Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi TuyếtMai - NHƯ MÂY...

05 Tháng Hai 20163:21 CH(Xem: 22275)
Bùi TuyếtMai - NHƯ MÂY...


Nh
ư Mây ...

nhu may    

Những cụm mây dìu nhau trôi trong màu nắng rạng chiều. Bầu trời thênh thang lối ngõ, không biết những cụm mây ấy có dìu nhau đến được chốn về, hay lạc lối tan rơi ở khoảng không nào giữa những ngõ trời mênh mông ấy?

Như mây. Bước thời gian vẫn êm trôi… không lối. Không lối, nên không nẽo quay về!

 

Tóc cũng theo màu chiều, nhạt dần, mà lòng còn xanh như trẻ thơ, nên đôi khi vẫn tin vào những chuyện xưa cổ tích, đứa trẻ nhắm mắt thiệt thà ước mơ, mong tìm thấy lại lối ngõ lẫn khuất đâu đó, mà những bước thời gian qua, đang ẩn mình…

 

Mơ ước. Rồi ngơ ngẩn. Biết bao nhiêu nẽo dọc đường ngang đan nhau giữa đời, vậy mà cái lối ngõ xưa kia (trẻ thơ nên cứ tin dại khờ) tìm hoài không ra!

 

***

Như mây. Khoảng nhớ trong tôi cũng thênh thang ngàn lối, và tôi đã bao lần (tự nguyện) chùng lòng lạc bước trong mớ ký ức dùng dằng vì chưa hoài niệm ra một điều gì đó, mà bỗng dưng nỗi nhớ đành đoạn lãng quên!

 

Chợt chạnh lòng. Đành đoạn gì ở đây! Chỉ là tuổi đời chồng chất nên ký ức chìm sâu, cái tuổi mọi thứ bắt đầu chậm dần, nhưng chậm thì chậm, cảm xúc vẫn đầy nguyên như thuở còn bím tóc cài nơ, khi nhớ ra được một kỷ niệm ngỡ đã bị thời gian lôi đi mất!

 

***

Như mây. Từng cụm dìu nhau trên bầu trời kia, trôi lang thang khi tụm khi rời. Tôi cũng loanh quanh lẫn thẫn (đúng nghĩa tuổi già) vướng víu nhớ lại điều này không ra, lại lan man nhớ xọ qua điều khác. Kỷ niệm mà! Vụn vặt thôi, nhưng đã gọi tên là kỷ niệm, với tôi, là tất cả. Nó có nghĩa là quê nhà, là ba là má, là anh chị em tôi lớn lên chung một bầu sữa mẹ, là hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn... 

 

Kỷ niệm, là những dãy bồn bông nở rộ rực nắng vào lúc 10 giờ trong sân trường Nữ Tiểu Học, có các cô giáo đầu đời tôi vẫn nhớ, cô Nữ, cô Tư, cô Chơn, cô Xuyến, cô Duyên, nơi tôi khoanh tay non nớt há miệng ê a theo nhịp thước khẻ của cô bài ca dao dạy làm người, "Công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra...", nơi dạy cho tôi lần đầu tập cầm kim thêu thùa mũi bính mũi cành cây, nơi tôi mỗi ngày cúi xuống trang giấy thơm ngát tuổi học trò, cây viết lóng ngóng trong ngón tay nhỏ xíu còn cứng còng khi viết chữ O tròn vo, mà méo xẹo...

 

Kỷ niệm là ngôi trường Khiết Tâm, với bài kinh đọc đầu giờ, "lạy Cha cho chúng con biết chăm chỉ học hành, và rèn luyện tư cách chúng con...", là dãy hành lang chạy dài qua nhiều cửa lớp (và cửa lớp nào làm tôi thẹn thùng mỗi bước chân qua?). 

 

Kỷ niệm trong tôi có cả những cánh gió ùa vào khi cánh cỗng trường mở toang chiều tan học, gió như cũng vui mừng đùa giởn làm những vạt áo dài nhẹ thênh, bay lơ đãng... là lũ bạn thời trung học chất đầy trong "lưu bút ngày xanh" với những tình cảm chứa chan của tuổi bắt đầu mơ mộng, rồi trang lưu bút sẽ được kết thúc thiệt thà bằng hai câu thơ (nếu có tặng hình), "thương nhau mới tặng ảnh này. Xin đừng xé bỏ đau lòng bạn thân"...

