Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Diệp Hoàng Mai - MIẾNG NGON NHỚ ĐỜI…

23 Tháng Chín 201712:45 SA(Xem: 19479)
Diệp Hoàng Mai - MIẾNG NGON NHỚ ĐỜI…

MIẾNG NGON NHỚ ĐỜI…

 

mieng ngon nho doi (1)

 

@ Đận đói xanh xương…

- Trời, ví von gì nghe ớn vậy chị? Em nổi da gà sởn tóc gáy rồi nè, làm gì đến nỗi xương đổi màu xanh?

- Thì “khô máu” nên xương phải xanh chứ sao em trai?..

Cái đận mới sinh thằng con tôi nghèo tơi tả, nghèo rớt mồng tơi, nghèo phơi nón lá… Sau mỗi bận cho thằng con “chén” no sữa mẹ, là tôi đói lã run cả chân tay – Tôi lúc nào cũng đói, theo đúng nghĩa đen – Đói, tôi sinh tật... ăn tạp. Tôi ăn bất kể, miễn thức ăn có chất dinh dưỡng nuôi con: Cóc, nhái, ễnh ương, dế cơm, ốc sên, bù tọt,... tôi làm láng. Cậu điều dưỡng bệnh viện Nhi đồng – đưa con đi khám bệnh hoài nên quen biết – khuyên tôi:

- Ai cười cứ mặc họ cười, chị chớ ngại. Đó là những loại thực phẩm có nhiều dưỡng chất, rất cần cho sức khỏe của chị và cháu…

Ăn để có sức nuôi con, vậy mà tôi mất tự tin – Lo ngại thiên hạ nhúng mỏ trề môi, dè bĩu mẹ con tôi là... Mường, là Mán – Đã quen vất vả, tôi sống sao cũng được. Nhưng con vất vả, tôi tự oán trách mình:

- Ôi trời, sinh mi làm chi?..

Đói xanh xương là vậy – nhưng có lẽ nhờ Trời thương – nên dù bà mẹ càng lúc càng hao gầy, nhưng thằng con không hề bị suy dinh dưỡng.

Thời gian thảm hại đó, có lần tôi thèm đứt ruột miếng bánh trung thu. Thèm ghê lắm, nhưng tôi chùng chừ chẳng dám mua – dù là chiếc bánh loại rẽ tiền nhất, chọi trúng chó là chó bể đầu – Ngân quỹ dự phòng ít quá, tôi phải ưu tiên phòng khi con đau bệnh. Để khuây khỏa cơn thèm, tôi đành ăn bánh trung thu tưởng tượng…

Đang thả hồn mơ theo bánh dẻo, bánh nướng – trong bài ca "Rước đèn tháng Tám" của nhạc sĩ Vân Thanh – tôi giật mình vì tiếng gõ cửa lộc cộc... Một cậu bé khệ nệ khuân hộp bánh trung thu Đồng Khánh:

- Chú Dũng gửi biếu cô chú…  

 

mieng ngon nho doi (2)

 

@ Mơ giữa ban ngày…

Cầm hộp bánh trên tay, tôi ngẩn ngơ mơ giữa ban ngày. Thương hiệu Đồng Khánh dạo mới hồi sinh, bánh trung thu vô cùng đắt. Đã vậy anh Dũng lại chọn bánh loại thượng hạng làm quà, kèm mảnh giấy con con ghi dòng chữ "tình thương mến thương gửi hai bạn"… Đúng là – đang buồn ngủ mà gặp… chiếu hoa – gấp ngàn lần hơn chiếu manh tôi đang ao ước…

Tôi loay hoay mở hộp bánh, chưa dám ăn mà ngồi ngắm miết: Vi cá, gà quay, thập cẩm, đậu xanh... biết chọn bánh nào ăn trước? Cuối cùng tôi nhắm mắt nhấc đại một chiếc. Nhẹ nhàng tháo lớp bao bì, tôi cẩn thận cắt chiếc bánh làm tám mảnh. Nhón miếng bánh xíu xiu cho vào miệng, tôi lặng người cảm nhận hương vị ngọt ngào của bánh tứa ngập chân răng, rồi lan dần xuống tận cùng đáy bao tử nhím… Ôi trời, không có đủ ngôn từ để tôi diễn tả miếng ngon lúc ấy, ngon… thật đã đời. Bây giờ có lẽ do tuổi già, bao tử dần teo tóp nên tôi mất cảm giác thèm ăn. Nhưng miếng ngon nhớ đời của chiếc bánh trung thu ngày ấy, tôi nhớ hoài hoài…

Lần thứ ba sang Mỹ, tôi kể người bạn thân nghe câu chuyện này:

-  Nếu anh Dũng biết được, anh mang đến cho bạn niềm hạnh phúc lớn lao như vậy, chắc chắn anh ta sẽ tặng bạn 2,4 hoặc 8 hộp bánh trung thu...

-  Không, nhiều quá mất ngon. Vừa đủ, nhớ hoài!..

-  Bây giờ anh Dũng ở đâu?

-  Không biết, chỉ nghe tin anh xuất cảnh sang Hoa Kỳ.

