Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Cỏ Non - GIỌT NƯỚC MẮT VÔ GIÁ

08 Tháng Năm 20152:46 SA(Xem: 28295)
Cỏ Non - GIỌT NƯỚC MẮT VÔ GIÁ

    
GIỌT NƯỚC MẮT VÔ GIÁ

                                                                                                                             CN

 
nuoc mat

          Ba kể lại ngày tôi sanh ra đời với tiếng khóc oe oe đầu tiên trong căn nhà tranh, vách đất, cạnh bên bờ sông của một Quận lẻ, chen lẫn tiếng súng nổ ầm ầm từ xa đâu đó bên ngoài vọng lại làm thót tim Ba. Mẹ tôi, đè nén một niềm vui vừa mới chổi mầm. Nụ cười hạnh phúc vẫn nở trên môi Ba và Mẹ tôi. Những ánh mắt vui mừng trao nhau trấn an bớt lòng sợ hãi của hai người trong thời giặc giã. Mẹ ôm chặt tôi vào lòng, ghì lấy, che chở sinh mạng tôi. Ba ôm chặt Mẹ tôi như để che chở Mẹ tôi và tôi. Tôi lớn lên trong chiến tranh và khói lửa. Ba bảo rằng nước mắt vui mừng của Mẹ tôi rớt xuống khi sanh ra tôi.

          Mẹ tần tảo, đùm bọc, nuôi tôi lớn khôn trong bom đạn, trong những lần “chạy giặc”, di tản địa phương, trong những cảnh lụt lội, dời nhà, … Mẹ gởi tôi cho Bà Ngoại trông coi. Mẹ gởi tôi cho Bà Vú chăm sóc khi phải lăn ra ngoài xã hội, vất vả mưu sinh. Tối về, Mẹ ôm tôi vào lòng, hôn hít tôi, thương yêu, lo lắng, đùa giỡn, nâng niu,… Tôi sung sướng lớn dần trong hạnh phúc đó.

          Một lần rong chơi nghịch ngợm, tôi tập cởi xe đạp, ngồi dưới lườn xe máy đâm, tay tôi bẻ “guidon” quẹo qua, quẹo lại trên đường vắng, trong chợ, trước nhà, tôi giở chân hỏng trên mặt đất, rồi rà rà đạp xe lướt tới, … thỉnh thoảng chiếc xe đạp nghiêng nghiêng, xém ngã, tôi phải bỏ chân xuống đất để giữ lấy thăng bằng và kềm xe đạp không bị ngã. Sau một vài lần tập dợt tôi cảm thấy tự tin hơn, tôi không còn dùng hai chân chống đất để giữ thăng bằng cho chiếc xe đạp, tôi cảm thấy phấn khởi hơn và bắt đầu đứng thẳng người cao lên, hai chân đạp trên hai bàn đạp, tôi đang trên không trung, chiếc xe đạp tôi lướt nhanh, lướt nhanh. Tôi cố đạp nhanh lên, nhanh hơn, chiếc xe đạp chạy vù vù. Thích ơi là thích! Tôi đã chế ngự được chiếc xe đạp của tôi. Giờ đây tôi không còn phải lo té nữa. Tôi càng đạp, tôi càng thấy chiếc xe đạp thật thăng bằng. Tôi có thể nghiêng người qua, ngã người lại, chiếc xe vẫn lướt nhanh, lướt nhanh. Sự tự tin nổi dậy. Tôi đang trên đường đổ xuống dốc, gió thổi mát, mát cả mặt, mát cả mắt tôi, … Tôi buông hai tay “guidon” ra, nhắm mắt lại, hưởng những giây phút thật tuyệt vời !!! … Mở mắt ra, chiếc xe đạp tôi đang phóng nhanh, phóng nhanh, lủi tới và sắp sửa ..!?..!!??... leo lên lề đường (vì thiếu “tài đạp”), vì không sự hướng dẫn. Với phản ứng tự nhiên cùng sự mất bình tỉnh, không được chuẩn bị trước, tôi chụp tay lái thật nhanh, nhưng không còn kịp nữa rồi, chiếc xe đạp mới toanh mà Ba tôi vừa mua cho tôi mấy hôm nay, thật “tội nghiệp”, đụng mạnh vào lề đường, chúi nhủi, hất tôi rớt xuống đất, chùi người trên bãi cỏ và cánh tay tôi đập mạnh vào “guidon” xe. Tôi khóc thét, sướt mướt, ôm cánh tay cong đau buốt chạy về nhà tìm Mẹ tôi. Mẹ đang trong bếp nấu nồi thịt kho, món ăn tôi ưa thích nhất. Mẹ hốt hoảng chạy lại ôm lấy cánh tay tôi. “Thôi chết con tôi rồi!”, “Sao vậy con?”- Tôi bảo Mẹ tôi, tôi té xe đạp. Nhanh tay, Mẹ mở tủ “garde-manger”, tìm bình muối, lấy muối thoa bóp cho tôi, nhưng đau quá, tôi thét lên!...

