Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - MỘT THỜI HƯỚNG ĐẠO

02 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 86167)
Nguyễn Thị Thêm - MỘT THỜI HƯỚNG ĐẠO

MỘT THỜI HƯỚNG ĐẠO


trai_he_dl-5-large-large


Đọc bài "Sinh Nhật Bi Pi" của Diệp Hoàng Mai tôi thấy mình thật xấu hổ.

Đã lâu lắm rồi tôi không dám nhận mình là hướng đạo sinh, dù tôi đã nghiêm chỉnh chào và tuyên hứa để gia nhập hướng đạo. Bài viết của Diệp Hoàng Mai nhắc đến anh Thuyết cho tim tôi nhói đau. Người Đạo trưởng dễ thương của chúng tôi đã an nghỉ lúc nào tôi cũng không hay. Những hướng đạo sinh Thiếu đoàn của tôi trôi dạt nơi nào tôi cũng không biết, thì sao tôi có thể nhận mình đã từng là Hướng đạo?

Cuộc sống và chiến tranh đã bắn tôi xa mọi người thân yêu, đã đẩy tôi trôi dạt về nơi này. Khi mái tóc đã bạc nhiều, tôi mới có dịp tìm về những gì mình từng đã gắn bó: Ngôi trường ngày xưa mình học, và những người Hướng Đạo của một thời xưa cũ.

Tôi nhớ anh Thuyết người mập mập, lùn lùn phúc hậu. Những đêm lửa trại, chúng tôi thường nắm tay nhau hát đùa “Mập! Mập mà lùn! Mà lùn, mà lùn, mà lùn…” để trêu ghẹo anh Đạo trưởng. Tôi nhớ anh có hai cô con gái thật đẹp và hoạt bát. Hai cô luôn làm quản trò hay quản diễn trong những lần sinh hoạt. Bài hát "Nhớ Đức Bi Pi xưa" là bài hát mà không một hướng đạo sinh nào của Đạo Trấn Biên không thuộc.

trai_he_dl-1-largetrai_he_dl-9-large
Gấu Hì- Nguyễn Văn Thuyết Các trại sinh dự trại hè Đà Lạt.

Kỳ trại hè ở Đà Lạt vào khoảng năm 1968-69, tôi dẫn Thiếu đoàn của tôi cùng các thiếu đoàn nam, tráng và ấu đi dự trại. Đạo Trấn Biên do anh Thuyết làm đạo trưởng, đã được Không đoàn Kỹ thuật & Tiếp vận phi trường Biên Hòa tài trợ phương tiện vận chuyển bằng máy bay. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được đi máy bay. Cái cảm giác lạ lẫm, khám phá và mới mẻ đã làm chúng tôi ngây ngất. Đà Lạt mờ trong sương và những cơn mưa. Chúng tôi phải thi nấu ăn trong thời tiết như vậy. Củi thông phải lấy về còn ẩm ướt, và mọi thứ đều rất khó khăn trong khi hoàn tất bữa cơm tập thể. Dốc cao trơn trợt, tôi mấy lần phải kéo các em đứng dậy. Trò chơi Tìm Kho Báu khiến chúng tôi mệt muốn bở hơi tai. Đêm lửa trại bập bùng, tôi thấy mình sung sướng quá khi cùng các em hát vang dưới bầu trời Đà Lạt tuyệt vời.

trai_he_dl-3-large

Chuyến bay đưa các trại sinh Đạo Trấn Biên đi trại hè Đà Lạt.

trai_he_dl-2-large
Trưởng Nguyễn Văn Thuyết - Trưởng Trần Văn Tiến và các cố vấn Hoa Kỳ.


Ngày cuối cùng chia tay mới thật là vui. Các đoàn khác ở khắp nơi tìm nhau đổi đồ lưu niệm. Tôi bị đổi tất cả: Áo, khăn quàng, huy hiệu, gậy... cho đến lúc có một chị đến đề nghị trao đổi. Tôi nhìn lại tôi, và xin lỗi là tôi không còn gì là của riêng tôi. Chị nhìn tôi một lượt và reo lên "Tìm ra rồi, chị còn sợi dây chuyền là của chị" Sợi dây có cái mặt chữ T là tên tôi nên chị biết. Thế là hai đứa lột dây chuyền đổi cho nhau. Kỹ niệm đó theo tôi mãi đến giờ. Rất tiếc, sau ngày 30/4/75 tôi không có ở nhà. Tất cả những đồ lưu niệm, sưu tầm của tôi đã bị thất lạc cả. Những huy hiệu của các đoàn Hướng Đạo khác, các huy hiệu binh chủng, gậy đi rừng chạm khắc công phu , những bộ sách giá trị tôi để dành tiền mua v.v ... Tất cả đã theo cơn sóng đổi đời mất đi tất cả.

