Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Kim Phượng - CHẠY LOẠN

02 Tháng Năm 20154:00 SA(Xem: 24733)
Nguyễn Kim Phượng - CHẠY LOẠN

chay loan

Chúng tôi xuôi theo dòng người về đến Sài gòn thì trời cũng đã nhá nhem tối... Xa xa tiếng đạn và dòng người vẫn như dòng thác chảy tràn ngập cả thành phố... Tôi đi vòng quanh những con hẽm gần nhà đâu đâu cũng nhìn thấy ngổn ngang những bộ quân phục của rất nhiều đơn vị vứt ngổn ngang ... Người dân sống trong một tâm trạng ơầy lo âu và phiền muộn... Cô tôi cứ đi ra đi vào trông ngóng chú tôi... Ông vừa được thăng chức Thiếu Tá và chuyển về công tác tại Chi Khu Long Thành... Ông và các đồng đội đang cố thủ chi khu để ngăn chận bước tiến của VC tiến về Sài Gòn... Cuộc chiến vẫn diễn ra khốc liệt và sự sống chết bấy giờ như nghìn cân treo sợi tóc... Tin chiến sự khắp nơi được các phương tiện thông tin và báo chí loan đi từng giờ... Có tiếng gõ cửa dồn dập và tiếng gọi cô tôi í ới ở ngòai cửa, ai lại đấn nhà vào lúc nầy? 

Cả nhà tôi ùa xuống háo hức và hồi hộp... cô tôi run run mở cửa và òa lên khóc vì chú tôi vượt qua hàng rào lửa của chiến trường đã về đến nhà  bình an vô sự. Cô hầu như không còn tin ở mắt mình người chồng thân thương đã về nhà như một ánh sao... Mẹ ,cậu và cô tôi bàn tính đưa cả ĐẠI GIA ĐÌNH xuất cảnh theo tàu thủy của chú Hùng và mọi người tíu tít chuẩn bị hành lý để lên đường. Cậu tôi ngã bệnh vì ăn nhầm thức ăn đồ hộp để quá hạn rồi sau đó hầu như cả nhà ai cũng lâm bệnh vì ăn uống không đủ chất...

... Người khỏe chăm sóc người bệnh rồi sau đó cũng bị lây bệnh và cả nhà chìm trong một bầu không khí ảm đạm ai cũng kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần... Tôi chờ đợi một phép lạ sẽ đến để đưa cả nhà thóat ra khỏi bế tắc nầy như đất hạn chờ mưa rào... Mợ tôi không muốn đi vì còn trách nhiệm chăm sóc Mẹ già, mẹ tôi cũng thế bà không muốn ra đi vì còn cất giữ nhiều hàng hóa của khách hàng và chuyến đi mà chúng tôi mong đợi chỉ còn là một giấc mơ... Pháo vẫn nổ và dòng người tuôn chạy ra nước ngòai cứ như là ĐẠI HỒNG THỦY... người ta nói về chiến sự về sự đi ở khắp mọi nơi mọi lúc... Chuyện gì đến rồi cũng đến... Sài Gòn thất thủ và trên TV ông Minh tuyên bố đầu hàng vô điều kiện để tránh đổ máu cho chiến sĩ... Tôi nghe tiếng thở dài nặng nề rồi mỗi người trong nhà rút vào một góc khuất trong nhà khóc tức tưởi... Tôi cũng khóc cho những ước mơ của tôi vừa chớm nở ̣đã tàn lụi... Tôi bỏ lên sân thượng ngước mắt nhìn lân bầu trời cao thẳm... bầu trời hôm đó tối như bầu trời của đêm ba mươi...

                                   

