Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thanh Tùng - HỒI ỨC VỀ MỘT NGƯỜI THẦY

05 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 74453)
Nguyễn Thanh Tùng - HỒI ỨC VỀ MỘT NGƯỜI THẦY


 

HỒI ỨC VỀ MỘT NGƯỜI THẦY.

 

 Kính tặng thầy Bùi Quang Huy

 

 

27_hoiucvemoinguoithay-large

 

 Nhân bàn chuyện Kỷ Yếu Ngô Quyền, cùng các bạn lớp Ðệ Tam B3 (1966-1967) nhắc nhớ lại chuyện người thầy Cổ Văn độc đáo của lớp mình.

 

Lớp sinh ngữ chính Pháp Văn nầy, một lớp quậy phá có cỡ, đã từng bị thầy Hiệu Trưởng cho toàn lớp mỗì đứa một roi trong văn phòng, nhưng học cũng giỏi (thuộc lọai giỏi nhất của trường), như năm Ðệ Nhất đã được tuyên dương dưới cờ về thành tích thi Tú Tài I “kỷ lục chưa từng có”: (một lớp có 4 người đậu Ưu Hạng: Nguyễn Ngọc Xuân, Diệp Cẩm Thu, Mai Quỳnh Lâm, Tô Anh Tuấn. và cũng là lớp có sĩ số đậu nhiều nhất: 80%).

Lớp học mà giờ điểm danh, thầy cô chẳng biết tên được gọi đó là ai cả, vì lớp trưởng Cai Xòn (xin tạ lỗi vong hồn anh Nguyễn Thành Long) chỉ toàn điểm danh bằng cách gọi tên cha mẹ của bạn và cả lớp tỉnh bơ lần lượt tới phiên mình đều hô vang “có mặt”. Thí dụ khi điểm danh Nguyễn Thanh Tùng thì anh gọi lớn: “Nguyễn Công Danh” (tên của ba tôi), còn tôi thì nhoẻn miệng cười hô “có mặt”. Ngay tên “Cai Xòn” là tên và nghề nghiệp của bố anh Long thì anh cũng tự bảo là “có mặt” khi anh điểm danh đến.

Từ khi vào Ðệ Thất đến Ðệ Nhất, phòng học luôn luôn ở ngay trên phòng của thầy Hiệu Trưởng, nên chuyện quậy phá lén lút như ăn vụng, chỉ trừ có năm Ðệ Tam là được nằm trên dãy lầu sau nên tha hồ thi thố toàn bộ mười thành công lực.


Năm ấy, sau khi được miễn thi Trung Học Ðệ Nhất Cấp, lớp Ðệ Tam được xem là năm thư giãn nên cả lớp gần như chơi nhiều hơn học. Giờ Cổ Văn được nhà trường bố trí thầy Bùi Quang Huy phụ trách. Bạn có biết cứ đến ngày dạy, thầy Huy đạp xe đạp 30 cây số từ Sài Gòn lên để dạy rồi đạp xe đạp về, thầy chỉ dạy duy nhất lớp Tam B3 và giờ Cổ Văn. Thầy cũng dạy duy nhất một bài thôi suốt đệ nhất lục cá nguyệt, bài “Nỗi ưu tư của người chinh phụ”.

Bài cổ văn độc đáo do thầy dạy, phân tích tất cả mọi khía cạnh văn học, mỗi bài dạy của thầy đều sâu sắc, đi vào một nội dung văn học để mang lại sự cảm thú văn học thật đẹp cho học sinh. Không bài nào trùng lắp ý với bài nào cả và mang lại cho toàn lớp ý thức được văn phong, hàm ý, tả cảnh, tả tình…

Tuy vậy, vì đứng sau Quỷ, Ma nên sau vài tháng học bài, lớp đã bắt đầu bày trò quậy phá:


 

27_hoiucvemotnguoithay-large

 

