Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hạnh Phạm - NHỚ PHƯỢNG

10 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 30175)
Hạnh Phạm - NHỚ PHƯỢNG

Nhớ Phượng


43___hanhpham-large

 

 

Gác máy điện thoại xong, lòng tôi lâng lâng một niềm vui. Giọng nói của Lý vẫn còn như văng vẳng đâu đây. “Đúng đấy Hạnh! Kỳ này mày về, tụi mình về nhà tao ở Biên Hòa chơi. Lúc đó tao đang nghỉ hè, không phải đi làm. Tụi mình sẽ ghé thăm mấy đứa bạn Ngô Quyền hồi đó”.

Tôi náo nức hình dung ra cảnh được gặp lại thầy cô, bạn bè đồng môn trong ngày hội ngộ ở Mỹ; cảnh dung dăng dung dẻ với Lý ở Việt Nam, thăm bạn bè đồng lớp mà không phải bận tâm với gia đình. Lúc đầu tôi không định về Việt Nam nhưng trong lúc tìm mua vé máy bay để đi Mỹ tham dự cuộc Hội Ngộ Trùng Phùng thế giới lần thứ hai, tình cờ tôi đã khám phá ra rằng thay vì đi thẳng từ Úc qua Mỹ, tôi có thể ghé Việt Nam mà chỉ phải trả cũng bấy nhiêu tiền. Đây không phải là lần đầu tiên tôi về thăm Việt Nam.Tôi đã về ba, bốn lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi về một mình và cũng là lần đầu tiên tôi về đúng vào mùa hè của bên ấy. Đúng là một viên đạn mà bắn được hai con chim. Theo dự định, sau khi đi họp mặt ở Mỹ về, tôi sẽ đến Sài Gòn.Tại Sài Gòn tôi sẽ liên lạc với Lý để hai đứa cùng về Biên Hòa. Nghỉ ngơi một vài hôm ở nhà Lý, cô nàng sẽ đưa tôi đi vòng vòng thành phố Biên Hòa thăm bạn bè và nhân dịp đó tôi sẽ yêu cầu Lý đưa tôi đi tìm những cây phượng vĩ đang trổ bông, những cây phượng vĩ ở trong sân trường Ngô Quyền.

Phải nói là mối liên hệ tình cảm của tôi và hoa phượng là một mối liên hệ “yêu” và “ghét”. Tôi yêu hoa phượng từ thuở tôi mới cắp sách đến trường. Những đóa hoa đơn sơ năm cánh màu đỏ cam rực rỡ, nở rộ trên cành là biểu hiệu những ngày cuối cùng của niên học; là sự chào đón mùa hè, một mùa rong chơi suốt ngày này qua tháng nọ mà không phải miệt mài với sách vở. Ở vào tuổi tiểu học, ba tháng hè qua rất nhanh. Ban ngày lang thang qua nhà hàng xóm, cà kê với những đứa bạn cùng tuổi. Bất kể con trai hay con gái, mày mày tao tao tuốt luốt. Trò chơi của bọn trẻ con chúng tôi rất là đơn giản. Nào là chơi đánh khăng, chơi ô quan, chơi đóng kịch… Có hôm hứng chí còn rủ nhau vào trường nhặt hoa phượng rồi ngắt những cái nhụy hoa dài mỏng manh ra để chơi đá gà.Tôi còn nhớ mãi có lần chơi đá gà hoa phượng với Hy, một thằng bạn cùng xóm. Thua thắng thế nào mà cả hai đứa cãi nhau om cả lên. Thấy không cãi lại miệng tôi, thằng Hy nổi cộc hốt một nắm cát ném vô mặt tôi rồi chạy mất. Mớ cát tung vào mắt làm tôi tối tăm mặt mũi. Hai con mắt xốn xang nhức nhối mở mãi không ra. Tôi vừa giận vừa đau nên òa ra khóc. Con Thái cuống quít dắt tôi về nhà. Bố tôi sau khi nghe con Thái thuật chuyện, ông xót con nên lập tức hùng hổ lôi tôi xềnh xệch qua nhà thằng Hy để bắt đền cha mẹ nó. Lời qua tiếng lại thế nào mà thành ra cãi nhau. Phe bố mẹ tôi và phe bố mẹ thằng Hy, ai cũng thi nhau mà gào lên. Chẳng ai nghe ai cả. Hàng xóm tò mò xúm lại nghe chuyện. Tôi đứng chần dần trước đám đông, mắt vẫn xốn xang, xấu hổ cúi gằm đầu xuống, chỉ muốn độn thổ cho xong. Ấy thế tuy cãi nhau lớn như vậy mà chỉ vài ngày sau tôi và thằng Hy lại chơi với nhau trở lại. Trẻ con thật là chóng quên. Bọn tụi tôi lại tụ tập ở nhà anh Cưởng để nghe anh kể chuyện nhiều tập “Ông lép xép, bà lẹp xẹp”. Anh Cưởng ở sát phía trái nhà tôi. Anh vẽ đẹp và nói chuyện rất có duyên. Dù biết là anh bịa ra chuyện “Ông lép xép, bà lẹp xẹp” nhưng tụi tôi vẫn cứ lăn ra mà cười vì cái lối kể chuyện dí dỏm của anh. Về sau này tôi khám phá ra là anh Cưởng thích chị tôi. Có thể đó là một trong những nguyên nhân mà anh thích chơi với tôi và đồng bọn chăng?

