Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Quãng Thị Hoa - MẸ CHỒNG

09 Tháng Tám 201910:15 CH(Xem: 14828)
Quãng Thị Hoa - MẸ CHỒNG
me chong
Vâng! Tôi xác nhận là tôi đang viết và nói về mẹ chồng cho mùa Vu Lan.

Viết hay nói về mẹ ruột thì tôi nghĩ ai cũng có thể thực hiện được bằng nhiều hình thức và sẽ không thấy khó khăn. Còn mẹ chồng!  Tôi có cần phải uống thuốc không?

Viết về mẹ thì tôi đã viết rồi. Rất thật và rất dễ dàng. Dù tôi đã xa rời mẹ tôi hơn 44 năm. Năm nay mùa Vu Lan đến. Mẹ ruột hay mẹ chồng cũng không còn trên cõi đời này với chúng tôi nữa.

Mẹ tôi mất sớm khi chưa tới 65 tuổi. Mất ở tuổi tôi bây giờ. Mẹ chồng còn nhỏ hơn mẹ tôi đến 15 tuổi và bà cũng mất cách đây 5 năm.

Lần đầu tiên gia đình tôi về Việt Nam thăm bà, lúc đó chúng tôi đã có hai cháu 10 và 8 tuổi. Riêng tôi đã có hơn 10 năm làm vợ, làm mẹ của hai đứa cháu nội của bà. Tôi cũng chưa đến có một ngày phải đi thưa về trình, chưa một lần phải dâng cơm, mời nước. Tôi yên tâm và tự suy nghĩ nếu có phải thưa gửi hay đãi bôi miệng lưỡi thì cũng chỉ là hai tuần phù du ở VN. Xong việc, tôi sẽ về lại giang sơn của tôi.

Nhưng tôi phải tự thẹn với lòng về những định kiến không biết từ đâu và từ lúc nào cái cảm giác mẹ chồng nàng dâu không thể hòa hợp, hiểu nhau. Bởi vì  cả hai phải chia sẻ với nhau một người đàn ông mà họ thương yêu. Tôi tự tin nghĩ rằng người đàn ông đó chỉ ở bên mẹ chồng tôi hai tuần và tất cả sẽ trở về với tôi. Tính ra tôi cũng không thiệt thòi gì.

 

Nhưng tôi đã lầm. Mẹ chồng tôi hiền đức và tâm lý quá. Dù rất thương nhớ người con trai đầu lòng xa cách 18 năm trời, nhưng mẹ chỉ biểu lộ tình cảm bằng đôi mắt. Đôi mắt hiền từ ướt át nhưng không để lệ rơi. Cũng không nghe lấy một lời than thở vì vất vả nhọc nhằn những lúc không có con.

Ba chồng tôi mất sớm lúc mẹ mới 37 tuổi. Mẹ ở vậy nuôi 5 đứa con. Những năm đầu xa nhà, chúng tôi cũng có giúp đỡ. Nhưng khi thấy được hoàn cảnh trước mắt, tôi mới hiểu ra sự giúp đở của chúng tôi như nắng hạn gặp cơn mưa rào chẳng thấm vào đâu.

Chúng tôi cố thuyết phục mẹ sang đoàn tụ từ sau đó vì giấy tờ đã hoàn tất. Nhưng mẹ luôn tìm cách hoãn binh vì các em đời sống còn khó khăn và bà ngoại già yếu cần phải săn sóc.

Do đó mẹ chỉ có thể sang đây thăm chúng tôi một tháng rồi trở về lại VN. Mẹ đã đi du lịch Mỹ Quốc được 3 lần. Đó là những dịp tôi được gần gũi và nói chuyện với mẹ nhiều hơn. Tôi và mẹ chồng rất hợp với nhau , có lúc nói chuyện thoải mái như bạn bè.

 

Mẹ tâm sự, hồi con gái mẹ chẳng muốn lấy chồng. Mẹ chỉ thích ở nhà với bà ngoại . Nếu bà ngoại 100 tuổi thì mẹ sẽ đi tu. Ba chồng tôi theo đuổi mẹ, nhờ người đến dạm hai lần, mẹ đều trốn không ra gặp mặt. Lần thứ ba ông ngoại gần như giận mẹ vì gia đình hai bên là chỗ quen biết thân tình. Vâng lời ông ngoại, mẹ ưng thuận. Khi đã có 5 mặt con, mẹ chưa tròn 38 tuổi thì ba chồng tôi qua đời sau một cơn bạo bệnh. Gánh nặng đè lên vai nhỏ bé của mẹ chồng tôi. May nhờ bên ngoại khá giả, các cậu dì giúp đở qua cơn khốn khó.

