Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Châu Mỹ Quế - ĐUỔI BÓNG

30 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 110719)
Châu Mỹ Quế - ĐUỔI BÓNG



ĐUỔI BÓNG



bo_than_yeu-content


Tôi còn nhớ rõ như in cuộc chia tay của Ba Mẹ tôi ngày ấy. Ngày tôi tròn 5 tuổi. Và bây giờ, tôi đã hai mươi tuổi rồi.

Hơn mười mấy năm trời. Mười mấy năm đầy giông bão, sóng gió trong lòng Ba, mười mấy năm đầy đắng cay, khiến nhiều đêm Ba không yên giấc, và cũng là mười mấy năm tôi thường âm thầm khóc vì thương Ba, nhớ Mẹ và thương cho cả thân tôi...

Ngày Mẹ tôi ra đi, Me ôm hôn tôi, và nói "Con ở lại với Ba”. Chỉ thế thôi! Khi bóng Me xa dần, tôi vẫn còn khóc nức nở trong vòng tay của Ba. Ngày ấy, đầu óc tôi còn non nớt, không hiểu sao Ba Mẹ tôi lại phải chia tay, không hiểu được sao Mẹ tôi có thể đành đoạn để đứa con gái con rất bé bỏng nay ở lại với cha? Tôi còn nhớ giọng nói rất buồn, đầy đau khổ của Ba khi ôm tôi vào lòng, lau nước mắt cho tôi và nói:

Ba không thể nào ngăn được bước đi của Mẹ. Ba không thể nào giữ được Mẹ cho con, khi Mẹ muốn có cuộc sống khác. Nín đi con, giữ làm gì một cái xác không hồn hả con? Người ta chỉ giữ được người muốn ở lại, chứ làm sao níu chân được kẻ muốn ra đi.

Ba nói, tôi có hiểu gì đâu? Hình như Ba nói với chính lòng Ba đó. Từ ngày Mẹ ra đi, những bữa cơm Ba nấu, món ăn khi lạt, khi mặn không ngon như hồi Mẹ còn ở nhà. Có lúc thấy tôi ăn không được, Ba tôi vỗ về:

Con ráng ăn đi, mai ba sẽ nấu ngon hơn. Con thích ăn món gì, mai Ba mua về nấu.

Lúc đó tôi thương ba quá, vội múc cơm ăn lia lịa. Ba nhìn tôi thương cảm. Một năm, hai ba lần Ba đưa tôi đi phố mua sắm. Cái áo đẹp tôi mặc, đôi giày mới tôi mang, chiếc mũ xinh xinh tôi đội, vv… . tất cả đều do Ba gợi ý cho tôi chọn theo sở thích. Các bà, các cô bán hàng trầm trồ:

Ông khéo chọn cho cháu quá! Cái nào trông cũng đẹp cả!

Tôi nhìn Ba ngưỡng mộ và thầm hãnh diện vì Ba. Sau này, mỗi lần Ba đưa tôi về thăm Nội vào những dịp Lễ, Tết, Bà và các cô tôi thường nói:

Tội nghiệp con bé, Mẹ nó đành tâm bỏ cha con nó để sống với tình yêu mới. Đàn bà gì mà tệ bạc quá.

Tôi dần dần hiểu ra, lúc ấy tôi đã hơn 10 tuổi rồi. Tôi đem chuyện nói lại với Ba. Ba tôi buồn bã nói:

Còn con nhỏ, biết chuyện người lớn làm gì! Sau này lớn lên, con sẽ hiểu mọi chuyện. Đừng trách móc ai cả, con ạ! Phải biết bỏ giận hờn, oán hận mới thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản. Con thương Ba thì cố học cho giỏi, ngoan ngoãn, lễ phép với mọi người là Ba vui rồi.

Tôi thương Ba quá. Ba nói như thế hình như Ba cũng nói với chính lòng Ba nữa. Tôi biết tôi là nguồn vui, là niềm hạnh phúc của Ba, tôi hiểu được tình thương yêu của Ba đối với tôi. Có lần, một vài cô cùng sở làm của Ba đến nhà chơi, mua nhiều quà bánh cho tôi và tế nhị nói với Ba:

Anh định sống như thế này mãi sao? Cháu còn nhỏ, cần có người thay mẹ chăm sóc cháu chứ. Đừng để cháu cô đơn anh ạ!

Ba tôi cười nhẹ.

