Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hoàng Duy Liệu - MÁ ƠI!

10 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 15677)
Hoàng Duy Liệu - MÁ ƠI!

Má ơi!

ma_con-large-content

Hômnay thằng Cu Lửa không đi tắm biển sớm mà cũng chẳng ra ngồi ngoài đầu xóm càphê cà pháo với bà con cô bác. Nó bỏ nguyên một ngày lòng vòng bên Má.

-Con kéo cái cục gạch bên trái ra, má dấu trong đó.

Mánó thều thào.

CuLửa trố mắt nhìn những tờ giấy bạc được cuộn tròn quấn bằng dây thung rớt ra từtrong lòng viên gạch rổng ruột.

-Nhiều quá Má! Nó la lên

-Ừ, tiền mày cho má để dành đó. Con đếm qua bên phải 5 viên rồi đếm xuống 4 viênrút ra coi có cái gì ở trỏng hông.

À, đây là chỗ bả để dành vàng. Giờ thì nó đã hiểu tại sao khi xây nhà mới má nócứ nằng nặc bắt phải thiết kế cái phòng của bả theo kiểu có tường bằng gạch đỏnhư mấy cái biệt thự cổ ở Đà Lạt.



Tộinghiệp má thằng Cu Lửa, mấy tuần trước đang đi lang thang trên bải biển gần nhàtự dưng ngã khụy xuống dập sống lưng bây giờ phải nằm đó mà rên. Ba bốn năm vểtrước nó có mua cho má cái xe đẩy giúp cho người già đi lại an toàn nhưng má nókhông dùng được. Hỏi ra thì :

-Ở đây đâu có lề đường mà đẩy con?

-Ờ há !

Thấycó nó về bả mừng lắm, dù sao thì cũng có thể nhờ nó coi lại mấy cái hầm bí mậtcất dấu của cải một đời chắt chiu. Nó đã già nên chắc không chôm của bả.

Kêulà thằng Cu nhưng nó cũng đã lớn tuổi rồi, hơn sáu mươi đầu râulang thang vài sợi bạc. Có điều khi nào về đây trong cái phòng này nó vẫn làthằng Cu Lửa của Má, cái thằng con ưa đi lang thang từ thuở mới chập chửng bướcđi rồi ngủ quên trong một xó tối nào đó làm cho má phải bao lần khóc lóc váivan tìm kiếm lệ nhỏ quanh nhà. Nó vẫn còn ưa đi nhưng nó đã vềvà Má nó vẫn còn đây. Cho dù là nằm một chỗ.

0o0

Đặtmấy viên gạch ngay ngắn về lại chỗ cũ Cu Lửa đến ngồi bên giường bóp chân choMá. Hai cái chân cà khỏng cà khiu. Nó thấy tay mình run run . Má già theo từngsợi gân xanh.

Nhìnthấy mất tờ giấy cũ mèm ngã màu vàng ố ló ra từ dưới cái gối nó kéo ra xem.Trời! Má còn giữ mấy cái này sao? Những tờ giấy quảng cáo của mấy gánh cảilương được phát ra từ chiếc xe lam quảng cáo của rạp hát Biên Hùng kèm theotiếng đánh thùng thùng vang khắp ngõ vọng về bên tai.

Đâyrồi hình chị Thanh Nga, chị Út Bạch Lan luôn cả chị Bạch Tuyết lẫn anh ThànhĐược mang hia đội mũ lờ mờ hiện lên trên từng trang giấy cũ . Lại có thêm mộttờ quảng cáo Đại nhạc hội có hình của chị Kim Loan và ông Tùng Lâm, anh HùngCường cùng chị Mai Lệ Huyền … những tài danh năm cũ thân thương, chỉ nghe quacái tên là đã có cái niềm thương nhớ tháng năm ngày đó ngậptràn.

Lúctrước nó thường hay chọc ghẹo là má nó hà tiện cứ ưa cất giữ đủthứ mốc meo cũ xì nhưng giờ thì nó đã hiểu. Má không giữ đồcũ, má cố giữ niềm vui ngày cũ. Ngày có Má có Con.

