Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Minh Thủy - DƯ ÂM CỦA LẮNG NGHE

09 Tháng Tám 201312:00 SA(Xem: 55784)
Nguyễn Thị Minh Thủy - DƯ ÂM CỦA LẮNG NGHE


Nguyễn Thị Minh Thủy


Dư Âm Của Lắng Nghe


lang_nghe-large-content


Mùa Vu Lan một lần nữa lại trở về. Nhân dịp này, tác giả xin gửi tới quý thầy cô và quý anh chị cùng bạn hữu một vài cảm nghĩ đã được viết ra trong dịp Lễ Mẹ vừa qua, vì thiển nghĩ Vu Lan hay Lễ Mẹ cũng cùng mang một ý nghĩa, cũng cùng là dịp để nhắc nhở chúng ta tưởng nhớ công đức sinh thành.

Ngày Lễ Mẹ năm nay, lần đầu tiên tôi “được” đi chùa cùng với con trai và cũng là lần đầu tiên tôi tham dự một buổi pháp đàm tại tu viện Lộc Uyển. Diễn ra ngay sau thời thuyết pháp do một tăng sĩ phụ trách, pháp đàm là một hình thức họp nhóm để trao đổi những suy tư về đề tài vừa được giảng.

Mỗi nhóm được thành hình với số người vừa phải và có cùng một mẫu số chung nào đó, như tuổi tác, sinh ngữ, vân vân. Kết quả là con trai tôi đi vào nhóm thanh niên thiếu nữ trẻ nói tiếng Anh và tôi thuộc nhóm nói tiếng Việt. Điểm đặc biệt trong nhóm tôi là số tăng ni tham dự nhiều gấp đôi số Phật tử. Ngồi giữa những bộ áo nâu thuần hậu mà đa số là trẻ tuổi, một cảm tưởng nhẹ nhàng dễ chịu tự dưng dâng lên trong tâm tư tôi. Từ chỗ tôi, qua khung cửa kính trong suốt, tầm mắt tôi lại được tận hưởng cảnh sườn núi xanh um cây cối chung quanh thật thú vị vô cùng.

Bắt đầu, vị tăng sĩ trẻ phụ trách hướng dẫn nhóm đã trình bày mục đích cùng thể thức của phần sinh hoạt gọi là “pháp đàm” này cho những người mới tham dự lần đầu, như tôi, được nắm vững. Tham dự viên nào cần chia sẻ chỉ việc chắp tay xá nhẹ là mọi người sẽ biết ý và chờ đợi lắng nghe; và việc lắng nghe là thuần túy lắng nghe mà thôi, không phê bình, không góp ý, không bàn luận chi cả. Vì hôm ấy là ngày Lễ Mẹ nên vị sư cô thuyết pháp đã giới thiệu sơ về ngày Lễ Vu Lan của Phật Giáo bên cạnh bài giảng chính (là giảng về lục độ Ba La Mật, con đường tu tập của các bậc Bồ Tát). Buổi pháp đàm trong nhóm tôi, vì thế, cũng bàng bạc tinh thần ghi ơn, tưởng nhớ hình ảnh mẹ hiền.

“Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.” Hồi nhỏ tôi đọc như vẹt câu ca dao này nhưng càng lớn mới càng thấm thía cụm từ “nước trong nguồn.” Như mạch nước tuôn chảy không bao giờ dứt, tình mẹ thương con là như thế và cũng bởi thế, nhắc tới mẹ, kể lại những kỷ niệm về mẹ nơi mỗi người là một điều phong phú vô cùng. Mỗi người có một mẹ để được thương yêu bằng nhiều hình thức, nhiều cách thế, nhiều khung cảnh khác nhau nhưng tựu chung tất cả đều đẹp như những hình ảnh hiện ra trong ống kính vạn hoa mà tôi từng say mê trong thuở thiếu thời.