 

Và là nơi của tôi ngày hôm qua. Nơi tôi ngo nghoe ọ ẹ cất tiếng chào đời, nơi dắt tay tôi lớn lên, cũng là nơi tôi thả tay rời đi... Nên làm sao tôi đành bỏ tôi... cho đành?

 

***

Như mây. Bay dạo chơi lơ lững ngó xuống vườn bông ở đầu chợ Biên Hòa. Vườn bông được quay quanh bằng những sợi xích đòng đưa nối nhau bằng những cột sắt thấp, khoảng dài chỉ từ đầu chợ ở ngã tư Phan Chu Trinh đến đối diện phòng ngủ Diên Hồng thôi. Nói vậy chứ, vườn bông ngày ấy cũng đủ mướt mồ hôi cho lũ trẻ tụi tôi thênh thang chạy chơi, vườn bông kéo dài từ tiệm uốn tóc Thu Thủy, uốn tóc Thẫm Mỹ, nhà bác Sáu Mì, ngân hàng Đông Phương, nhà in Hiệp Thành, đến nhà (tôi nhớ nhà này đẹp nên thơ lắm) có một cô giáo dạy ở trường Nguyễn Du, cho đến tiệm uốn tóc Thùy Hương chứ ít sao?  

 

*** 
Vườn bông chiều về, nắng tắt. Mấy chị lớn dắt em nhỏ ra vườn bông đút cơm, mấy cô chú lớn tuổi ngồi đọc báo trễ kiếng xuống tận chóp mũi. Tôi, em tôi và mấy đứa ở xóm khác cười vui hĩ hã, với đủ thứ trò chơi thuở ấy, mộc mạc thôi, với một đống dây thun gặp đâu cũng lượm, rồi ngồi bệch ra đất duỗi thẳng chân, móc sợi thun vào hai ngón cái bàn chân, ngồi mê mãi thắt cho dài đủ để chơi nhảy dây, nhảy lèo, nhảy cao... với bịt hột me có khi được cho tiền mua ăn, có khi đi lòng vòng tìm lượm để dành đầy bịch, rồi rũ nhau ra vườn bông chơi bún hột me (bún đã tay, có hôm đầy thêm, có hôm xị mặt vì bún thua, chỉ còn le que dúm hột), với những lon sửa bò méo mó thảm thương, vì trò chơi tạt lon tơi bời của đám nhóc tì tụi tôi ngày ấy...  Tôi nhớ có lần Út, em tôi ngồi chơi đòng đưa trên dây xích nối với hai cột sắt, không hiểu sao dây xích bị đứt, em tôi té chống tay xuống đất nên bị gãy tay. Ba má tôi mỗi tuần phải đưa Út xuống Sài Gòn thay bó bột, tôi đều đi theo, và vì thấy em tôi bị vậy, nên má mua nhiều đồ ăn ngon cho Út, và hồi đó tôi khoái muốn chết (dù em mình đang bị gãy tay) vì được ăn ké với em mình. 

 

***
Như mây. Nương theo cánh gió ham chơi, tôi băng ngang đường để sang nhà mấy đứa bạn ở đối diện phía bên kia, nó là nhỏ Dung con bác Chín Sanh, là bé Tư bạn tôi rất tội nghiệp, vì mẹ mất sớm, là nhỏ Mai, nhà có lò bánh mì (tỏa thơm dọc cả con đường, mỗi khi bánh mới ra lò). Tôi hớn hở băng ngang đường sang chơi cùng tụi nó, mà không để ý, nên bị xe đụng. Tôi nhớ mình nằm gọn dưới lòng xe, mơ hồ là tiếng la khóc của má, và tôi cũng nhớ mình đau nhiều lắm khi tỉnh dậy. Lần đó tôi đã nằm một chỗ trên giường rất lâu... Và dĩ nhiên, cũng giống như lần em tôi bị té gãy tay, má tôi mua nhiều đồ ăn ngon cho tôi, nhưng lần này vì chính mình bị đau, nên tôi không khoái chí chút nào...