Rồi người con trai lớn là cha của các con tôi rời xa mẹ. Các dì cậu sau đó cũng ra đi đoàn tụ với con cháu. Mẹ chồng tôi ở lại với ngoại và gia đình cua 4 đứa em còn lại. Cuộc sống vô cùng khó khăn thiếu thốn. Nhưng tôi chưa bao giờ đọc được thư nào mẹ tôi than vãn cả. Mẹ chồng tôi rất tự trọng. Nát giỏ cũng còn bẹ tre.

Mẹ chồng tôi trước đây xuất thân từ một gia đình khá giả, học giỏi, văn thơ thuộc rất nhiều. Nhưng khi lấy chồng bà chỉ biết nội trợ. Bà nấu ăn cũng rất ngon, bởi thời đi học của mẹ có môn Gia Chánh. Mẹ đan áo, thêu khăn rất đẹp. Mẹ nói chuyện chậm rãi, dịu dàng. Mẹ chinh phục được tình cảm và sự kính trọng của tôi một cách nhanh chóng. Bức tường thành ngan cach Mẹ Chồng Nàng Dâu thật lòng mà nói không có tôi trong đó.

Những dịp mẹ qua thăm chúng tôi, mẹ nấu ăn, đan áo. Mẹ kể cho chúng tôi nghe thời thiếu nữ của mẹ. Về đứa con trai đầu lòng tròn vo vì sỗ sữa. Khi đi đâu phải bế mỏi cả hai tay. Trong 5 đứa con  , mẹ nhắc nhiều nhất về thời thơ ấu, chi tiết nhất là đứa con trai đầu lòng của mẹ. Nhớ cả những lần bị phạt quỳ tím cả hai đầu gối, mà vẫn không chịu nói một lời xin lỗi, dù mẹ đến nơi năn nỉ (con xin lỗi ba đi) để được tha.

Không thương mẹ sao được, khi mẹ luôn nhắc nhớ thương yêu về người đàn ông của tôi. Mẹ nấu cho hai đứa cháu nội toàn những món ăn ngon . Mẹ trải lòng tâm sự với tôi như hai người bạn về một người đàn ông. Người đó cả hai đều yêu thương  dù thời điểm có khác nhau.

Lần cuối cùng mẹ sang thăm chúng tôi, mẹ dự tính ở chơi lâu hơn vì bà ngoại đã mất. Nhưng không ngờ người con trai bị tai nạn tưởng không qua nỗi nên mẹ phải về. Không lâu sau đó, thêm một người con trai kế tiếp đau nặng qua đời. Chuyện không vui dồn dập đến. Mẹ phải săn sóc đứa bị tàn phế, đứa qua đời bỏ lại vợ con nheo nhóc. Không lâu sau đó mẹ phát bệnh và bỏ cuộc sau hai tháng ngắn ngủi chống chọi với con bệnh.

Mẹ mất nhanh chóng làm tất cả chúng tôi không ai nghĩ được là sự việc xảy ra như vậy. Những người thân quen đều nói mẹ hiền và có tu nên ra đi thanh thản nhẹ nhàng. Nhưng chúng tôi khó lòng mà chấp nhan duoc. Nhất là chồng tôi, người con trai đầu lòng của mẹ. Anh vốn ít nói. Những lần có mẹ qua thăm anh vui lắm. Nhưng ít biểu lộ tình cảm như tôi, hay chuyện trò, hỏi han rồi đùa vui cho mẹ cười.

Chúng tôi về chịu tang mẹ. Tôi khóc vì có nhiều kỷ niệm với mẹ, vì nhớ đến mẹ ruột của mình cũng đã quá vãng. Tôi tủi thân vì ngày mẹ tôi mất hoan canh Nhung Nam  dau xa nha không cho phep chung toi về để thấy mặt me lần cuối.

Đêm cuối của mẹ ở nhà quàn, chúng tôi phải về khách sạn để ngủ. Nửa đêm tôi nghe như có tiếng ai nghẹn ngào, thổn thức trong nước mắt. Tôi chợt mở mắt nhìn sang bên cạnh, thấy chồng tôi nằm xấp, úp mặt trên gối khóc nấc dù anh cố tình đè nén. Tôi hoảng hốt vì thấy người anh run run. Tôi vật anh dậy và thấy trên mặt anh ràn rụa nước mắt.