Theo mỗi cái lắc nhẹ, kính vạn hoa cho ra một mẫu hình, cái thì kiêu sa diễm ảo, cái thì tao nhã nhẹ nhàng, cái thì đài các mỹ lệ, cái thì thanh tú đơn sơ. Dưới con mắt thưởng ngoạn dễ tính của tôi, hình nào cũng đẹp, cái đẹp của sự ngộ nghĩnh bất ngờ và nhất là rất đối xứng chỉnh chu. Chuyện kể về mẹ cũng vậy, chuyện nào cũng đẹp, cái đẹp của tình thương yêu trọn vẹn không lằn mé bến bờ.

Này nhé, tôi xin lấy lời phát biểu của một bác thiện nam ngồi ở cuối bàn làm thí dụ. Đầu tiên bác phân tích về hình ảnh mẹ trong văn hóa Tây phương rồi văn hóa Đông phương, để cuối cùng bác cho biết bác mồ côi mẹ rất sớm, năm bác chưa đầy một tuổi. Vào thời chiến tranh loạn lạc, trên đường chạy giặc người mẹ đã vướng bệnh sốt rét ngã nước. Theo lời người thân kể lại, trong giai đoạn cuối cùng của bệnh này, mẹ bác đã hầu như mất trí vì vi trùng đã tấn công vào óc, thế nhưng bà lúc nào cũng khư khư ôm lấy đứa con nhỏ (là bác) trên tay. Cái chi tiết đó đã làm bác xúc động và đi theo với bác hơn bảy mươi năm nay, và suốt cuộc đời bác vẫn nghĩ mình luôn có mẹ bên cạnh để phò hộ đỡ đần.

Chị Phật Tử bên cạnh tôi cũng kể vài kỷ niệm về mẹ thật dễ thương. Gia đình chị thuở xưa bố là quân nhân, mẹ ở nhà nội trợ; con thì đông, lương lại ít, thời buổi khó khăn gạo châu củi quế nên bố mẹ chị phải xoay sở chật vật lắm mới lo đủ ăn cho cả nhà. Chị nhớ có lần mẹ chị sai chị chạy ra cái quán gần nhà mua cục đường đen (chắc là loại đường mía sơ chế) cho mẹ kho cá. Còn rất bé lại quá thèm ngọt, chị vừa đi vừa cắn bớt cục đường đến nỗi về nhà cục đường còn có tí xíu. Khi bị mẹ gặn hỏi, “Sao đường có ít vậy?” chị òa khóc và thú thật với mẹ. Mẹ chị đành kho cá với chỗ đường còn lại và dĩ nhiên nồi cá kho hôm đó kém ngon vì thiếu đường. Hai ba ngày sau, chị đang đứng chơi gần bếp thì bỗng có tiếng mẹ gọi khe khẽ biệt danh của chị, “Cá Nục, Cá Nục! Lại đây!” (Chị bảo mẹ chị thỉnh thoảng gọi chị bằng biệt danh này vì bà bảo chị tròn trĩnh như… con cá nục.) Chị tới gần thì được mẹ dúi cho chị một mẩu đường tán nhỏ. Sau này lớn lên chị mới nghiệm ra được rằng mẹ phải gọi khẽ như thế vì sợ mấy đứa con khác so bì. Câu chuyện đơn sơ mà đẹp làm sao, phải không bạn?

Tình mẹ con của tăng sinh sau đây cũng dễ thương không kém. Thầy còn rất trẻ, nét mặt vừa vui tươi vừa nhút nhát e dè như mắc cỡ. Phát biểu trước đại chúng, thầy xưng pháp danh nghe thật hồn nhiên. Thầy nói cách đây một tuần thầy nhận được thùng quà của mẹ. Đáng lẽ vào dịp Lễ Mẹ, thầy phải gửi quà cho mẹ mà mẹ lại gửi quà cho thầy, trong cách tự trách của thầy người ta đọc được một niềm hạnh phúc dạt dào.

