Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Gs Trần Thị Nguyệt Thu - Bưởi Biên Hòa, Sông Đồng Nai.

04 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 68819)
Gs Trần Thị Nguyệt Thu - Bưởi Biên Hòa, Sông Đồng Nai.

 

Bưởi Biên Hòa, Sông Đồng Nai.


 

  Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa.

 ND

 

co_nguyet_thu-content


 Gs Trần Thị Nguyệt Thu

 

 

Người ta bảo bưởi ngọt là tại đất Biên Hòa xưa kia là do núi lửa phun ra. Nhưng tôi cho là bưởi ngọt nhờ tưới bởi nước sông Đồng Nai.

 

 

 

 

Đã hai mươi chín năm rồi, ai cũng bảo tôi xứ nầy “có tiền mua gì cũng có”. Nhưng từ lâu, tôi cố tìm mua một thứ: bưởi Biên Hòa. Mỗi khi đi chợ, thấy nhãn hiệu bưởi Biên Hòa”, tôi lật đật chạy lại, cầm trái bưởi lên, nhưng không phải bưởi của quê tôi. Quê tôi nổi tiếng bưởi: nào bưởi Thanh Trà, bưởi Đường, bưởi Da Láng, bưởi Ổi, bưởi Đỏ, nhưng bưởi Ổi là đặc biệt hơn cả. Trái bưởi lớn hơn ổi xá lị một chút, da sần sùi nhưng có hương vị thơm và có ít nước. Bưởi ổi có thể để trên bàn thờ cả tháng, vỏ khô nhưng múi bưởi vẩn tươi. Người ta bảo bưởi ngọt là tại đất Biên Hòa xưa kia là do núi lửa phun ra. Nhưng tôi cho là bưởi ngọt nhờ tưới bởi nước sông Đồng Nai.

 

Sông Đồng Nai phát nguyên tại cao nguyên Lang Biong (Lâm Viên), chảy qua tỉnh Biên Hòa và theo tiếng gọi của biển cả, đổ ra Thái Bình Dương.


Mùa nắng, nước sông trong veo, mùa mưa, nước sông đục ngầu. Nhưng nước vẫn ngọt quanh năm. Sông Đồng Nai là món quà tạo hoá tặng cho dân Biên Hòa và là người bạn thân yêu mà Thượng Đế ban cho tôi. Ngồi trước nhà, nhìn qua bên kia bờ sông: tôi thấy lờ mờ những cây dừa, cây cao, vài mái nhà, xa xa là ngọn núi Châu Thới. Cảnh vật chỉ có thế thôi mà hơn ba mươi năm tôi say sưa ngắm nhìn. Ban đêm, trời trong tạnh, trăng sáng vằng vặc, các vì sao lấp lánh, chiếu vào dòng sông. Tiếng gió thì thầm, tiếng sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ, hòa vào nhau, tạo thành âm thanh tuyệt vời. Ngồi trên bờ sông, hồn tôi tan theo âm điệu đó. Ngồi như thế, cho tới khi vai tôi ướt bởi sương khuya, tôi đi ngủ. Ngày mai, tôi phải đi dạy, ngày mai tôi phải sống với học trò tôi. Học trò tôi đôi khi ngoan ngoãn, dễ thương như thiên thần, đôi khi phá phách, tinh nghịch còn hơn quỉ. Nhưng tôi phục học trò tôi. Tôi không biết cơ quan CIA tinh nhuệ như thế nào, nhưng theo tôi còn thua xa học trò tôi. Những chuyện xảy ra cho thầy cô hôm trước, hôm sau cả trường đều biết.


Các con tôi biết tôi yêu dòng sông, chúng đưa tôi viếng sông Delaware, sông Mississipi….Các thắng cảnh đó thật đẹp đôi khi còn hùng vĩ nữa. Nhưng không có hồn tôi nơi đó.

 

 Phila 2004

  

