Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Hữu Hạnh -TÌNH BẠN NGÔ QUYỀN

22 Tháng Năm 201511:19 CH(Xem: 23427)
Nguyễn Hữu Hạnh -TÌNH BẠN NGÔ QUYỀN


TÌNH BẠN NGÔ QUYỀN



IMG_1235

         “Ngô Quyền trường xưa” không chỉ là kỷ niệm êm đềm với  bạn bè chung lớp của một thời tuổi trẻ, còn là những tình cảm đậm đà, không làm sao quên được khi còn gặp nhau ở tuổi già xế bóng. Đất nước đổi thay, bạn bè xa cách. Ngô Quyền vẫn là tiếng lòng réo gọi thân thương, để bạn bè còn gặp và tìm đến  nhau. Dù sống bất cứ nơi đâu hay học niên khóa nào, đàn anh đàn em tình cảm bạn bè tình đồng môn, vẫn ngọt ngào muôn thủa. Xin hãy chia sẻ cùng tôi chút hương vị  trong Tình Bạn Ngô Quyền.

Hành lý xếp vội vã trong đêm để sáng sớm ra phi trường LAX, tôi đã  vội email cho Đỗ Đình Tâm. Thằng bạn học cùng học khóa 8 Ngô Quyền từ Thất 4 đến 12 B2, sau mùa hè đỏ lửa cùng vào Thủ Đức, mỗi thằng một nẻo sau 1975 cùng gặp nhau qua các trại tù Phú Lợi và Hốc Môn. Đỗ Đình Tâm đã qua Mỹ sớm hơn và đã gặp mặt trong ngày họp mặt Ngô Quyền cũng như sinh hoạt vui buồn.

- Tâm! Gia đình tao có việc ghé Dallas chuyến bay của hãng Spirit từ LAX  vào ngày mai lúc 2 H 38 chiều 5/12. Gia đình tao sẽ lấy khách sạn gần phi trường qua đêm. Ngày hôm sau tao sẽ rời Dallas lúc 2H30 chiều 5/13 để sang Philadephia. Nếu mầy có tiện thì bạn bè gặp nhau.
....................................

- Hạnh! Tao sẽ gọi mày và đem xe tới đón, mình đi ăn với nhau. Nhà tao cũng gần phi trường Dallas. Nếu mầy muốn ngủ nhà tao cũng được.

Tình bạn Ngô Quyền của chúng tôi là thế đấy, tấm lòng luôn mở rộng tiếp đón bạn bè bất kể thời gian nào. Hơn lúc nào hết bạn tôi lại còn cho biết “bạn bè lâu ngày gặp nhau nếu chỉ đến khách sạn thăm nhau hay mời đi một bửa ăn ở nhà hàng, thì không có gì để nói và không xứng đáng với giá trị thời gian”.

Đỗ Đình Tâm cùng đi ăn với gia đình chúng tôi đến, bà xã Tâm vì phải đi làm sáng sớm nên không thể đi cùng, nhưng không thiếu  nụ cười hiếu khách dành cho gia đình bạn của chồng.
Dáng dấp người bạn tôi cũng phong cách người dân cao bồi Texas, cũng nón đội và lận chó lửa trong  mình. Dân Texas được phép mang súng tự vệ, nên ngồi gần bạn hiền nhưng  cũng thấy hơi lạnh gáy vì tôi đã giã từ vũ khí gần 40 năm rồi…

banbe

“Hard Eight“ với món Steak nỗi tiếng của Dallas được con trai tôi tìm trên net, nhưng khung cảnh nhà hàng lại mang tính cách dân dã, khói và than nhưng đông đảo thực khách đến ăn dù là một tối ngày thường. Người dân Dallas lịch sự  hưởng thụ đúng mức, đầy ấp thức ăn ngon với quầy bia rượu trong tiếng nhạc nhẹ nhàng. Riêng tôi chỉ cần có bạn và chai bia trên tay là cả bầu trời hạnh phúc.

banbe1

Dù rằng không có sự báo trước, nhưng người bạn Đỗ Đình Tâm chuẫn bị cho gia đình đầy đủ cả hai phòng ngủ sang trọng  lịch sự, cà phê sáng thức ăn và cũng không thiếu bia rượu dành cho tôi cùng thù tạc quá nửa đêm, cũng chuyện bạn bè Ngô Quyền.