Sống như thế này, hai cha con tôi đầm ấm lắm, cô không thấy sao? Cám ơn Cô đã quan tâm đến. Tôi chưa có ý định gì cả cô ạ, hơn nữa, tôi không muốn làm cho cháu bị tổn thương. Nguồn vui, niềm an ủi bây giờ của tôi là cháu đó.

Sống trong sự chăm chút của Ba, lòng tôi như vơi đi phần nào nỗi nhớ Mẹ. Tôi không bao giờ nhắc Mẹ với Ba tôi nữa, vì tôi không muốn Ba buồn. Tôi nghĩ được như vậy, vì tôi đã dần lớn lên theo ngày tháng. Với tôi, lúc này, bóng Ba quá lớn, tình thương của Ba quá rộng rãi, đã che phủ được nỗi trống vắng vì thiếu Mẹ trong lòng tôi. Khi nghe những câu thơ, bài hát, ngợi ca về tình Mẹ, lòng Mẹ, tôi vẫn thầm trách, các nhà Thơ, nhạc sĩ, sao lại viết ít bài tôn vinh “Tình Cha”? Tôi vẫn thường nói với Ba:

Ba ơi, sau này lớn lên, nếu con có làm thơ, viết nhạc, chắc chắn con sẽ viết về “Tình Cha” đó! Vậy mới công bằng phải không Ba?

Ba tôi mỉm cười không nói, nhưng tôi biết lòng Ba tràn ngập niềm vui. Mà thật vậy, không đợi gì tôi lớn, mà ngay cả bây giờ, tôi rất thường viết về Ba, về lòng yêu thương của Ba dành cho tôi, về sự chăm sóc, dạy dỗ chu đáo của Ba đối với tôi… trong những lần làm báo, sáng tác, văn nghệ ở trường, trong các dịp Lễ Tết, thầy cô, bạn bè đọc qua bài của tôi đều đánh giá cao các bài viết đó. Tôi đưa Ba đọc. Ba tôi nhẹ nhàng nói:

Con hiểu được lòng Ba như thế được rồi. Con gái của Ba đã lớn rồi đó!

Tôi lại nhớ những lần vào cuối năm học, năm nào Ba cũng xin phép nghỉ làm để đến trường dự Lễ Tổng Kết. Nhìn ánh mắt rạng rỡ, hạnh phúc của Ba khi tên tôi được xướng danh lên lãnh thưởng, tôi thấy ngập niềm vui. Hình như nét rạng ngời trên gương mặt của tôi thì ít mà của Ba lại nhiều.

Rồi tôi vào Đại Học, tóc của Ba bắt đầu điểm bạc, đọc sách báo Ba phải đeo kính rồi. Tôi sợ, lại sợ ngày nào đó chắc đau đớn biết là bao! Chắc không nỗi đau nào sánh được. Tôi muốn thời gian dừng lại để cha con tôi thế này mãi mãi. Biết làm sao?

Một hôm, vào buổi tối, Ba nói chuyện với tôi, nói đúng hơn là Ba tâm sự với tôi:

Bây giờ con đã lớn rồi, nỗi đau trong lòng Ba, lòng con đã nguôi ngoai, Ba không muốn khơi lại chuyện đã qua, nhưng Ba nói để con hiểu, để con không thắc mắc gì về việc chia tay của Ba Mẹ, để con có cái nhìn, nhận xét rõ hơn, để tâm hồn con được nhẹ nhàng cởi mở hơn. Ba hiểu con muốn biết, nhưng con không dám hỏi, vì con sợ Ba buồn. Nhưng giờ thì không sao, đã qua lâu rồi, lâu lắm rồi phải không con?

Con biết không? Ngày đó, Ba yêu Mẹ con lắm, yêu từ lúc Ba Mẹ cùng học một trường thời Trung Học, nhưng người Mẹ yêu lại là người khác. Ba biết vậy, nhưng Ba không nản lòng, Ba vẫn cố tâm theo đuổi, Ba hy vọng ngày nào đó Mẹ sẽ hiểu được tình Ba.