Không thể che đậy hay dấu diếm  cảm xúc được, anh choàng sang ôm tôi và khóc như trẻ thơ. Lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông của tôi khóc và tôi cũng khóc theo. Anh nghẹn ngào nói trong nước mắt:

-Ngày mai hỏa táng Mẹ, chúng ta sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại mẹ nữa. Anh hối hận lắm. Vì anh chưa nói với mẹ là anh thương mẹ vô cùng.

Kể từ ngày đó, tôi tin rằng đàn ông cũng khóc. Họ sẽ khóc trong hoàn cảnh nào, lúc nào và tại sao họ khóc. Họ đè nén, cố tình dấu diếm, không muốn cho người thân biết vì chắc họ nghĩ như vậy là mềm yếu. Đối với tôi, khi người đàn ông của tôi khóc, tôi thấy anh là người tình cảm dạt dào nhưng cố tạo nên bức màn chắn cứng rắn.

Bây giờ cả hai chúng tôi đều có chung một nỗi niềm ân hận, là chưa nói lời yêu thương với đấng sanh thành. Nếu mà kéo lại được thời gian chắc chắn chúng tôi sẽ không chần chờ nữa. Chúng tôi sẽ nói những lời yêu thương ngọt ngào đến ba mẹ của mình.

Kính chúc các bà mẹ sức khỏe để được cận kề con cháu, để nghe những lời yêu thương và được sự săn sóc tận tình. 

Xin chia vui niềm hạnh phúc với tất cả người con còn nhận đóa hoa hồng cho mùa Vu Lan. Còn nếu chỉ nhận được cành hồng trắng, xin một lời cầu nguyện cho đấng sinh thành được siêu thăng Tịnh Độ.

 

Quãng Thị Hoa 

 

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 73089)
Khi nắng đổ trên cành hoa phượng đỏ Là lúc mặt trời đòi đùa cợt mái tóc em Tuổi ngây thơ mắt môi xinh bỏ ngỏ Cuộc vui đùa chẳng phân biệt gái hay trai!
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73822)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73920)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72642)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 81036)
  Hôm nay “Hội Ngộ Trùng Phùng”, Thầy trò, bè bạn, vui mừng gặp nhau. Thỏa lòng mong ước bấy lâu, Tha phương hội ngộ cố tri Ngô Quyền.
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 71993)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73841)
Nếu dân ca được đặt lại khúc Mười Thương Mình sẽ hát Thương Trường Tôi Thứ Nhất Em sẽ hát Một Thương kỷ niệm một thời còn xanh ngắt Những thương nhớ khác nào cũng xếp thứ hai, ba …..
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75316)
    Năm mươi ngọn nến, thắp lung linh, Sinh nhật trường ta thắm đượm tình.  
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75521)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74196)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80489)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74055)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75828)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69306)
  Để tưởng nhớ Anh Nguyễn Phong Cảnh và  chia sẻ nỗi buồn với chị Ma thị Ngọc Huệ,  cựu học sinh Ngô Quyền .  
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69084)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73715)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 71389)
    Ảnh xưa nhìn thật đâu ngờ, Thầy, Cô, Bạn cũ bây giờ nơi đâu ?
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69329)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66493)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 36043)
         Xin vĩnh biệt anh…người bạn đời 37 năm!
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 72069)
Mừng Vui Hội Ngộ Ngô Quyền Cựu Chúc Nhau Giai Lão Bách Niên Lưu.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 34794)
Cảm xúc ghi lại sau ngày họp mặt gần nửa tháng.   Có dịp lắng lòng nhìn lại việc đã qua.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 70167)
Mười năm trên đất Mỹ Dẫu có nhiều cuộc vui Nhưng tận cùng nỗi nhớ Vẫn ngậm ngùi chưa nguôi.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 74345)
ĐÓN mấy Đông qua nơi đất khách, CHÀO Xuân tuổi hạc mãi dần cao, NGÀY tháng trôi nhanh vẫn ước ao HỘI ngộ cùng nhau sẽ có ngày, TRÙNG dương bão nổi gây ngăn cách.... PHÙNG thời sẽ giúp gặp cố tri
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73054)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 42140)
  Ngày ấy chúng con là những học sinh lớp Đệ Thất B1, chúng con là những đứa bé vừa hơn 10 tuổi, và đến nay đã 50 năm nhưng hình ảnh Thầy Cô không thể xóa nhòa trong trí chúng con.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65412)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73663)
Ai thắp trong tôi niềm tin tuổi dại Tin ngày mai đường ngọc mát chân son.