Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Đặng Thị Trí - MỘT THỜI DẠY HỌC

15 Tháng Mười Hai 201711:29 CH(Xem: 12113)
GS. Đặng Thị Trí - MỘT THỜI DẠY HỌC


Một thời dạy học



6. co Trí 2GS. Đặng Thị Trí


Kỹ niệm 60 năm của trường (16 năm  tính tới 1975), tôi không nói gì về ngày kỹ niệm nầy vì còn bận so sánh nền giáo dục xưa và nay (một thiếu sót đáng trách!!!) nhưng biết sao khi trong lòng đầy ắp những tư tưởng ấy. Xin tạ lỗi.

 

Sau Ngô Quyền tôi đã về Đoàn Thị Điểm, Cần Thơ rồi về Nha Huấn Luyện và Tu Nghiệp Sài Gòn. Chưa thi thố được gì thì 75 tới. May mắn được trở ra trường nhưng không còn dạy Việt Văn nữa mà dạy Địa Lý cho tới năm 84 thì giải nghệ. Ngần ấy năm giảng dạy, biết bao thăng trầm...

 

Ngô Quyền là trường tôi dạy lâu nhất: 12 năm, kế đó là Đoàn Thị Điểm, 2 năm hơn, các trường khác thường chỉ có 1 năm là giải thể (thuở đó ở Sài Gòn có nhiều trường Tư thục nên phải dẹp bớt) . Các em thuở đó cũng thân thiết nhưng có lẽ do cuộc sống... nên được ít lâu thì không còn được tin tức...

 

Mấy tuần nay lục lọi tìm cuốn album nhỏ có hình bạn bè, học sinh Ngô Quyền, nhưng nó biến mất... Tình cờ tìm thấy tấm thiệp Ngà và Huệ... Nhớ Ngà ngồi cạnh chậu hoa chụp ảnh (không còn, có lẽ nằm trong cuốn album đã mất). Ở căn town house đường Mountain View. Bao nhiêu tình cảm ấm áp, thân thiết lại hiện về...

 

Ở NQ biết bao thăng trầm: khi dạy Văn Hóa xen lẫn với Thể Dục, khi thì dạy 1 số giờ và trực văn phòng (sai đâu đánh đó...). Bản tính tôi ương nganh nhưng cũng đành chịu... Nhưng đó là động lực giúp tôi tiến lên: từ một Giáo Học Bỗ túc, tôi nhất quyết học cho xong Tú tài và vì dạy Việt Văn nên tôi thi Tú tài Văn Chương rồi lấy Cử Nhân Văn Chươg VN luôn (vừa dạy học ở BH, phải về Sài Gòn học...). Rồi 75, tôi không được dạy Văn nữa (vì lý lịch). Tôi vẫn nhớ ơn người đã giúp tôi trở ra trường mà giờ nầy tôi không làm sao liên lạc để nói lời tạ ơn (nhờ vậy mà không phải đi kinh tế mới dù phải chấp nhận dạy không đúng  chuyên môn).


Sang Mỹ, bước đầu cũng lắm gian truân nhưng không bao giờ tôi đầu hàng hoàn cảnh... và bây giờ tôi an nhàn vui với những gì mình đạt được và chung quanh tôi là con cháu xum họp, bạn bè thân ái và học trò thân yêu ngày nào giờ gặp lại ở xứ người cũng vẫn thân thương và gần gũi.

Viết những dòng nầy tôi chỉ muốn các em thế hệ NQ luôn hoàn thành nghĩa vụ của minh bằng lương tâm và trách nhiệm...

 

Kể làm sao hết những ưu ái các em dành cho tôi dù tôi không cho các con tôi mời các em đến nhân ngày kỷ niệm của tôi thì các em cũng tìm cách gặp tôi nhân ngày ấy... Cám ơn Hạnh (nam và nữ), Tâm và các em khác... đã đem đến tôi niềm xúc cảm ... ở xứ người.

 

Không thể quên các học sinh nghich phá, lười biếng của tôi. Tôi không biết các thầy, cô khác đã xử phạt học sinh ra sao? Riêng tôi, chưa bao giờ tôi la mắng các em nặng lời, chỉ vừa cười, vừa phạt nhưng nhất định phải thi hành: không thuộc bài, chấm trong sổ làm dấu, tuần sau gọi tiếp: không học bài nữa, chép bài phạt (đúng bài không thuộc), cho không điểm. Tái phạm cho cấm túc để học bài (không cấm túc vào ngày chúa nhựt vì phiền các giám thị mà vào ngày tôi có giờ dạy ở tiện kiểm soát  và có thể cho các em về để học bài khác). Tôi không gọi trả bài bằng theo thứ tự trong sổ mà nhìn mặt. (Sau nầy các em nói : mắt cô có thần nhìn là sợ rúm người).