 trai_he_dl-8-large-contenttrai_he_dl-6-large-content

Cuộc sống hướng đạo có nhiều niềm vui rất bất ngờ. Một lần vào dịp Tết, các đoàn chúng tôi ở Long Thành tráng, kha, thiếu, ấu tổ chức đi trại ở Vũng Tàu. Mãi vui chúng tôi chơi đến hết kinh phí, không có tiền để đi về. Thế là chúng tôi đi múa lân kiếm tiền lộ phí. Tôi đi chào từng nhà xin trước, các trưởng khác mang lân đi múa. Kỳ đó không những dư tiền về xe, mà các em còn có dịp thực hành bài học ứng phó trước khó khăn.

Ngày cưới tôi, các trưởng và các em hướng đạo đến nhà riêng của tôi để trang trí. Các em dán giấy trang hoàng lại nhà, phụ làm rạp và cuối cùng món quà cưới làm tôi cười nghiêng ngữa. Tôi đã có những ngày sống trong đoàn thể và tình yêu Hướng Đạo đậm đà. Một số em ở thiếu đoàn tôi, ngoài là đoàn sinh còn là học trò nên chúng tôi vô vàn gắn bó.

trai_he_dl-7-large-contenttrai_he_dl-4-large-content

Các trại sinh dự trại hè Đà Lạt.

Tôi đã quên mình là một hướng đạo sinh sau ngày bão nổi. Nhưng có một ngày, tôi đi làm ngoài lô cao su. Tôi phát hiện một người đàn ông đứng tuổi mặt mày xanh dờn, mấy người trai trẻ vây quanh tỏ vẻ rất lo lắng. Tôi dựng xe đạp ở một gốc cao su và tới hỏi thăm. Thì ra đó là đội cày của Công ty xuống công tác. Ông Đội trưởng bị trúng gió giữa lô trong khí trời nóng bức. Không hiểu sao lúc ấy tôi không cảm thấy e ngại hay mắc cỡ, vì mình là phụ nữ giữa rừng cao su hoang vắng với một đám đàn ông. Tôi bước tới, lấy chai dầu trong túi xách, cầm tấm ny long dùng làm áo mưa trãi xuống đất và nói người bệnh nằm xuống. Tôi vạch áo và cạo gió cho ông ta khắp người. Sau đó tôi lấy trong túi ra một viên thuốc cảm, đưa cho ông uống. Khi ông ta khoẻ lại, tôi từ giã và đạp xe đi. Rất bình tĩnh và tự tin. 

Ngày đám cưới đứa cháu gái kêu tôi bằng cô ruột, tôi phát hiện ông sui trai trong đám cưới chính là ông Đội trưởng bị trúng gió hôm trước, và đám rễ phụ là đám tài xế máy cày hôm nào. Gặp tôi, họ cùng “Ồ!...” thật to. Vì lâu nay, họ không biết tôi là ai và ở đâu. Khi họ hỏi thăm tôi, tại sao tôi lại làm như thế? Tôi trả lời không suy nghĩ "Vì tôi là hướng đạo sinh" Câu trả lời phát ra từ cửa miệng, đến tôi cũng không ngờ. Thì ra tinh thần hướng đạo vẫn tồn tại trong tôi, mãi mãi không thay đổi. Và cũng có thể đó là nguyên nhân, để tôi can cường vượt mọi thử thách trong đời.

Khi nhìn những huynh trưởng đã lớn tuổi vẫn sinh hoạt và tự hào trong bộ đồng phục hướng đạo, những chú sói con nghiêm chỉnh đưa tay chào… trong tôi lại dâng lên một niềm hạnh phúc, khi nhớ lại những buổi sinh hoạt ngày xưa.