Thuận lợi cho Ba là cả hai gia đình Ba Mẹ lại thân tình, muốn kết hợp cho Ba Mẹ. Thế là mấy năm sau, Ba cưới được Mẹ. Còn hạnh phúc nào với Ba hơn nữa? Thế nhưng, sống bên nhau, Mẹ như là chiếc bóng, tình yêu của Ba không làm tan khối băng trong lòng Mẹ. Rồi con ra đời, tưởng gắn chặt được hơn. Nhưng không, bây giờ Ba mới thấy Ba đã sai, Ba đã đuổi theo bóng nên không bao giờ bắt được. Thế là phải chia tay, phải chia tay để Mẹ con được sống với tình yêu mà Mẹ đã có, phải chia tay để giải thoát cho Mẹ lẫn Ba… Ba không trách gì Mẹ con đâu. Tình yêu có lý lẽ riêng của nó mà con. Ba chỉ buồn một điều là tình yêu chân thành của Ba không lay động được trái tim Mẹ, hình ảnh bé bỏng, đáng yêu của con cũng không sưởi ấm được lòng Mẹ.

Chia tay, Ba chỉ yêu cầu Mẹ một điều là để Ba được nuôi con. Ba nghĩ đó là con đường duy nhất để Ba được sống với tình yêu mà Bà đã có.

Thôi con đừng buồn Ba, buồn Mẹ là đã không đem lại cho con hạnh phúc trọn vẹn như bao nhiêu gia đình khác. Thiệt thòi cho con gái cưng của Ba quá phải không?

Ba càng nói, tôi càng thương Ba hơn, thương hơn lúc nào hết. Tôi nói trong nước mắt:

Không, không Ba ơi! Con không dám buồn Ba đâu. Con không bị thiệt thòi nào cả mà trái lại con được nhiều thứ lắm. Ba đã cho con một tuổi thơ đầy ắp hoa bướm, dù rằng con thiếu Mẹ. Ba đã cho con muôn ngàn tia nắng ấm từ trái tim yêu thương của Ba dù rằng trái tim Ba đang đau buốt. Ba đã cho con hàng vạn điệu nhạc, lời ru từ sự dạy đỗ ân cần khi con còn bé đến bây giờ, và còn, còn nhiều nữa làm sao con kể hết hả Ba?

