Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Huỳnh Công Ân - BẮC KỲ 9 NÚT VÀ BẮC KỲ 2 NÚT

14 Tháng Mười Hai 20221:37 SA(Xem: 5762)
GS. Huỳnh Công Ân - BẮC KỲ 9 NÚT VÀ BẮC KỲ 2 NÚT

                                     Bắc Kỳ 9 nút và Bắc Kỳ 2 nút



"Này cô em Bắc Kỳ nho nhỏ
"Này cô em tóc demi garcon"
(thơ Nguyễn Tất Nhiên, nhạc Phạm Duy)


Thời  Pháp thuộc, để thi hành chính sách chia để trị, thực dân Pháp dựa vào đạo dụ của vua Minh Mạng năm 1834 về hành chánh để chia nước ta thành 3 kỳ:  Bắc Kỳ (Tonkin), Trung Kỳ (Annam) và Nam Kỳ (Cochichine) hợp với hai nước  Cao Miên (Cambodge) và Lào (Laos) thành liên bang Đông Dương. Thời Quốc Gia Việt Nam và Việt Nam Cộng Hòa gọi 3 miền là Bắc Phần, Trung Phần và Nam Phần còn chính quyền cộng sản gọi là Bắc Bộ, Trung Bộ và Nam Bộ.

Sau hiệp định Genève, Việt Nam bị chia đôi, phía Bắc vỹ tuyến 17 là nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa theo chế độ cộng sản và phía Nam là nước Việt Nam Cộng Hòa theo chế độ tự do.

 

 

image001

Tàu chở người Bắc di cư năm 1954


Tiếp theo đó là cuộc di cư vĩ đại của gần 1 triệu người miền Bắc vào miền Nam tìm tự  do.

Trước đó, người miền Bắc theo tập quán thôn làng rất ít khi chịu rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún của mình trừ trường hợp bất đắc dĩ như gia tộc Nguyễn Hoàng vào Nam để tránh bị Trịnh Kiểm bách hại thời Lê Mạt, hay những người nghèo khổ ứng tuyển vào Nam làm phu đồn điền cao su thời Pháp thuộc. Do vậy, lúc đó ở miền Nam cỏ rất ít người miền Bắc đến định cư.

Tuy nhiên, sau khi cộng sản tiếp quản miền Bắc thì người dân ở đó đã có những kinh nghiệm đau thương trong thời gian sống trong các vùng cộng sản chiếm đóng nên năm 1954, họ bỏ lại nhà cửa, ruộng vườn, tài sản  để vào Nam bằng mọi phương tiện: tàu thủy, tàu hỏa, tàu bay... cả đến việc bơi qua sông Bến Hải.

Chính quyền của thủ tướng Ngô Đình Diệm lập phủ Tổng Ủy Di Cư và Tỵ Nạn để định cư số lượng khổng lồ người di cư đó ở khắp  miền Nam từ miền duyên hải Trung Phần, cao nguyên Trung Phần đến miền Đông, miền Tây Nam Phần và cả ngay tại Sài Gòn và các  tỉnh phụ cận như  Gia Định; Biên Hòa, Phước Tuy...

Những khu định cư tập trung đông đảo người Bắc di cư nổi tiêng là Cái Sắn ở ranh giới hai tỉnh An Giang và Kiên Giang,  Phước Tĩnh  ở Phước Tuy, Hố Nai ở Biên Hòa, Xóm Mới ở Gò Vấp…

Vốn bản tính cần cù, từ bàn tay trắng rất nhiều người Bắc di cư  đã thành công trong nghề nghiệp, kinh doanh và trở nên giàu có. Những năm đầu của thập niên 1970, tôi dạy học ở Biên Hòa có dịp đi ngang qua khu Hố Nai tôi trông thấy sự sung túc của người dân di cư ở đây qua những căn nhà khang trang mà trước sân có cả xe hơi của họ.