Chúng tôi biết nhau đã 52 năm hơn nửa đời người còn gì… Nay ngồi điểm danh lại bạn bè, kẽ còn người mất, Hà văn Hai, Nguyễn Tấn Hiệp, Nguyễn Nhựt Hoành, ra đi khi chúng tôi còn ngồi trên ghế nhà trường. Những thằng bạn mất trong cuộc chiến, trong các trại tù cũng như thời gian sau nầy Nguyễn văn Minh A, Lê Anh Tuấn, Phạm Ngọc Nhanh, Trần Văn Võ, Bùi Công Nguyên v.v..  Và cũng không thể không nhắc đến Nguyễn Hoàng Hải với lời thơ đã viết thay cho bao người khác bằng trái tim rướm máu.

Tôi và Tâm cũng không quên nhắc đến những bạn bè con ở lại Việt Nam với Trần Quản Vân, Lê Thành Vạn, Phạm Duy Mỡ, Trịnh Khắc Hà,Vũ Trung Hòa, Trần Trọng Nghĩa, Trần Quốc Nam, Trần văn Thông, Đinh Thiên Thọ v.v... Nhớ nhất vẫn là Trịnh Ngọc Đồng như một “kỳ nhân” quậy phá nỗi tiếng nhất lớp và tứ cô nương học chung lớp 12B2 Lê Thị Kim Hạnh, Lê Thị Ngọc Lan, Nguyễn Thị Mỹ Lộc và Nguyễn Thị  Sáu… còn nhiểu nữa với Nguyễn Văn Bông đi Quân Cảnh không biết giờ ở đâu, Lê Bá Kim người Huế ở Máy Cưa còn sống hay đã chết???

Đường phone được chúng tôi nối từ Dallas đến Chicago với Nguyễn Xuân Hiệp, Nam Cali với Nguyễn văn Hòa, Huỳnh Hữu Thọ và trước đây với Giang Hưng. Hình như giữa bạn bè Ngô Quyền muôn đời vẫn còn nhiều điều chưa nói hết…

Gặp được nhau rồi cũng đành lưu luyến chia tay, thời gian không cho phép để tôi được dịp đến thăm Thầy Trần Phiên ở Austin, cô Phạm Thị Kim Sơn ở Fortworth và những người bạn Ngô Quyền Biên Hòa đang định cư ở các vùng phụ cận Dallas, cũng như không có dịp gặp lại Nguyễn Hữu Đức đang làm chủ trại gà ở gần đây. Xin được vẫy tay chào Dallas như một lời cám ơn tình bạn…

Đây là lần thứ hai tôi đến Philadelphia của tiểu bang Pensylvania, đôi uyên ương Võ Đình& Tuyết đã sẵn sàng dành những ngày nghỉ để đón gia đình của  tôi về nhà. Trần Thị Bạch Tuyết cùng khóa 8 Ngô Quyền nhưng không chung lớp, chúng tôi chỉ biết và thân nhau qua những sinh hoạt Ngô Quyền ở hải ngoại. Anh Võ Đình phu quân của Tuyết dáng người nhỏ con nhưng tấm lòng không nhỏ, luôn trân quý riêng tư của vợ mình và nhất là rất quý mến bạn vợ như là bạn của mình, nhất là những người bạn Ngô Quyền.

DSCN1140DSCN1134
















Từ thành phố Hatfield  anh chị Võ Đình Tuyết ra phi trường đón gia đình chúng tôi cũng gần 1 tiếng đồng hồ, trời lạnh đường đêm và cả thời gian đọng lại trên freeway cũng không đủ sức đánh mất những nụ cười niềm nở chân tình của Võ Đình Tuyết.
Tôi muốn luôn gọi Võ Đình Tuyết một tên gọi thân quen được kết hợp giữa tên hai người  bạn đã thai nghén những đứa con tinh thần phục vụ tha nhân.
Trên đường về anh Võ Đình đã giới thiệu cho gia đình chúng tôi biết những nét đặc biệt của Philadelphia, ghé nhà hàng Nam Phương một nhà nỗi tiếng và ăn tối ở đây. Đêm nay trong ngôi nhà nhỏ tại thành phố Hatfield của Võ Đình Tuyết sẽ dung chứa gia đình tôi 5 người đến từ Nam California. Bàn tay nào rộng mở đón tiếp ngoài tình thân thuộc, chắc chắc chỉ tìm thấy được ở những người bạn Ngô Quyền. Dù sức khỏe không cho phép nhưng anh Võ Đình cũng ưu ái dành sẵn một chai rượu đặc biệt cho tôi. Rượu cạn, bia tràn đầy, bầu tâm sự chưa cạn nhưng cũng đành cùng với nhà thơ ngâm bài “sao lại dang dở không là dở dang”.