Ngướcmắt lên thấy má đã thấm thuốc đang chìm dần vào giấc ngủ Cu Lửa mang xấp giấyra ngồi bên bàn vuốt nhẹ từng tờ như rờ vào quá khứ. Cái thời nắm vạt áo dàilon ton lúp xúp theo má đi coi cải lương.

Nóicho đúng ra thì má coi cải lương còn nó thì ngồi mút cà rem mà ngắm người tađánh kiếm múa đao khóc rên ầm ỉ, tới đoạn nào máu đổ đầu rơi sợ quá ôm chầm lấymá nhưng mắt dẫn hí hí dòm. Có tiếng sụt sùi hỉ mủi hòa theo đôi lời the thénguyền rủa của ai đó vang lên theo từng cảnh diễn trên sân khấu .

Nhànó thuở xưa ở ngay phía sau rạp hát Biên Hùng trên con đường nhỏ chạy thẳng vôga xe lữa trong tỉnh lỵ Biên Hòa, một tỉnh nhỏ an bình bên dòng sông Đồng Naikề cận thủ đô Sài Gòn. Bà con trong tỉnh hầu như đều quen biết nhau qua nhữngliên hệ gia đình hay làm ăn buôn bán. Mấy đứa con nít thời đó hể ra khỏi nhà làcứ phải khoanh tay cúi đầu chào hỏi mệt bở hơi tai. Đi coi cải lương hay đạinhạc hội là một điều trọng đại chẳng những với má con nó mà còn là niềm vuichung của cả tỉnh thành ngày đó nhứt là mấy bà già như má nó. Nónhớ hôm nào khi ngồi uống cà phê với anh Lê Văn Đông ở San Joseanh còn kể cho nó nghe cái nỗi khỗ phải ì ạch đạp xe chở bàgià đi coi hát mà sợ gặp phải mấy đứa con gái trong trường. Quê thấymẹ.

-Bây giờ anh muốn chở Má đi coi cải lương nữa không? Nó hỏi.

Anh Đôngbuồn buồn:

-Ngày mấy lần cũng được.

Haianh em dường như muốn khóc.

Bắtđầu từ khi chiếc xe đò lòe loẹt xanh đỏ đủ màu vừa ngừng ngay phía sau rạp hátlà lũ con nít trong xóm đã thập thò bu quanh chỉ chỏ, còn mấy chị cùng mấy bàmá thì vừa ngồi lặt rau hay nhổ lông gà mà bình luận suy đoán đủ thứ hầm bàlằng.

-Kỳ này chắc họ diễn tuồng Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài

-Con thích coi chị Thanh Nga đóng vai …

-Tao khoái Dũng Thanh Lâm đóng với Bạch Tuyết hơn Thành Được …

-Ông Hùng Cường đẹp trai hơn !

Mấytên nhóc thì đua nhau mè nheo:

-Con đi nha Má!

-Em đi với nha chị!

Đứađược hứa thì nhảy tưng tưng hí hởn chạy khoe lung tung, đứa bị nạt bắt ở nhàthì vùng vằng bỏ ra bụi chuối sau hè ngồi khóc tỉ tê than thân trách phận rằngthì là sao tui khỗ quá trời!… Tui muốn đi coi chị Thanh Nga...

ThằngCu Lửa không bao giờ phải ra bụi chuối , nó vừa khóc vừa đấm thùm thụp sau lưngchị Gấm cho đến khi chị phải đi thay áo vì ngứa thì cũng là lúc má nó đầu hàng:

-Ừ thì đi. Mày đi lượm giấy quảng cáo đi .

Cònnỗi mừng nào hơn nó dọt nhanh ra cửa xém đụng cô Như Ý ở xéo phía trước cửađang cầm nón lá bước vô nhà:

-Chị Mười ơi! Đi bỏ hụiiiii ....

