Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. PHẠM NGỌC QUÝNH - TRONG CHUYẾN DU NAM HÈ 2013

30 Tháng Năm 201312:00 SA(Xem: 82706)
GS. PHẠM NGỌC QUÝNH - TRONG CHUYẾN DU NAM HÈ 2013


TRONG CHUYẾN DU NAM HÈ 2013



 Tôi tới HOUSTON, TEXAS

  Đầu tháng 2 dương lịch vừa qua, tôi nhận được điện thư của Cô em họ từ VN: “Thưa Anh Tết này vợ chồng em sẽ sang Houston thăm con gái em sinh cháu đầu lòng... Anh có khoẻ không? Anh em mình lâu lắm rồi không có dịp gặp nhau.”

 Đọc mấy dòng thư, bao nhiêu kỷ niệm lại hiện về, vì thời gian đó, tháng 11/1954, tôi ở nhà Cô Chú tôi ngay đầu hẻm 342 đường Thành Thái để ngày ngày cuốc bộ đi học tại Trường Bắc Việt Di chuyển Hồ ngọc Cẩn tại số 63 đường Duranton, sau đổi là Bùi thị Xuân, khu Huyện Sĩ, Sàigòn. Trong nhà, tôi đươc xếp hàng anh lớn, nhưng đôi lúc vẫn chơi chung với các em.

Tôi nhớ mãi, hôm đó đang ngắm chúng đùa giỡn trong sân, thì có mấy tiếng súng nổ chát chúa ngoài đường- do lực lượng cảnh sát mũ Bê-rê xanh lính của Ông Bảy Viễn bắn, thế là môt tiếng “Chun dô''. Cô tôi quát và quất luôn mấy roi, chúng chạy vô nhà, tội nghiệp đứa chậm chân, vừa đi vừa lấy tay xoa đít, mặt như cái bánh bao chiều.


q1-large-content-large-content

Tại Houston, từ trái sang phảỉ : Ngũ Ánh Vân (NQ), Đổ Ngọc Lệ (CT), Bạch Thị Hồng (NQ), H T/ HAH BH Lâm Sĩ Đăt (NQ), Thầy Phạm Ngọc Quýnh, Nguyễn ngọc Sơn (NQ) con Rể BHòa, Phạm Tuấn Tài (Phu Quân của Lệ)

 Lần khác nữa, Cô tôi cầm tờ giấy bạc 1$, còn mới, màu vàng, có hình vua Bảo Đại xé toạc làm đôi cho thằng Đực, con Bé đi mua cà rem, đá nhận, món giải khát bình dân, nhưng khoái khẩu của trẻ con lúc đang trưa, trời nóng.

Hai tiếng “CHUN DÔ“ và việc XÉ TOẠC LÀM ĐÔI tờ giấy một đồng, lần đầu tiên tôi được thấy ở Sàigòn nó đã theo tôi và sẽ còn mãi mãi. 

Tôi quyết định đi Houston,Texas.

Houston lại như nhắc nhở, còn có thân hữu đồng môn, cựu hs Ngô-Quyền, và cả Công-thanh nữa. Có những em thầy trò mấy chục năm trời chẳng gặp nhau, nhưng rồi biết tôi ở Canada nên lâu lâu gửi email hay phone thăm hỏi, tình nghĩa tràn đầy, ngay ở Oklahoma cũng vậỵ. Tôi thấy vui vui trong dự tính chương trình cho chuyến du NAM.

Chuyến bay trưa ngày 04/3 bị hủy vì sương mù bao phủ phi trường St John’s, NL Canada, phải đợi tới ngày 06/3 mới đi San Francisco, Cali và cũng may không bi lỡ chuyến trưa 07/3 đến Arlington, Texas. Tới nơi, hai ông Bạn Nguyễn thư Khoa, và Thạch Quang Lâm đã đứng chờ. Hôm sau, 8/3 kéo luôn anh Vũ Hữu Quyến trên Dallas thẳng đường đi Oklahoma thăm ”Cụ Án” Mậu, ”Tri huyện” Ưng và nhà Báo QĐ3 Đỗ Duy Chưởng. Hôm đó, chúng tôi thật vui, các vị Phu nhân bày tiệc linh đình, vì cuộc họp măt này đâu dễ có, do ai cũng tóc bạc da mồi nhất là Anh Trần Nhật Ưng, trong tình trạng quên... nhiều lắm.

