Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Đỗ Công Luận - MỘT ÁNH SAO RƠI

21 Tháng Hai 201312:00 SA(Xem: 99397)
Đỗ Công Luận - MỘT ÁNH SAO RƠI

MỘT ÁNH SAO RƠI.


mot_anh_sao_roi-large


 

 Sáng qua, khi tôi đang trao đổi với khách hàng làm ăn, có điện thoại của bạn Thông gọi đến:

- Phạm Bình Nguyên lớp tao mất rồi.

- Tụi mầy bàn bạc việc đi đám thế nào rồi báo tao sau.

 Công việc xong, tôi đi uống cà-phê với Tâm Nhủi. Tôi gọi lại cho Thông.

- Tao điện thoại lên định mời nó họp mặt, vợ nó báo nó đã mất cách nay gần 4 tháng. Số điện thoại tao nhắn tin cho mầy là của nhà nó, mầy gọi để hỏi thăm rồi thông tin cho bạn bè biết.

 Lại bán cái nữa rồi. Tôi vẫn vui vẻ nhận lời và hẹn sẽ báo sau.

 Trưa nay, sau khi trao đổi với Thọ, tôi gọi theo số máy bạn cho, chỉ biết mã vùng 0650 là của tỉnh Bình Dương. Máy reng hồi lâu, giọng phụ nữ nói chuyện, tôi hỏi về tình trạng của Nguyên.

- Anh là ai vậy?

- Tôi học cùng khóa 8 NQ với Nguyên. Tôi thất 3 Pháp văn. Nó thất 4 Anh văn.

 Thực ra, lớp thất 4 tôi quen cở 2/3 lớp, vì năm đệ nhất, tôi làm trưởng khối thể thao trường NQ, nhưng tôi cũng không hình dung được Nguyên thế nào, vì ít có dịp tiếp xúc, nhất là thời gian gần đây. Đinh Quang Huyên, lần đầu gặp lại, tôi nhận ra ngay. Ngay cả Hạnh cũng nói với tôi, lúc trước nó ở ngay rạp hát Phước Chung, gần mầy, tao xuống chơi hoài.
Nghe nhắc đến tên chồng, vết thương lòng như được khơi lại, chị sụt sùi khóc:

- Hồi đó tôi cũng học Trần Thượng Xuyên, không hiểu sao thương yêu ảnh học NQ, rồi thành vợ chồng. Mấy năm nay sức khỏe ảnh yếu, bị lên máu, tôi khuyên ảnh nghĩ hưu sớm trước 3 năm. Ảnh làm ở Vikyno. Tuy ở xa, bạn bè vẫn liên lạc. Lúc trước anh Khỏe về có lên thăm. Hôm anh Tâm hột vịt về, rồi họp mặt bạn bè, các anh có gọi lên mời. Lo cho sức khỏe, tôi khuyên ảnh đừng đi. Đường xa, sợ uống rượu không tốt. Không ngờ...

 Chị bỏ lửng câu nói, sụt sùi khóc, tôi cũng không biết nói sao hơn. Đúng là mission impossible.

- Thế chị có thể cho tôi biết ngày mất của Nguyên và nơi an táng, tôi thông tin cho bạn bè biết để có lời chia buồn qua trang mạng.

-Các anh hỏi thăm như vầy là tôi vui lắm, đăng chia buồn chi cho phiền phức.

- Bạn bè phương xa còn nhiều lắm. Vắng số gần đây nhất là Bùi Hiếu Thuận, Trần Văn Võ, báo tin bạn bè đều biết hết.

-Các anh ấy tôi đều biết. Còn anh gì ở Sài Gòn..., rồi anh Tiển, con thầy Tiến, tôi cũng có gặp.
- Nguyễn Khải Hoàng, đi chiếc vespa, hai lần họp mặt trước tôi có gặp.
Rồi chị cũng đồng ý.
- Lần họp mặt tới, tụi tui tôi sẽ bàn bạc rồi tổ chức lên nhà chị viếng thăm.
- Các anh lên Tân Phú, quận lỵ Công Thanh cũ, đi đò Bà Miêu, trường học tiểu học, xã Thường Tân cách bến đò 300 mét, hỏi cô Bé hiệu trưởng ai cũng biết.
Chị là cô giáo nên nói chuyện có văn phong người đứng trên bục giảng. Sau 15 phút nói chuyện, tôi gởi lời chia buồn và hẹn có ngày gặp lại.
Lại thêm một bạn bè khóa 8 NQ đi xa, xa thật xa. Sau Nguyễn Văn Hiền, Đinh Đoài Chính. Lại thêm một chiếc ghế trống vắng nữa. Lần nầy, tôi sẽ nhắc mọi người có ly rượu cho bè bạn khuất mặt, và dành phút tưởng nhớ. Tôi lật trang danh sách lớp thất 4, có 19 cái tên đã ghi chữ DEAD. Nguyễn Văn Minh, Minh già, lần tôi gặp nó cuối cùng vào tháng 5/1974, khi tôi vào học khóa 21 STLQ ở Vũng Tàu, nó khóa 20 và ra nhận đơn vị. Mấy tháng sau, tôi về Biên Hòa, bạn bè báo tin nó đã bị pháo dập chết. Tôi nhớ mãi nụ cười thân thiện của nó. Như lớp thất 3 của tôi, tôi chỉ tính danh sách lúc mới nhập học, đã có 11 cái ghế trống vắng.