26 Tháng Mười Một 2010(Xem: 96566)
Có dịp nào gặp lại bạn bè cùng lớp ngày xưa....ngồi bên nhau nhắc nhở về những kỷ niệm của Ngày xưa thân ái....bên ly cà phê,ly bia....thì vui biết chừng nào ! Một thời học sinh trong sáng....nhiều mộng mơ....nhiều ước vọng....dã qua....!
25 Tháng Chín 2010(Xem: 115614)
Mến tặng Tuấn, một người bạn ở cùng dãy phố Nhất.
26 Tháng Tám 2010(Xem: 55915)
Tưởng là chỉ chào Thầy và vỗ vai bạn sau một thời gian dài không gặp, nhưng quý Thầy Nguyễn Văn Phố, Hà Tường Cát cùng các cựu nữ sinh NQ: Võ Thị Ngọc Dung, Phạm Thị Mỹ Dung, Nguyễn Trần Diệu Hương, và cựu nam sinh Phạm Huy Quyến (khóa 14) đã có một cuộc họp mặt nhỏ đầy tiếng cười và sự hồn nhiên của một thời Trung học.
24 Tháng Tám 2010(Xem: 97502)
Hôm nay, nhân Lễ Vu Lan xin gởi đến một cảm thông chân tình với tất cả những người phải cài hoa trắng...
14 Tháng Tám 2010(Xem: 30040)
Tôi tự nhủ, tôi không là kẻ độc hành từ khi rời mái trường Ngô-Quyền thân yêu. Tôi vẫn có những người bạn thân thiết ở khung trời CA, Orange County và hy vọng ngày nào đó chúng ta sẽ hội họp lại để liên hoan ngày cưới… của con chúng ta.
12 Tháng Bảy 2010(Xem: 45510)
Trong một buổi sáng đầu tháng Bảy đẹp trời và ấm cúng, cùng dịp lễ Độc Lập Hoa Kỳ, ngày họp mặt truyền thống kỳ 9 của hội Ái Hữu Chs Ngô Quyền, Biên Hòa (3 tháng 7, 2010) đã tưng bừng khai diễn với gần 200 thầy cô và cựu học sinh NQ về tham dự
25 Tháng Tư 2010(Xem: 93749)
Đầu thập niên tám mươi, trước những bế tắc không lối thoát, Mẹ thu xếp gởi anh chị em chúng tôi, từng đứa, vượt đại dương để đến một vùng đất tự do, ở đó không có khủng bố tinh thần, ở đó không có trại cải tạo giam giữ những người hoàn toàn lương thiện, và ở đó chúng tôi sẽ được học hành thành người.
25 Tháng Giêng 2010(Xem: 97841)
Tôi nhớ câu nói của một ông anh trong vùng tôi đang sống, rằng sau khi hoàn tất một công việc, bao giờ người ta cũng thấy hai túi áo chứa đầy những lời cảm tạ và những lời xin lỗi.
20 Tháng Giêng 2010(Xem: 83160)
Tựa bài ghi nhớ này tôi chỉ muốn viết ra để kỷ niệm lần gặp gỡ Thầy, Cô cùng Bạn bè cựu học sinh Ngô Quyền hiện còn sinh hoạt cùng gia đình tại quê nhà (một vài bạn từ nước ngoài về đúng dịp nữa chứ) chứ không phải nói về lứa tuổi 17…bẻ gảy sừng…trâu bò gì cả nha các Bạn.
11 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 95562)
Nhớ về quê hương, nhớ thời thơ ấu, dưới mái trường xưa, con đường ngập lá vàng rơi, nhớ chúng mình một thời rong chơi. Cuộc đời đổi thay, chúng ta mỗi người mỗi ngả, đối với tôi, đời sống thế nào? Ngày tháng phôi pha, xứ người xa lạ, lòng luôn ngóng về quê hương, nhớ từng nơi ngày đó chúng tôi đã đi qua, nhưng bây giờ cảnh cũ không còn và các bạn xưa cũng không còn, biết lưu lạc nơi nao?
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 100287)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 97279)
Vậy là con bé út của tôi đã đi học được hai hôm. Mọi học khu đều đã khai giảng niên khóa mới từ đầu tháng 9 mà mãi tới giờ, đầu tháng mười một, con gái tôi mới “cắp sách” đến trường cũng bởi nó bị “lọt sổ”.
02 Tháng Mười Một 2009(Xem: 210350)
Mùa Thu, mùa của tình yêu, của nhớ nhung, lãng mạn và là… của em.
22 Tháng Bảy 2009(Xem: 92184)
Tôi như lang thang trên những con phố Biên Hoà, những con đường dẫn tôi đến sân trường cũ, ở đó lời Thầy Cô còn vang vọng, tiếng lao xao của bạn bè còn nghe rõ như in, tà áo dài ai trắng đến tinh khôi...
17 Tháng Bảy 2009(Xem: 75471)
Chuyến bay VN 7640 của Hàng Không Việt Nam cất cánh đúng 6 giờ 30 sáng ngày 13 tháng 9 năm 1994, trên đường bay đến Hong Kong. Trong đám đông thân nhân đang nhốn nháo vẩy tay trên sân thượng kia có đủ mặt bốn đứa con của chúng tôi, mặc dầu, qua cửa sổ máy bay, tôi không còn nhận ra chúng nữa.