Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - MỪNG NĂM TÂN SỬU

13 Tháng Hai 20217:31 CH(Xem: 10284)
Nguyễn Thị Thêm - MỪNG NĂM TÂN SỬU
Mừng Năm Tân Sửu Tựa




Sáng mồng một Tết Tân Sửu 2021 miền Nam Cali nắng lên rất đẹp.

Lộc biếc Mai vàng Xuân Hạnh Phúc
Thân khỏe Tâm bình Tết Khang An.

Một năm biến cố đã qua. Một năm Canh Tý đầy bệnh tật và bẩn thỉu đã đem thế giới vào một thảm họa chưa từng có đã sang trang. Những gì của đau buồn xin hãy lui vào quá khứ.

Năm nay là năm con trâu, một con vật hiền lành chăm chỉ và cần mẫn. Con trâu là con vật cần thiết cho xã hội nông nghiệp của nước ta ngày xưa. Bây giờ máy móc, robot đã thay thế con trâu và con người trên mọi hoạt động về nông nghiệp hay công nghệ. Ngày xưa:

Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng cày, vợ cấy con trâu đi bừa

Ngày nay trên những cánh đồng thênh thang, máy cày chạy bình bịch, máy bừa đất, gieo hạt chạy liên tục. Bao nhiêu công đoạn chỉ cần một anh tài xế điều khiển thay thế biết bao nhiêu người. Nền công nghiệp đã đem lại lợi tức kinh tế rất lớn nhưng cũng làm cho thôn quê mất đi không khí êm ả, thanh bình, nên thơ của những ngày xưa cũ. Máy móc đã đẩy thanh niên lao động lên thành phố tìm cơ hội, ra nước ngoài theo dạng xuất khẩu lao động. Thôn trang làng mạc thu hẹp dần để đất đai biến thành những khu nghỉ dưỡng, những resort đắt tiền, những sân chơi golf sang trọng hay những khu sinh thái hấp dẫn khách du lịch.

Đêm trăng thanh gió mát không còn nhịp chày khuya giã gạo như bài hát "Gạo Trắng Trăng Thanh" của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ. Đôi song ca Ngọc Cẩm và Nguyễn Hữu Thiết hát thật nhịp nhàng đi vào lòng người.

Trong đêm trăng, tiếng chày khua.

Ta hát vang trong đêm trường mênh mang

Ai đang say, chày buông rơi

Nghe tiếng vơi tiếng đầy

Theo thời gian yêu thích và phổ biến rộng rãi, người dân miền Nam đã cải biên hát thay lời chọc ghẹo cho vui.

Ai đang đi, trên cầu Bông

Té xuống sông ướt cái quần nylon

Dzô đây em, dù trời phia

Anh sẽ đưa em dzìa. Anh sẽ đưa em dzìa.

 

Con trâu hiền lành và đem lại lợi cho người nông dân. Làm việc nhiều, bị đánh đập nhưng chỉ ăn cỏ hoặc rơm khô. Đã vậy phải nằm nhai lại mới tiêu hóa. Quả thật là cái số KHỔ NHƯ TRÂU.

Tôi lại nhớ đến con trâu Bầu của tôi chăn hồi năm 1975. Lúc đó tôi bị chính quyền mới tịch thu giấy tờ thuyên chuyển dạy học từ Ty Giáo Dục Đà Nẵng về Ty Giáo Dục Quảng Trị. Nhưng sau khi cho tôi đi học tập Giáo Dục 3 tháng ở Đông Hà để về dạy lại. Vị chủ tịch xã tịch thu hết giấy tờ dạy học, trả quyền công dân và cho tôi được nha nhập vào Hợp Tác Xã Nông Nghiệp xã Hải Tân Hải Lăng Quảng Trị. Tôi từ một người ngụy quyền được khoan hồng làm một xã viên lao động của đội 11 chế độ XHCNVN. Tôi đã mất dạy bắt đầu từ ngày ấy.