Mở thùng quà, rồi mở lá thư trong đó, vừa đọc ba chữ đầu tiên lòng thầy xúc động vô vàn: “T. thương của mẹ.” Thầy kể với thính chúng rằng mẹ thầy đã nhiều lần được người nhà nhắc nhở rằng phải gọi thầy bằng “thầy” chứ đừng gọi tên như lúc chưa xuất gia nhưng mẹ bảo mẹ vẫn chưa quen. Thầy trấn an mẹ là thầy thấy không hề chi vì thầy lúc nào cũng là con của mẹ. Bây giờ, một trong những niềm ao ước của thầy là có ngày về thăm mẹ, cầm theo cây đàn và vừa đàn vừa hát tặng mẹ bài “Bông Hồng Cài Áo.”

Sở dĩ có ao ước này là vì trước khi xuất gia, khi còn là một thiếu niên, thầy rất mê chơi đàn và rất có khiếu thẩm âm nên nhiều lần xin mẹ cho học đàn nhưng mẹ không chấp thuận vì không muốn con mình trở thành ca sĩ hay nhạc sĩ. Vì mẹ cấm, thầy không dám xin tiền mẹ mua đàn và đành cầu cứu với bà ngoại. Với số tiền bà ngoại cho, thầy tậu được một cây đàn tây ban cầm nhưng phải gởi ở nhà một người bạn. Thầy học đàn “ké” với bạn và tập dợt cũng ở nhà bạn chứ không dám mang đàn về nhà, cho tới ngày thầy xuống tóc đi tu. Thầy cười lỏn lẻn, nói bây giờ thì mẹ thầy không còn lo thầy sẽ trở thành ca sĩ hay nhạc sĩ nữa, và thầy muốn được vừa đàn vừa hát dâng lên mẹ một bài hát ca tụng tình mẹ như bài hát ấy. Ôi! Còn biểu lộ nào đẹp đẽ hơn, phải không bạn?

Lắng nghe những câu chuyện xuất phát từ những trái tim chân thành cũng như lắng nghe tiếng chim thỉnh thoảng cất lên lảnh lót giữa khu rừng im ắng trên đường thiền hành ban sáng. Kể từ hôm ấy, hạnh phúc do sự lắng nghe đem lại, đối với tôi, đã là một kinh nghiệm có thật trong đời rồi đó bạn ơi.