q2-large-contentq3-large-content

Sáng 9/3, tạm biệt các bạn Oklahoma, để trở về Nhà anh TQ Lâm ở Arlington, có anh cả NT Khoa. Chén rượu chung vui, câu chuyện kim cổ, và dạo cảnh. Cái thú nhất là được nghe chim cu gáy ở vườn sau và sáng sáng ngắm chúng bay xuống sân gần cửa sổ ăn các hạt mồi do chủ nhân đã thảy ra. Chim cu, chim sẻ, chào mào, và vài loại khác, có con lông đỏ chóí, có con dưới ức màu nâu đậm. Chim cu rất tinh khôn thoáng thấy người là bay, tất cả đều bay. Chim Cu đã đi vào câu chuyện: ''Trên đời có bốn cái ngu. Làm Mai, lãnh Nợ, gác Cu, cầm Chầu.''

Ngày 12/3, tôi theo Megas bus tới Houston, Xe rộng rãi, tha hồ ngắm cảnh hai bên, suốt đường dài gần 200 dặm, nếu không ngủ gật. Đường xa như thế nhưng giá vé 5 đồng/ người, quá rẻ.

Xe tới trạm, lúc 1 giờ 30 Đỗ ngọc Lệ, cựu hs Công Thanh lễ phép chào tôi. Qua mấy dãy phố khu Trung tâm, Ngọc –Lệ lần lượt kể sự làm ăn phát đạt của bà con người Việt ty nạn CS, nghe thấy mà vui.

Nhà Ngọc Lệ khang trang, phu quân là một Cao học Dược làm trong Bệnh viện, có hai con trai, lớn học lớp 12 nhỏ, lớp 8 hay 9, ngoan, lễ phép cũng như con của Minh Khai ở Lucxembourg hè năm ngoái tôi đã có dịp ghé thăm.

 9 giờ khuya hôm đó, Quỳnh Thư con gái tôi ở San Jose bay sang, cũng ở luôn nhà Lệ để tiện dịp thăm cô em họ tôi. Sáng hôm sau, Phạm Tuấn Tài về, thay vì đi nghỉ do làm ca đêm, nhưng vẫn ngồi chờ. Tôi thức dậy, bước ra, Tài đứng lên chào, tôi hiểu và rất cảm động trước tình cảm cùng phong cách ấy. Rất cám ơn vợ chồng Em, Tuấn Tài + Ngọc Lệ ạ.

Sáng ngày 14, tôi đến nhà người con rể Cô em họ, trông cháu Bé gái mới sinh kháu khỉnh, nằm ngủ thật dễ thương. Anh em chúng tôi được dịp hàn huyên gần trọn môt ngày, nhưng rồi cũng phải tạm biệt sau bữa cơm chiều. Con tôi lái xe lướt qua mấy phố của Houston, thành phố lớn nhất tiểu bang Texas, gọi là cho biết, rồì sáng hôm sau bay trở về San Jose.

Ở nhà Lệ, tôi được đưa đi thăm 2 ngôi chùa Lớn, đặc biệt Chùa Ni, về mặt kiến thiết, thấy các ni cô sử dụng các thiết bị xây dựng một cách nhẹ nhàng, thành thạo, kể cả việc lên dàn lợp ngói, theo như Sư Bà thuật lại, thấy mà quí nể, cũng như cảm phục sự sắp xếp, hướng dẫn của Sư Bà.

q4-large-contentq5-large-content

Ngày 15, có 3 chương mục đặc biệt, Anh Tài đã xin nghỉ để sáng cùng Lệ, thêm luôn hai cháu đưa tôi thăm anh Bạn cũ Phạm Huy Cường, một trong Bốn người là rể phụ cho tôi 51 năm về trước (1962, c/a Pham Gia Hưng, Lê tiến Đạt, Nguyễn văn Bảo, Phạm Huy Cường). Anh Cường cũng đã dạy Lý hóa lớp đệ tam đệ nhị Ngô-Quyền, nhưng chỉ 5, 6 tháng rồi theo lệnh động viên nhập ngũ. Phái đoàn chúng tôi được Chị Thu- Hà phu nhân của anh Cường tiếp đón nồng hậu với các món mứt, kẹo, tắc, tự biên tự diễn theo hương vị của Hà - Thành.