Rồi sẽ đến lượt ai, câu trả lời là của thời gian.


Biên Hòa, ngày 20/2/2013.
 Đỗ Công Luận.

20 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 40090)
thiếu mặt Mai Trọng Ngãi nên ai cũng ngần ngại và từ chối xin dành lại năm sau. “Rượu ngon không có bạn hiền” cũng như sinh hoạt Ngô Quyền không có tiếng cười vui.
13 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 52856)
Hứa thì hứa với lòng mình nhưng rồi viết vẫn viết khác và lời hứa bay đi, café, mưa và căn nhà ngói đỏ lúc nào tôi cũng thấy như ẩn như hiện trong các truyện ngắn và truyện dài của Nguyễn-Xuân Hoàng.
13 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38653)
Đi vào “Căn nhà ngói đỏ” là đi vào một Việt Nam đầy binh đao, ly tán, ngậm ngùi, hấp hối. Ở lại “Căn nhà ngói đỏ” là đối mặt với một quá khứ...
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 40977)
Tôi lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa từng ngõ ngách... tôi sắp xếp lại đời tôi từng góc cạnh... và bắt gặp mình vẫn miên man mong nhớ, mân mê từng mảnh kỷ niệm… thật chẳng muốn buông tay... thật không nỡ rời xa.
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 55852)
Hàng chữ nhảy nhảy, bay bay, múa múa, nhợt nhạt rồi nhòe nhòe dần dần. Tôi lẩm bà lẩm bẩm "Trí sún ơi! Tao ngàn lần xin lỗi, xin lỗi và cám ơn mày".
08 Tháng Mười Một 2013(Xem: 23642)
Không bao giờ tôi quên hai lần thoát hiểm, nhờ những kỷ năng tôi được trui rèn từ phong trào Hướng Đạo. Cũng như tất cả vất vả gian truân những ngày đầu xa xứ, tôi cũng vượt qua nhanh chóng dễ dàng, nhờ vào nghị lực của một hướng đạo sinh…
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 52591)
Biết cùng ai chia sẻ sự suy nghĩ riêng mình, chỉ biết nhìn lên bầu trời âm u bên kia đồi, để rồi ước mong, mong một ngày nắng lên...
26 Tháng Mười 2013(Xem: 23514)
Bạn bè khóa 8 CHS NQ BH của tôi ơi, tháng chín mùa Thu của 50 năm trước, chúng mình lần đầu gặp gỡ nhau, biết nhau. Bảy mùa hoa phượng nở, kỷ niệm vẫn còn in trong ký ức.
25 Tháng Mười 2013(Xem: 26032)
Vậy mà cũng chính là mày đã đôi lần băn khoăn về chuyện có khi cái bóng của Nguyễn-Xuân-Hoàng-ngoài-văn-chương đã phần nào làm khuất lấp cái văn-chương-Nguyễn-Xuân-Hoàng.
25 Tháng Mười 2013(Xem: 66844)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị,...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 49360)
Mỗi lần tan học, ở các lớp cuối Trung học, chắc là cũng có các em học sinh mới lớn ngâm nga "em tan trường về anh theo Ngọ về" như chúng tôi...
16 Tháng Mười 2013(Xem: 27643)
Cám ơn đời đã cho ta có cái may mắn còn được cái tình người trong những nhiễu thương của cuộc đời, cái tình bạn muôn thuở. Mến gởi về các người bạn ở Pháp: Đỗ Cao Thông/Chi, Chị Hoa/anh Minh, chị Năm/anh Hùng.
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55294)
Xem lịch mới biết hôm nay là ngày đầu thu. Từng mùa thu đến, từng mùa thu đi. Đến rồi đi, đi rồi lại đến như bao kiếp người luân lạc trên dòng đời chảy miên man.
12 Tháng Mười 2013(Xem: 43420)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt. Thì ra, nói một chuyện mà thực hành không phải dễ dàng.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 25972)
Đà Lạt Du Ký mãi mãi là chấm son trong hồi ức tuổi già của mỗi thành viên, nó sẽ là hành trang trong cuối cuộc đời mỗi chúng tôi cho đến khi nhắm mắt, xuôi tay.