Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Hữu Hạnh - VIẾT CHO THẦY TÔI PHẠM NGỌC QUÝNH

14 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 6228)
Nguyễn Hữu Hạnh - VIẾT CHO THẦY TÔI PHẠM NGỌC QUÝNH


VIẾT CHO THẦY TÔI PHẠM NGỌC QUÝNH

chdi12-large-content

 Những năm Trung Học Đệ Nhất Cấp tại trường Ngô Quyền, Thầy Phạm Ngọc Quýnh là một trong 4 giáo sư Việt Văn tôi đã theo học. Khởi đầu năm đệ Thất là cô Bùi Thị Ngọc Lan, cô Hà Bích Loan, Thầy Đoàn Viết Biên và Thầy Phạm Ngọc Quýnh. Thầy đã dạy lớp Tứ 4 cũa chúng tôi niên khoá 1966-1967 có thể là niên khóa sau cùng của Thầy tại trường Ngô Quyền, vì Thầy lên Công Thanh nhận chức Hiệu Trưởng trường Trung học ở đây. Từ đó về sau tôi không gặp Thầy, nhưng vẫn luôn nhớ lối ”nhấn nhá” trong lời giảng của Thầy qua thơ văn và nhớ nhất chiếc vespa màu xám của Thầy.

 Sống nhiều năm ở hải ngoại mới biết tin Thầy đang định cư tại Canada qua tin buồn Cô đã mất. Nhân ngày họp mặt Ngô Quyền toàn thế giới lần hai tại Nam California, Thầy có tham dự nhưng đến trể, tôi cũng nhiều anh chị đồng môn phải hồi lâu mới nhận được Thầy vì vóc dáng của Thầy cũng đã thay đổi khá nhiều qua thời gian. Vì bận lo chương trình họp mặt nên tôi cũng không có dịp thăm hỏi Thầy nhiều hơn. Ban tổ chức có tour Las Vegas như mấy lần đại hội, rất tiếc Thầy không tham dự nên không có dịp gần gủi tâm tình, sau đó vài ngày được biết Thầy ghi tên đi cruise, riêng tôi lại không theo đoàn và chỉ có nhiệm vụ đưa gia đình Thầy Lê Văn Túy ra Long Beach, nhưng không gặp được Thầy Phạm Ngọc Quýnh, vì Thầy đã lên tàu.

 Hạnh phúc cho Mai Trọng Ngãi với những ngày vui trên sóng biển, bên cạnh người anh từ Việt Nam và lại có được dịp trò chuyện và cùng sinh hoạt với Thầy.Thầy và trò cùng nhắc nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa dưới mái trường Ngô Quyền. Trong ngày cuối cùng chia tay Thầy Phạm Ngọc Quýnh đích thân mang chai rượu đến tận phòng tặng Mai Trọng Ngãi. Món quà của Thầy Quýnh đã khiến Ngãi bồi hồi cảm động với một kỷ niệm khó quên.

 Tình cảm của thầy Phạm Ngọc Quýnh dành cho “Trường cũ trò xưa” không dừng lại ở đây. Nhân ngày đầu Xuân Giáp Ngọ, thời tiết có nhiều thay đổi bất thường. Cái lạnh của mùa đông của miền đông bắc đã vể California. Nhưng từ nơi Canada lạnh giá thầy Phạm Ngọc Quýnh đã chuyển về nam California tình cảm ấm nồng từ trái tim, một món quà một số tiền nho nhỏ như một phần thưởng khích lệ dành cho “ban vác ngà voi”. Anh chị em trong ban điều hành hội ái hữu cựu học sinh Ngô Quyền phải nói là cảm động bất ngờ, cùng bảo nhau giữ lại chờ dịp gặp lại thầy, có thể bên ly cà phê đậm đà hương vị, hay với tô phở Bắc thơm lừng, được nghe lại giọng nói của thầy và biết đâu còn được nghe thầy giảng lại “Kim Vân Kiều”

Trăm năm trong cõi người ta

Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.

Trải qua một cuộc bể dâu

Những điều trông thấy mà đau đớn lòng

 Dù chưa tận mặt với Thầy Phạm Ngọc Quýnh nhưng tôi vẫn có niềm hạnh phúc, vì đã có cơ duyên được biên tập và edit hình ảnh cả hai bài viết của Thầy tường thuật những chuyến đi qua Âu Châu và Hoa Kỳ. Kính mong Thầy Phạm Ngọc Quýnh luôn an vui và nhiều sức khỏe, còn đi du lịch đó đây. Và nhất là còn viết bài tường thuật dài dài, để tôi còn duyên biên tập bài viết của Thầy.