Vào những đêm hè như thế, sau khi ăn cơm tối, gia đình tôi thường trải chiếu ra hiên nhà nằm hóng mát. Không khí buổi tối thật trong lành, đượm mùi thơm ngan ngát của những trái dưa gang đang chín ở trên giàn.Tôi nằm nghe mẹ và chị nói chuyện. Lẫn trong những tiếng nói chuyện rầm rì là tiếng ca cải lương vọng ra từ cái radio của nhà bà Bảy, người hàng xóm bên trái của nhà tôi. Và như thế tôi thiếp đi, ngủ an lành, không lo lắng vì biết rằng mẹ sẽ không lay dậy để vào giường đi ngủ sớm. Hè mà!

nho_phuong-large-content

Khi lên đến trung học thì sự mong chờ mùa hoa phượng không còn là những thôi thúc mãnh liệt nữa. Lúc này gia đình đã dọn về Biên Hòa.Từ nhà đến trường Ngô Quyền gần tám cây số. Bạn bè hàng xóm tôi không có đứa nào vì chúng nó chỉ học ở những trường lân cận gần nhà nên không quen. Vả lại ở tuổi mười mấy này, tự nhiên đầu óc non nớt của tôi đã trở nên dè dặt trong việc chọn bạn. Phải hợp “gu” mới chơi chứ không có chơi tùm lum như xưa nữa. Thế nên số bạn bè của tôi bị giới hạn trong cái khuôn viên eo hẹp của trường Ngô Quyền. Khi những cây phượng ở sân trường bắt đầu đơm những cái nụ đầu tiên là tôi đã thấy buồn man mác. Lại càng buồn hơn khi thấy những cuốn lưu bút được vội vã chuyền tay nhau. Trong những trang giấy trắng của cuốn lưu bút là những đóa hoa phượng ép công phu, những dòng chữ viết tay nắn nót, nghiêng nghiêng ghi lại những kỷ niệm buồn vui hoặc những cảm xúc mà bấy lâu chưa tiện nói. Cuốn lưu bút của tôi có lẽ là cuốn được đọc đi đọc lại nhiều lần nhất. Trong những tháng hè đóng đô ở nhà, tôi thường đọc đi đọc lại những dòng chữ quen thuộc của các bạn để rồi hình dung những khuôn mặt thân thương cho đỡ nhớ. Ba tháng hè không gặp gỡ được bạn bè là ba tháng dài lê thê. Lẩn quẩn ở nhà người tôi như thừa thãi. Những công việc lặt vặt mà mẹ giao cho tôi như lau nhà, quét sân cũng không làm khuây khỏa nỗi nhớ trường, nỗi nhớ bạn bè quay quắt. Làm gì có điện thoại, máy điện tính như bây giờ. So với tôi thì thế hệ của các con tôi bây giờ sướng quá. Đi học về đến nhà là mở máy tính ra ngay để trò chuyện với bạn bè mà chúng nó vừa chia tay chưa đầy nửa tiếng. Tiện nghi như vậy không biết chúng nó có biết nhớ nhung, mộng mơ là gì không nhỉ?

