Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Diệp Hoàng Mai - VÔ THƯỜNG LẶNG LẼ

08 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 40480)
Diệp Hoàng Mai - VÔ THƯỜNG LẶNG LẼ

VÔ THƯỜNG LẶNG LẼ

 

tang_chi_hanh_-2-large


Ngày 30 Tết, Nguyễn Thị Hồng – em gái của bạn tôi – từ nước Đức gọi điện vấn an cha. Hai cha con chuyện trò vui vẻ, chúc tụng nhau trước giờ giao thừa như thông lệ hằng năm. Sáng mùng một Tết, em nhận tin cha mình đã lặng lẽ ra đi về cõi vô thường. Em tức tưởi đặt chuyến bay sớm nhất trong ngày, trở lại quê nhà đưa tiễn cha già đoàn tụ tổ tiên.

Hơn mười năm trước, mấy chị em của bạn tôi đã xây đôi kim tĩnh cho mẹ và cha. Thỉnh thoảng cha của bạn tôi về thăm “ngôi nhà tương lai” của cuộc đời mình, nhưng tuyệt nhiên chưa lần nào ông cụ chụp hình. Ấy vậy mà – trước ngày thất lộc hai tuần lễ – cha của bạn tôi lặng lẽ hàng giờ bên kim tĩnh của ông, yêu cầu các con chụp cho ông thật nhiều kiểu ảnh… “ Em không muốn tin đâu chị, nhưng dường như đó là điềm báo trước sự ra đi của ba em …”

Sáng mùng một Tết, chị Phạm Thị Hạnh cũng giã từ cõi tạm về chốn vô thường. Bất đắc dĩ rời bỏ nghề giáo – ở chính ngôi trường chị từng là học sinh trung học – chị Hạnh về Sài Gòn xoay trở đủ nghề nuôi nấng hai con. Thường xuyên ghé thăm gia đình thầy hiệu trưởng, nghe kể về chị Hạnh khá nhiều, nhưng tôi chỉ mới diện kiến chị Hạnh lần đầu qua làn khói nhang hư ảo…

Vượt qua bao cơn bão đời, chị Hạnh theo chồng sang Bắc Hàn làm việc cho tổ chức Unicef. Đời sống gia đình chị, trong thời gian này tương đối ổn định. Đến năm 2009, chị Hạnh bị tai biến rồi mất dần trí nhớ. Chồng của chị bỏ việc, đưa vợ trở lại quê nhà điều trị. Anh phải mời gia sư, mỗi ngày ba mươi phút dạy kèm “cô sinh viên Văn khoa ngày xưa của anh” học tiếng …. Việt. Chứng rối loạn thần kinh ngôn ngữ, khiến chị Hạnh vật vã điều khiển những con chữ, vốn là sở trường của chị từ những năm đầu của bậc trung học phổ thông.

Cũng có thể do sớm dứt nợ hồng trần, nên chị Hạnh rời cõi tạm trước người cha già yếu của mình. Biết chắc chắn, thầy hiệu trưởng không đủ sức chịu đựng nổi cú sốc “lá vàng khóc lá xanh rơi …”, nên các con của thầy đồng lòng che chắn thông tin, nhằm bảo vệ sức khỏe của thầy. Dường như có tính linh mách bảo, nên ngày nào thầy hiệu trưởng cũng ngóng trông con gái: “Tết năm nay, sao bố chưa thấy cái Hạnh về thăm?...”

 Ngày Tết, gia đình nào có người thân qua đời cũng ngại ngần chia sẻ thông tin. Vì vậy, phần lớn người thân của những người tôi thân quen về cõi vô thường trong lặng lẽ. Đành rằng, giữ gìn điều lành cho nhau là điều đáng trân trọng. Nhưng phỏng tình người có còn ý nghĩa gì không, chỉ vì kiêng ngày tốt – xấu mà đành “niềm vui sẻ nửa, nỗi buồn nhân đôi”?... 

Đã biết qui luật sinh tử là lẽ thường tình trong cõi nhân gian, thì yếu tố rủi may – xấu tốt đời người, không hề phụ thuộc vào tin tức … không vui của người thân. Trang nhà Ngô Quyền Biên Hòa, sẵn sàng chia sẻ thông tin vui – buồn cùng thân hữu. Hãy đến với “Ngôi nhà chung” của chúng ta, vào bất cứ ngày giờ nào trong tháng của năm...


Tháng 02/2014

Diệp Hoàng Mai



Một số Hình ảnh Tang Lễ chị Phạm Thị Hạnh


tang_chi_hanh_-1-large-contenttang_chi_hanh_-7jpg-large-content
tang_chi_hanh_-3-large-contenttang_chi_hanh_-4jpg-large-content
tang_chi_hanh_-5jpg-large-contenttang_chi_hanh_-6jpg-large-content
tang_chi_hanh_-8pg-large-contenttang_chi_hanh_-9pg-large-content
tang_chi_hanh_-10pg-large-contenttang_chi_hanh_-11pg-large-content
tang_chi_hanh_-12pg-large-contenttang_chi_hanh_-13pg-large-content




09 Tháng Hai 2009(Xem: 74670)
Bài sưu tầm này được viết vào tháng 4 năm 2004, tức là 48 năm sau ngày trường Ngô Quyền được thành lập vào năm 1956, và chỉ được căn cứ vào trí nhớ của các ông Phan Thanh Hoài, Kiều Vĩnh Phúc, Lê Hồng Sanh, và cựu học sinh Đào Văn Công (khóa đầu tiên). Do đó, không khỏi thiếu sót về thành phần nhân sự giảng dạy, văn phòng v.v…
05 Tháng Hai 2009(Xem: 91031)
Năm mươi ngọn nến hồng đang rực sáng, hân hoan mừng phút giây hạnh ngộ, trùng phùng. Hãy cùng nhau sớt chia, gìn giữ vì ngọt bùi nào rồi cũng sẽ chóng qua…
04 Tháng Hai 2009(Xem: 88209)
  Con xin phép được viết đôi dòng kỷ niệm trong lứa tuổi học trò của con vớI những câu nói của Thầy mà gần 50 năm qua vẫn còn in đậm trong trí con.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 80809)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74274)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65833)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78688)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68886)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76302)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76941)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 74017)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 74122)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72851)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72198)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75625)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74427)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80576)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74296)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 76148)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69485)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.