Có rất đông  người Bắc di cư khi có đầy  đủ phương tiện họ về Sài Gòn lập nghiệp và thành công không thua gì người Tàu ở Chợ Lớn, Lúc học ở trường Nguyễn Văn Khuê tôi có người bạn học tên Hà là em của chủ tiệm giày Gia nổi tiếng khắp Sài Gòn, ông ta cũng là một ngưòi Bắc di cư, Một người bạn học khác, Phùng Quốc Bộ là con của tiệm giày Phùng Đinh ở đường Hồ Văn Ngà, con đường thời đó tập trung các tiệm đàn của người Bắc di cư, Đường Lê Thánh Tôn và Gia Long là nơi có nhiều tiệm giày và tiệm bánh của người Bắc di cư. Khi tôi học lớp đệ nhứt ở Chu Văn An, nơi đa số học sinh là người Bắc di cư thì được biết có bạn học là con của nhà may Tụ Bảo, cơ sở mai táng Tô Bia, quán chè Hiển Khánh là những thương hiệu nổi tiếng ở Sài Gòn .

Người Bắc di cư  cũng thành công trong việc học hành và trở thành những người nồng cốt trong hệ thống hành chánh và quân sự của Việt Nam Cộng Hòa.

Ngoài ra họ cũng đã đóng góp cho mièn Nam về mặt văn hóa, giáo dục và y tế: đa số những nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ, giáo sư, bác sĩ của đất Hà Nội ngàn năm văn vật đều tìm nơi  đất lành chim đậu miền Nam. Nhờ đó dù  chỉ tồn tại có 21 năm nhưng miền Nam có một gia tài đồ sộ về các mặt đó. Suốt thời gian học ở hai bậc trung học và đại học đa số thầy dạy tôi là  người Bắc di cư. Sau này, khi đi dạy tôi cũng có rất nhiều đồng nghiệp người Bắc di cư.

Dần dà, người Bắc di cư tự coi mình là người miền Nam nhứt là sau khi miền Nam sụp đổ. Họ không muốn người ta đánh đồng mình với người miền Bắc vào Nam sau 1975.

Dù rằng trước 1975 đôi khi có người gọi người Việt đến từ miền Bắc là người Bắc Kỳ hay nói tắt là Bắc Kỳ có hàm ý kỳ thị nhưng thật ra cách gọi đó tự thân không có ý xấu gì cả, chỉ nói đến nguồn gốc của người đến từ miền Bắc (chữ Kỳ có nghĩa là vùng, miền), có khi được sử dụng một cách “âu yếm” như nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên đã dùng.


image004 Bộ đội 75 mang “chiến lợi phẩm” về Bắc


Tuy nhiên, sau khi đoàn quân xâm lăng đến từ miền Bắc với xe tăng, đại pháo của Liên Xô, Trung cộng chiếm được miền Nam thì một đợt người từ miền Bắc ồ ạt tràn vào miền Nam. Lần này không như năm 1954, họ vào để cướp bóc, vơ vét tài sản của người miền Nam. Nếu người Bắc di cư vào miền Nam năm 1954 đã góp phần xây dựng miền Nam thành một quốc gia văn minh, phồn thịnh thì người Bắc vào miền Nam sau 1975, ngoài một số người dân nghèo vào để kiếm sống thì người ta thấy những quan chức đảng viên cộng sản năm giữ những chức vụ chủ yếu để tiếp tục khai thác “con gà đẻ trứng vàng” miền Nam. 85% ngân sách của thành phố Sài Gòn được đưa ra sử dụng ở miền Bắc. Những biệt thự nguy nga ở Sài Gòn ngày nay chủ nhân đều là người Bắc vào Nam sau 1975.

Vì vậy người miền Nam đã phân biệt người Bắc di cư năm 1954 là Bắc Kỳ 9 nút (1+9++5+4=19-10=9) và người Bắc “bên thắng cuộc» năm 1975 là Bắc Kỳ 2 nút (1+9+7+5=22-20=2). Một bên góp phần xây dựng và một bên rút rỉa tài lực của người miền Nam.

Ai chơi bài cào đều biết nếu bắt được 9 nút là hên còn 2 nút là xui. Cả miền Nam ta đang nắm lá bài 2 nút.

Huỳnh Công Ân
7/12/2022

03 Tháng Hai 2009(Xem: 80556)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74023)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65709)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78477)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68778)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76203)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76798)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73846)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73941)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72684)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72023)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75560)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74239)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80513)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74106)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75856)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69107)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73752)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69355)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66526)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .