Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - TRỞ VỀ TUỔI THƠ

23 Tháng Giêng 201511:31 CH(Xem: 34003)
Nguyễn Thị Thêm - TRỞ VỀ TUỔI THƠ

TRỞ VỀ TUỔI THƠ

tuổi thơ

 

Con người thường làm chuyện rất ngược ngạo.

Thí dụ như lúc còn nhỏ thì mình muốn thành người lớn. Khi lớn tuổi và về già lại thèm trở về tuổi thơ.

 

Hồi nhỏ nhóm con gái tụi tôi hay thích chơi trò mẹ con. Tôi nhớ như in mấy đứa rủ nhau ra sau vườn, trải chiếc chiếu dưới gốc cây dừa và tập làm nhà, nấu ăn và làm người lớn.

 

Tóc cụt ngủn (Ba tôi cắt tóc húi cua như mấy anh trai cho tôi) cho nên tôi lấy khăn đội đầu của má, (có khi cái khăn tắm) lấy thun cột một đầu túm lại và đội lên đầu. Chiều dài cái khăn là mớ tóc xỏa dài tha thướt. Cứ tưởng tượng đi niềm ước mơ con gái. Tôi vuốt chiều dài khăn rồi lấy lược chảy trân trọng, nâng niu như má tôi chải mái tóc của mình. Điệu đà hơn, mượn nhờ cái kẹp của chị Bé tôi kẹp nửa phần cái khăn, tưởng tượng như tóc kẹp xệ của mấy cô con gái nhà giàu. Khi chơi trò mẹ con được làm má, tôi búi cái khăn như má búi tóc để làm người lớn.

Mấy đứa chia phiên nhau để được làm má. Làm má được quyền sai con làm cái này, cái nọ. Được đi chợ và được bồng con cho con bú.

 

Ui chao cái thuở thơ ngây thật nhiều tưởng tượng. Nhà quê làm gì có búp bê để làm baby. Chúng tôi lấy cái gối nhỏ, quấn ngoài cái khăn để làm con. Cũng ôm con rồi giả bộ kéo áo lên đưa con vào cho bú. Cũng "Bú no! Má thương em nghen!. " hay" Giỏi nghen! Bú no, má còn đi chợ".

 

Lấy một cái khăn dài, dùng dây cột hai đầu cái khăn làm võng. Cột võng giữa nhánh ổi và nhánh mận sau vườn. Khe khẻ đặt em bé xuống. Đong đưa võng và ru cho em bé ngủ. Xong lấy cái nón lá đội đầu ỏng ẹo la to:

- Tám ơi! con chừng em cho má đi chợ nghe con!.

Con Tám dạ lên một tiếng thật to rồi đưa tay lắc võng. Có lúc lắc mạnh quá văng em bé ra ngoài cái bịch. Có bữa tuột dây cột, võng sút ra, em bé rớt xuống đất nằm một đống.

Đi vòng vòng lượm mớ lá ổi, lá chùm ruột, lá mận rồi trở vào. Con Tám, con Thơ la lớn:

-Má đi chợ dìa rồi nè.

Thế là lấy ra cho mỗi đứa ít lá. Tụi nó làm bộ ăn rồi khen "Bánh má mua ngon quá, ngon quá."

Rồi mấy đứa làm bộ vô bếp nấu ăn.

Thỉnh thoảng con Tám chạy lên đu đưa võng. Nó nói "Em còn ngủ say lắm má ơi! "

Bếp là 3 cục gạch bị bể châu lại. Nồi niêu là mấy miếng miễng sành. Thức ăn là lá mận, lá ổi, lá khế v.v... Thịt là mấy cục sạn lượm trong vườn.

Nấu ăn xong cũng làm bộ ngồi ăn, hít hà khen ngon. Vui lắm.

 

Có lẽ đứa con gái nào bản năng cũng muốn làm mẹ nên những trò chơi luôn có sự chăm sóc, yêu thương của một người má giỏi giang. Không phải chỉ ở VN và những con bé nhà quê mới có những ước mơ như thế. Bên này, bầy cháu ngoại gái tôi cũng vậy. Có hôm, đứa con gái tôi đi ngang phòng Shannie. Nghe nó gọi: "Má! Má" Con tôi lật đật chạy vào: " Gì đó con?" Nó bẽn lẽn nói "Con kêu chị Hai. Tụi con đang chơi Má, con" 

Và như thế, đứa bé gái vào đời với bản năng làm mẹ. Một bà mẹ tần tảo, quán xuyến và hết lòng vì gia đình, con cái.

