K3
Tôi đến K3,
Vào ngày ngập nắng,
Trời K3 buồn, xanh thẳm,
Đường K3, lắm nẻo quanh co,
Đồi K3, san sát hẹn hò,
Những dãy nhà tole vừa mới cất.
Đất K3, màu đỏ,
Đỏ màu “Phượng Vĩ” nắng hạ rưng, *
Quanh K3, bát ngát những khu rừng,
Hiu hắt nhà ai? Đưa buồn lau lách.
Suối K3, vơi đầy tuôn nước mạch ,
Nước quý hơn vàng, tắm mát đồng xanh.
K3 hoang vu, không trái ngọt cây lành,
Nhưng đất không phụ công người vun sới nó.
Phượng vĩ mùa nầy trơ cành, thay lá,
Người xa về đông, không nở nụ cười.
Cải tạo nhọc nhằn, dầu dãi nắng phơi,
Đủ lứa tuổi, cùng chung số phận!
Họ về đây, nhiều mảnh đời lận đận!
Cộng khổ, đồng cam, cùng cảnh sớt chia,
Ách nước, nạn trời, lòng mãi đầm đìa!
Đêm thức trắng, cõi buồn, đã thấm!
Người có đến K3?
Xin một lần thăm ghé,
Đồi K3, mây vươn, gió nhẹ,
Cổng K3, ngã rẽ những tâm tình,
Trời K3, vần vũ buồn thinh ,
Gió đang giận, đang buồn, gió rít!
Trưa mây nhẹ, nắng chiều rơi lỗ chỗ,
Khách vào đây, uống ngụm nước đun sôi.
Gió bốn phương... lồng lộng nhịp từng hồi,
Khách rảo bước, buông lời theo bốn cõi:
Trông phương Bắc, khách thầm như tự hỏi:
Trường Sơn ư? Nghe đạn réo, bom gầm!
Núi đồi xa... mờ ảo rải dưới chân,
Khách bỗng thấy lòng buâng khuâng lạ!
Trông hướng Nam, núi rừng mờ, như đã...
Ngỡ nhà ai thấp thoáng dưới chân mây.
Bao nỗi trập trùng, ẩn hiện đâu đây,
Khách nhẩm tính... tháng năm dài qua lẹ!
Trông phía Đông, nghe rạc rào sóng vỗ,
Đại dương gầm... át tiếng kêu la!
Bao kẻ ly hương... bèo dạt phương xa!
Chua xót quá, bao giờ gặp lại?
Trông về Tây, đêm tràn về, tê tái,
Còn mong gì nhìn lại ánh Bình minh.
Chỉ thấy mờ xa... cát bụi phủ quanh mình,
Khách rướm lệ, ngỡ sương thầm rơi rụng.
Tàu rít xa... đêm buồn trăn trở,
Nghe côn trùng... rời rã tâm can!
Đêm K3, đẫm ướt lệ từng hàng!
Ngàn giấc mộng, đang mơ về một hướng .
Tháng tư buồn, nhớ về K3 càng buồn hơn!
Lâm v Bảnh. MN
*K3: tên trại tù cải tạo, nằm trên đồi Phượng Vĩ gần núi Gia Ray Long Khánh