Một buổi sáng đầu tiên tỉnh lặng trong ngôi nhà thờ nhỏ, chúng tôi đã cùng tham dự thánh lễ bổn mạng thánh Giuse và cùng cầu nguyện cho nhau.” Lạy Chúa! Chúng con chỉ là tạo vật…”

IMG_1230IMG_1232

Tại một nhà hàng dimsum, con gái và đứa cháu ngoại vừa 3 tháng của anh chị Võ Đình Tuyết, đã có dịp gặp những đứa con của tôi trong buổi điểm tâm. Từ tình tình cảm của ba mẹ, của gia đình Ngô Quyền đã đưa giới trẻ thân thiết như quen tự thủa nào và tiếng Việt tiếng mẹ đẻ lúc nằm nôi vẫn còn được phát lên từ miệng môi đàn trẻ…

Sau một ngày rong chơi đó đây, kỳ đài Việt Mỹ và những khu phố người Việt mình, người Tàu, người Ý, người Đại Hàn. Ngay cả  khu vực người da đen khốn khó của Philadephia, chúng tôi phải trở về nhà Võ Đình Tuyết  của Thành phố Hatfield.

DSCN1121DSCN1127DSCN1126
Màn đêm xuống sớm, chút se se lạnh nhưng ấm lòng. Sự ấm áp có được từ tình cảm những người bạn Ngô Quyền. Dù không phải là ngày cuối tuần nhưng gia đình hai bạn Lê Văn Thanh -Nguyễn Thị Bê và Tạ Xuân Khoa – Bích Lâm và có cả cô bạn học với người bạn đời của tôi ở Khiết Tâm. Lại Ngọc Lan cùng chồng anh Phong đã đến chung vui họp mặt với gia đình chúng  tôi . Anh  Lê văn Thanh khóa 7 cùng chị Nguyễn Thị Bê khoá 8, tình cảm của anh chị đi đến hôn nhân đã gắn bó từ ngày đi học cho đến bây giờ. Anh Thanh vào Võ Bị Đà Lạt, ra trường, đi tù cho đến những ngày  lao đao vất vả… Tạ Xuân Khoa có những năm cùng lớp với tôi, phục  vụ binh chủng Hải quân nên có điều kiện định cư ở Mỹ sớm hơn. Nhưng dù sớm hay muộn, người Đông kẻ Tây tình cảm bạn bè Ngô Quyền vẫn được dành sự thân tình và quý trọng.

IMG_1236
Cô Trần Thị Nguyệt Thu cũng điện thoại đến hỏi thăm tôi, cô rất tiếc lần nầy bận việc gia đình nên không thể cùng vui với học trò Ngô Quyền. Buổi họp mặt đêm nay ồn ào và vui nhộn không kém gì những lần họp mặt tiếp đón bạn bè tại Nam Cali. May là chỉ  có 4 gia đình  Ngô Quyền: Lê Văn Thanh- Nguyễn thị Bê, Tạ Xuân Khoa, Võ Đình Tuyết, Nguyễn Hữu Hạnh lại thêm có gia đình cô bạn Khiết Tâm là có cả Ngô Quyền và Biên Hòa. Từ giây phút ban đầu gặp mặt chưa biết chưa nhớ, cô em Ngọc Lan còn rụt rè khép kín, đến khi được nhắc nhớ từng tên ngươi bạn đã trở nên sôi động và cuồng nhiệt bất ngờ, đến nỗi lão tướng  Nguyễn Thị Bê đã từng sôi nổi mọi lúc mọi nơi hôm nay phải nhường bước, phải chăng đúng như một người bạn của tôi đã nhận xét “nữ sinh Ngô Quyền hiền và thùy mị hơn nữ sinh Khiết Tâm”. Riêng Tạ Xuân Khoa đã thắc mắc khi so sánh hai cô nữ sinh Khiết Tâm, một sôi nổi, một im lặng sao lại thân nhau? Nhưng Khoa không nhớ người bạn Nguyễn Tất Nhiên đã trả lời cho mình là “Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền”.