Khônghiểu sao chứ hồi xưa nó sợ cô Như Ý lắm mặc dù cổ hiền queo, lúc nào cũng ănmặc chỉnh tề nhỏ nhẹ từng tiếng nói. Chắc tại cổ có cái nhà bự nhứt conđường lúc nào cũng đóng kín mấy cái cửa gỗ phía đàng trước sau cái sânrộng đầy cây trái. Tụi nhóc con ưa quậy phá đủ chỗ nhưng không bao giờ dám chuivô sân nhà đó. Có lẽ cái vẻ đàng hoàng trang nghiêm của căn nhà làm mấy thằngbé con thụt vòi. Má nói giờ cổ đã đi tu. Sao Má không đi cho cóbạn? Má nói:

-Tao còn phải ở nhà trông chừng Ba mày.

Ừhá. Ba nó giờ gần chín chục đâm ra lẩn thẩn quên hết chuyện đời,mới hôm qua ổng hỏi nó mày ở bển có thường hay gặp thằng CuLửa con tao hay không? Tao nhớ nó quá.

Sángsáng ổng thường hay vô phòng Má ngó bà già bị trật xương nằm một chỗmà hỏi:

-Sao bà chưa đi chợ? Tui còn phải đi vô phi trường. Hình như hôm naycó đánh lớn ở đâu đó.
Cái kim đồng hồ của ổng đã dừng ngay lúc bảy mươi lăm. Nhữngchuyện gì sau đó ổng không còn hay là không muốn biết tới nữa.

Đưatay nhẹ khép cánh cửa Cu Lửa ôm xấp giấy quảng cáo cải lương leo lên xe Hondarồ máy chạy ra ngoài phố. Nó muốn ra tiệm mượn máy vi tính làm cho má nó cáiPower Point Presentation để bả có thể nằm coi mấy tấm giấy này trên ti vithoải mái. Chơi đệm vô luôn cho bả mấy bài ca vọng cổ nữa,nó đắc ý rồ ga cái xe giựt nhổng đầu làm cho nó hếthồn xanh lè cái mặt xém kêu lên hai tiếng:

-Má ơi !

Hoàng Duy Liệu

(Vũng Tàu 2014)