Có lần gặp lại một em ở cổng trường, sau nhiều năm em rời trường. Em hỏi tôi: "Cô nhớ em không?"

Tôi trả lời: "Em tên Công (bây giờ quên họ và chữ lót chỉ nhớ em ấy ở Hố Nai hay Tam Hiệp, để khỏi lầm với Công khác) bị phạt bao lần vì vi phạm điều gì.

Em ấy lè lưỡi và từ giã.

Từng đó kỹ niệm vui buồn theo tôi trong kiếp nầy...  

 

30 Tháng Mười 2012(Xem: 186749)
Không thể nào ngờ, sau một thời gian dài đổ bệnh và chìm sâu trong vô thức, Thầy Thân Trọng Hưng bất ngờ hồi phục như thể… có phép nhiệm mầu.
24 Tháng Mười 2012(Xem: 10957)
Những lần gặp nhau, tôi và các bạn của tôi vẫn nhắc vẫn nhớ “dáng Thầy đi, giọng Thầy nói, tiếng Thầy cười…” cho dù Thầy đã bình yên về chốn vĩnh hằng mười sáu năm qua …
29 Tháng Tám 2012(Xem: 247069)
Một đêm vui cùng với các đàn anh cựu học sinh Ngô Quyền khóa 1, trong niềm hạnh phúc “Gặp lại Thầy xưa”
10 Tháng Tám 2012(Xem: 221014)
... cô em “mười ba” tình nguyện nối lại nhịp cầu, để các anh chị ở khắp nơi thỉnh thoảng “gặp” lại nhau trên sân “ngo-quyen.org” của CHS.NQ Biên Hòa cho … đỡ nhớ nhau.
30 Tháng Bảy 2012(Xem: 146288)
Không còn ranh giới lớp chín- hai- ba- bốn- năm-sáu-bảy gì nữa, tất cả bạn bè cùng nâng ly chúc mừng ngày hội ngộ với Luân.
20 Tháng Tư 2012(Xem: 85804)
Dưới đây là địa chỉ nhà Thầy, khi nào Thầy xuất viện các anh chị CHsNQ có thể ghé thăm Thầy: Thầy Hoàng Đức Bào: 33/9A Điện Biên Phủ, phường 15, quận Bình Thạnh, HCMCĐT 08-3840 5564
12 Tháng Tư 2012(Xem: 54815)
Những lời dông dài ở trên của chúng tôi với đôi chút lãng mạn chỉ để góp nhặt nối tiếp vào việc các bạn như Phan Thanh Hoài, Hoàng Phùng Võ, Kiều Vĩnh Phúc, Nguyễn Thanh Hoàng, Hà Tường Cát… và các em cựu học sinh Ngô Quyền hải ngoại
27 Tháng Hai 2012(Xem: 82131)
Tình cảm được lưu lại trong lòng mọi người là cảm tưởng của thầy Nguyễn Phi Long” Tôi đã đi nhiều nơi, đã có nhiều buổi họp mặt, nhưng chưa lần nào tôi có được cảm xúc và vui như ngày hôm nay”
10 Tháng Hai 2012(Xem: 77950)
Trên đường về những đèn xe nối dài trên xa lộ 22, những ánh đèn chỉ lối trong đêm, tôi nhớ đến những Thầy Cô còn lại. Thầy Nguyễn văn Phố, Thầy Hoàng Phùng Võ, Cô Đặng Thị Trí. v.v. Tôi chợt nghĩ ngày vui sẽ qua mau và thời gian không còn nữa…
18 Tháng Mười Một 2011(Xem: 200231)
Để cùng giữ lại cho nhau tình cảm thầy trò Ngô Quyền của những ngày xưa thân ái. Đêm nay thầy trò chúng tôi đều cùng say, nhưng chắc chắn không say vì men rượu…
15 Tháng Tám 2011(Xem: 109382)
Mang “kỷ niệm trường xưa” chất chứa trong hơn hai trăm trang TTNQ 2011, chúng tôi đã tròn “nhiệm vụ” trao tặng quí thầy.
06 Tháng Tám 2011(Xem: 124741)
Ngô Quyền nay không chỉ còn là một danh từ riêng rất trân trọng, mà đã trở thành một danh từ chung, một danh dự chung và là niềm thương nhớ đời đời của tất cả chúng ta.
31 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 120763)
Từ quê nhà Việt Nam, ở Miền Trung giữa mùa mưa bão lạnh lùng , tôi rất vui và cảm thấy rất ấm lòng khi nhận được email thăm hỏi của bạn gửi cho tôi từ nước Mỹ xa xôi.
18 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 137001)
Ngày xưa ấy tôi và các bạn còn rất trẻ, hầu hết các Thầy Cô cũng rất trẻ. Ngày xưa ấy cách nay hơn năm mươi năm. Tuổi học trò, thời thơ mộng, thời gian đẹp nhất của con người nay còn đâu.