 

Tôi đã vượt qua cái trò chơi trẻ con và biến nó thành sự thật. Không còn làm bộ đi chợ, nấu ăn mà bôn ba vì miếng cơm manh áo. Không còn cột cái võng giữa hai nhánh cây mà cái võng đó đã cột vào đời, vào cánh tay để ôm con và chăm sóc chúng trưởng thành.

 

Bây giờ con cái đã thành nhân. Mỗi đứa đi mỗi nơi, ngồi nhìn lại quá khứ lại ước ao trở về tuổi nhỏ vô tư. 

 

Cháu tôi bây giờ nó có nhiều đồ chơi mà ngày xưa tôi không thể nào tưởng tượng nỗi. Mỗi đứa có một phòng riêng trong khi ngày xưa mấy anh em nằm chung với má trên bộ ván. Trên chiếc giường nệm thật đẹp chúng có thật nhiều búp bê ngủ chung. Những con búp bê thật xinh xắn, tên tuổi là những nhân vật của các bộ phim Disney. Chiếc gối nằm là chiếc gối có in hình công chúa Bạch Tuyết với 7 chú lùn. Chúng có điều kiện để ước mơ bay cao và hiện thực hơn. Ước mơ có thể làm nghị sĩ, dân biểu, bác sĩ, luật sư. Còn chúng tôi ngày xưa mấy hình ảnh đó xa xôi quá, lạ lùng quá, cao siêu quá như chuyện Hằng Nga và Chú Cuội. Ước mơ của chúng tôi là được làm người lớn đi chợ nấu cơm, làm Mẹ chăm sóc con hay nhiều lắm là làm cô giáo dạy học là cùng.

 

Chiều nay, ngồi nhìn các cháu vào google search bài làm homework. Tôi lại nghĩ đến mình ngày xưa. Ngày xưa làm gì tôi dám nghĩ đến một cây bút máy. Tôi chỉ có một cây viết lá tre, mực chấm đôi khi phải làm bằng hột rau mồng tơi. Đôi khi ngòi bút tà đầu phải bẻ cho nó cong lại để nét chữ nhỏ bớt. Vở viết xong thì phải dùng giấy chậm, chậm liền để khỏi bị lem. Ôi! nếu tôi kể cho cháu tôi nghe, nó không thể nào tin nổi có một thời kỳ cổ xưa như thế.

 

Thế mà mấy chục năm sau, tôi có thể hiện diện nơi này, một nơi văn minh và nhiều phương tiện hiện đại. Tôi lại nghĩ đến má tôi. Nếu bây giờ má đứng trước mặt tôi. Tôi dùng Ipad chụp hình rồi quay phim bà. Chắc bà hết hồn giật mình bỏ chạy.

Ha ha! cuộc sống thay đổi nhanh quá. Lạ quá. Không thể tưởng tượng nỗi.

Tôi chợt nghĩ đến những mơ ước của mình mà cười một mình. 

Con bé cắt tóc con trai, mặc đồ con trai, đứng trước bao nhiêu học sinh hô: "Nghỉ, Nghiêm, Chào cờ" lại hiện ra trước mắt. Thời gian qua nhanh quá, con bé ấy giờ là một bà già, sống ở một nơi không phải VN. Bà già thỉnh thoảng ngồi lặng yên nhìn rặng núi sau nhà mà nhớ về quê hương.

 

Mái tóc ngày xưa bị ba cắt húi cua. Mái tóc giả bằng cái khăn rằn của má. Rồi mái tóc thề của thời nữ sinh Trung Học. Mái tóc cột cao của cô giáo đứng lớp. Mái tóc rối bời túm lại bằng kẹp để lao động nông trường. Mái tóc ấy bây giờ mỏng manh, xơ xác theo tuổi tác. Tất cả, tất cả là một vòng quay tự nhiên của tạo hóa để  nhân loại trường tồn theo luật tử sinh.