q6-large-contentq7-large-content

   Tại nhà Đỗ Ngọc Lệ Thầy Phạm Huy Cường và Phu nhân

q8-large-contentq9-large-content

Buổi trưa tiếp tục đi thăm khu triển lãm trưng bày của Trung Tâm Không gian, niềm kiêu hãnh của Hoa kỳ, trong đó cũng có những người Việt Nam đã đóng góp phần công sức.

q10-large-content-large-content

Đỗ Ngọc Lệ, cùng phu quân Phạm Tuấn Tài và Trưởng Nam, Thứ nam tai khu Triển lãm

Đến chiều họp mặt với mấy chs Ngô-Quyền, với Hội Ái Hữu BiênHòa TX, Hội trưởng hội Biên Hòa TX, Lâm sĩ Đắt còn tặng tôi quà lưu niệm và mời dự tiệc tại nhà hàng Fung’sKitchen, làm tôi hơi bối rối nhất là khi tặng quà.

Vì thời gian quá gấp và không đúng vào ngày nghỉ cuối tuần, theo lời kể của Ngũ Ánh Vân nên nhiều bạn tiếc không tham dự được, cũng như vào phút chót, xe Anh Ngàn, trên đường tới điểm hẹn lại bị đụng nên đành vắng măt, nhớ đến lại thấy thương cậu ấy .

Tôi cám ơn Ông Hội trưởng Lâm sĩ Đắt và tất cả các em có mặt cũng như những em không đến được vì phải đi làm. Tới Houston lần này tôi thấy thật vui và cảm động, coi như đã vẹn cả đôi bề.

Đi coi Ca Nhạc và DESCANSO GARDENS

Chị Nguyễn thị Thu, lúc dạy ở Ngô-Quyền, phần vì khác môn, ít khi gặp, chỉ chào hỏi xã giao, đâu biết cũng cùng môn phái Trưng Vương với bà xã tôi: Từ huyền Trân, sau này.

Anh Lê tiến Đạt về dạy môn Vạn vật, nhưng lúc đó lại cũng cảnh độc thân, ở chung căn phố thuê của ông Ba Hòa có cây xăng Biên-hùng gì đó, bên cạnh là Anh Chị Phan Thanh Hoài. Anh Đạt hiền, lúc đó được đặt tên là Đạt phật, hay phật bà, anh Hoàng Đức Bào còn goi là Ông Thiện để dễ phân biệt, vì trường Ngô-quyền lúc đó có tới 3 ông Đạt.

Chúng tôi thấy thân nhau, rồi là rể phụ của tôi cũng như anh Pham gia Hưng vậy. Sau một niên học anh Đạt đổi về Trường Pétrus Ký, ngôi trường danh tịếng của miền Nam. Ít lâu sau anh Hưng cũng được về Saigòn rồi xuất ngoại du học, còn tôi, vẫn trụ ở Biên hòa, nhưng lên trấn ở Công thanh, đâu có dip gặp nhau.

Vận nước đổi thay, tưởng như chẳng bao giờ còn được tương phùng, nhưng nhờ Đại hội toàn thế giới kỳ 2 của hội Ái hữu chs Ngô-Quyền năm 2011 tổ chức tại Nam Cali, chúng tôi đã gặp nhau và có tấm hình chung. Một lần nữa cám ơn các Em chs Ngô-quyền, nhất là Ban Chấp Hành Hội, cũng như các Thầy Cô vẫn thường gần gũi khuyến khích những hoạt động của các Em.

Rồi những cơ duyên, Quỳnh Thư con gái út của tôi ở San jose lại được Chị Thu thương mến coi như con nuôi cho nên Ngọc Dung đã ví von: ”... Riêng Quỳnh Thư và Cô Thu thì cứ như... sam ... chị Ngọc Huệ cho biết là Cô Thu đã nhận Quỳnh Thư làm con nuôi rồi. Vì Cô Quýnh vừa mới mất năm ngoái. Thảo nào hai cô khắn khit với nhau như là mẹ con ruột.''