Vào năm cuối cùng thời trung học, nỗi buồn hoa phượng của tôi càng trở nên ray rứt. Ở tuổi mười sáu, mười bảy này, tôi bắt đầu ấp ủ những mối tình học trò, thật thầm kín và thật ngây thơ. Không một ai, ngay cả mấy đứa bạn thân nhất biết được cái bản tính đa sầu đa cảm của tôi. Gọi là những mối tình học trò chứ thực ra đây là những tình cảm âm thầm, một chiều mà tôi chưa bao giờ thổ lộ cùng ai và có lẽ cho đến ngày hôm nay những đối tượng đó vẫn không hề hay biết hoặc sẽ không bao giờ biết (vì một người đã không còn trên thế gian này nữa). Chưa một lần hò hẹn. Chưa một lần nói chữ yêu đương. Những tay trong tay quấn quít, những nụ hôn vội vàng chỉ là trong tâm tưởng. Tuy chỉ là trong tâm tưởng nhưng những tình cảm này cũng không thiếu những xao xuyến, nhớ nhung để rồi sau đó trở thành nỗi lo sợ phập phồng khi mùa phượng đến.

Rồi cuối cùng những cánh hoa phượng của mùa hè năm 1973 cũng trở lại. Bình thường, tự nhiên, như sự tuần hoàn của hai mùa mưa nắng. Lại một lần nữa, những tàng cây trong sân trường lại đỏ thắm màu của biệt ly. Chỉ khác chăng là lần biệt ly này lại là lần vĩnh biệt. Sự rực rỡ của màu hoa phượng đỏ bây giờ chỉ làm tôi hoa mắt và làm những nhịp đập của tim tôi thêm xốn xang, nhức nhối. Vĩnh biệt thầy cô, bạn bè, vĩnh biệt ngôi trường của bảy mùa phượng nở. Vĩnh biệt những rung động ngây thơ của thời mới lớn. Mùa hè 73 năm ấy, tôi vĩnh viễn rời trường với mảnh bằng Tú Tài Hai, ngẩn ngơ với niềm nối tiếc của một khung trời đầy kỷ niệm.

Thấm thoát đã 31 năm tôi sống xa quê hương và 38 năm kể từ ngày tôi xa trường cũ. Hơn ba mươi mùa hè không thấy hoa phượng vĩ. Những lần tôi và gia đình về thăm Việt Nam đều vào những tháng cuối năm nên tôi không có cơ hội được nhìn hoa phượng trổ bông. Nơi tôi cư ngụ, tiểu bang Nam Úc, khí hậu bị ảnh hưởng của sa mạc nên quanh năm rất khô. Không khí ở đây không có ẩm ướt như những vùng nhiệt đới hay bán nhiệt đới nên không thích hợp cho loài cây phượng vĩ. Cũng may là ở đây còn có cây phượng tím Jacaranda (may mà có em, trời còn dễ thương). Có lẽ cây phượng tím và cây phượng vĩ có bà con với nhau sao đó mà hai loại cây này có nhiều cấu trúc rất giống nhau. Từ những nhánh dài, chi chít tỏa ra từ thân cây tạo nên một cái dù lớn của thiên nhiên cho đến những chiếc lá dài bằng gang tay, nhìn như những miếng ren (lace) xanh mượt mà. Mỗi chiếc lá là tổng hợp của nhiều lá nhỏ li ti, cùng châu đầu vào một sườn lá chính. Như hoa phượng, hoa Jacaranda cũng nở rộ vào những ngày hè. Những đóa hoa giống như cái chuông màu tím nhạt, mọc thành chùm, thường lấn lướt hết màu xanh của lá. Vào mùa hoa nở, tôi thích lái xe qua những con đường có trồng hoa phượng tím. Màu tím ở hai bên đường, ở trên những ngọn cây đan vào nhau. Màu tím nhìn ngút mắt. Lái xe ra khỏi đoạn đường như vậy vài phút rồi mà mắt tôi vẫn còn hoa lên với cái không gian màu tím ấy.

