Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Trần Diệu Hương - CHUYẾN XE CUỐI CÙNG CỦA ĐỜI NGƯỜI

16 Tháng Chín 20141:36 CH(Xem: 24843)
Nguyễn Trần Diệu Hương - CHUYẾN XE CUỐI CÙNG CỦA ĐỜI NGƯỜI

Chuyến xe cuối cùng của đời người

 
NXH-3

 

Sáng nay một lần nữa tôi lại cảm nghiệm được lẽ vô thường của đời sống khi vào thăm Thầy Nguyễn Xuân Hoàng, Thầy dạy Triết của các đàn anh đàn chị Ngô Quyền , Thầy dạy văn chương của tôi.

 

Tôi đến Mission De La Casa vào lúc 11:00 giờ, giờ cho visitors vào thăm.

Hình như tôi là người khách đầu tiên sign up ngày 13 tháng 9, vậy mà vẫn không kịp chào Thầy lần cuối.

 

Cũng  phòng số 115  ở Mission De La Casa, anh chị em chúng tôi đã đến thăm Thầy và từng người đã cúi xuống chào Thầy lần cuối chủ nhật tuần rồi. Hôm nay (13 tháng 9) chỉ có Cô Vy (người bạn đời của Thầy) và 3 cô con gái của Thầy Cô ngồi quanh giừong , Thầy nằm đó mền đắp đến cằm, mắt nhắm nghiền, bình thản như đang ngủ.

 

Tôi chạm tay vào trán Thầy, vầng trán hãy còn ấm, thì thầm trong đầu , "Thầy ơi em biết Thầy vẫn còn ở quanh đây, em đến thăm Thầy lần cuối".

Ngoài Cô Vy, các con và các cháu ngoại của Thầy còn có vài học trò của Thầy ở Ngô Quyền, ở Petrus Ký, vài người bạn trong giới viết văn làm báo của Thầy.

 

Chúng tôi dưới sự hướng dẫn của Thầy Pháp Chân, trụ trì Chùa Liễu Quán đọc kinh tiếp dẫn cho Thầy, Nhà Văn Nhà giáo Nguyễn Xuân Hoàng, Phật tử Nguyên Tâm.

Đầu óc tôi lùng bùng chỉ nhớ loáng thoáng "đạo hữu Nguyễn Xuân Hoàng, Phật tử  Nguyên Tâm yên lòng về bờ bến mới , không còn khổ đau bệnh tât..." để an ủi tang quyến, và tự an ủi mình là Thầy đã được giải thoát.

 

Ai đó đã kịp đưa cho Cô hai cái hoa hồng tươi màu đỏ để cài theo Thầy về OakHill. Chúng tôi (TH và DH) , hai CHS Ngô Quyền đi theo sau "chiếc giừong dài có bánh xe đẩy" được hai ngưoi Mỹ cao lớn đẩy , đi sau Thầy Pháp Chân cùng Cô Vy, và vài người thân tiễn Thầy  ra chuyến xe cuối cùng của đời người do một người Mỹ cầm lái, Thầy nằm phía sau trong túi nylon có cài hai hoa hồng đỏ (quà tặng tình yêu cuối đời Cô tặng cho Thầy).

Hai người Mỹ đến đưa Thầy về đồi OakHill, rất lịch sự, chắp tay chào cô Vỵ và chúng tôi. Cô khóc nghẹn ngào, tụi em xin thay Thầy Cô chắp tay cúi đầu trả lễ "thank you for your kindness"

 

Xin vĩnh biệt Thầy, mãi mãi em  không còn có thêm một lần nào được ngồi bên ly cà phê Peets  với Thầy, được  nghe Thầy truyền dạy kinh nghiệm viết văn .

Cuối tuần tới cùng với các đàn anh đàn chị Ngô Quyền, em sẽ đến viếng Thầy lần cuối không phải bên giừong bệnh mà ở nơi Thầy an ngủ bình yên .

Thầy đi bình yên, tụi em (đặc biệt là các chị HH, ND) hứa giữ gìn gia sản văn chương của Thầy ở Thư quán Nguyễn Xuân Hoàng trên www.ngo-quyen.org. Thầy yên lòng ra đi phải không thưa Thầy?

Nguyễn Trần Diệu Hương

Thung lũng Hoa vàng, 09/13/14

 

 

 

 

 

 