Do đó tôi và Anh Lê tiến Đạt, Chị Thu thường gặp nhau mỗi khi tôi tới Cali. Lần này, lúc ở Houston về San Jose Quỳnh Thư nói: “Hai Bác đã mua vé và mời Bố đi coi ca nhạc “. Thế là tôi xuống Little Saigon.

Buổi trình diễn hôm đó, các ca sĩ đa phần là lớp trẻ mới, trừ Khanh Ly, nhưng cũng khá hay, kéo dài hơn một tíếng, chỉ có nhạc Trịnh công Sơn, cắt phần nhạc Phạm Duy, có lẽ ông bầu sợ chưa được phép của gia đinh NS Pham Duy sẽ bị ra tòa.

 Tối hôm đó, đây là lần thứ hai ở nhà Anh Đạt, chúng tôi có dip tha hồ cụng ly, nhưng không đến độ say. Đâu biết tửu lượng của phật bà cũng hàng tầm cỡ... và cũng nhân những dịp này mới thấy được sự chu tất, giỏi giang của Chị Thu trong phong cách dân Bắc kỳ Hà-nội ngày xưa.

q11-large-content-large-content
Thầy Lê Tiến Đạt, Thầy Pham ngọc Quýnh, Quỳnh Thư, Cô Nguyễn thị Thu và cựu hs Lê Văn Duyệt sau khi coi Ca nhạc


Ngày hôm sau, tôi theo anh Đạt + Chị Thu đi xem Descanso Gardens.

Quả thật là vĩ đạị, từng khu vực khác nhau, chỗ ở trên cao như khu đồi thấp những cây cối um tùm chỗ bằng phẳng đầy các loại hoa, riêng một khu Hoa hồng đủ loại, có cả hoa Tulip, có đoàn Xe Lửa chở những hành khách tí nhau, phải có người lớn ngồi canh chừng, rồi những con suối lượn quanh, có khúc rộng chừng 3 mét, dài 5, 6 mét, sâu khoảng một thước thôi, đủ cho mấy chú cá lượn quanh, thỉnh thoảng vài anh cá nhỏ, hơi tròn, giống như loại cá giếc muốn ngược giòng? thử sức?

Khu hồ nhân tạo, kỳ công, những khóm hoa to nhỏ, màu sắc khác nhau và nổi bật dưới ánh nắng, may lúc đó có vợ chồng người Phi, Chị Thu liền nhờ họ làm phó nháy.

q12-large-contentq13-large-content

 Nữ ngoại tôn của Thầy Đạt, Cô Thu

Tại khu cây cổ thụ, mới nhìn, tôi nói chắc hơn trăm năm, nhưng lại gần, xem tấm bảng thấy rằng đã ước tính 250 năm! Có những cây cao tàn lớn, nhưng phía dướí lại trồng q14-large-contentnhững loại hoa thích hợp trong bóng râm: hoa đỏ, hoa vàng, hoa trắng, có loại cây, hoa màu đỏ trông gần như tráí thanh long, Tôi không phải người sành điệu, hiểu nhiều về hoa nên không biết và không dám nói tên hoa, tôi còn nhớ có cả loại màu Xanh, nghĩa là nhiều mầu lắm lắm vậy.

Nếu lầm lẫn, do đi lần đầu, lại phần trí nhớ ở tuổi ngoài thất thập, xin anh Đạt, Chị Thu sửa lại cho, Tôi nhớ là bảng ghi chủ ở trong tòa nhà của Chủ nhân của khu vườn này: có MỘT TRIỆU LOẠI CÂY và HOA!

Tòa nhà có 27 phòng, vẫn còn phần trang trí, được chăm sóc, lau chùi sạch sẻ.

Có thì giờ thăm viếng, ghi chép tương đổí, tôi nghĩ phải hàng trăm trang, nay tôi chỉ muốn nói là: Hai tiếng đồng hồ theo Anh Đạt, Chị Thu thăm khu cây cảnh này, Descanso Gardens đã lắm, và cũng mõi chân rồi, nhớ lúc ngồi nghỉ, để kiếm gì giải khát, cả Hai Vị đã thật vui và cũng thật nhanh. Xin chân thành ghi nhớ. Mong có sức khoẻ để chúng mình còn được thong dong trong cái tuổi về chiều. 

Ở SAN JOSE

Tại San Jose lần này cũng thật là vui.