Chúng tôi hầu như sắp đi hết cuộc  đời, cùng nắm tay chắt chiu giữ lấy những tình cảm từ mái trường Ngô Quyền đã hun đúc cho chúng tôi. Cám ơn Thầy Cô đã bồi đấp cho chúng tôi để có được những phần thưởng quý giá không tiền bạc nào có thể mua sắm được. Từ trong căn nhà của Võ Đình Tuyết , tôi đã nhìn được tia nắng ban mai xuyên qua màn cửa nhỏ, cánh màn đủ mỏng để  nhìn được những cánh hoa màu vàng chợt nở trên thảm cỏ xanh. Được nghe những tiếng chim vui ríu rít trên cành, hòa trong niềm vui tôi chợt nhận ra trong một khoảnh khắc của cuộc đời, tôi có thể buông bỏ mọi thứ nhưng không thể buông bỏ tình bạn Ngô Quyền.

NGUYỄN HỮU HẠNH

 

 

 

 

 

23 Tháng Ba 2009(Xem: 72755)
Vẫy tay chào hang yên chi hoa đỏ Chào khuôn sân đá cuội trắng rì rào Chào hàng sao chim tụ về làm tổ Chào tượng Ngô Quyền nắng ngủ trên cao
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72927)
Về lại Biên Hòa thăm con đường xưa Dốc học trò vẫn mang tên Kỷ Niệm
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72352)
Vẫn là mưa nghiêng nghiêng giăng trắng Trên hàng cây bãi cỏ sân trường Sao không giống ngày xưa sâu lắng Chiều tan trường bè bạn thân thương
23 Tháng Ba 2009(Xem: 69985)
Biên Hòa em vẫn thương hoài Ngô Quyền ngày trước, áo dài màu xanh.
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72266)
Nếu một mai tôi chết, Xin đừng khóc cho tôi. Đường đời chia đôi ngả, Hãy chôn tình phai phôi.
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72296)
Saigon ơi, xa rồi ta vẫn nhớ Những chiều xưa hai đứa lén hẹn hò!
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72117)
Lưu bút ngày xưa kỷ niệm đầy, Tình thân bạn cũ hãy còn đây! Ngây ngô ghi vội đôi dòng chữ Đầy ấp yêu thương mỗi phút giây.
02 Tháng Ba 2009(Xem: 71858)
ôi, mùa hè tuổi nhỏ hóa thân giữa màu hoa ôi, mùa hè êm ả phục sinh từ đôi ta!
24 Tháng Hai 2009(Xem: 32804)
  Trong tuyển tập “Giữa Hai Miền Mưa Nắng” của nhà văn Hoàng Mai Ðạt, tác giả đã kể lại một chuyến về Việt Nam vào năm 1998, đặc biệt là ở vùng đất Biên Hòa, quê vợ của anh. Sau đây là trích đoạn tác giả về thăm một nơi chốn đã khiến anh bồi hồi với bao cảm xúc, đó là trường Ngô Quyền của vợ anh cũng như của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, người viết những bài thơ tình bất hủ mà anh yêu thích từ lâu.
24 Tháng Hai 2009(Xem: 80357)
  ( Kính tặng Thầy Toán Nguyễn Văn Phố)
24 Tháng Hai 2009(Xem: 72870)
  Nay đất khách quê ngưòi: Thân biệt xứ. Áo công khanh rách nát giữ trong tim. Chút hương xưa là chút lửa êm đềm, Dùng sưởi ấm niềm riêng, chờ Hội lớn.
24 Tháng Hai 2009(Xem: 35424)
  Rời Sài Gòn tháng Tư năm 75. Đến Mỹ, Thượng Châu hợp tác với nhà văn Võ Phiến, Lê Tất Điều, ký giả Nguyễn Hoàng Đoan xuất bản tờ báo Việt ngữ đầu tiên tại Hoa Kỳ tên Hồn Việt, do nữ ca sĩ Khánh Ly làm chủ nhiệm. Sau đó, hội nhập đời sống Mỹ, đi làm việc ở SanDiego đã được 28 năm và sắp về hưu. Lâu lắm, không viết lách gì, nhưng bây giờ với tiếng gọi trường cũ Ngô Quyền, Thượng Châu rất sẵn sàng và vui vẻ đóng góp
20 Tháng Hai 2009(Xem: 81557)