Nguyễn Hữu Hạnh

05 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 43471)
Tôi hay tin trễ, Thầy Trần Văn Tài qua đời không lâu, sau ngày tôi tình cờ gặp lại Thầy ở Trảng Bom. Những dòng chữ muộn màng này, thay nén nhang thơm tôi và các bạn lớp 10B4 năm xưa kính nhớ Thầy.
30 Tháng Mười Một 2013(Xem: 27392)
Tháng mười một năm nay, ngoài thầy Trịnh Hồng Hải, chúng tôi mời thêm: Cô Đinh Thị Hòa; Cô Phạm Kiều Tiên; Thầy Đoàn Viết Biên, Thầy Trần Đình Tri; Thầy Lâm Tấn Văn cùng đến thăm thầy Phạm Đức Bảo …
21 Tháng Tám 2013(Xem: 89687)
Công của những người đưa đò thầm lặng khoan dung, đã đào tạo bao lớp chúng tôi thành danh, thành nhân. Thời gian với bao biến đổi, nhìn lại cuộc đời chúng tôi luôn dặn lòng ”Nhớ Ơn Thầy, Nhớ Ơn Cô” để có một cuộc đời đáng sống.
28 Tháng Sáu 2013(Xem: 70141)
Dịu dàng với học trò, tế nhị với đồng nghiệp, là dấu ấn đẹp trong lòng tôi đối với cô Phan Thị Lệ Hoa.
18 Tháng Sáu 2013(Xem: 119297)
Quỹ thời gian của thầy cô tôi càng ít, càng nung nấu trong tôi về một buổi họp mặt, chỉ dành riêng cho thầy cô giáo cũ và anh chị em bè bạn chs. Ngô Quyền Biên Hòa.
07 Tháng Sáu 2013(Xem: 72191)
Tạm biệt sân chơi Một Thuở,.... Chính từ lời mời nồng nhiệt của em, mà thầy trò trường Ngô năm cũ đã có một đêm tri ngộ tri ân đầy ý nghĩa.
12 Tháng Tư 2013(Xem: 77234)
Đến với các “cụ” học trò Bê Bốn lần này có cô Đinh Thị Hòa, cô Khương Thị Bàn và các Thầy: Lâm Tấn Văn, Đinh Hữu Quyến, Nguyễn Văn Có.
17 Tháng Giêng 2013(Xem: 91849)
Lần đầu tiên e-mail gửi tôi, anh Thanh Huyền thú nhận: “Anh có thói quen xấu là hay khóc!...” Xấu hay tốt gì, tùy quan niệm sống của từng người.
05 Tháng Giêng 2013(Xem: 32445)
Sau nhiều năm sinh hoạt với Thầy Cô, có thể đây là lần đầu tiên được ngồi chung bàn được nghe Thầy Cô tâm sự. Tôi đã tìm thấy nụ cười trong sự gần gủi ân cần của Thầy Cô, là cả niềm hạnh phúc
27 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 99484)
Đây là lần thứ bảy, các CHS.NQBH K15 gạt hết những âu lo toan tính đời thường, hóa thân thành những cô cậu học trò hồn nhiên của những ngày xưa thân ái.
12 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 117588)
Vậy thì anh chị em mình cùng cảm ơn quí thầy cô, và cùng cảm ơn nhau nữa. Đã nửa thế kỷ trôi qua đời người, hạnh phúc biết bao khi Thầy – Trò ta vẫn có nhau bên đời…
01 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 111435)
Sau gần ba tháng chuẩn bị, cuối cùng nhóm cựu học sinh Ngô Quyền Biên Hòa chúng tôi đã có một món quà dễ thương tặng thầy cô giáo cũ của mình: Một đêm hội ngộ Thầy trò ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, sau khoảng thời gian xa cách gần năm mươi năm.
15 Tháng Mười Một 2012(Xem: 219808)
“Có lẽ chỉ dân Hướng Đạo như em, mới làm được những việc như thế!...” Đó là “phần thưởng” quí báu nhất tôi trân trọng nhận được từ cô Phạm Kiều Tiên, trong hành trình thăm lại thầy cô giáo xưa ...
14 Tháng Mười Một 2012(Xem: 153215)
Với chủ đề “Trường Xưa, Thầy Xưa” nhóm CHS.NQBH ở Sài Gòn sẽ tổ chức “Đêm tri ân” thầy cô giáo cũ, cũng là buổi tri ngộ của những “cụ” học sinh thiệt lâu năm của trường Ngô Quyền.
03 Tháng Mười Một 2012(Xem: 28727)
Chung quanh tôi còn biết bao tình thương ràng buộc vây quanh mà ngẫu nhiên, người đầu tiên nhắc nhở cho tôi điều ấy khi tôi từ đường ranh sống-chết trở về chính là thầy Sái.