Tôi gặp anh Phan xuân Hải, học ở Hồ ngọc Cẩn Trung Linh ngoài Bắc, nhưng sau 54 chẳng gặp nhau phần vì khác lớp, phần do hoàn cảnh lúc bấy giờ, đâu có ngờ Anh cũng một thời với lon “quan Ba“ trấn ở Biên hòa, mà phu nhân lại là Cô giáo có gốc gác Ngô-Quyền, anh là Rể của Ngô-Quyền.

Cái vui trong tình Bạn cũ, thêm việc Cô giáo này kể lại thời làm báo Xuân trong dip Tết của tuổi học trò, thân thiết, hồn nhiên và cả “tiếng oan“ cho lớp, do một Bạn Nam sinh lớp khác có tài Hí họa. Tôi đã nhớ ra, phần ''đố Chữ''.

Rồi Phạm phú Hòa từ Úc có E-mail cho tôi nói sẽ sang Mỹ chơi, và còn ghi rõ chương trình đi cả Toronto thăm Bế văn Long, cùng khóa 1 Ngô-Quyền, và hỏi từ đó đến nơi tôi ở bao xa? Nhân dịp đã quyết định đi Houston nên hồi âm, hẹn sẽ gặp nhau tại San Jose, sau đó nói cho Phan kim Phẩm biết, nghĩ rằng chỉ gọn nhẹ gặp nhau ở nhà Lý khánh Hồng, vì cả ba đã dạy ở Công thanh, thêm nữa, Hòa đến San Jose không đúng vào dip cuối tuần, thời gian lại quá ít.

Đón Hòa từ Phi Trường San Jose về nhà Hồng, đã thấy có Pham văn Quan, có lẽ Lý khánh Hồng muốn cho tôi sự ngạc nhiên hay muốn thử xem trí nhớ của tôi còn tốt hay không? vì cũng đến hơn bốn mươi năm rồi không có dịp gặp nhau! Tôi, Hồng, Hòa, Quan rất thương nhau, lại là Hướng Đạo sinh nên coi nhau như anh em vậy, tiếc rằng hồi nầy Hồng sức khoẻ có yếu, ít đi đây, đi đó nên... thích cấm cung?

q15-large-contentq16-large-content

Phan kim Phẩm đầy nhiệt tình, có lẽ bởi đồng nghiệp, vì cùng dạy ở Công thanh, lại uí trọng lớp đàn anh, Hòa là K1, Ngô-Quyền nên báo ngay cho các Anh chị em Ngô-quyền Bắc Cali và mời cả các Thầy nữa. Lần họp mặt đông vui này các em Phan kim Phẩm và Hoàng Duy Liệu đã tường thuật qua 2 bài, đưa lên Web Ngô-Quyền rồi, tôi dừng lạị ở đây.


Tôi tới VIRGINIA

Từ San Jose, Cali về Canada, tôi thường theo chuyến bay San Francisco –Toronto, nhưng lần này theo ngả San francisco – Washington-Dulles - Toronto, tôi muốn dừng lại Virginia, để thăm các bạn, cũng Đồng môn, c/a Pham hoa Quỳ, Pham huy Dũng, Nguyễn phú Long và đồng nghiệp Hoàng quý Nam đã trên 40 năm không gặp và cựu học sinh Ngô-quyền, Trần thượng Xuyên, có những em cũng thế.


q17-large-contentq18-large-content

Thầy Phạm Ngọc Quýnh, Thầy Hoàng Quí Nam (áo Veste nâu) cùng các thân hữu và gia đình Ngô Quyền, Trần Thượng Xuyên họp mặt tại tư thất Thầy Phạm Gia Hưng ở Virginia.