Trưa hôm ấy khi thầy vào lớp, trên bàn thầy bạn nào đã tháo bánh sau xe đạp của thầy để sẵn! Nhìn bánh xe thầy không nói gì mà chỉ lẳng lặng ném ra cửa lớp và bắt đầu dạy. Cả lớp đang nín thở, để chờ thưởng thức thành quả quậy phá của mình, mà chẳng thấy gì hết, chẳng thấy thầy la hét, chẳng thấy thầy giận dữ, ít nhất thì thầy cũng phải kêu trời rồi trừng mắt nhìn cả lớp để truy tìm lũ phá phách mới phải chớ, nhưng mà sao thầy vẫn thản nhiên, tự tại. Ít nhất thầy cũng phải than lên một tiếng rồi hỏi đứa nào phá phải tự giác đem ra xe ráp trả lại cho thầy (mới phải chớ). Vậy mà thầy chẳng nói lấy một câu. Tất cả công phu tập trung quậy phá của cả đám chợt rơi vào hư không, cả lớp như quả bóng xì hơi, mặt đứa nào cũng sượng ra nhìn thật tức cười.


Thầy ơi! Nhớ lại những ngày thơ dại ấy, chúng em lại càng nhớ đến thầy nhiều, giờ đây vào những lúc vượt khó khăn khi tự kiểm soát cảm xúc của mình, chúng em mới biết những thương yêu vô bờ của thầy cô đã dành cho lũ học trò (dù biết chúng phá như quỷ), có thương yêu vô bờ mới đủ sức vượt qua cảm xúc, có cảm thông vô bờ mới thấy rằng tướng quậy phá từ tâm trong trắng, chẳng chút ác lòng. Thầy cô đã thương yêu chúng em nhiều biết đến bao nhiêu…


Thầy ơi! viết những dòng này với tấm lòng biết ơn người thầy tận tụy, nhẫn nại đã dìu dắt chúng em vào thế giới cảm thú văn học, cho chúng em một cách học văn rạt rào, một cách đạt vấn đề nhận thức cái đẹp muôn mặt của văn chương, để thư giãn tinh thần. “Chàng thì đi vào cõi xa mưa gió…” Gần 40 năm, chúng em giờ có đứa đã là ông nội, bà ngoại, nhưng đoạn thơ nầy vẫn còn động vọng trong tâm tưởng chúng em cùng với lòng tôn kính thầy…

 

 Trong xuân GiápThân (12-2- Giáp Thân- 2-3-2004)

 Nguyễn Thanh Tùng chsNQ 62-69

 

(Trích trong Kỷ Yếu NGÔ QUYỀN 2004)