28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 82278)
Người Mỹ có phong tục rất hay, có ngày Thanksgiving để tạ ơn trời, để tạ ơn gia đình, tạ ơn bạn bè, tạ ơn những người chung quanh đã giúp mình. Tôi nhận lấy phong tục nầy.
27 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124625)
“Ngày xanh tóc hãy còn xanh Bóng chim qua cửa tóc đành điểm sương Ngày xanh tươi trẻ đến trường Giờ đây sao biết người thương nơi nào?!”
26 Tháng Mười Một 2010(Xem: 96434)
Có dịp nào gặp lại bạn bè cùng lớp ngày xưa....ngồi bên nhau nhắc nhở về những kỷ niệm của Ngày xưa thân ái....bên ly cà phê,ly bia....thì vui biết chừng nào ! Một thời học sinh trong sáng....nhiều mộng mơ....nhiều ước vọng....dã qua....!
22 Tháng Mười Một 2010(Xem: 86514)
...Cũng nơi đây tôi nhận thấy tình cảm yêu thương tận tâm tận lực của các thầy cô như: thầy Bảo, thầy Lê Quý Thể, thầy Lâm Tấn Văn, thầy Mai Kiến Phúc, cô Tốt dạy Pháp văn, thầy Thành... và còn nhiều nữa,
13 Tháng Mười Một 2010(Xem: 82858)
Nhưng trong buổi chiều buồn hôm nay, bên đường vắng, trong cái nghĩa trang hiu quạnh, ông đã rơi lệ chỉ vì… tiếc thương vĩnh biệt Ly Ly!
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 117057)
Huỳnh văn Huê vào đệ thất Ngô Quyền năm 1963, đệ nhất B1 năm 1970, học cùng với Ng.x.Quang, Ph.t.Thừa, Tr.h.Phúc, Tô.a.Dũng và nhiều bạn khác nữa…
28 Tháng Mười 2010(Xem: 95719)
Và hạt giống thương yêu lan nhanh, phát tán xa hơn, vượt qua mọi biên giới của chủng tộc, mọi khác biệt cùa màu da…
27 Tháng Mười 2010(Xem: 281439)
... để thấy mùa Thu năm nay khởi sắc, lãng mạn và nồng ấm hơn bao giờ hết với đất trời vàng ươm màu áo mới và lòng người như vương vấn chút heo may... Xin bấm vào tựa bài muốn đọc:
29 Tháng Chín 2010(Xem: 124165)
Cầu mong Cô đi an bình, thanh thản. CHS NQ khóa 15, 16 và 17 luôn nhớ đến Cô
25 Tháng Chín 2010(Xem: 115588)
Mến tặng Tuấn, một người bạn ở cùng dãy phố Nhất.
25 Tháng Chín 2010(Xem: 119999)
Là một trong những học sinh xuất sắc của trường Ngô Quyền, Phạm văn Xuân cùng các bạn của lớp B2 như Hồ Chí Tường, Đỗ Thái Hùng đã là niềm tự hào của các cựu học sinh khóa 7.
30 Tháng Tám 2010(Xem: 100831)
Người đàn ông với đôi mắt đen, hun hút mà ngày xưa mỗi khi nhìn vào nàng cảm thấy như có một vết dao lướt qua tim...
26 Tháng Tám 2010(Xem: 98342)
Trong những giông bão của cuộc đời, nơi trú an toàn nhất vẫn là vòng tay của mẹ.
24 Tháng Tám 2010(Xem: 97466)
Hôm nay, nhân Lễ Vu Lan xin gởi đến một cảm thông chân tình với tất cả những người phải cài hoa trắng...
07 Tháng Tám 2010(Xem: 108703)
Buổi ra mắt quyển sách “Hai Mươi Năm Miền Nam 1955-1975” của Thầy Nguyễn Văn Lục đã được giới thiệu và phổ biến rộng rãi...
30 Tháng Bảy 2010(Xem: 96681)
Một nhóm bạn bè được tin vào tối thứ sáu 23 tháng 7 năm 2010 sẽ tiếp đón anh chị Huỳnh văn Tươi khóa 6 Ngô Quyền về thăm bạn bè từ Houston Texas.
30 Tháng Bảy 2010(Xem: 94213)
... lần đầu tiên đại diện gia đình Ngô Quyền được mời tham dự trong ngày họp mặt Gia Long tại nhà hàng Paracel Seafood vào đêm 18 tháng 7 năm 2010.
13 Tháng Bảy 2010(Xem: 97358)
Một tuần đã đi qua, nhưng dư âm ngày cũ, của Ngày Họp Mặt Ngô Quyền, của càri dê ở nhà Hóa vẫn còn đâu đây.
13 Tháng Bảy 2010(Xem: 96269)
Bài viết nầy của tôi như là một lời tạ lỗi gửi đến những người bạn đã quen thân từ bao năm nay cũng như những người bạn mới quen. Tạ lỗi vì tôi đã hứa với các bạn mà không thực hiện được lời hứa, tạ lỗi vì đã bỏ mất cơ hội để nói lời “chia tay”, “tạm biệt”, “good bye my friends” hay “Au revoir mon ami”.
12 Tháng Bảy 2010(Xem: 95500)
Gặp lại Võ Hải Vương, Đặng Văn Toản, Đỗ Cao Thông, Hóa và nhiều bạn cũ của lớp 1968, lòng tôi đầy những xúc cảm nghẹn ngào. Những hình ảnh của trường Ngô Quyền năm xưa bỗng đâu lại hiện về. Những kỷ niệm của ngày tháng cũ tưởng đã yên nghĩ trong một quá khứ xa xôi nào của tiềm thức.