Cám ơn Diệp Hoàng Mai đã làm cầu nối trong gia đình Hướng Đạo. Cám ơn những ngày sinh hoạt Hướng Đạo thật tuyệt vời. Xin lỗi anh Thuyết, các bạn, các em một thời "Sắp Sẵn". Hãy tha thứ cho tôi, một hướng đạo sinh bị cơn lốc đời cuốn trôi, mà suýt chút nữa thôi tôi đã quên mất đường về…

 

Nguyễn thị Thêm

02/25/13

20 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 40093)
thiếu mặt Mai Trọng Ngãi nên ai cũng ngần ngại và từ chối xin dành lại năm sau. “Rượu ngon không có bạn hiền” cũng như sinh hoạt Ngô Quyền không có tiếng cười vui.
13 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 52865)
Hứa thì hứa với lòng mình nhưng rồi viết vẫn viết khác và lời hứa bay đi, café, mưa và căn nhà ngói đỏ lúc nào tôi cũng thấy như ẩn như hiện trong các truyện ngắn và truyện dài của Nguyễn-Xuân Hoàng.
13 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38656)
Đi vào “Căn nhà ngói đỏ” là đi vào một Việt Nam đầy binh đao, ly tán, ngậm ngùi, hấp hối. Ở lại “Căn nhà ngói đỏ” là đối mặt với một quá khứ...
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 40993)
Tôi lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa từng ngõ ngách... tôi sắp xếp lại đời tôi từng góc cạnh... và bắt gặp mình vẫn miên man mong nhớ, mân mê từng mảnh kỷ niệm… thật chẳng muốn buông tay... thật không nỡ rời xa.
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 55858)
Hàng chữ nhảy nhảy, bay bay, múa múa, nhợt nhạt rồi nhòe nhòe dần dần. Tôi lẩm bà lẩm bẩm "Trí sún ơi! Tao ngàn lần xin lỗi, xin lỗi và cám ơn mày".
08 Tháng Mười Một 2013(Xem: 23646)
Không bao giờ tôi quên hai lần thoát hiểm, nhờ những kỷ năng tôi được trui rèn từ phong trào Hướng Đạo. Cũng như tất cả vất vả gian truân những ngày đầu xa xứ, tôi cũng vượt qua nhanh chóng dễ dàng, nhờ vào nghị lực của một hướng đạo sinh…
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 52596)
Biết cùng ai chia sẻ sự suy nghĩ riêng mình, chỉ biết nhìn lên bầu trời âm u bên kia đồi, để rồi ước mong, mong một ngày nắng lên...
26 Tháng Mười 2013(Xem: 23517)
Bạn bè khóa 8 CHS NQ BH của tôi ơi, tháng chín mùa Thu của 50 năm trước, chúng mình lần đầu gặp gỡ nhau, biết nhau. Bảy mùa hoa phượng nở, kỷ niệm vẫn còn in trong ký ức.
25 Tháng Mười 2013(Xem: 26040)
Vậy mà cũng chính là mày đã đôi lần băn khoăn về chuyện có khi cái bóng của Nguyễn-Xuân-Hoàng-ngoài-văn-chương đã phần nào làm khuất lấp cái văn-chương-Nguyễn-Xuân-Hoàng.
25 Tháng Mười 2013(Xem: 66853)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị,...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 49369)
Mỗi lần tan học, ở các lớp cuối Trung học, chắc là cũng có các em học sinh mới lớn ngâm nga "em tan trường về anh theo Ngọ về" như chúng tôi...
16 Tháng Mười 2013(Xem: 27648)
Cám ơn đời đã cho ta có cái may mắn còn được cái tình người trong những nhiễu thương của cuộc đời, cái tình bạn muôn thuở. Mến gởi về các người bạn ở Pháp: Đỗ Cao Thông/Chi, Chị Hoa/anh Minh, chị Năm/anh Hùng.
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55313)
Xem lịch mới biết hôm nay là ngày đầu thu. Từng mùa thu đến, từng mùa thu đi. Đến rồi đi, đi rồi lại đến như bao kiếp người luân lạc trên dòng đời chảy miên man.
12 Tháng Mười 2013(Xem: 43432)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt. Thì ra, nói một chuyện mà thực hành không phải dễ dàng.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 25975)
Đà Lạt Du Ký mãi mãi là chấm son trong hồi ức tuổi già của mỗi thành viên, nó sẽ là hành trang trong cuối cuộc đời mỗi chúng tôi cho đến khi nhắm mắt, xuôi tay.