Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi TuyếtMai - CỎ HOA MỌC DẠI HIÊN NHÀ

03 Tháng Hai 201812:04 SA(Xem: 15354)
Bùi TuyếtMai - CỎ HOA MỌC DẠI HIÊN NHÀ

 

C hoa mc di hiên nhà

codaimochiennha

Ngày tháng đang dần trôi về phía cuối năm, nghe như có một chút giật mình thảng thốt, thời gian kia chẳng bao giờ dừng bước!

Tỉnh lỵ Biên Hòa, có gì đó không thể gọi tên, không thể diển tả, chỉ biết rằng âm vang đó mang cho tôi cảm giác xôn xao, lại vừa mang cho tôi cảm giác bình yên dịu ngọt.

Ngày ấy, Biên Hòa tôi đường phố tuy nhỏ nhưng vẫn thấy thênh thang, buổi sáng tinh mơ vẫn ngắm được ánh mặt trời dần lên. Cô gái nhỏ trong giấc ngủ mơ màng, nghe vẳng xa tiếng gà gáy trưa xao xác, giọng rao hàng quen thuộc đều đặn ngân nga như võng đưa chở lời ru ngọt lịm ... và ôi, dặt dìu làn khói, làn khói trắng tỏa thơm hương bếp chiều, tiếng má ới gọi những đứa con má thôi chạy chơi, mau về nhà ăn cơm má nấu.

Nỗi nhớ quê nhà. Nỗi nhớ ngày thơ. Không phải là một thứ gì đó để đong đếm được nhiều hay ít, nổi niềm ấy đơn thuần và bình dị như cỏ hoa mọc dại bên hiên nhà.

Là thổn thức trong tim khi một tối nhìn trăng lên đơn lẽ, sao đi đâu mà để ánh trăng buồn hiu quạnh giữa bầu trời đêm mênh mông tối? Chỉ có vậy thôi, là nhớ trăng sao đầy trời đêm nao ở chốn quê nhà, nhớ từ ánh trăng ngày còn nhỏ dại ngước mắt tìm mãi, vì tin rằng ở trên đó có chú Cuội có chị Hằng, nhớ cho đến vầng trăng buông mình thả vệt sáng dịu dàng qua khung cửa tối, cho tuổi bâng khuâng vừa hé xuân thì lần đầu biết thao thức nhớ ai ...

 

*******

Cựa mình thức giấc, sáng nay không có gì để vội vã, tôi nán một chút trên giường nhìn ô cửa quen thuộc, và có chút đợi chờ những vạt nắng mỗi sớm vẫn cố vẫn chen mình vào những tàng lá xanh um, thả xuống những đốm nắng nhảy nhót trên chiếc bàn kê gần cửa sổ. 
Nắng đã không về sáng nay!
Như tôi, đã chưa một lần về Biên Hòa quê tôi ngày tết, kể từ khi tôi mở ngoặc đời mình!


Đã bao nhiêu lần tôi nói thầm mình nghe câu, "cuối năm rồi!" , tôi không biết lời ấy chứa nặng đầy bao nhiêu nỗi nhớ, chỉ nghe cảm giác như mình rơi hun hút vào một vùng trốt xoáy cuốn tôi trôi ngộp về với quê nhà. Tôi ngơ ngẫn nhớ mái nhà xưa, nhớ nắng sớm mai, nhớ chiều mưa ướt, nhớ gánh chè thơm, nhớ hàng phượng vỹ, nhớ chiếc lá bàng rơi xuống sân trường, tôi nhặt về ép khô nằm ngoan trong trang vỡ bên cạnh tên ai ... nhớ những con đường ngày xưa còn nhiều im vắng, có thể nghe được câu hát ru vọng lại, có thể từ một ai đó, cũng có thể từ chiếc radio hàng xóm bên nhà ... 