19 Tháng Tư 2013(Xem: 91075)
Trong tầm mắt của tôi thì Tây Nguyên là một Amazon của Việt Nam thu nhỏ lại về mọi mặt. Về mặt lịch sử, nó là di sản của con người Tây Nguyên từ bao đời nay...
19 Tháng Tư 2013(Xem: 77770)
Rồi hôm nay sau bao ngày xa cách Đám con xa tưởng nhớ quay về đây Tình thương yêu tràn đầy trong ánh mắt Hướng tương lai ta quyết không hề quên
19 Tháng Tư 2013(Xem: 74615)
Trái tim má như hoa sen ấm áp, hương sen tỏa ra thơm ngát, dịu dàng. Người mẹ nhà quê xấu xí nghèo nàn của con là một bến bờ yên bình cho những con tim thiếu thốn tình thương trú ngụ.
12 Tháng Tư 2013(Xem: 77292)
Đến với các “cụ” học trò Bê Bốn lần này có cô Đinh Thị Hòa, cô Khương Thị Bàn và các Thầy: Lâm Tấn Văn, Đinh Hữu Quyến, Nguyễn Văn Có.
12 Tháng Tư 2013(Xem: 86421)
Tựa Đề: DƯỚI BÓNG ĐIÊU LINH Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông. Hòa Âm : Tuấn Ngọc. Ca Sĩ : Hương Giang
06 Tháng Tư 2013(Xem: 70620)
Đọc xong tập sách mỏng, gấp sách lại, tôi cảm thấy một cái gì nhẹ nhõm len vào tâm hồn. qua những dòng tâm bút của một cô gái trẻ..
06 Tháng Tư 2013(Xem: 72022)
Quãng đường đó có lẽ là con đường đạo nhiệm mầu mà chúng tôi đang lần đi giữa đêm hoang vu không bờ bến của kiếp nhân sinh.
06 Tháng Tư 2013(Xem: 73656)
Như Hát bình Phương đã nói với tôi, diễm phúc thay cho những ai đã tuổi hoàng hôn mà còn mẹ để chăm sóc và phụng dưỡng.
05 Tháng Tư 2013(Xem: 70900)
Cô Minh Nguyệt và chị Sĩ Cư ân cần tiển chân chúng tôi tận nơi đậu xe. Tình thương mến thương luôn tràn đầy, làm sao chúng tôi hững hờ được, để không đến với nhau.
30 Tháng Ba 2013(Xem: 84744)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: MÂY XƯA- Nhạc và Lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Quỳnh Dao
29 Tháng Ba 2013(Xem: 96370)
Chắc chắn và không thể chối cãi được sự có mặt trong Hoàng Cung của Bà đã thay đổi bộ mặt Hoàng Cung. Nhưng điều quan trọng hơn cả, Bà trở thành biểu tượng, mẫu hình lý tưởng ...
28 Tháng Ba 2013(Xem: 71978)
Tôi giơ tay hứng lấy chiếc lá vàng nhỏ bé, chao đảo lượn lờ rớt vào lòng bàn tay tôi, ôi mong manh, ôi tội nghiệp, ôi tàn tạ như cuộc đời mẹ yêu dấu của tôi.
28 Tháng Ba 2013(Xem: 65989)
Một vinh dự nhớ đời cho ba đứa chúng tôi và cho cả lớp năm đó. Đó cũng là kỷ niệm vinh dự riêng tư nhất trong suốt 6 năm theo học ngôi trường thân thương Ngô Quyền.
23 Tháng Ba 2013(Xem: 82528)
Nhạc và Lời: Phạm Chinh Đông – Hòa âm: Đỗ Hải – Ca sĩ Minh Trí ( Việt Khang) - Ngày đó em đi vào đời ngất ngây cho tháng ngày là những tha thiết êm đềm cơn say
22 Tháng Ba 2013(Xem: 103498)
Phạm Duy là một con người, như mọi người. Ông đã sống tận cùng đời sống của ông, ông đã hiến tận cùng những gì ông có trong trái tim ông và thân xác ông.
22 Tháng Ba 2013(Xem: 109838)
Hẹn gặp ngày họp mặt truyền thống Ngô Quyền ngày 4/7/2013, nhất là các bạn trẻ các khóa đàn em cùng về tham dự, cùng góp bàn tay để nhận ra mình không hờ hững với trường xưa.
21 Tháng Ba 2013(Xem: 101114)
Cầm chắc lá thư trong tay tui đứng đợi mà sao hai cái chưn có cảm giác run lên từng chập. Chỉ còn độ mươi gốc cây nữa là em sẽ ngang qua. Tui dựa vô gốc cây đứng thở dốc mà chờ.
18 Tháng Ba 2013(Xem: 148355)
Tác phẩm Ngô Quyền Một Thời Để Thương Để Nhớ, không chỉ là một bộ sưu tập của những kỷ niệm đã theo chân những lữ khách Ngô Quyền khắp chân trời góc bể...
17 Tháng Ba 2013(Xem: 99540)
Dù rằng bây giờ con dốc Kỷ niệm trên đường đến trường Ngô Quyền hoặc dốc Cây Chàm đã bị bào mòn, không còn cao như xưa, nhưng trong từng ngăn ký ức đời mình thì “những kỷ niệm một thời học sinh Ngô Quyền” đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc nhất
17 Tháng Ba 2013(Xem: 81396)
Bạn bè tôi, người còn, người mất, kẻ ở lại, kẻ tha phương. Tôi vẫn ở đây, vẫn đi qua ngôi trường Ngô Quyền xưa cũ, giờ đã đổi mới hoàn toàn,