 

***
Như mây. Cuốn trôi tôi nhớ xọ qua xe bán kem Esquimo của nhà bác Sáu Mì, cứ mỗi lần chị Nghĩa hay Danh (con bác Sáu) giỡ nắp tủ để  lấy kem bán cho khách, là tôi ghé mặt vào cho hơi lạnh phà ra phủ mát mặt mình, chỉ có vậy thôi, mà khi đó nghe sướng rên trong lòng, chưa kể đến chuyện hôm nào được má cho tiền chạy ù ra mua kem, thèm muốn chết mà chỉ dám thè lưỡi liếm hoài cây kem cho đến hết, vì con nhỏ tôi ngày ấy nghĩ rằng, ăn kem như vậy thì sẽ ăn được nhiều hơn, cây kem sẽ lâu hết hơn. 

Ôi, cái vòm trời thơ dại ngày ấy... đâu rồi ... đâu rồi!

 

***

Như mây. Biên Hòa quê tôi thênh thang ngày ấy. Biên Hòa rong chơi mưa nắng hai mùa của con nhỏ tôi ngày ấy, đâu rồi! 

 

***
Như mây. Trôi dìu dặt về căn nhà cũ đậu lại trên mái ngói thẩm rêu, chỉ là hoài niệm thôi, mà tôi thấy như đang cố co mình cho trọn vào vòng tay giơ ra, ôm quàng lấy tôi ngồi vào lòng võng với ba đang nằm đong đưa trên đó. Ba ơi, con ham chơi thơ dại, nên cứ nhấp nhổm và vụt khỏi lòng ba, vì ngoài kia, mấy trò chơi bên hè đang rũ rê con... 

 

Nếu bây giờ được ba ôm con như ngày cũ, con sẽ nằm bình yên bên ba, để được ba ôm con thật lâu, ba con mình sẽ nằm à ơi theo cánh võng đong đưa. Đứa trẻ thơ nấp ở trong tôi mơ ước dại khờ, nếu với tay vói được đám mây xanh lang thang khắp cùng trời đất kia, tôi xin được nương về qua lối cũ, để được ngủ ngon trong tay quạt mát của má giữa giấc trưa nồng, rồi khi dụi mắt thức dậy, má sẽ vẫn để dành cho dĩa bánh đúc tròn trĩnh trắng phau điểm lấm tấm tôm chấy đỏ cam... 

 

Trời! chỉ là ước mơ thôi, mà sao tôi nghe được cả vị béo thơm mềm mại, cả cái vị mặn ngọt của chén nước mắm trong vắt với li ti ớt bằm nhuyễn trôi lơ thơ trong chén (cái này tôi chỉ tưởng tượng cho đẹp vậy thôi, chứ còn nhỏ má hông cho ăn cay)... 


***

Bất giác, nhắm mắt ngậm ngùi, cố nuốt thật sâu... Nhớ ba quá, nhớ má quá. Xin mơ là mây trôi về ngày tháng cũ, che mát cho ba một đời hiền lành nhọc nhằn dong ruỗi. Xin mơ là mây bay về ôm choàng dáng má liêu xiêu chiều về bóng ngã, mơ được hôn lên đôi bàn tay nhăn nheo năm tháng, đôi bàn tay ru nôi nuôi nấng đám con từ thuở thơ dại đến khôn lớn ra ràng, rồi lại tiếp tục gầy guộc giơ ra khuya sớm chăm bẳm lũ cháu nội ngoại vừa mới chào đời... 

 

Làm sao có tình yêu nào trong đời này lớn hơn thế nữa?