Ba mươi năm chờ đợi Hoa tàn, trăng tận, sông quằn mình trăn trở Ba mươi năm nhớ mong Lá héo, sao mờ, biển cồn cào dậy sóng
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76757)
  Đứng trước biển mùa Đông thêm cô quạnh Cánh hải âu đơn lẻ chập chờn bay Hải đăng xa nhạt nhòa trong sương lạnh Đá chập chùng, mong mỏi đợi chờ ai  
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76716)
  Nhớ sao cứ nhớ quắt quay Ngô Quyền bạn cũ giờ đây ai còn?                  
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76230)
Một chút mây trời, để nhớ thương, Bay qua thật nhẹ, trước cổng trường.  
16 Tháng Hai 2009(Xem: 76525)
Tặng Mai Trọng Ngãi, Đinh Hoàng Vân, Tiêu Hồng Phước, Tô Anh Tuấn và Phan Kim Phẩm.
09 Tháng Hai 2009(Xem: 24398)
Sự cư xử giản dị nhưng đầy tình chân thật của em là một món quà vô giá mà không dễ gì tôi nhận được một lần thứ nhì trong đời.
09 Tháng Hai 2009(Xem: 38020)
... và như thế, Ngô Quyền hôm qua, hôm nay, mãi mãi vẫn là tổ ấm của chúng ta miên viễn, đời đời...
05 Tháng Hai 2009(Xem: 90885)
Năm mươi ngọn nến hồng đang rực sáng, hân hoan mừng phút giây hạnh ngộ, trùng phùng. Hãy cùng nhau sớt chia, gìn giữ vì ngọt bùi nào rồi cũng sẽ chóng qua…
05 Tháng Hai 2009(Xem: 39356)
  Trường Trung Học Ngô Quyền được điều hành bởi một Ban Giám Đốc, đứng đầu là Hiệu Trưởng
04 Tháng Hai 2009(Xem: 87950)
  Con xin phép được viết đôi dòng kỷ niệm trong lứa tuổi học trò của con vớI những câu nói của Thầy mà gần 50 năm qua vẫn còn in đậm trong trí con.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 35475)
  Chúng tôi trưởng thành trong một nền giáo dục “NHÂN BẢN và KHAI PHÓNG”, mà tinh thần “Tôn sư trọng đạo” thể hiện trong câu “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, với Thầy, một lòng tôn kính, với bạn, một dạ chân tình, xin mượn nơi nầy thắp nén tâm hương tri ân quí Thầy đã quá vãng, tưởng nhớ quí Bạn đã qua đời.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 75325)
  Này em còn nhớ hay quên ? Lời Thầy Cô dạy chớ nên lơ là. Vì đâu mà có thân ta, Công Cha, Nghĩa Mẹ bài ca dao này;  
04 Tháng Hai 2009(Xem: 39771)
Dĩ nhiên, đám học trò chúng tôi thích lắm, vì ý tưởng lạ đó không tìm thấy được trong Việt Nam Sử Lược của sử gia Trần Trọng Kim hay trong Việt Sử Toàn Thư của sử gia Phạm Văn Sơn.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 40948)
  Trường Trung học Ngô Quyền là một trường sinh sau đẻ muộn, so với các trường Pétrus Ký, Gia Long ở Sàigòn, và các trường Nguyễn Đình Chiểu (được gọi là Le Myre de Vilers thời thuộc Pháp) ở Mỹ Tho, và Phan Thanh Giản ở Cần Thơ.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 83578)
Nhìn em dáng nhỏ hao gầy Cho tôi nghe tiếng thở dài buồn tênh
04 Tháng Hai 2009(Xem: 47210)
Một cuộc biển dâu, đổi đời, tang thương đã diễn ra quá nỗi bi đát. Biên Hòa còn đó, mà lòng Biên Hòa đã mất tự bao giờ. Nay tuổi đời đã cao, nghĩ đến thời son trẻ, mà ngậm ngùi tiếc nuối quá khứ. Công đã tạm thành, danh đã tạm toại, nhưng tâm hồn tôi vẫn ngậm ngùi nhớ tiếc những phút giây hạnh phúc đầu tiên, đã qua mất rồi.