Các Anh Hưng, Quỳ và Dũng đều nhắc tôi nên xuống Phi trường Dulles. Tuy xa một chút nhưng không bị kẹt xe, nên tôi đã lấy chuyến bay theo lời dặn. Ra cửa gặp các Bạn, thật mừng, vì lần đầu tới đây. Bốn ông họ Phạm cùng lên con ngựa sắt của anh Quỳ và trực chỉ về nhà anh ở FairFax Stion và tuy là lần đầu “Thầy Hưng“ gặp nhóm tụi tôi thêm anh Thạch quang Lâm từ Texas nữa nhưng tình thân đã thể hiện thật nhanh, phải chăng có điểm chung nào đã khiến cho dễ hợp? rồi bữa cơm họp mặt thân, vui đến chín giờ hơn, anh Dũng, anh Hưng mới dời gót ngọc, còn lại ba người: tôi, Anh Lâm và Chủ nhà, thêm mấy ly nữa và cùng nói chuyện ngày xưa, phu nhân của Anh Quỳ tế nhị nhắc chúng tôi nên đi nghỉ sớm vì thực ra, riêng 5 tiếng trên máy bay, chưa kể lúc ngồi chờ, cũng đủ mệt với tuổi này rồì?

q19-large-contentq20-large-content

Có lẽ các bạn tôi thông cảm cho khách từ xa, lại không còn nhanh nhẹn như xưa nữa nên Anh Hưng và cả Anh Khang lần lượt chở hết chỗ này đến nơi kia xem cảnh, xem hoa, riêng hoa Anh Đào thì đã trễ... Virginia, có thể nói Thành phố của cây Xanh, khác hẵn với San Jose Thung lũng Hoa vàng và Oklahoma, theo bạn tôi ở đó, anh Đăng đình Mậu nói là miền đât đỏ, Tôi cảm thấy đường phố nơi đây xanh mát, cũng có mấy dãy phố cổ, mang nét kiến trúc Châu âu. Đến khu này, Thầy Pham gia Hưng còn cố ý đi chậm chậm và phụ giải thêm. Ngoài ra, cái đặc biệt có trên đường là những chiếc xe như dạng xe tải, lại là gian hàng lưu động mà chủ nhân là dân mũi Tẹt, da vàng, treo bán đủ thứ vật dụng, áo quần đa số cho trẻ con, cảnh này tôi đã thấy từ năm 1998, khi theo con trai út dự trại HĐ Thẳng Tiến 6, Lake Fair fax. VA Chủ nhân của các gian hàng đó, nghe nói là thành phần gia đình cựu chiến binh, quả phụ, môt sự đãi ngộ tốt đẹp. Đi xa hơn là tới Glen Allen, khoảng gần 2 tiếng lái xe thăm Nguyễn Phú Long, một thời cũng khoác áo thủy quân lục chiến, nhưng có máu văn thơ, phải chăng do hậu duệ của nhà Thơ Núi Tản, sông Đà? Bạn tôi đã qua cơn bạo bệnh năm 2012, không dấu nổi sự vui mừng khi thấy 5 người bạn cũ đến thăm. Ngược lại, chúng tôi thấy anh tuy còn hơi yếu nhưng da dẻ cũng được hồng hào, giọng nói vẫn trong, vẫn còn cái vui của ngày nào, nên chúng tôi bắt phone đường dài gọi cho một anh cùng trong nhóm cũ hiện ở San jose nói chuyện: Anh Nguyễn Mộng Long sang Mỹ cũng cố học lại nghề Cao đơn hoàn tán. Thế là không khí của thời trai trẻ được quay về trong ít phút. Chúng tôi thật vui, chụp với nhau mấy tấm hình kỷ niệm trong khi Chị Long, được Anh Phạm hoa Quỳ tiếp tay dọn tiệc. Cũng trong số chúng tôi, đặc biệt Anh Phạm hoa Quỳ có lẽ được tiên-thiên cho thuốc hoặc phu nhân chăm sóc kỹ lưỡng nên “lương y bất đáo gia”. Các ông Bà Dược Sĩ khó kiếm được tiền do bán thuốc, nhất là loại đặc trị cho Anh, vì không bị chứng bệnh nào, mặc dầu nay cũng xấp xỉ TÁM MƯƠI! trong khi các Bạn cũng ít nhiều, được khao vọng mang dòng họ Cao “Cao Đường, Cao Mỡ ‘ Đã thế, mấy ngày ở chơi, tôi còn được thấy cái thói quen, cũng mấy điếu thuốc, ly càphê ngồi trước nhà, ngắm hoa, thả hồn theo gió...

Các bạn tôi, nói chung người nào cũng có con thành đạt, và 2 “ông Bà già’ trong cảnh an nhiên.