Ở trường tôi làm việc cũng có vài cây phượng tím. Khi được phân công cùng với các thầy cô khác để trực sân trường (yard duties) vào giờ chơi hay giờ ăn trưa, tôi thường “xí” đứng trực ở khu vực có những cây phượng tím. Dưới những tàng cây xum xuê này, tôi cảm thấy được cây che chở phần nào khỏi cái nắng gắt chói chang của những ngày đầu niên học. Vào lúc này cây đã đầy với những trái khô. Những hôm trời có gió, trái khô đung đưa theo gió và những hột khô ở trong va chạm vào thành trái tạo ra những âm thanh lào xào như tiếng đàn bà, con gái chuyện trò. Có hôm tụi học trò nhỏ mắt xanh mũi lõ của tôi chán chơi với những dụng cụ cung cấp bởi nhà trường, hè nhau ra nhặt những trái phượng tím khô rơi trên đất để chơi trò đánh kiếm. Chỉ chơi được vài phút là kiếm bắt đầu gẫy, hột văng tung toé trên mặt đất.Thế là cả bọn lại kéo đi chỗ khác, để lại tôi ở lại tiếc rẻ, ước gì có hoa phượng đỏ để tôi bày tụi nó chơi trò đá gà.

Cuộc đời có những ngã rẽ thật bất ngờ, không ai biết trước được. Hồi xưa tôi có bao giờ nghĩ là mình sẽ làm nghề giáo đâu. Làm người lái đò đưa người qua sông cô đơn lắm. Người lái đò bao giờ cũng là người ở lại. Người đi có khung cảnh mới nên chóng quên trong khi người ở lại chỉ có con đò, bến cũ và kỷ niệm mà thôi.Thật vậy, trong số người ra đi, thử hỏi có mấy ai tìm về bến cũ? Ấy thế mà sau bốn năm học đại học mờ mắt ở xứ người, tôi đã an phận làm nghề “gõ đầu trẻ” bao nhiêu năm nay. Nhờ sự tiến bộ của khoa học và sự hiện đại hóa của những dụng cụ giảng dạy, công việc của tôi tương đối đỡ vất vả hơn so với các thầy cô hồi xưa. Hệ thống bảng điện tử (Interactive White Board) trong lớp của tôi gồm có một cái bảng trắng điện tử, một máy vi tính và một cái máy chiếu ảnh (projector). Nghe đâu tốn khoảng gần tám ngàn đô la cho mỗi hệ thống như thế. Cái bảng trắng này có một chức năng rất là đặc biệt là phản ứng qua sự đụng chạm vào mặt bảng (touch screen). Nhờ những phần mềm (solfwares) được chế tạo cho hệ thống này, tôi không cần phải dùng phấn, bút gì cả mà chỉ cần dùng ngón tay viết lên bảng là ra chữ. Bảng còn được dùng như một màn ảnh vi tính phóng đại. Bài vở, phim tài liệu, trò chơi học tập được chiếu lên bảng. Thầy cô giảng dậy, học trò thực tập bằng cách dùng những solfware phù hợp và bằng ngón tay nhấn vào những icons chức năng khác nhau ở góc bảng. Rất là tối tân và hấp dẫn. Nhờ cái bảng “thần” này mà quần áo tôi không phải bị nhem nhuốc bụi phấn như các thầy cô khi xưa của tôi và đã giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều thì giờ soạn bài. Bài vở soạn được lưu (save) trong máy đến khi dùng là cứ việc mở ra, không cần phải mất thì giờ viết nắn nót trên bảng rồi sau đó lại phải xóa đi.

Không giống học trò Việt Nam thời đó, học trò Úc của tôi rất là dạn dĩ, ngay cả những em nhỏ mới chập chững vào lớp một. Các em rất tích cực trong việc thảo luận và không ngần ngại phát biểu ý kiến của mình nên không khí lớp học thường sôi nổi. Mục tiêu của ngành giáo dục ở đây là hướng dẫn các em học sinh có được những kỹ năng cần thiết để tự mở rộng kiến thức cho mình chứ không giáo dục theo lối “học thuộc lòng” cổ điển. Tôi rất thích dạy học trò lớp nhỏ, như lớp một, lớp hai chẳng hạn. Ở tuổi này các em rất là ngây thơ và dễ thương, thích gần gũi với cô giáo. Cách đây mấy hôm tôi nói mấy em vẽ một bức hình của chính mình rồi viết vài hàng về tên tuổi, gia đình và sở thích của mình. Vài phút sau một em lên gặp tôi, nước mắt đoanh tròng. Tôi hỏi tại sao em khóc thì em cho biết là em không vẽ được vì không biết mặt mình như thế nào. Chỉ muốn phì cười nhưng tôi cố nhịn rồi cho em mượn cái gương nhỏ để em nhìn mình mà vẽ.

