến khi đến giờ cô y tá đến chăm sóc cũng là lúc tôi từ biệt ra về. Xe cộ nối đuôi dọc dài trên con đường Beach, bầu trời vẫn còn âm u một chút màn sương vương khóe mắt…

 Tôi đã đến bấm chuông nhà Mai Trọng Ngãi không báo trước, vì biết Ngãi đã xuất viện về nhà. Đến cũng để trao quyển đặc san Xuân cho bạn nằm nhà đọc đỡ buồn. Vợ Ngãi tiếp tôi và cho biết Ngãi đang nằm nghỉ trong phòng, tôi bước vào dìu Ngãi ra phòng khách. Sức khỏe Ngãi đã khá hơn dù rằng vẫn còn riêm mình trong tai nạn đột quỵ khi Ngãi đạp xe đạp dọc bờ biển Long Beach.

 Hai người bạn song hành chúng tôi đều có mặt trong mọi sinh hoạt Ngô Quyền và Biên Hòa, lại còn dự tính trong tương lai thành lập hội quán KBC tại Nam Cali nữa!!! Chỉ mong Ngãi mau trở lại bình thường, không còn “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu” nhưng chỉ cần tiếp sức, bước nhẹ thôi theo lý tưởng của bọn mình.

img_0118-large-contentimg_0119-large-content

 “Bàn tay ấm như mùa Xuân” một bài viết trong đặc san xuân Biên Hòa của anh Trần Kiêu Bạc viết sau lần đi thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng, một người thầy anh luôn cảm phục cả tài năng lẫn tư cách. Nắm lấy bàn tay thầy Hoàng anh nghe ấm hoàn toàn, trong niềm vui như anh đã từng được cầm tay nhà văn Bình Nguyên Lộc, nhà văn Sơn Nam vào những năm xa xưa lúc hai nhà văn nầy còn sống và còn trẻ. Thầy Nguyễn Xuân Hoàng đang chống đỡ với bệnh tật với khả năng để nhận liều Therapy sau nhiều ngày chờ đợi. Từ tình cảm của người học trò, anh mừng vì biết thầy đã khá hơn mỗi ngày và bàn tay của thầy sẽ ấm hơn trong những ngày tháng đẹp của mùa Xuân…

 Khi bài viết nầy sắp đến phần kết, lại được chuyển email của thầy Nguyễn Xuân Hoàng. Thầy cho biết “Hôm nay tôi nằm yên bất động, tôi không biết mình có sống nổi không?” chúng tôi cảm thấy ngậm ngùi cho cuộc đời của mỗi người. Cùng lúc lại được tin người em khoá 9 Ngô Quyền, Chu Thúy Loan đã đến Nam Cali từ Việt Nam để thăm và chăm sóc cho chị Chu Diệu Thi cũng đang bên bờ sinh tử. Cuộc sống của con người buồn nhiều hơn vui. Làm sao nhận ra để sống tốt với tha nhân và biết đem niềm vui đến mọi người. Cái khổ cái đau không ai tránh khỏi…

Nguyễn Hữu Hạnh

 