-  Sao bạn không đi tìm anh Dũng, kế cho anh ấy nghe câu chuyện này?..


mieng ngon nho doi (3)

@ Chờ một chữ duyên…

Đâu đợi đến phiên bạn thân nhắc nhở, tôi đã để tâm tìm anh Dũng từ lâu lắm rồi. Gần như đến Rằm Tháng Tám năm nào, tôi cũng nhắc câu chuyện  “ anh Dũng và hộp bánh trung thu” với hai người đàn ông của gia đình tôi. Chưa kịp thân thiết – nhưng có thể đã đủ quí mến và tôn trọng nhau – cho nên anh Dũng mới dành tặng gia đình tôi tình thương mến thương ngày Rằm Tháng Tám như vậy.

Ngoài những thông tin khiêm tốn về anh: Tên Dũng (không biết họ); kỹ sư điện lạnh; nhà ở quận 1 Sài Gòn trước khi xuất cảnh… Chỉ bấy nhiêu thôi, thì việc tìm người như thể mò kim đáy biển. Thế nhưng, tôi vẫn mong manh hy vọng – Trái đất này tròn (?!) và thế giới này thật nhỏ bé – Nếu hữu “duyên” sẽ có một ngày, gia đình tôi được trùng phùng cùng anh Dũng…

Diệp Hoàng Mai

 Tháng 09/2017 

07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 131303)
Những khu vườn đẹp nhất thế giới rải rác khắp nơi, lộng lẫy và xanh tươi, vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.
05 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 131224)
Hân hạnh giới thiệu đến quý vị và các bạn chương trình Nhạc chủ đề TIẾNG THU của Ngô Càn Chiếu
01 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 111482)
Sau gần ba tháng chuẩn bị, cuối cùng nhóm cựu học sinh Ngô Quyền Biên Hòa chúng tôi đã có một món quà dễ thương tặng thầy cô giáo cũ của mình: Một đêm hội ngộ Thầy trò ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, sau khoảng thời gian xa cách gần năm mươi năm.
27 Tháng Mười Một 2012(Xem: 144423)
... Thời gian 42 năm sau tôi mới gặp lại thầy hiệu trưởng của ngôi trường trung học mà 7 năm tôi đã gắn bó.
24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 153345)
Tôi lần lượt đọc lại từng lá thư theo thứ tự thời gian Đông đã gửi dù đã đọc đi đọc lại nhiều lần và lại đắm chìm trong những suy nghĩ miên man
24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 127224)
Đêm phủ trùm, thơm ngát mùi quê nhà trong trí tưởng, tôi muốn nương hồn mình theo về, để bắt gặp lại những mùi hương…
23 Tháng Mười Một 2012(Xem: 152265)
Để ra khỏi vòng trầm luân khổ ải, có lẽ chúng ta phải nên đồng hoá Cho và Nhận để không có sự phân biệt,
23 Tháng Mười Một 2012(Xem: 133443)
Thuở nhỏ, tôi được gia đình ưu tiên cho làm ''sư cọ" vào những tháng hè. Cậu Mợ tôi lấy lý do cạo sạch tóc để chống ''chí''
15 Tháng Mười Một 2012(Xem: 219871)
“Có lẽ chỉ dân Hướng Đạo như em, mới làm được những việc như thế!...” Đó là “phần thưởng” quí báu nhất tôi trân trọng nhận được từ cô Phạm Kiều Tiên, trong hành trình thăm lại thầy cô giáo xưa ...
09 Tháng Mười Một 2012(Xem: 146532)
Nên hay không nên... Trở về thăm Biên Hòa và đối diện với kỷ niệm, đối diện với tình yêu, tình bạn?
08 Tháng Mười Một 2012(Xem: 133738)
Ôi! Những tàng cây Sao đã ôm ấp tuổi thơ của tôi. Những hốc, rễ cây sần sùi như con rắn nằm ngủ của tôi nay đã đâu mất rồi!?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 155326)
Trong tiết trời se se lạnh của đêm đầu đông, tôi suy nghĩ về cuộc đời, bè bạn. Những khó khăn gian khổ qua rồi.
01 Tháng Mười Một 2012(Xem: 124459)
Trời đã về chiều và lòng hắn thì như chưa muốn dừng. Nhiều chuyện hắn muốn kể nữa, về cái tuổi thơ êm đềm của hắn nhưng đầu óc hắn như đã thấm mệt.
31 Tháng Mười 2012(Xem: 149302)
Kể từ đó, miền Bắc không có văn học nữa. Đảng qua Tố Hữu, Trường Chinh đã chôn sống các nhà văn như chôn sống địa chủ.
30 Tháng Mười 2012(Xem: 186959)
Không thể nào ngờ, sau một thời gian dài đổ bệnh và chìm sâu trong vô thức, Thầy Thân Trọng Hưng bất ngờ hồi phục như thể… có phép nhiệm mầu.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 158314)
Biển vẫn tràn đầy sức sống mãnh liệt và tôi biết sẽ có một ngày, biển sẽ không thể làm nước bắn văng vào mắt khép của tôi nữa.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 160915)
Nhạc: Anh Vũ - Phổ từ bài thơ "Giữ Dùm Em" của Hạnh Phạm - Ca sĩ: Bích Thủy - Thực hiện Youtube: Hạnh Phạm
18 Tháng Mười 2012(Xem: 166658)
Nhạc Mongolia - lời Việt: Lê Tự Minh - Thùy Chi hát
15 Tháng Mười 2012(Xem: 146541)
Mẹ sẽ luôn luôn đứng phía sau con, để những khi chân con trợt ngã, Mẹ sẽ lại nâng con lên cho con tiếp tục bước tới.
12 Tháng Mười 2012(Xem: 166610)
Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Cao Ngọc Dung Ca Sĩ : Quốc An