Đó là vài nét tượng trưng về phần thân hữu, còn đồng nghiệp và học trò cũ, cũng thật là vui, các Em đến với các Thầy sự quí trọng, thân thương.

Anh Phạm gia Hưng có nhã ý mời nhóm bạn tôi tới nhà cùng các em cựu học sinh họp mặt cho vui, Tôi Anh Quỳ, anh Lâm đến trước nhất, Anh Dũng xin kiếu vì nhà có khách. Lúc đang ngắm cảnh nhà anh Hưng, ai cũng khen, vườn hoa đẹp, thi thấy một xe qua cổng, rồi một xe, và xe nữa từ từ theo sau, sân khá rộng, phía đầu nhà cũng rộng luôn, cứ việc tự do tìm chỗ, xe thứ nhất dừng, cửa xe mở, bước ra trong sắc phục tu hành, như một ni cô, hướng về phía chúng tôi chắp tay xá, tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu đáp lễ, còn đang thắc mắc thì anh Hưng nói ngay:

- À, Ánh.

 Thì ra cô học trò Ngô-quyền Lê ngọc Ánh, nay là cư sĩ, không khí thầy trò trở lại thật vui.

q21-large-content

 Kế tiếp là anh Hoàng Quí Nam, mặc áo veste, trịnh trọng, nhìn về phía tôi, cười cười đi lại. Thú thật lúc đó tôi chưa nhận ra, vì Anh Nam phát tướng, lại đẹp trai, à quên đẹp lão, nhưng quan sát cách đi, cái nhìn hướng về phía tôi, thì chỉ có Hoàng Quí Nam, giây phút thân tình, chúng tôi bắt tay nhau, hôm đó nếu tôi là anh Nguyễn phi Hùng thì Anh Hoàng Quí Nam sẽ nghẹt thở.

Cũng lúc đó mấy xe khác tiếp theo, chắc các em đã hẹn giờ đi... đến thành đoàn cho vui cho đẹp mắt và có lẽ nghĩ rằng thời gian đã làm cho cả Thầy lẫn trò khác xưa, hẵn khó nhận ra, nên ai cũng vui và tự xưng danh tánh: ”Thưa thầy em là Dư, học TTXuyên, em ngồi bàn thứ hai, nhớ lúc thầy gọi lên đọc bài... Đây là anh Lai-kim, đạị gia đó Thầy,... em là Huệ, hs NQ , rồi Trần cao Thach vẫn cái cười cởi mở, rồi Kiều... Tôi bắt tay Lý thanh Phi, Phi ôm tôi và nói: ”Cám ơn Thầy, em có nhận được e-mail chia buồn, hôm Ba em mất“ rồi Sâm, Oanh... Trịnh văn Kiều, cả con rể Ngô-quyền, con rể Trần Thượng Xuyên..., vui, thân thiết.

Nói chuyện, chụp hình vui vẻ, rồi Thầy Hưng mời vào nhà, có tiếng nói: Nhà thầy đẹp quá, tôi và mấy Anh Bạn, cùng vài em an tọa, riêng các cô học trò do thiên chức Trời ban, nhanh nhẹn bày các món ăn tự biên tự diễn của từng người mang lạị, có cả của Thầy Hoàng quí Nam và đặc biệt món 11 cái chân nai hầm với các vị bổ thuốc bắc, hẵn Phu nhân của Thầy Hưng đã chu đáo từ sáng sớm rồi mới ra trông cửa tiệm của Chị ngoài phố.

Trần cao Thach, hai tay kẹp hai chai rượu vang, có Lý thanh Phi hộ tống từ khu bàn tiệc đi ra, tôi nghĩ ngay: coi chừng hai cậu này hôm nay cho mình uống đã như lần trước, chiều 4/7/2011, ĐHTTG kỳ 2, cũng với Thầy Hưng. Quả thật, rót rượu, Thạch còn khéo giới thiệu, xin phép được ưu tiên mờì Thầy Quýnh trước vì người ở xa, kế đến Thầy Nam, Thầy Hưng và các Bạn tôi: Anh Thạch Quang Lâm, Anh Nguyễn tường Đằng cùng các đấng con trai, con rể của hai nước Trần, Ngô như: Lai-Kim, Huệ, Thể, Thoại, Kiều... rồi đến chính mình: Phi, Thạch.