28 Tháng Ba 2014(Xem: 30539)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "Ôi Giàn Thiên Lý Đã Xa"-Nhạc: Phạm Duy; Ái Vân Trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
28 Tháng Ba 2014(Xem: 27207)
Thời gian, như nước trường giang miệt mài trôi chảy. Nhưng thời gian cũng không làm phai mờ hình ảnh bạn bè của chúng tôi.
28 Tháng Ba 2014(Xem: 28403)
Tao xin mượn lời lẽ của bài thơ này như một lời nhắn nhủ của mày cho những bạn bè còn lại trên cõi đời này Hạnh nhé. ''Còn gặp nhau thì hãy cứ vui Chuyện đời như nước chảy hoa trôi Lợi danh như bóng mây chìm nổi Chỉ có tình thương để lại đời''
27 Tháng Ba 2014(Xem: 30069)
Chúng tôi đã khóc cùng Thịnh khi nói về những kỷ niệm đã có với Hạnh nhưng cũng đồng ý là Hạnh đã thanh thản ra đi nên hãy để Hạnh vui nơi chin suối và hãy dành thời gian để săn sóc cho những người còn lại.
21 Tháng Ba 2014(Xem: 31804)
Ngoài những tình cảm quý mến dành cho nhau, chúng tôi cùng bảo ban nhau sống sao cho đáng sống, vì cuộc đời ngắn ngủi…
20 Tháng Ba 2014(Xem: 26938)
... nhắc tôi hãy sống với tình thương, lòng khoan dung, tha thứ, vì nào ai biết được mình có còn hơi thở trong giây phút sắp tới để sống như vậy với vạn vật ở chung quanh.
18 Tháng Ba 2014(Xem: 28423)
nhìn hình ảnh các bạn hôm nay tôi nghĩ đến 1 cuộc chiến mới mà chúng-ta phải đối-diện Cuộc chiến này khốc-liệt hơn mà phần thua chắc-chắn về chúng-ta, đó trận chiến tuổi-già và bệnh-tật...
14 Tháng Ba 2014(Xem: 28337)
Một duyên may gặp gỡ đàn em, đàn anh, đàn chị Ngô Quyền, để cùng có một ước mơ “Mỗi năm chỉ có một ngày”
13 Tháng Ba 2014(Xem: 29931)
Em trai tôi, đàn giỏi hát hay, cờ tướng cũng hàng cao thủ, đá banh cũng được được, văn thơ cũng tàm tạm gọi là, nói chung theo như tôi biết chú ta có máu văn nghệ từ thuở nằm nôi.
07 Tháng Ba 2014(Xem: 30208)
Ngồi trong quán cà phê nghe nhạc và những dáng người qua lại, ly cà phê đã cạn và trà đá vẫn được châm đều. Trời chiều đã bắt đầu âm u… Hạnh phúc thay cũng còn những nụ cười…
07 Tháng Ba 2014(Xem: 30579)
Một cơn sóng nhỏ, lướt qua trái tim tưởng chừng già nua cằn cỗi của An. Và cơn sóng khác nhỏ hơn, đang ngậm ngùi lăn trên khóe mắt – đã nhiều dấu vết chân chim – của cô bạn học ngày nào của Nguyễn
01 Tháng Ba 2014(Xem: 30181)
chuyện kể rằng, mùa xưa mưa nắng mong manh lỡ làm nhạt nhòa chia phôi mùi hương cũ, nên mỗi khi gió chở mùa về, người ta thường hay nhặt lại nỗi buồn xưa xa ngái thương ai... thương mình...
28 Tháng Hai 2014(Xem: 27392)
Dựa trên những hiểu biết và những tin tức mà tôi nhận được, tôi tin chắc rằng nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng không mang cái nghiệp thật buồn của các nhà văn nhà thơ: sống trong sự quên lãng và chết dưới những vòng hoa.
28 Tháng Hai 2014(Xem: 66353)
xin được giới thiệu những bài viết của Thầy, Chs NQ và các Văn hữu về những kỷ niệm trong suốt thời gian Thầy đã gắn bó với nghiệp cầm bút và cầm phấn sẽ lần lượt đăng trên trang nhà...
27 Tháng Hai 2014(Xem: 39952)
Mới đây đọc báo Reader’s Digest thấy người ta nói đến những ích lợi của cái CƯỜI, trong đó có nói là cười nhiều có thể làm cho người ốm bớt đi. Lý do gì mà các nhà khảo cứu lại quả quyết như vậy?
27 Tháng Hai 2014(Xem: 28550)
Xin cám ơn bạn bè đã chẳng ngại thời gian, không gian để đến với ngày vui. Xin cám ơn mọi người đã cùng nhau chia sẻ những vui buồn còn sót lại. Mùa Xuân nắng ấm còn trãi đều....
27 Tháng Hai 2014(Xem: 33130)
Anh không về hóa ra lại hay. Hãy để VN biến thành tro bụi trong ký ức. Nhưng anh không về mà cứ muốn em kể chuyện VN cho anh nghe. Em sẽ kể nhưng anh đừng khóc đấy nhé.
22 Tháng Hai 2014(Xem: 30349)
Cũng cần nói ra đây là lần đầu tiên tôi gặp Thầy sau không biết bao lần hẹn găp từ khi khi Thầy còn khỏe. Cứ hẹn rồi chưa gặp, hẹn rồi chưa đến... cho tới khi Thầy bệnh.
22 Tháng Hai 2014(Xem: 30063)
. Cũng lần đầu tiên, tôi bắt đầu học được một bài học từ người mẹ quê mùa chơn chất của mình: âm thầm chăm sóc, ban phát thương yêu, hằng ngày, hằng ngày…
21 Tháng Hai 2014(Xem: 27743)
Xin mạn phép được chia sẽ với các bạn ông bà anh chị em những điều sau đâyđể sức khỏe quí vị được an toàn khi đi về Việt Nam du lịch hay thăm viếng bà con gia đình.