 

Rưng rưng, rưng rưng con nhỏ tôi hôm nay, nghẹn lòng, "... Rồi vài mươi năm sau đi qua trần thế. Con cõng mẹ về, con cõng mẹ về thiên thai...  Hôm nay cõng mẹ đi chơi một mai ngồi khóc bên trời. Hôm nay cõng mẹ đi chơi một mai mẹ bỏ con rồi. Mẹ để con mồ côi...  Hôm nay cõng mẹ đi chơi một mai ngồi khóc bên trời. Hôm nay cõng mẹ đi chơi một mai mẹ bỏ con rồi... Mẹ đành rời xa, rời xa con rồi... Cuối đời là trò chơi. Trò chơi lên trời..." 


***
Những cụm mây dìu nhau trôi trong màu chiều chạng vạng. Khoảng trời đêm cuối năm thênh thang lối ngõ, không biết những cụm mây ấy có dìu nhau đến được chốn về, hay lạc lối tan rơi ở khoảng không nào giữa những ngõ trời mênh mông ấy?

 

Cuối năm rồi. Cái cảm giác bóc tờ lịch cuối cùng ra khỏi giá lịch luôn làm tôi ngậm ngùi. 

 

Cái thả tay cho rơi tờ lịch vào sọt rác, càng làm tôi ngậm ngùi hơn!

Như mây. Tôi đang thả rơi tôi. Luôn luôn, mỗi năm một lần, cái ngày cuối cùng này tôi thả rơi mình chìm sâu không cưỡng lại. Không có đời thường nào réo gọi tôi được. Tôi rơi day dứt. Tôi rơi chìm lĩm. Ngộp thở, vào chữ xưa nghĩa cũ của câu "chôn nhau cắt rún"...  

Tôi rụng về nguồn!

 

Bùi TuyếtMai  

*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức:
CÕNG MẸ ĐI CHƠI - Trần Quế Sơn sáng tác - Quang Linh trình bày


 