Ngay buổi họp đầu tiên tôi đã được phân công giữ con trâu Bầu của hợp tác. Buổi sáng đến chuồng dẫn con trâu Bầu ra đồng ăn cỏ. Trưa cho trâu mẹp (là đi tắm) rồi dẫn về chuồng. Sau đó đi cắt một triêng (gánh) cỏ đem về để tối cho trâu ăn. Buổi sáng hôm sau đội trưởng sẽ đến chuồng kiểm tra xem trâu đã no chưa, cỏ ăn hết hay còn thừa lại vì trâu chê. Điểm lao động hôm đó sẽ được đội trưởng xét và chấm công. Mẹ chồng tôi khi nghe tin, bà nghiến chặt hai hàm răng đen, mắt bà long lên rồi từ từ dịu lại. Bà nhìn tôi thương cảm:

- Răng mà thảm thư ri nè trời. Thôi mi gắng chịu đựng. Mạ cũng không biết phải mần răng bây chừ.

 Tôi còn nhớ sáng hôm đó tôi tự nhủ mình phải bình tĩnh đối phó với mọi trở ngại. Tôi nai nịt ngon lành, khoác chiếc áo lính của chồng, đội nón lá, một bi đông nước, một nắm cơm ép mo cau với ít muối mè tôi đi tới chuồng trâu. Tưởng mình có thể trấn an nỗi sợ. Nhưng không, hai sừng của con trâu như khiêu khích. Hai mắt nó nhìn tôi như hăm he:

- Giỏi vào đây! Ta sẵn sàng húc nhà ngươi văng lên trần nhà.

Đứng một hồi chịu trận, tôi đành chạy vào nhà ông đội trưởng nhờ ông lôi con trâu ra dùm. Ông thấy tôi dân Sài gòn cả đời không chộ con trâu nên cũng tội nghiệp. Ông vào chuồng cột dây và lôi con trâu ra, đưa tận tay tôi còn run run không dám nắm:

- O đừng sợ, không răng mô, hén hiền lắm.

Con trâu dắt tôi đi ra đồng và nó gặm cỏ. Cỏ không nhiều và nó cứ tự nhiên dùng bữa. Thay vì cứ để mặc nó ăn, tôi sợ nó đi mất nên cứ nắm sợi dây đi theo. Trời nắng chang chang. Tôi say nắng muốn ngất ngư.

Xế trưa, một đoàn trâu lũ lượt đi về hướng làng, con Bầu lôi tôi đi theo. Tới bến sông, nó chạy nhanh xuống nước. Sợ té tôi buông dây và con trâu theo bầy nằm dầm mình xuống. Nước đục ngầu và khúc sông trở nên rộn ràng. Một lúc sau, tôi chỉ thấy những sừng trâu và bọt bong bóng không khí phì phì bay lên. Quá mệt và bất ngờ, tôi đi lên bờ sông, dựa vào một gốc cây ven đường tôi đem cơm ra ăn. Mắt tôi đăm đăm nhìn xuống sông cố tìm cái sừng con trâu đội.  Bây giờ dưới sông, có trời mà biết con trâu nào mình chăn dù chúng đã đưa cả cái đầu lên khỏi mặt nước. Chết toi rồi, tôi phải làm sao đây. Gói phần cơm dở dang lại, tôi lại một lần nữa làm phiền ôn đội trưởng. May chỉ có một mình tôi ngờ nghệch chứ xã viên nào cũng như tôi chắc ổng từ chức. Ôn nhìn tôi vừa bực và tức cười.

- Răng O không biết con mô là trâu đội mền. Rứa ngày mai O lấy vôi trét lên lưng nó làm dấu là nhìn ra ngay

- Mai rồi tính, giờ Ôn ra dắt trâu con lên dùm đi, con còn phải cắt một gánh cỏ buổi chiều nữa.

Nhìn cái dáng lo lắng của tôi, ôn cũng tội nghiệp nên đi theo tôi tới bờ sông. Giờ này một số trâu đã về chuồng, ôn lội xuống sông và dắt con Bầu lên giao sợi dây vào tay tôi. Tôi vừa giận mình vừa mắc cỡ vì làm phiền người khác. Trên đường về chuồng đội, tôi hỏi ông làm thế nào để bảo trâu đi, trâu đứng... Bài học chăn trâu bây giờ tôi mới vỡ lòng.

Ai bảo chăn trâu là khổ
Chăn trâu sướng lắm chứ.