 

Giã từ tuổi thơ để thành người lớn. Bây giờ làm người lớn lại nhớ về tuổi thơ để thêm chút niềm vui. Trò chơi "Má, con" ngày xưa tôi đã hoàn tất một cách trọn vẹn. Còn lại đây là những ngày mà các trò chơi con nít không hề thử nghiệm. Trò chơi đứng trước những thử thách của tuổi già và bệnh tật. Hy vọng tôi sẽ vượt qua một cách bình an và để lại một nụ cười. Nụ cười mãn nguyện cám ơn cuộc sống quý giá mà ơn trên đã ban cho tôi.

 

Nguyễn thị Thêm.

22/01/15

 

 

10 Tháng Hai 2010(Xem: 59582)
Anh biết không Tết bên nầy tuyết lạnh Không như xứ mình nắng ấm mây hồng Anh biết chăng Tết đây buồn cô quạnh Nhìn tuyết rơi em lạnh buốt cả hồn
10 Tháng Hai 2010(Xem: 56214)
Yêu là cho nhau-yêu là xa nhau Nợ nần chi mà tính chuyện cau trầu Phải thế không anh-hỡi người yêu dấu Hoan lạc ̣đêm ǹào như tuyết tan mau
10 Tháng Hai 2010(Xem: 59776)
Cả Đất trời trở giấc Chào đón phút linh thiêng Mùi khói nhang thơm ngát Mừng hạnh phúc đoàn viên.
10 Tháng Hai 2010(Xem: 77169)
Tha hương phương trời xa lạ Đông tàn, nhớ bóng mẫu thân Nôn nao ngày về, mẹ ạ! Mẹ còn…, còn Tết, còn Xuân…
09 Tháng Hai 2010(Xem: 60581)
Xa rồi ngày ấy chia tay Bao xuân thắm thoát xa bay ngút ngàn Phương trời cuộc sống tha nhân Xứ người lại đón mùa xuân xa nhà
09 Tháng Hai 2010(Xem: 57846)
Ngỏ hẹp thuở ấy mình quen nhau Ngô Quyền đưa đón chưa biết sầu Áo trắng ngày xưa thơ ngây quá Tình mình đẹp tựa như ánh sao
09 Tháng Hai 2010(Xem: 63291)
Nhìn làn tuyết trắng con đường Nhớ hoài mái tóc điểm sương mẹ hiền Xuân về hoa lại giăng thềm Thêm mùa mai nở tháng Giêng ngã buồn.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 62853)
Con bên nầy nhớ Mẹ bên kia Như xa lộ thẳng đường không sao khác Chiều nay nhớ nhà xe chở đầy hương Tết Con chở theo mình mùi Mẹ đầu năm !
08 Tháng Hai 2010(Xem: 63443)
Mùa Xuân có phải là những nụ hồng trên cành lá biếc như môi xinh tươi chờ người hôn vội.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 59837)
Đôi cánh mùa xuân chở đầy nắng ấm Nên hoa mai hoa cúc rực rỡ vàng Chỉ còn áo của em và mây trắng Chờ gió đùa nên nắng chỉ mơn man.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 62353)
Giao thừa đi lễ chùa với mẹ Đêm nồng hương hoa lá chào xuân Tiếng lộc non trở mình khe khẽ Hứng ngọt ngào từ những giọt sương .
08 Tháng Hai 2010(Xem: 57695)
Rau, hoa, lá vườn quê Sáng mai đi chợ tết Kĩu kịt trên đường đê Nắng đầy đôi quang gánh.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 59133)
Đón Xuân những luống ngại ngùng Vườn Xuân hoa bướm ngập ngừng về đâu? Xứ người Xuân lạnh làm sao! Sao xuân đến vội để sầu tâm tư?
08 Tháng Hai 2010(Xem: 56990)
Ngày đó tung tăng áo học trò Tóc rối bay bay theo dốc mơ Đong đưa ánh mắt, tìm ai đó? Tan buổi chợ chiều, mà ngẩn ngơ
08 Tháng Hai 2010(Xem: 54079)
Còn nhớ không, lời hứa với em? Tình ta sẽ mãi giữ trong tim Lời thề năm ấy anh còn nhớ Tình lỡ xa rôi thương nhớ thêm .
08 Tháng Hai 2010(Xem: 40298)