19 Tháng Giêng 2011(Xem: 127076)
Cám ơn và hẹn gặp lại các thân hữu nhé ! Mây trắng ngang trời đã quay về và sẽ quay về nữa… , rồi mây trắng lại bay đi…
17 Tháng Giêng 2011(Xem: 138718)
Mãi cho đến bây giờ, mỗi tuần chị đều ăn khoai lang, không phải vì thích loại củ ngọt bùi mầu vàng cam, không vì phải ăn độn...
14 Tháng Giêng 2011(Xem: 212637)
biển về trãi cát em nằm giao thừa sóng hát thì thầm ca dao ru em giấc mộng xuân đầu một nhành hoa biển lộc vào tay em
14 Tháng Giêng 2011(Xem: 156257)
Xuân áo bay trên triền sông bát ngát Rợp hoa vàng nắng đổ hát say mê Chiếc đò ngang rẽ nước sông xanh mát Chở yêu thương, chở trọn vẹn câu thề.
12 Tháng Giêng 2011(Xem: 169548)
Tựa Đề: Đôi Tay Mùa Đông. Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải Ca Sĩ : Quang Sáng
08 Tháng Giêng 2011(Xem: 130720)
Em vẫn yên lặng chờ anh đến Cho em thêm ánh nắng mùa XUÂN Vườn nhà mình hoa vàng có nở... Trước sân thềm cỏ có còn xanh???
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 128596)
Đối với tôi, môn học nào với thầy – cô nào lại không để lại những kỷ niệm khó phai trong lòng của một người học trò.
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 125853)
Như mây trắng ngang trời Biết có về chốn cũ? Hương xưa cơn sóng gợn Nhạt nhòa bước thời gian
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 128978)
Hôm nay lại dự tiệc nhà anh chi Kiệt Chung, ngoài Thầy Cô và bè bạn lại có sự tham dự số đông đồng hương Biên Hòa và thân hữu.
06 Tháng Giêng 2011(Xem: 59291)
Anh lại đi trời đông mưa lay lắt Giot nhớ thương giăng mờ mịt sông chiều Ba nhịp cầu đìu hiu hoàng hôn vắng Một mình em trở lại đếm sầu rơi.
06 Tháng Giêng 2011(Xem: 140832)
Yêu dã quỳ em lao đao ngơ ngẩn Chờ mãi trên đồi lãng đãng hoàng hôn Quên mùa nào thì hoa vàng bừng nở Rợp đường xưa yêu dấu phủ đầy hồn.
31 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 54177)
Nầy anh người của xa xăm Nhớ tìm sông nhé âm thầm gió lay Đông về lá chết còn bay Ngày mai xa lắc vẫn say dáng người
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 172640)
Cảm ơn người đã vui gieo hạt Trên đất phì nhiêu tuổi thơ nầy Thương từng đôi mắt tròn trong vắt Giữ được hồn quê trong tuyết bay.
23 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 57609)
Có người đã nhắc nhở đến nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên và các bài thơ về Giáng sinh của ông. Trong không khí của ngày Noël năm nay, có lẽ chúng ta cũng nên nhắc lại những bài thơ ấy.
23 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 141600)
Miền đông tuyết trắng ngoài sân Ca-Li mưa gió hoa tàn lá rơi Đông về buồn lắm anh ơi! Xứ người lạc lõng cuối đời tha hương...
22 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 110378)
Cảm giác mỗi mùa Giáng Sinh tuyệt vời đến nỗi tôi tưởng như mỗi năm một lần, mình lại là đứa trẻ thơ mới lên tám tuổi, hình ảnh con búp bê tật nguyền lại chập chờn trở lại trong trí nhớ, y như năm nào tôi còn bế nó trên tay.
22 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 137373)
Hôm nay đó, ta trở về Phố cũ Sài gòn xưa, đã đổi mặt thay tên Nghe đắng cay và mặn chát môi mềm Còn đâu nữa Sài gòn đầy kỷ niệm...
22 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 58213)
Mây nhớ mùa đông bay lang thang Buồn ủ ê theo lá úa vàng Giăng hờ hững chờ đông phong lạnh Thả sương chiều rơi xuống mênh mang.
18 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 137030)
Ngày xưa ấy tôi và các bạn còn rất trẻ, hầu hết các Thầy Cô cũng rất trẻ. Ngày xưa ấy cách nay hơn năm mươi năm. Tuổi học trò, thời thơ mộng, thời gian đẹp nhất của con người nay còn đâu.
17 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 49792)
có phải em vừa say rượu thánh? vì anh, đôi mắt tỏ nghìn câu có phải tiên thiên đang chớp cánh? tháng chạp huy hoàng rợp ánh sao
17 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 71865)
Cùng cất tiếng hát với tôi người ơi, cho mưa thôi rơi trên đường đời, về nơi có quê hương nắng ấm tươi đẹp mãi
16 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 173556)
Xin em giữ giùm một tiếng chuông ngân Rúc vào chăn êm còn vang chuông đổ Cất cho anh chút chuông lùa qua khe cửa Chuông của Nhà Thờ, chuông của tim anh!
16 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 142917)
Em viềt cho anh bài thơ cuối Tình lắm xót xa lẩn ngọt ngào Con tim có muôn điều thầm kín Biết bao giờ anh hiểu vì sao ?
15 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 139800)
Cám ơn anh và mối tình đầu Chan chứa cả tấm lòng nhân hậu Cho em sống một đời êm ả Giáng Sinh về, thêm yêu người thiết tha!
15 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 136532)
Nếu có thể - Em xin làm cơn gió thoảng Mang đến bên Anh một chút lãng mạn tình Nếu có thể - Em hóa hạt cát mịn màng Làm Anh cay mắt trong muôn vàn nỗi nhớ…
14 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 134447)
Tình ơi, đá nát vàng tan. Sao em còn mãi đa đoan nỗi niềm?
11 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 49900)
Những bông hoa cuối mùa, dường như vẫn giữ lại trong lòng Ngọc biết bao kỷ niệm một thời tuổi trẻ dễ thương nhất của cuộc đời, mà những kỷ niệm ấy như những tiếng chuông mùa Giáng Sinh, vẫn ngân nga trong lòng nàng mỗi mùa Giáng Sinh trở lại.
09 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 128051)
Thư tình anh gửi lần đầu Em còn cất giữ những câu tình nồng Bây giờ em đã sang sông Còn mong chi nữa để lòng đớn đau