Nhận đôi triêng gióng và cái liềm từ sân đội, tôi quảy gánh ra đồng. Sau 1975, tôi về đây mới gia nhập hợp tác xã, tôi không rành tên ruộng, tên xóm nên dù ông đội có nói tên tôi cũng mù tịt. Ra tới đồng, những ô ruộng được chia cắt bởi những bờ đất bao quanh, cỏ mọc xanh rì. Tôi cứ men theo bờ ruộng và cắt cỏ. Gai mắc cỡ đâm vào tay chảy máu, nhưng mặc kệ, miễn đầy gánh cỏ về giao nộp.

Đương nhiên là cỏ tôi cắt con Bầu chê dở chê gai. Nó thích loại cao cấp vừa khẩu vị. Loại cỏ tạp này nó chả thèm, thà nhịn đói cho tôi biết mặt. Kết quả hôm đó tôi có điểm hay rất ít tượng trưng. Dù một ngày tôi cật lực làm hết sức mình.

Con trâu gắn bó với tôi từ những ngày đầu đời xuống cấp. Nó để lại cho tôi nhiều hồi ức và một cái tên "Tiến sĩ châu trăn" do bạn bè tặng dù tôi chỉ là tiến sĩ giấy lộn.

Cám ơn con trâu Bầu của đội 11 đã cho tôi những kỷ niệm để đời và trưởng thành trong lao động. Tôi đã thương thật lòng khi nhìn vào đôi mắt thật đẹp và hiền của nó. Đôi mắt như chia sẻ và cảm thông. Khi tôi bảo nó đứng lại hay đi, nó ngoan ngoãn vâng lời. Khi xuống sông mẹp, không cần tôi lội xuống (mà tôi đâu dám xuống nước vì tôi không biết lội) nó từ từ đi lên và dừng lại trên bờ cho tôi dẫn đi về. Tôi đã học được loại cỏ nào trâu thích ăn và cắt ở chỗ nào. Tôi coi nó như bạn vì trong những lúc khó khăn nhất của cuộc đời tôi đã nhờ ánh mắt hiền từ của nó tạo niềm vui trong lao động. Khi nó yên bình ăn cỏ, tôi có thể thưởng thức cảnh đẹp trong một trạng thái thiền vị an bình. Tôi đã soi rọi bản thân mình để biết phải sống thế nào để vươn lên từ nghịch cảnh.

Tôi đã biết quý từng củ sắn quê nghèo khi đói lòng sau giờ lao động vất vả. Tôi đã cảm động muốn rơi nước mắt  nhận ly nước vối và củ khoai lang luộc từ tay người dì chồng già yếu ở phường xa, khi dừng chân nghỉ mệt trước nhà dì. Một ngày lặn lội trên rừng chặt tre cho đội, hai tay phồng to chảy máu khi kéo những dây mây. Con đường đi bộ từng trên núi về nhà xa thăm thẳm, ai cũng làm một gánh củi để chạy cho mau. Tôi cũng vậy, gánh củi như là một phương tiện. Ôi cái phương tiện phải dùng hết sức chạy bằng đôi chân thoăn thoắt trên đường đi và cả đường đời. Nơi dừng nghỉ chân với ly nước thâm tình quả thật “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”.

Kỷ niệm tôi nhớ nhất là sau 10 ngày tôi đạp nước ruộng sâu về nhà được mẹ chồng nấu cho nồi cháo gà gọi là bồi dưỡng. Bạn có biết không, con gà mái đang đẻ trứng, tài sản hiếm hoi của gia đình mà mẹ chồng dám làm thịt nấu cháo cho con dâu ăn. Bà nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng:

- Tội nghiệp mi, ôn mệ ngoại đâu có ngờ con gái phải cực khổ như ri.

Ôi! Mẹ chồng tôi, nuốt nước mắt vào lòng, vất vả lo cho con trai, con dâu và cháu nội. Mẹ chồng tôi mất ngày 30 Tết tại Mỹ. Bà là người tôi vừa sợ, vừa yêu thương, kính trọng.

Ngày tôi được giấy phép về miền Nam thăm gia đình. Tôi đã ra chuồng chia tay với con trâu Bầu. Nó là người bạn câm nín nhưng thân thiết nhất của tôi ở đây. Sau này, khi tôi đã trốn về ở hẳn trong Nam người trong đội 11 đã gọi nó là "Con trâu Bầu của mụ Thêm". Thật là vinh dự cho tôi.