25 Tháng Hai 2009(Xem: 63805)
CHS Nguyễn Trần Diệu Hương là một cây bút sáng tác rất dồi dào, từng được trao tặng giải thưởng “Viết Về Nước Mỹ” do nhật báo Việt Báo tổ chức. Tuy rời Việt Nam rất trẻ và theo học đại học tại Hoa Kỳ, tâm tình của Diệu Hương lúc nào cũng dạt dào niềm mến yêu quê hương đất nước trong đó có ngôi trường cũ thân yêu của một thuở đầu đời.
25 Tháng Hai 2009(Xem: 68324)
  Ôi! Những ngày đầu áo trắng nữ sinh, tuổi mới lớn, sao mà êm đềm và dễ thương quá. Dù ngày nay tuổi đã hơn nửa thế kỷ, thế mà mỗi lần có dịp nhắc lại hoặc do một động cơ nào làm cho nhớ lại thì tâm trí ta vẫn thấy man mác làm sao!
25 Tháng Hai 2009(Xem: 51716)
  Thơ vẽ như tranh, âm nghe như nhạc             . Thy Ân làm thơ hay như anh ca, anh hát trong những buổi họp mặt tiếng thơ với bút hiệu "Sư Thân Nguyên" làm mê mẩn hồn người.
24 Tháng Hai 2009(Xem: 32815)
  Trong tuyển tập “Giữa Hai Miền Mưa Nắng” của nhà văn Hoàng Mai Ðạt, tác giả đã kể lại một chuyến về Việt Nam vào năm 1998, đặc biệt là ở vùng đất Biên Hòa, quê vợ của anh. Sau đây là trích đoạn tác giả về thăm một nơi chốn đã khiến anh bồi hồi với bao cảm xúc, đó là trường Ngô Quyền của vợ anh cũng như của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, người viết những bài thơ tình bất hủ mà anh yêu thích từ lâu.
24 Tháng Hai 2009(Xem: 54168)
  Tiến về nội, thối về ngoại. Quê ngoại lúc nào cũng gợi nhớ hình ảnh êm đềm, bao bọc của mẹ hiền. Tôi xin ghi lại bài thơ "Nắng quê ngoại" để tặng các bạn gốc gác Biên Hòa hay có dây nhợ với Tân Uyên
24 Tháng Hai 2009(Xem: 68013)
  … Tôi tưởng chừng sẽ không tìm thấy những kỷ niệm của trường khi sống ở Mỹ, nhưng sau hai lần gặp lại bạn bè, thân hữu và các học sinh cũ, tôi thấy ấm áp quá với những gì cựu học sinh Ngô Quyền đã mang đến cho nhau …
24 Tháng Hai 2009(Xem: 54205)
Lưu bút ngày xưa mỗi độ hè, Chuyền tay từng đứa, lòng sắt se.  
24 Tháng Hai 2009(Xem: 80377)
  ( Kính tặng Thầy Toán Nguyễn Văn Phố)
24 Tháng Hai 2009(Xem: 72906)
  Nay đất khách quê ngưòi: Thân biệt xứ. Áo công khanh rách nát giữ trong tim. Chút hương xưa là chút lửa êm đềm, Dùng sưởi ấm niềm riêng, chờ Hội lớn.
24 Tháng Hai 2009(Xem: 35434)
  Rời Sài Gòn tháng Tư năm 75. Đến Mỹ, Thượng Châu hợp tác với nhà văn Võ Phiến, Lê Tất Điều, ký giả Nguyễn Hoàng Đoan xuất bản tờ báo Việt ngữ đầu tiên tại Hoa Kỳ tên Hồn Việt, do nữ ca sĩ Khánh Ly làm chủ nhiệm. Sau đó, hội nhập đời sống Mỹ, đi làm việc ở SanDiego đã được 28 năm và sắp về hưu. Lâu lắm, không viết lách gì, nhưng bây giờ với tiếng gọi trường cũ Ngô Quyền, Thượng Châu rất sẵn sàng và vui vẻ đóng góp
24 Tháng Hai 2009(Xem: 66887)
  Tiệc Tất Niên hằng năm của nhóm thân hữu trung học Ngô Quyền, Bắc California, đã được tổ chức một cách trọng thể vào chiều thứ bảy 10 tháng 1, 2004 tại nhà hàng Royal Garden, Santa Clara.
20 Tháng Hai 2009(Xem: 81576)
Ba mươi năm chờ đợi Hoa tàn, trăng tận, sông quằn mình trăn trở Ba mươi năm nhớ mong Lá héo, sao mờ, biển cồn cào dậy sóng
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76774)
  Đứng trước biển mùa Đông thêm cô quạnh Cánh hải âu đơn lẻ chập chờn bay Hải đăng xa nhạt nhòa trong sương lạnh Đá chập chùng, mong mỏi đợi chờ ai  
20 Tháng Hai 2009(Xem: 63115)
Trần Kim Vy là bút hiệu cuả 1 chsNQ, và hiện là chủ nhiệm tuần báo "Đẹp Magazine" tại Texas, một tờ báo tầm cỡ đã xuất bản tới số 650.
20 Tháng Hai 2009(Xem: 76735)
  Nhớ sao cứ nhớ quắt quay Ngô Quyền bạn cũ giờ đây ai còn?