hpham-large-content

Khi có cơ hội, tôi thường kể cho các em nghe về quê hương của tôi, nơi súng đạn của những ngày chiến tranh cũng không làm mất đi những vô tư, hồn nhiên của tuổi thơ. Và như một thói quen không bỏ được, những hàng cây phượng vĩ trong ký ức luôn hiện hữu trong các câu chuyện tôi kể, vẫn rực rỡ như bao giờ.

Tối nay, cầm cái vé máy bay trên tay, tôi hí hửng dở lịch đếm ngày, như một đứa trẻ hân hoan chờ Tết đến. Phải rồi, cái Tết sắp đến của tôi là một cái Tết trong tháng bảy, rộn rã với những cuộc hội ngộ lần đầu mà chắc rằng sẽ làm tôi cay mắt.

Adelaide, tháng ba, 2011

Hạnh Phạm.

04 Tháng Hai 2009(Xem: 47275)
Một cuộc biển dâu, đổi đời, tang thương đã diễn ra quá nỗi bi đát. Biên Hòa còn đó, mà lòng Biên Hòa đã mất tự bao giờ. Nay tuổi đời đã cao, nghĩ đến thời son trẻ, mà ngậm ngùi tiếc nuối quá khứ. Công đã tạm thành, danh đã tạm toại, nhưng tâm hồn tôi vẫn ngậm ngùi nhớ tiếc những phút giây hạnh phúc đầu tiên, đã qua mất rồi.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 82127)
  Như mây xuống phố chiều nay , Nhớ về trường cũ những ngày xa xưa. Môt mình lê bước trong mưa, Mang theo kỷ niêm trường xưa Ngô Quyền .  
04 Tháng Hai 2009(Xem: 37953)
  Một ngày cuối tháng 5 năm 2004, nhóm CHS/NQ/NCA tề tựu lại làm một cuộc viễn du lên miền Bắc Cali. Trước mắt là để xả hơi sau những ngày vật lộn với miếng cơm manh áo, sau là họp mặt với nhóm CHS/NQ/BCA để cùng ra mắt cuốn Kỷ Yếu CHS/NQ 2004.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 73879)
  Bốn mươi năm lẻ: nửa bóng câu. Em biết đến ta bạc mái đầu. Lầu chiều Hoàng Hạc còn đứng đợi. Mang hết niềm riêng tới muôn sao.    
04 Tháng Hai 2009(Xem: 77607)
Mưa rơi trên phố vắng, Mưa rơi trên đường xưa Ta, nỗi buồn sâu lắng, Ngồi quạnh hiu, nghe mưa!
04 Tháng Hai 2009(Xem: 36173)
  Dù biết rằng viết những lời tán tụng nhan sắc của cô, tôi đã làm một việc quá thừa, nhưng tôi vẫn muốn cô biết những ý nghĩ của tôi và biết đâu của nhiều bạn khác cùng lứa đã “say mê” cô như tôi vậy!    
03 Tháng Hai 2009(Xem: 40428)
Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp không nói ra lời. Đối với bạn bè là những điều trân quý và đối với học trò là những kỷ niệm. Đời tôi sinh ra là như thế với nhiều mảnh vụn làm nên cuộc sống hiện sinh. Hiện sinh trong cuộc đời và hiện sinh trong đời người.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 75576)
  Gặp nhau truyện cũ vui như tết, Nhắc lại ngày xưa, đẹp tựa hoa.  
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39234)
  Cho đến nay 50 năm trôi qua với bao nhiêu biến động khủng khiếp của lịch sử, được diễm phúc là một học sinh lớp B3 của trường Ngô Quyền thuở sơ khai tôi xin ghi lại đây bằng ký ức của mình và vài bạn trong ba lớp Ngô Quyền I hình ảnh Trường Ngô Quyền chúng ta được khai sanh giữa thời đất nước chuyển tiếp từ chế độ thuộc địa Pháp sang nền Đệ Nhất Cộng Hòa
03 Tháng Hai 2009(Xem: 34093)
  Tất cả kỷ niệm về trường Ngô Quyền là nỗi ngậm ngùi của những cựu học sinh, vì trường cũ còn đâu!
03 Tháng Hai 2009(Xem: 36947)