Nguyễn Thị Minh Thủy

27 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 36479)
Tựa đề: Giòng Sông Tôi Và Em Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông Hòa âm: Cao Ngọc Dung Ca Sĩ: Quỳnh Dao.
20 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 39638)
thiếu mặt Mai Trọng Ngãi nên ai cũng ngần ngại và từ chối xin dành lại năm sau. “Rượu ngon không có bạn hiền” cũng như sinh hoạt Ngô Quyền không có tiếng cười vui.
20 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 44869)
Mùa Xuân 2014 Giáp Ngọ lại sắp trở về cùng với nàng tiên áo trắng. Xin mời quí anh chị em cùng thân hữu hãy thưởng thức những mùa hoa cũ để đón chào ngày mới.
14 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38068)
Này các bạn, quý vị vừa học được một bài học… Bất kể những gì tôi vừa làm với tờ giấy bạc này, quý vị vẫn muốn nó như thường, bởi vì giá trị của nó không thay đổi, nó vẫn là 20 đô la.
13 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 52477)
Hứa thì hứa với lòng mình nhưng rồi viết vẫn viết khác và lời hứa bay đi, café, mưa và căn nhà ngói đỏ lúc nào tôi cũng thấy như ẩn như hiện trong các truyện ngắn và truyện dài của Nguyễn-Xuân Hoàng.
13 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38292)
Đi vào “Căn nhà ngói đỏ” là đi vào một Việt Nam đầy binh đao, ly tán, ngậm ngùi, hấp hối. Ở lại “Căn nhà ngói đỏ” là đối mặt với một quá khứ...
09 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38467)
(*Cảm tác từ bài thơ TẠ TÌNH của Tưởng Dung... em tặng chị...! )... xin hãy chỉ nốt cho em, bài học cách nào để uống viên thuốc thời gian, cho em buông lơi được, cho em quên được, cho em chết mất được một nửa trái tim mình đã thuộc về anh...
07 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 46092)
Tình của Cu Bưởi lại khác, vẫn treo lưng lửng giữa chừng, kết thúc cũng được, gọi tồn tại cũng chẳng sai. Cái di chứng của mối tình đầu còn ảnh hưởng anh ta đến tận bây giờ.
06 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 42884)
*Xin bấm vào phần audio bên dưới để thưởng thức: GIÒNG SÔNG TÔI VÀ EM - Nhạc và Lời Phạm Chinh Đông - Tác giả trình bày
06 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 48919)
(lan man theo “Không Còn…” của Tưởng Dung ... Nghi ôm đầu gục xuống bàn. Hai vai nàng rung lên. Âm thanh của những tiếng nấc như tiếng thì thầm, tắc nghẹn:” bóng em tìm bóng anh đến cuối đời, có gặp?”
05 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 43260)
Tôi hay tin trễ, Thầy Trần Văn Tài qua đời không lâu, sau ngày tôi tình cờ gặp lại Thầy ở Trảng Bom. Những dòng chữ muộn màng này, thay nén nhang thơm tôi và các bạn lớp 10B4 năm xưa kính nhớ Thầy.
01 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 48621)
* Xin đính chính đây không phải là bài viết của Giáo sư, Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng hiện cư ngụ tại Hoa Kỳ mà là của một tác giả khác cùng tên. Xin thành thật cáo lỗi cùng tác giả và Thầy Nguyễn Xuân Hoàng. (Ban Điều Hành WebNQ)
30 Tháng Mười Một 2013(Xem: 53182)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình...
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 46354)
Con gái Ba đây chỉ muốn nói với Ba lòng biết ơn Ba đã nuôi dạy con khôn lớn, đã yêu con bằng tình yêu không điều kiện, đã để lại cho con một di sản tinh thần vô cùng quí báu.
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 38567)
Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt, những người đi làm xa nhà đều trông đợi vào ngày này để cùng về nhà xum họp, quây quần bên bữa cơm gia đình.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 40647)
Tôi lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa từng ngõ ngách... tôi sắp xếp lại đời tôi từng góc cạnh... và bắt gặp mình vẫn miên man mong nhớ, mân mê từng mảnh kỷ niệm… thật chẳng muốn buông tay... thật không nỡ rời xa.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 50531)
Nguyễn Chí Thiện và Nguyễn Đắc Kiên. Hai nhà thơ. Hai thế hệ- Hai hoàn cảnh một từ trong cảnh tù đầy 27 năm cộng lại tại miền Bắc- một trong hoàn cảnh đất nước đã độc lập với tư cách nhà báo-.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41377)
Nếu tôi phải làm một tuyển tập những truyện ngắn hay nhất ở hải ngoại sau năm 1975, trong số các tác phẩm được chọn, nhất định phải có truyện ngắn “Tự truyện một người vô tích sự” của Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 53788)
Nghe Hoàng đau, nhóm anh em báo Người Việt nóng lòng muốn đi thăm. Chuyến đi đã được thực hiện ngày thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013, chúng tôi sáu người từ quận Cam đi San Jose lúc 6 giờ sáng, phải đi sớm vì còn phải lái xe về trong ngày.
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 55519)
Hàng chữ nhảy nhảy, bay bay, múa múa, nhợt nhạt rồi nhòe nhòe dần dần. Tôi lẩm bà lẩm bẩm "Trí sún ơi! Tao ngàn lần xin lỗi, xin lỗi và cám ơn mày".