Nhớ nức nở không gian ấm áp của đêm 30 tết với mùi nhang trầm thơm dìu dặt, cả nhà tôi đủ đầy anh chị em rộn ràng đón đợi, đợi má đón giao thừa, đợi ba đi một vòng, quay về nhà xông đất đầu năm, đợi nôn nao mong cho đêm dài mau qua, để sáng mùng một được mặc lên tấm áo còn thơm lừng mùi vải mới, đợi thập thò cái ngoắt tay gọi ra để được vòng tay cúi đầu nhận bao lì xì đỏ thắm, mà nghe niềm vui vang rân trong lòng ...


Nhớ tiếng nhịp khua lóc cóc đều đặn của cổ xe ngựa quen thuộc đối diện xéo nhà tôi, nhịp khua chiều nay nghe như hân hoan hơn ngày thường với hoa trái chất ngập cổ xe. Tôi nhớ rất rõ, nhớ quá chừng nhưng lại không sao diễn tả được cái không gian rộn ràng nhưng lại âm trầm thầm lặng đến vô cùng của giờ khắc sau giao thừa ...

Tết, niềm vui, ước nguyện may mắn an lành ... hết thảy ẩn mình vào nhành lá xanh non, vào những búp hoa tơ chờ hé nở, mà má tôi và những người cùng nhau đi hái lộc ân cần nâng giữ mang về.


Nhớ ba ôm ngập tôi vào lòng trên võng đong đưa, nhớ tiếng chổi tre xào xạt trong dáng má khom mình quét lá mận lá khế rụng đầy trên sân, dọn chỗ cho má để những tràng trải đầy củ kiệu phơi nắng, nhớ đất ẩm dậy mùi sau cơn mưa lâm thâm chiều về nắng xế ... Tôi nhớ lan man đủ thứ chẳng theo thứ tự, chẳng có gì liên quan cùng nhau, và tôi cũng nhớ ra rằng, mình đã già rồi, khi nỗi nhớ nào cũng mang dáng dấp ngày xưa!


Chỉ một vạt nắng sớm mai thiếu vắng bất chợt, mà lại nhớ nắng mưa, lá rụng sân trường, nhớ cả tên ai bỗng dưng thơm lạ dưới chiếc lá ép khô thoảng hương trong trang vỡ học trò ... Như cơn gió rong chơi thổi tung triền nhớ, gió xô tôi liêu xiêu lại lan man nhớ tết ở quê nhà ... là sao vậy? 


Ai biết đâu, cứ vậy mà nhớ thôi. Nhớ vụng nhớ dại. Nhớ ngọt nhớ ngào. Nhớ ngơ nhớ ngẫn ...

Biên Hòa ơi Biên Hòa! Quê nhà ơi là quê nhà! 

 

*******


Đơn thuần và bình dị như cỏ hoa mọc dại ở bên hiên nhà, có chăm bẳm nuôi nấng gì đâu, cỏ hoa dại vẫn hồn nhiên mà sống ... 

 

*******


Những tờ lịch xé dần cho ngày tháng đi về cuối năm, tờ lịch mõng tanh nhưng chứa đựng biết bao nhiêu mùa thời gian trôi qua trên đấy, và còn chất chứa thêm biết bao nhiêu ký ức của mỗi một đời người, cho người ta nhớ lại, cho bạn, cho tôi cứ tha thiết tìm về. 


Ngày tháng lênh đênh, đời người phù du, nhưng những kỷ niệm trong đời đã được dệt nên, được khắc chìm khắc nỗi trong tâm hồn thì vẫn như những chú chim én véo von xây mùa mỗi độ xuân về. Để khoảng trời ký ức xưa phủ ngợp vàng sắc nắng mai, cho bầu trời kỷ niệm vẫn lừng lững xanh cao, cho chim én ngày xưa vỗ cánh mơ về, ngước cổ ngập ngời hót vói vọng ngày xưa ...


Nhắm mắt cố lắng nghe tiếng thời gian đi qua! 