Năm nay là năm Tân Sửu. Con trâu hiền lành nhận nhiệm vụ sau khi con chuột Canh Tý " Hit and run". Nó để lại vô vàn tai ương cho dân chúng từ sức khỏe, kinh tế, chính trị và lòng tin. Con trâu sẽ làm được gì cho nhân loại. Điều đó hạ hồi phân giải. Chỉ biết là thuốc chích ngừa đã được phân phối trên toàn lãnh thổ Hoa Kỳ. Dầu số người được chích chưa đạt được tỉ lệ đáng kể. Nhưng dù sao "Hy vọng đã vươn lên trong lòng anh, trong lòng tôi và mọi người".

Tôi may mắn đã được chích ngừa hai đợt xong. Loại thuốc Pfizer. Loại này chỉ cách 3 tuần sau lần chích thứ nhất trong khi loại Moderna phải cách nhau 4 tuần. Nói chung chích lần đầu, chỗ chích nhức liền sau vài tiếng và kéo dài cả tuần, nhưng không làm cơ thể phản ứng nhiều. Tôi rất bình thường ở đợt một. Đợt hai chích nhẹ nhàng không đau và cũng không nhức gì ở chỗ chích cho đến 4 hay 5 giờ đồng hồ sau đó. Riêng cơ thể sẽ có phản ứng trong vòng 48 tiếng tùy thể trạng mỗi người. Riêng tôi tôi cảm thấy mình như bị cảm cúm. Lạnh ở xương sống, người uể oải mệt mỏi, không muốn ăn và ngủ vùi. Sau khi ngủ một giấc no nê, mồ hôi tươm ra tôi tỉnh hẳn như vừa hết cảm. Tôi tắm rửa, ăn thật ngon và trở lại bình thường. Chỉ có chỗ chích là còn đau đau khi đè vào.

Cho nên các bạn đừng sợ. Cứ lấy hẹn và đi chích ngừa. Những phản ứng của cơ thể là bình thường để chống lại Coronavirus. Mong là chúng ta đều được thoát qua cơn đại dịch này một cách bình yên.

Mồng Một Tết tôi và gia đình đi chùa lạy Phật. Chùa ngày Tết mùa dịch bệnh không ồn ào náo nhiệt như các năm. Trên chánh điện hoa tươi rực rỡ, trái cây tinh tươm chất thật khéo léo. Đức Thích Ca Mâu Ni từ ái an bình. Tôi đảnh lễ Như Lai ba lạy và thành tâm quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng.Tôi đốt hương ở bàn thờ vong và ông xã. Nguyện hương linh anh được siêu thoát bình an ở cõi vô cùng. Phật tử quanh vùng lai rai cùng con cháu đi chùa đầu năm. Cúi chào nhau niệm hai chữ Mô Phật nghe tâm mình thân ái và vui trong hương xuân bất tận của thiên nhiên. Những cành đào nở rực rỡ quanh chùa mỗi năm một lần đón Tết. Tiếng chuông ngân nga lan tỏa trên không trung đánh thức những sân si tạm thời dừng lại. Những vị La Hán ngồi, đứng, bắt ấn... bên cạnh những chậu bonsai xung quanh chùa như bảo tôi tâm phải tịnh, lòng phải thành phiền não phải dứt.

Chúc Mừng Năm Mới đến tất cả những người tôi yêu kính.

Kính chúc Tết Thầy Cô. Những người đã cho con chữ nghĩa, kiến thức, nghị lực và đạo đức sống ở đời. Nguyện xin ơn trên gia hộ cho các Thầy Cô dồi dào sức khỏe, bình an và hạnh phúc bên con cháu. Mong các Thầy Cô đều được chích ngừa xong trong tháng hai này.

Xuân AN KHANG, ĐỨC NHƯ ĐÔNG HẢI
Năm HẠNH PHÚC, PHÚC THỌ VÔ BIÊN

Kính chúc Tết đến các bậc trưởng thượng anh chị chung trường ngày xưa. Những vị đàn anh, đàn chị trên văn đàn. Kính chúc một năm thật nhiều an lạc, mạnh khỏe và sáng tác hăng say.