C hưa có “cơ duyên hạnh ngộ” với Thầy Lê Quý Thể ở quê người, nhưng các CHS NQ, nhất là các anh chị đã từng là vận động viên của trường Ngô Quyền luôn nhớ đến ông Thầy trẻ vừa có nhiệt tâm của một nhà giáo, vừa có tinh thần quyết thắng của một người mê thể thao cuối thập niên 60, đầu thập niên 70 của trường xưa.
06 Tháng Hai 2010(Xem: 89801)
Xin tạm biệt Xuân xưa, ngày tháng cũ. Hy vọng những chồi non, lộc mới… mang hết những ưu phiền của tôi đi thật xa, đi vĩnh viễn. Tình yêu của tôi ơi, xin ngủ yên!
06 Tháng Hai 2010(Xem: 71877)
Ngoài trời, mưa đã ngừng tuôn Nhìn Hoa rơi rụng cũng buồn lòng Ta Hợp đây rồi cũng chia xa Nhớ Em đẹp tựa đóa hoa “Anh Đào”.
06 Tháng Hai 2010(Xem: 84365)
Tôi chỉ nhớ mong manh rằng buổi trưa hôm ấy đứng ở sân thượng với gói quầ n áo trong tay nhìn ra phía xa, ngọn đồi huyền bí của tôi nay chỉ còn là một bóng mờ, chập chờn sau những đám khói đen mù mịt.
30 Tháng Giêng 2010(Xem: 91355)
Vậy khi một nhà thơ, nhà văn nào đã qua đời, thì, làm ơn, nếu không vì nhu cầu nghiên cứu tiểu sử để tìm hiểu cặn kẽ về bối cảnh và điều kiện sáng tác của họ, xin đừng khai thác đời tư của họ để phục vụ cho bất kỳ một mục đích nào khác hơn là góp phần cống hiến cho đời ba điều thật đơn giản, nghe rất nhàm tai, nhưng vô cùng cao quý, đó là: Chân, Thiện và Mỹ.
25 Tháng Giêng 2010(Xem: 97569)
Tôi nhớ câu nói của một ông anh trong vùng tôi đang sống, rằng sau khi hoàn tất một công việc, bao giờ người ta cũng thấy hai túi áo chứa đầy những lời cảm tạ và những lời xin lỗi.
20 Tháng Giêng 2010(Xem: 83147)
Tựa bài ghi nhớ này tôi chỉ muốn viết ra để kỷ niệm lần gặp gỡ Thầy, Cô cùng Bạn bè cựu học sinh Ngô Quyền hiện còn sinh hoạt cùng gia đình tại quê nhà (một vài bạn từ nước ngoài về đúng dịp nữa chứ) chứ không phải nói về lứa tuổi 17…bẻ gảy sừng…trâu bò gì cả nha các Bạn.
18 Tháng Giêng 2010(Xem: 71082)
Tuyết rơi thành thơ – bài thơ tặng anh! Cuộc đời chồng vợ như gió mong manh Cùng trợ lực nhau - trọn thành nguyện ước Tuyết đã tan rồi – như vậy đi anh!
17 Tháng Giêng 2010(Xem: 72449)
Bài thơ ơi, Hãy dừng lại ở vần điệu cuối Đừng viết tiếp lời tình yêu. Những lời nghẹn ngào, thổn thức,
17 Tháng Giêng 2010(Xem: 74213)
Hương bưởi ơi, tôi muốn dỗ dành Đồng Nai nước đục lại trong xanh Hương có bay đi xin trở lại Để mãi là hương của chúng mình.
11 Tháng Giêng 2010(Xem: 72175)
Như một thông lệ đã có từ ngày tôi và Lynh đặt chân đến USA, chúng tôi dùng San Diego là địa điểm hội ngộ gia đình trong mỗi mùa Noel. Tuy nhiên, trong chuyến đi lần nầy, ngoài việc họp mặt gia đình, chúng tôi có cơ may được gặp gỡ cũng như tham dự những sinh hoạt liên quan đến Ngô Quyền mà tôi muốn chia sẻ nơi đây cùng Thầy Cô và các bạn .
08 Tháng Giêng 2010(Xem: 56189)
Sẽ không còn Thầy đứng trước bảng đen Không lời giảng bài giọng cao sang sảng Lớp phấn trắng từng bay theo lãng mạn Sẽ rơi nhanh, không đậu trên tóc Thầy
07 Tháng Giêng 2010(Xem: 74959)
Vạn dặm đường xa, vạn dặm xa Khói chiều vương vấn bóng quê nhà Lòng nặng lòng nghe hoàng hôn xuống Một khối tình em, một mẹ già