Tôi nghe thấy thời gian đang đi qua rất nhanh, nhanh lắm, nỗi nhớ nỗi vui nỗi buồn tôi chạy theo không kịp, vì tôi đã lỡ nhớ rất nhiều, vì tôi đã lỡ để nỗi buồn tôi rất sâu ... bao nhiêu cảm xúc dồn chật trong những tháng ngày này, tôi rung cảm với tuổi thơ quê nhà, với những hình ảnh, kỷ niệm khó tả trong suốt bao nhiêu năm tháng đã đi qua đời tôi. 


Một ngày cuối tuần, một tuần cuối của tháng trong năm, cảm xúc ào ạt mênh mông, ngọn nến hoài niệm được thắp sáng lên, tôi yêu thương thủ thỉ chuyện trò ... 

Có ai như tôi trò chuyện với kỷ niệm của mình chưa?

Tôi chợt thấy thương mình trước một mùa đi!

 

*******

Sau khung cửa sổ tôi nhìn ra khoảng trời bé con, chiều cuối năm gió lướt thướt lạnh se lòng, tôi nhặt nhạnh từ chút ký ức trong không gian lắng đọng này, không dám phung phí dù cho chỉ là nhặt nhạnh lại những thứ đã tàn phai, ố lem cùng năm tháng. Bên ngoài không gian bàng bạc, lá rụng đầy sân, mùi hương nguyệt quế tắm đẫm hơi lạnh dậy thơm nồng nàn, như cảm xúc đang sống dậy trong tôi, những con đường, những hàng quán phố chợ xôn xao của quê nhà, buổi tối mùa hè tiếng dế kêu re re bay đầy dưới bóng đèn đường, tôi nghe cả đâu đây có tiếng chuông đổ ngân nga từ ngôi nhà thờ Khiết Tâm vọng đến ...


Tháng ngày cuối năm, nên mọi thứ dường như rất vội vàng hối hả. Tôi muốn khoan dung với cảm xúc của mình, tôi chỉ muốn được dìu cảm xúc mà đi. Nhưng có được đâu, thời gian trôi nhanh về cuối dốc, tôi hụt nhoài bước ngược dốc thời gian! 

Cảm giác trôi ngược với thời gian làm tôi hoang hoải tiếc nuối một điều gì đó vừa nhò bé trong đôi bàn tay miết chặt, vừa to lớn như cả bầu trời kia lồng lộng mênh mông suốt đời không ôm hết.


Tôi, trong một ngày không vội vã ngồi đây ngắm nhìn không gian mang màu sắc cuối năm, tôi buông thả nỗi nhớ đằm đằm trĩu nặng vào quê tôi, tỉnh lỵ Biên Hòa ... 

Có gì đó không thể gọi tên, có gì đó không thể diển tả, chỉ biết rằng âm vang ấy mang cho tôi cảm giác bình yên, rưng rưng dịu ngọt, cảm giác như một chiếc gối bông êm đềm cho tôi trở về úp mặt ...

"Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp / Quê nhà một góc nhớ mênh mông"

 

Bùi TuyếtMai

 

 

 