Xuân đến thảo vần thơ chúc Tết
Tết về họa bút thiệp mừng Xuân

Chúc Mừng Năm Mới đến với bạn bè thân hữu gần xa. Chúc chúng ta mãi mãi là bạn tốt, chia sẻ buồn vui, giúp đỡ nhau nhiệt tình khi có thể. Sức khỏe và bình an đến với mọi người, mọi nhà.

Hương Xuân dào dạt tình thân hữu
Ý Tết rạng ngời nghĩa đệ huynh

Cuối cùng xin chúc mừng Xuân mới đến với gia đình. Cám ơn những thương yêu, giúp đỡ cũng như niềm vui mà gia đình đem đến cho tôi trong những ngày tháng dài phải bó gối ngồi nhà vì Covid 19. Cám ơn các con luôn hiếu thảo và yêu quý mẹ. Cám ơn những hình ảnh đón Tết rất thiêng liêng mà các con dù ở xa vẫn giữ gìn phong tục VN. Nhìn các con, cháu đều mặc áo dài trân trọng chúc Tết mẹ trên Facetime làm mẹ cảm động và an ủi lắm. Tin chắc Ba ở trên cao cũng vui. Hãy làm tốt nhiệm vụ của mình và dù thế nào chăng nữa hãy tự hào mình là người Việt Nam các con nhé.

Đất nước Tự Do Xuân Hạnh Phúc
Gia đình Hòa Thuận Phước Đoàn Viên.

Nguyện thế giới Hòa bình, chúng sinh An lạc. Kính chúc mọi người, mọi nhà một năm Tân Sửu Bình an Hạnh phúc.

                                                                            Nguyễn thị Thêm.

 

 

 