Tôi cụng môt ly rồi kiếm đường chạy, vì thấy còn những mấy chai vang, chưa kể quầy rượu kế phòng ăn của Thày Hưng đã giới thiệu với tôi lúc mới đến, chưa có học sinh. Thực ra một chai vang chẳng có nghĩa gì, tôi rất thích rượu vang, nhưng là ngày thường, kẹt cái ngày mai phải về Canada, lỡ có gì khổ lắm. Rất cám ơn hai em Thạch, Phi.

Chạy được món rượu, vào trong khu bàn tiệc, phái nữ đang lấy thức ăn mời các Thầy, các Bạn, thành ra lại thêm khách để chào hàng. Rất cám ơn trước những chân tình, quí trọng với những nụ cười tươi, vui, mừng rỡ của mấy Cô học trò cũ. Thưởng thức xong mấy món chính, đến phần tráng miệng, Lý thanh Phi đưa tôi miếng dưa hấu và bánh ngọt, ăn chưa hết, Tôi nhớ là Sâm và Loan giới thiệu bánh nhân đường trong liễn kiếng. Trông cái bánh tròn, to, nhỏ, nhưng màu nâu... , không phai vừa trắng lại vừa tròn..., có hương vị gừng thơm phức, rất ngon, tôi ăn hết, thế là Lê ngọc Dư múc luôn cho vào hộp, thành ra lạị có quà đem về được dịp mời Anh Chị Bạn.

q22-large-contentq23-large-content

Vừa ăn vừa nói chuyện, qua nhiều đề tài, tưởng như từ lâu không có dip nói ra, hăng say nhất là cư sĩ Lê ngọc Ánh rồi đến Lê ngọc Dư, cùng là Lê ngọc, nhưng một thì lai giọng Bắc, còn một rặt Nam, ít nói là Sâm, Oanh. Phái nam có Thạch, Phi, Kiều cũng tham dự luận bàn, sôi nổi, còn Huệ, nhỏ con bằng ¾ người Thạch, chỉ ngồi nghe, còn Lai-Kim, đúng dáng của Đại gia, thủng thẳng, cười cười, riêng mấy ông con rể có người thì gần như giữ ý, còn phu quân của LN Dư có tên khá hay: Trần giai Thoại, nóí với tôi về Trường Hưng Đạo, Sài gòn và mấy lớp Toán, Lý hoá... của Thầy Nghiên, thầy Phú.

Cuộc vui nào rồi cũng đên lúc ngừng thôi, phái nữ ra sức dọn dẹp cho sạch sẽ : ”Dọn đi kẻo Cô về có một mình“, vì phu nhân của Thầy Hưng ngoài tiệm.

Chia tay trong lưu luyến và chúc sức khỏe cho nhau để mong còn được thường gặp mặt.

Ngày hôm sau, trong lúc ngồi chờ lên máy bay về lại Canada, những hình ảnh thân quí ấy lạị hiện ra.


Ngày 22/5/1013

Phạm Ngọc Quýnh

09 Tháng Hai 2009(Xem: 74669)
Bài sưu tầm này được viết vào tháng 4 năm 2004, tức là 48 năm sau ngày trường Ngô Quyền được thành lập vào năm 1956, và chỉ được căn cứ vào trí nhớ của các ông Phan Thanh Hoài, Kiều Vĩnh Phúc, Lê Hồng Sanh, và cựu học sinh Đào Văn Công (khóa đầu tiên). Do đó, không khỏi thiếu sót về thành phần nhân sự giảng dạy, văn phòng v.v…
05 Tháng Hai 2009(Xem: 91030)
Năm mươi ngọn nến hồng đang rực sáng, hân hoan mừng phút giây hạnh ngộ, trùng phùng. Hãy cùng nhau sớt chia, gìn giữ vì ngọt bùi nào rồi cũng sẽ chóng qua…
04 Tháng Hai 2009(Xem: 88205)
  Con xin phép được viết đôi dòng kỷ niệm trong lứa tuổi học trò của con vớI những câu nói của Thầy mà gần 50 năm qua vẫn còn in đậm trong trí con.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 80807)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74272)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65831)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78687)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68886)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76300)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76939)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 74017)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 74120)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72851)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72197)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75624)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74427)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80575)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74293)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 76148)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69484)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.