NKP
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72742)
Vẫy tay chào hang yên chi hoa đỏ Chào khuôn sân đá cuội trắng rì rào Chào hàng sao chim tụ về làm tổ Chào tượng Ngô Quyền nắng ngủ trên cao
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72913)
Về lại Biên Hòa thăm con đường xưa Dốc học trò vẫn mang tên Kỷ Niệm
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72341)
Vẫn là mưa nghiêng nghiêng giăng trắng Trên hàng cây bãi cỏ sân trường Sao không giống ngày xưa sâu lắng Chiều tan trường bè bạn thân thương
23 Tháng Ba 2009(Xem: 69976)
Biên Hòa em vẫn thương hoài Ngô Quyền ngày trước, áo dài màu xanh.
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72255)
Nếu một mai tôi chết, Xin đừng khóc cho tôi. Đường đời chia đôi ngả, Hãy chôn tình phai phôi.
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72283)
Saigon ơi, xa rồi ta vẫn nhớ Những chiều xưa hai đứa lén hẹn hò!
23 Tháng Ba 2009(Xem: 72108)
Lưu bút ngày xưa kỷ niệm đầy, Tình thân bạn cũ hãy còn đây! Ngây ngô ghi vội đôi dòng chữ Đầy ấp yêu thương mỗi phút giây.
02 Tháng Ba 2009(Xem: 71846)
ôi, mùa hè tuổi nhỏ hóa thân giữa màu hoa ôi, mùa hè êm ả phục sinh từ đôi ta!
24 Tháng Hai 2009(Xem: 32797)
  Trong tuyển tập “Giữa Hai Miền Mưa Nắng” của nhà văn Hoàng Mai Ðạt, tác giả đã kể lại một chuyến về Việt Nam vào năm 1998, đặc biệt là ở vùng đất Biên Hòa, quê vợ của anh. Sau đây là trích đoạn tác giả về thăm một nơi chốn đã khiến anh bồi hồi với bao cảm xúc, đó là trường Ngô Quyền của vợ anh cũng như của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, người viết những bài thơ tình bất hủ mà anh yêu thích từ lâu.
24 Tháng Hai 2009(Xem: 80353)
  ( Kính tặng Thầy Toán Nguyễn Văn Phố)
24 Tháng Hai 2009(Xem: 72859)
  Nay đất khách quê ngưòi: Thân biệt xứ. Áo công khanh rách nát giữ trong tim. Chút hương xưa là chút lửa êm đềm, Dùng sưởi ấm niềm riêng, chờ Hội lớn.
24 Tháng Hai 2009(Xem: 35420)
  Rời Sài Gòn tháng Tư năm 75. Đến Mỹ, Thượng Châu hợp tác với nhà văn Võ Phiến, Lê Tất Điều, ký giả Nguyễn Hoàng Đoan xuất bản tờ báo Việt ngữ đầu tiên tại Hoa Kỳ tên Hồn Việt, do nữ ca sĩ Khánh Ly làm chủ nhiệm. Sau đó, hội nhập đời sống Mỹ, đi làm việc ở SanDiego đã được 28 năm và sắp về hưu. Lâu lắm, không viết lách gì, nhưng bây giờ với tiếng gọi trường cũ Ngô Quyền, Thượng Châu rất sẵn sàng và vui vẻ đóng góp
20 Tháng Hai 2009(Xem: 81553)
Ba mươi năm chờ đợi Hoa tàn, trăng tận, sông quằn mình trăn trở Ba mươi năm nhớ mong Lá héo, sao mờ, biển cồn cào dậy sóng
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76747)
  Đứng trước biển mùa Đông thêm cô quạnh Cánh hải âu đơn lẻ chập chờn bay Hải đăng xa nhạt nhòa trong sương lạnh Đá chập chùng, mong mỏi đợi chờ ai  
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76702)
  Nhớ sao cứ nhớ quắt quay Ngô Quyền bạn cũ giờ đây ai còn?                  
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76219)
Một chút mây trời, để nhớ thương, Bay qua thật nhẹ, trước cổng trường.  
16 Tháng Hai 2009(Xem: 76512)
Tặng Mai Trọng Ngãi, Đinh Hoàng Vân, Tiêu Hồng Phước, Tô Anh Tuấn và Phan Kim Phẩm.
09 Tháng Hai 2009(Xem: 24391)
Sự cư xử giản dị nhưng đầy tình chân thật của em là một món quà vô giá mà không dễ gì tôi nhận được một lần thứ nhì trong đời.
09 Tháng Hai 2009(Xem: 38009)
... và như thế, Ngô Quyền hôm qua, hôm nay, mãi mãi vẫn là tổ ấm của chúng ta miên viễn, đời đời...
05 Tháng Hai 2009(Xem: 90873)
Năm mươi ngọn nến hồng đang rực sáng, hân hoan mừng phút giây hạnh ngộ, trùng phùng. Hãy cùng nhau sớt chia, gìn giữ vì ngọt bùi nào rồi cũng sẽ chóng qua…
05 Tháng Hai 2009(Xem: 39345)
  Trường Trung Học Ngô Quyền được điều hành bởi một Ban Giám Đốc, đứng đầu là Hiệu Trưởng
04 Tháng Hai 2009(Xem: 87933)
  Con xin phép được viết đôi dòng kỷ niệm trong lứa tuổi học trò của con vớI những câu nói của Thầy mà gần 50 năm qua vẫn còn in đậm trong trí con.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 35469)
  Chúng tôi trưởng thành trong một nền giáo dục “NHÂN BẢN và KHAI PHÓNG”, mà tinh thần “Tôn sư trọng đạo” thể hiện trong câu “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, với Thầy, một lòng tôn kính, với bạn, một dạ chân tình, xin mượn nơi nầy thắp nén tâm hương tri ân quí Thầy đã quá vãng, tưởng nhớ quí Bạn đã qua đời.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 75314)
  Này em còn nhớ hay quên ? Lời Thầy Cô dạy chớ nên lơ là. Vì đâu mà có thân ta, Công Cha, Nghĩa Mẹ bài ca dao này;  
04 Tháng Hai 2009(Xem: 39760)
Dĩ nhiên, đám học trò chúng tôi thích lắm, vì ý tưởng lạ đó không tìm thấy được trong Việt Nam Sử Lược của sử gia Trần Trọng Kim hay trong Việt Sử Toàn Thư của sử gia Phạm Văn Sơn.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 40940)
  Trường Trung học Ngô Quyền là một trường sinh sau đẻ muộn, so với các trường Pétrus Ký, Gia Long ở Sàigòn, và các trường Nguyễn Đình Chiểu (được gọi là Le Myre de Vilers thời thuộc Pháp) ở Mỹ Tho, và Phan Thanh Giản ở Cần Thơ.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 83564)
Nhìn em dáng nhỏ hao gầy Cho tôi nghe tiếng thở dài buồn tênh
04 Tháng Hai 2009(Xem: 47205)
Một cuộc biển dâu, đổi đời, tang thương đã diễn ra quá nỗi bi đát. Biên Hòa còn đó, mà lòng Biên Hòa đã mất tự bao giờ. Nay tuổi đời đã cao, nghĩ đến thời son trẻ, mà ngậm ngùi tiếc nuối quá khứ. Công đã tạm thành, danh đã tạm toại, nhưng tâm hồn tôi vẫn ngậm ngùi nhớ tiếc những phút giây hạnh phúc đầu tiên, đã qua mất rồi.