28 Tháng Bảy 2009(Xem: 70921)
Còn nỗi nhớ nằm vắt ngang qua tim Không còn gì trên dòng sông xẻ nửa
27 Tháng Bảy 2009(Xem: 75739)
Con lớn lên đi về đâu muôn nẻo Vẫn nhớ quặn lòng tiếng mẹ thương yêu.
22 Tháng Bảy 2009(Xem: 92019)
Tôi như lang thang trên những con phố Biên Hoà, những con đường dẫn tôi đến sân trường cũ, ở đó lời Thầy Cô còn vang vọng, tiếng lao xao của bạn bè còn nghe rõ như in, tà áo dài ai trắng đến tinh khôi...
20 Tháng Bảy 2009(Xem: 34568)
Trong số những "nhà thơ học trò" này, có hai anh Hồ Văn Tân và Hà Xuân Son mà sáng tác từ tâm tình của hai anh thời mới lớn đã bày tỏ được lòng biết ơn Thầy Hoàng Phùng Võ, thầy giáo Việt văn lớp Đệ Ngũ B2 (nk 1958-1959 )
19 Tháng Bảy 2009(Xem: 65398)
Ngô Quyền về gặp nhau đây Hạ vàng lên kỷ niệm đầy trường xưa
18 Tháng Bảy 2009(Xem: 65308)
Con đường phố nhỏ dòng sông Biên Hòa tỉnh lẻ mãi trong tim mình
17 Tháng Bảy 2009(Xem: 75341)
Chuyến bay VN 7640 của Hàng Không Việt Nam cất cánh đúng 6 giờ 30 sáng ngày 13 tháng 9 năm 1994, trên đường bay đến Hong Kong. Trong đám đông thân nhân đang nhốn nháo vẩy tay trên sân thượng kia có đủ mặt bốn đứa con của chúng tôi, mặc dầu, qua cửa sổ máy bay, tôi không còn nhận ra chúng nữa.
15 Tháng Bảy 2009(Xem: 70005)
Nắng rưng rưng trên cổ thành đại nội Hoài niệm về lối cũ đã rêu phong
15 Tháng Bảy 2009(Xem: 68830)
Ở một nơi xa nhớ quê nhà Cái nhớ trong lòng thật thiết tha
12 Tháng Bảy 2009(Xem: 162007)
Năm nay, tiệc mừng họp mặt Truyền Thống kỳ thứ 8 được tổ chức tại nhà hàng Seafood Kingdom: 9802 Katella Ave, Anaheim, CA trưa ngày chủ nhật 05 tháng 7, 2009.
04 Tháng Bảy 2009(Xem: 84368)
(Để tưởng nhớ thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, nhân ngày giỗ th ứ 15 của anh / tháng Tám, 2008) Giờ đây, dưới những tàn cây, bóng mát trong nghĩa trang này, tôi đến thăm mộ anh, thắp nén hương lòng hoài niệm về một thời quá khứ buồn nhiều hơn vui giữa chúng tôi, dù không biết rằng những việc làm trước kia đối với anh là đúng hay sai, nhưng tôi cũng muốn nói với anh lời tạ lỗi.
02 Tháng Bảy 2009(Xem: 64391)
Trầm Mặc Hoa Huyền tên thật Trần Bửu Hòa, sanh năm 1949 quê quán Nhơn Trạch, Biên Hòa, là Cựu học sinh Trung Học Long Thành và Trung Học Ngô Quyền (Trong Giai Phẩm Xuân Ngô Quyền năm Bính Ngọ 1965 có đăng bài kịch thơ “Quán Vắng Chiều Xuân” và “Sớ Táo Quân”).
02 Tháng Bảy 2009(Xem: 68662)
Họp mặt năm nay không về được Nằm nhớ bạn bè như đã quên
02 Tháng Bảy 2009(Xem: 76105)
Với lòng biết ơn của Cựu HS Ngô Quyền với những “người lái đò” xưa đã đưa chúng em đến bến bờ thành công Kính tặng Thầy Nguyễn Phi Long, kính tưởng nhớ Thầy Phùng Thái Toàn
01 Tháng Bảy 2009(Xem: 68215)
Về ngang thành phố cũ Hương bưởi rộn ràng bay
30 Tháng Sáu 2009(Xem: 67188)
Về Cầu Mát nghe sóng tình than thở Dòng sông buồn còn in bóng đôi ta
28 Tháng Sáu 2009(Xem: 41899)
Ân sâu nghĩa nặng tình dài Khóc Thầy khóc mãi biết đời nào nguôi
25 Tháng Sáu 2009(Xem: 93346)
Việc thi cử ở nước ta đã có một truyền thống lâu đời truyền lại. Miền Nam sau này việc thi cử phần nào cũng tiếp nối cái tinh thần của truyền thống ấy. Thật vậy, nước ta đã có gần 20 thế kỷ dùng chữ Hán kể từ thời Bắc thuộc. Và 10 thế kỷ chữ Nôm đánh dấu thời kỳ tự chủ. Việc thi cử tính ra cũng được ngàn năm.
23 Tháng Sáu 2009(Xem: 70390)
Các bạn ơi! Hơn bốn mươi năm gặp lại Biết bao nhiêu nước chảy qua cầu.
19 Tháng Sáu 2009(Xem: 70969)
Em, áo trắng bay bên hàng sao im bóng Ơi bông sao buồn như trốt xoáy hồn anh
15 Tháng Sáu 2009(Xem: 69044)
Mùa hè bên ấy có vui không? Ngày xưa em nhớ mãi trong lòng
12 Tháng Sáu 2009(Xem: 68802)
Khi anh đến không còn chi nghi ngại, Bởi thiên đàng, địa ngục… cũng gần nhau!
12 Tháng Sáu 2009(Xem: 70021)
Làm sao dám quay về - Dù rất nhớ Căn nhà xưa dàn hoa tím hiền hòa
12 Tháng Sáu 2009(Xem: 71582)
Sóng gió đệm đàn cho biển hát Khúc hạ ca ấm áp nắng vàng
11 Tháng Sáu 2009(Xem: 73091)
Con đường ấy em qua ngày hai bận Rất bình thường như sáng nắng chiều mưa
10 Tháng Sáu 2009(Xem: 146854)
Ngày họp mặt Truyền Thống Ngô Quyền năm nay đã được dời lại vào ngày lễ Labor Day 31 tháng 8 tại nhà hàng Hong Kong Seafood Buffet,
04 Tháng Sáu 2009(Xem: 71346)
Đi về phía anh là về phía biển Có thùy dương bãi cát sóng xô bờ
04 Tháng Sáu 2009(Xem: 70274)
Buồn vui là những đóm lửa. Những đóm lửa nhen nhóm hồn tôi. Tro tàn là những bài thơ này. Làm sao khơi dậy những đóm lửa rực rỡ bằng chút tro tàn đong đầy niềm đam mê, chung thủy của một thời đã xa xôi không thể tìm lại được.