  Thế hệ chúng tôi ăn sinh nhật tuổi 18 của mình ngay năm 1975, bài viết này xin dành cho những bạn học, từ lớp 6 đến lớp 12 của trường Ngô Quyền năm 1975. Bao nhiêu người đã như một đàn chim tung cánh, bước ra khỏi cổng trường và bay đi tứ phương. Có những người hạnh phúc và thành đạt, có những người lầm than và khắc khoãi.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 69213)
  Ta vẫn là ta tự thủa nào Môi hồng, mắt sáng, mộng trăng sao… Trùng Phùng mở hội, mười phương nhạc , Xuân ngát một trời, tình vời cao !                                
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39349)
  . Mười ba năm đi dạy, là mười ba năm tôi sống hạnh phúc nhất đời tôi. Người thầy là con đò chở các em sang bờ khác. Cuộc hành trình không nhàm chán, rất thú vị và “tích lũy” kỷ niệm.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 80619)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74086)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65758)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 33884)
  Phải chi dòng sông Đồng Nai chảy ngược, có thể tôi đã thấy lại mình trong sân trường ngày trước, thuở học trò vô tư
02 Tháng Hai 2009(Xem: 42965)
Trong đời làm việc của tôi, từ dân tới lính, ông là vị chỉ huy duy nhất mà tôi còn nhớ tới, với lòng kính trọng.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 38640)
  Một ngọn gió dịu mát của mùa Xuân đã đưa tư tưởng tôi bỗng dưng trở về nơi chốn cũ, nơi đó có bày chim con chưa ra ràng nhưng đã muốn tập tễnh bay lượn, vỗ đôi cánh non nớt như muốn tung bay ra khỏi tổ ấm êm đềm và sự che chở thương yêu của chim mẹ, muốn tìm hiểu chân trời ngoài kia bao la rực rỡ muôn màu ra sao .
02 Tháng Hai 2009(Xem: 46425)
Những ngày xa quê hương, lưu lạc xứ người, bận biụ với cuộc sống, tôi luôn luôn nhớ về quê nhà, nhớ về xứ Cù Lao với dòng sông Đồng Nai yêu dấu; gần đây tôi có tìm đọc thêm về xứ Đồng Nai thuở ban sơ cùng sự nghiệp khai sáng miền Nam của Ngài Nguyễn Hữu Cảnh. Nay tôi xin ghi lại những sự kiện, kiến thức tìm học đựơc bằng tấm chân tình cuả người con đất Cù Lao Phố, Đồng Nai.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 71814)
Ngày nay con đã là cô giáo, "Mộng" đã thành rồi!...Mẹ thấy đâu? Đầu xanh bao mái nhòa trong mắt, Vẳng nghe tiếng mẹ ở nơi nao?...
02 Tháng Hai 2009(Xem: 34578)
  Năm đó, tôi về Việt Nam ăn Tết và cũng để mừng má tôi tròn một trăm tuổi. Đó là lần thứ hai tôi về Việt Nam . Kỳ trước về với vợ con nên đi đâu chúng tôi cũng dùng xe nhà của thằng em bà con cho mượn với tài xế (Thằng em này "biết làm ăn" nên bây giờ nó khá lắm). Kỳ này về một mình, tôi định nếu có dịp sẽ dùng xe công cộng một lần cho biết.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78529)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68838)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 66929)
*   Viết kính tặng thầy Nguyễn Xuân Hoàng với lòng Yêu Thương, Kính Trọng và Cảm Thông sâu xa nhất .  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76253)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 38769)
Thôi thì:    “Đã mang lấy Nghiệp vào thân   Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa!” (ND).  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 81509)
(Thân tặng các em cựu học sinh Ngô Quyền, đặc biệt các em Ban Văn Nghệ Hiệu Đoàn thời 69-71 )