Viết cho ngày Từ Phụ—tháng 6, 2011

CHÂU MỸ QUẾ

27 Tháng Tư 2024(Xem: 275)
Từ ngày tớ cất bước ra đi Thấy bu mày cứ khóc ni bì Tớ không quay nại nhìn bu lữa Sợ nũ bạn bạn cười nắm thị phi Nội rừng vào chiến trường miền Lam
09 Tháng Ba 2024(Xem: 2204)
Sau bao năm thăng trầm trong cuộc đời có nhiều mất mát có nhiều thay đổi nhưng tình yêu âm nhạc trong anh vẫn sống mãi. Anh đã vui trong niềm vui và buồn trong nỗi buồn ...
08 Tháng Ba 2024(Xem: 2945)
Xuân từ “Lục bát “bước ra? Ngắm Anh Đào nở sắc Hoa trắng ngần! Xuân đi Xuân đến bao lần? Mời tới Lễ Hội ân cần thiết tha!
24 Tháng Hai 2024(Xem: 3909)
Mùa trăng đầu năm tháng giêng Trông như ánh mắt mẹ hiền yêu thương Dù cho xa cách hai phương Sáng soi vằng vặc độ lường nguyên tiêu.
23 Tháng Hai 2024(Xem: 1292)
Hãy viết thêm lời nguyền trên là - Lá vẫn xanh xanh mùa thủy chung - Cho trăm năm chỉ là chút tình - Hãy nâng niu giọt nắng mong mamh
03 Tháng Hai 2024(Xem: 3201)
Có thể nói đọc báo Xuân trong những ngày Tết là thú tiêu khiển tao nhã, là món ăn tinh thần lành mạnh, là nét đẹp văn hóa của cha ông đã có từ xa xưa,
21 Tháng Bảy 2023(Xem: 3925)
Rủ nhau về lại "NGÔ QUYỀN" Gặp thầy, gặp bạn huyên thuyên nói cười "TRƯỜNG XƯA" in dấu trong tôi DIAMOND SEAFOOD đón mời thân thương
20 Tháng Bảy 2023(Xem: 5844)
Tham dự buổi Picnic hôm nay, gồm cựu học sinh NQ, thân quyến và một số thân hữu của Anh Phẩm, Chị Lynh khóa 6, vốn có cảm tình đặc biệt với NQ,
12 Tháng Bảy 2023(Xem: 6870)
Bầu trời tháng Bảy đẹp như mơ Sinh Nhật 6 nàng tặng rổ…thơ HOÀI NIỆM, NGUYÊN NHUNG tài khó đoán TƯỞNG DUNG, PHƯƠNG THUÝ giỏi không ngờ!
12 Tháng Bảy 2023(Xem: 5651)
Ai có quay về chốn cố hương Xa xôi cách trở mấy cung đường Hỏi giùm: "Người cũ còn nhung nhớ?" Đất khách bôn ba đời lữ thứ Quê người lận đận kiếp phong sương Nhắn hộ: "Tình xưa vẫn vấn vương"
28 Tháng Sáu 2023(Xem: 5949)
Trong chỗ riêng tư, tôi chia xẻ những tâm tình với Bùi Giáng, với Phạm Công Thiện trong sự ngậm ngùi về số phận không may dành cho họ.
20 Tháng Ba 2023(Xem: 6564)
Nước Mỹ là miền đất hứa đã luôn mở rộng vòng tay chào đón và tạo cơ hội tốt cho bất kỳ ai, miễn là họ có khát vọng vươn lên và phải nỗ lực thực hiện bằng được khát vọng ấy.
04 Tháng Ba 2023(Xem: 6599)
Sau khi trải nghiệm tàu ra vào kênh tôi không ngạc nhiên khi Hiệp hội Kỹ sư Xây dựng Hoa Kỳ đã xếp kênh đào Panama là một trong bảy kỳ quan của thế giới hiện đại.
19 Tháng Hai 2023(Xem: 6970)
Trong lúc Kansas City Chiefs vui mừng trong rừng confetti thì đội Philadelphia buồn vì vừa đánh mất chức vô địch trong tầm tay khi chỉ còn 8 giây nữa là kết thúc trận đấu.
10 Tháng Hai 2023(Xem: 6485)
Nàng chợt nhận ra… Ồ! bức tường nghiêng! Sao đêm nay nàng mới nhận ra bức tường của nàng đã nghiêng?!
22 Tháng Giêng 2023(Xem: 10825)
vẽ trái tim tôi mầu đỏ nhạt, hay hồng… đã từ lâu, tôi nghĩ tim. chỉ để yêu thôi thỉnh thoảng. để giận hờn… nay. sao tim bối rối?*
11 Tháng Giêng 2023(Xem: 8078)
Đang vào những ngày đầu năm Dương lịch và tiếp đến sẽ là một cái Tết cổ truyền thiêng liêng rộn rã... . Xin có vài dòng ghi lại buổi họp mặt “ Cựu học sinh Trung học Ngô Quyền - Biên Hòa “
20 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 6433)
World Cup 2022 khép lại với trận chung kết có nước mắt nhiều hơn nụ cười, chỉ có 45 triệu người (Argentina) vui, mà có đến 65 triệu người (Pháp) buồn.
17 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 7554)
Suốt cả cuộc đời Voi hoạt bát chỉ chuyên tâm tu học, hết lòng phụng sự Thiên Chúa và luôn Giúp ích cho đời. Tưởng chừng gieo nhiều hạt tốt sẽ gặt lắm quả lành,
02 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 6409)
Nói cho cùng, phải chăng số phận của bà Lê Vũ Anh đã được chính cha ruột của mình định đoạt vì ý hướng mong muốn con gái thành công.
01 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 7604)
Một cuốn sách, đọc, sẽ làm phấn khởi một số rất lớn người trong chúng ta, vì qua những gì đọc được. Cuối cùng cái chiến thắng trông chờ lâu nay, sẽ chắc chắn hiện hình.
28 Tháng Mười 2022(Xem: 7391)
Chịu khó đọc giáo sư Nguyễn Văn Trung, ta sẽ gặp một nhà trí thức dấn thân với các giá trị cốt lõi rõ rệt: khoa học, khai phóng
01 Tháng Chín 2022(Xem: 17041)
Viết những dòng tâm can này vào ngày Nguyễn Văn Kỷ Ngọc Thuyền - bé Bi con tôi tròn 46 tuổi, trái tim thương tật của người cha Mai Quan Vinh chỉ khát khao duy nhất một điều
31 Tháng Tám 2022(Xem: 8177)
Tôi phải thú thật một điều là chưa có tiệc sinh nhật nào tôi đi dự mà vui vẻ và thật tình như vậy. Người giới thiệu chương trình, ca sĩ lên hát và quan khách đều đến tham dự với sự mến thương và yêu quý Hạnh
29 Tháng Bảy 2022(Xem: 8245)
Anh là một hòn đá cương nghị, anh được đặt đúng chỗ và đúng thời điểm nên đã chuyển hướng cả một dòng âm nhạc mang bản sắc Việt Nam.