11 Tháng Giêng 2013(Xem: 88537)
Em về để gió hôn mây Để anh ôm mộng, men say cuộc tình Em về kể chuyện chúng mình Ngày còn đi học, em xinh xinh nhiều
10 Tháng Giêng 2013(Xem: 88456)
Nhưng tôi vẫn cố viết mấy giòng này, goị là kỷ niệm một chuyến đi, đi thăm thân hữu đồng môn Gặp mấy học trò cũ, cũng như cho biết cảnh trời Tây:
05 Tháng Giêng 2013(Xem: 76792)
Rất mong qua những hình ảnh xưa đính kèm, anh chị em nào tự nhận ra chân dung chính mình … mấy mươi năm trước, hoặc chân dung anh chị em từng sinh hoạt cùng thời với mình,
05 Tháng Giêng 2013(Xem: 87424)
Em ơi, hạt sương long lanh anh nâng niu trong ngăn tim anh nóng cháy đậm đà, ngày mai còn đó, tình ta còn đó, còn mãi trong ta mối tình đầu ngây thơ của Ngô Quyền và em
29 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 120996)
Hầu hết những bé gái sinh ra đều quấn trong một tấm tã... Nhưng có những bé gái ra đời được quấn trong tã bọc điều, biểu tượng của giàu sang phú quý.
28 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 85962)
Một năm đã qua, chúng ta đã sống với nhau thật lòng trong một đại gia đình. Chúng ta đã chia sẻ với nhau những tâm tình rất thật.
28 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 109971)
Sau 37 năm rời trường, cho tới Đêm tri ân thầy cô giáo cũ của nhóm CHS.NQBH, tui mới có dịp mặc lại chiếc áo dài trắng. . Lúc đầu tui cũng cảm thấy hơi… ngộ ngộ,
27 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 140351)
... cuộc đi nầy đã để lại trong lòng chúng ta những kỷ niệm khó quên, từ những lá vàng ở Kobe, ở Kyoto, ở Okayama, ở Kintaikyo, những ngày lạnh lẽo, tuyết rơi ở Shirakawa,
27 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 112738)
nhận thấy có các em nhỏ đi theo anh mình, và các em tỏ ra thích thú các trò chơi trong sinh hoạt Hướng Ðạo. BP liền thành lập thêm một ngành dành cho các em nhỏ từ 7 đến 10 tuổi
27 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 99530)
Đây là lần thứ bảy, các CHS.NQBH K15 gạt hết những âu lo toan tính đời thường, hóa thân thành những cô cậu học trò hồn nhiên của những ngày xưa thân ái.
27 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 127098)
Giờ đây, nếu mẹ hỏi lại: - “Giả sử có ngày tận thế thật thì thời khắc ấy, con muốn được ở bên cạnh ai?”, con sẽ không do dự trả lời: - “Con muốn được ở bên mẹ, bây giờ và suốt đời…”
22 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 110615)
Noel cũng là dịp tôi và mọi người xung quanh tận hưởng những giây phút ngọt ngào của tình yêu, của niềm tin và hy vọng.
21 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 135734)
Xin mời đến thăm xứ Úc trong mùa Giáng Sinh với Hạnh Phạm.
21 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 124399)
Giả thử có ai hỏi, ai là người tôi yêu thương và tin tưởng nhất? Không ngại ngần tôi sẽ nói là em tôi. Cậu Mười của mấy đứa con tôi.
19 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 128397)
Đông đến Thu đi mai vàng nở rộ bao mùa, năm nay Tết lại sắp về chị đang lưu lạc phương nào hả chị Gấm? Chị có muốn về thắp nhang nơi mả ngoại với em không?
16 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 127894)
Chuyến đi tour NCA đã để lại trong lòng tôi đầy những kỷ niệm, và khi viết những dòng chữ nầy, tôi chợt thấy nhớ Kobe chi lạ.
15 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 123072)
Sợi dây chuyền kỷ niệm đó đã đem đến niềm vui nỗi buồn cho bà. Bà đã gắn bó với nó một thời gian dài và đã chôn nó sau vườn vào một ngày pháo đỏ rộn sân nhà...
13 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 111706)
trái đất tròn còn sống là Thầy trò vẫn còn có dịp mừng vui đoàn tụ. Mong thời gian đừng cướp mất cơ hội của Thầy trò chúng mình.
12 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 117646)
Vậy thì anh chị em mình cùng cảm ơn quí thầy cô, và cùng cảm ơn nhau nữa. Đã nửa thế kỷ trôi qua đời người, hạnh phúc biết bao khi Thầy – Trò ta vẫn có nhau bên đời…
08 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 159946)
Xin gởi đến quý vị lời chia sẻ của một triệu phú 40 tuổi là bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ, bị ung thư phổi thời kỳ 4, về kinh nghiệm sống của mình vào ngày 19/1/2012. Anh qua đời vào ngày 18/10/2012.