          Cuối cùng Ba, Mẹ tôi đưa tôi đến BS Trương Quốc Cường để giúp sửa lại cánh tay bị gãy xương của tôi. Cánh tay tôi bị băng bó cả mấy tháng trời. Giật mình thức giấc nhiều lần giữa đêm khuya, mở mắt ra lúc nào cũng bắt gặp nụ cười hiền dịu của Mẹ tôi. Dường như Mẹ tôi lúc nào cũng ngồi cạnh bên tôi, canh, lo cho tôi mà Mẹ không nằm yên ngủ cho đến lần cuối cùng thay băng, ròng rã sau nhiều tháng trời, từ ngày nầy qua ngày khác. Ban ngày Mẹ tần tảo làm việc kiếm tiền lo cho gia đình, ban đêm Mẹ lại thức trắng để “len lén”, nhẹ nhàng, thoa dầu, bóp muối, chăm sóc cho cánh tay gãy của tôi, … Tôi vẫn không sao kiềm được những giọt nước dâng lên, ứ đọng trong đôi mắt tôi mỗi khi nghĩ lại đến những giai đoạn nầy của thời thơ ấu đi qua của tôi và Mẹ tôi.

 

          … Những trạm ô tô buýt, nơi nào tôi cũng thấy bóng dáng của Mẹ tôi, đang đứng cạnh bên tôi, ôm sách vở phụ tôi và chờ xe buýt đưa tôi đi đến Trường.  Để rồi Mẹ đón nhận tôi với nụ cười vui thích lẫn trong mùi thịt kho thơm phức khi Mẹ mở cửa đón tội bước vào nhà khi trở về.

          Lần đầu tiên tôi thấy nước mắt Mẹ tôi rớt xuống, rớt xuống thật nhiều khi nhìn thấy tôi phải “bị” “khăn gói lên đường, làm “người tiên phong gương mẫu” đi “vùng kinh tế mới” trước mặt các bạn bè đồng nghiệp. Chẵng đặng đừng. Lời nói không thể thoát ra được thành câu!.

          Ngày tôi gặp nạn được trở về, Mẹ dang tay ôm đón tôi trong nước mắt nghẹn ngào. Tôi như đứa bé lên ba, sà vào lòng Mẹ thổn thức: “Mẹ ơi! Con của Mẹ đã được trở về”.  Bao thời gian con xa vắng Mẹ, tóc Mẹ đã ngả màu, gương nặt Mẹ xanh xao, nét lo âu hằn lên những nét nhăn trên gương mặt Mẹ. Biết nói được lời nào? Giờ đây sẽ không còn gì có thể ngăn cách Mẹ và Con được nữa!. Cứ những tưởng! … Cuộc sống và . Quy luật tự nhiên của nó, không ai có thể cưởng chế lại được!

          …Tôi đang cần Mẹ tôi! Chỉ có Mẹ là người có thể đem lại cho tôi tất cả  những gì tôi ước muốn, mà không cần bất cứ điều kiện nào. Mẹ dạy dỗ, chìu chuộng, yêu thương, hy sinh, bao dung, tha thứ, … Mẹ chỉ có cho mà không đòi nhận lại. Mẹ chỉ có chấp nhận mà không một lời ta thán. Có Mẹ là có tất cả. Còn Mẹ là còn tất cả …

          Hôm nay là ngày Hiền Mẫu, tôi nhớ lại giọt nước mắt cuối cùng của Mẹ tôi, giọt nước mắt vô giá mà tôi không sao tìm lại được … cho dù trong cả suốt cuộc đời tôi,

          Mẹ ơi! Con nhớ Mẹ vô cùng!

 

                                                                             Cỏ Non

 

Maryland, NgàyHiềnMẫu, Chủ Nhật, MườiTháng NămHaiKhôngMộtNăm

09 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 55626)
Mình chia tay nhau chắc lần sau cùng Đã biết được gió đi không trở lại Cớ sao đêm đêm nhớ em anh vẫn thấy Em trở về trong mây xám mùa Đông!
04 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 54769)
Nhân dịp nghi lễ Tạ Ơn, BCH Hội AHNgô Quyền và BCH Hội AHBiên Hòa, California đã nhận lời mời của anh Nguyễn Quý Đoàn khoá 6 Ngô Quyền tham dự tiệc thân mật với gia đình ngày chủ nhựt 28 tháng 11 năm 2010.
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 105709)
Như hôm nay mưa thì lại nhớ đến những cơn bão rớt ở quê mình, mái nhà xưa và bến sông ngập đầy nắng gió.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 126150)
Luân thường gìn giữ cho nhau Xem như mình lại lỡ tàu nửa đêm Vẫn là anh... vẫn là em... Hãy đem dĩ vãng êm đềm chôn sâu.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125893)
Sao phương nào tụ lại Theo gió ngàn lung lay Ngọn đông phong tê tái Chiếc lá cuối cùng bay.
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125171)
Tuyết trắng bay bay lạnh buốt đời Nhớ người năm cũ lệ buồn rơi Tình thư còn đó người đâu nửa Người biết hay chăng đã một thời...
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 112548)
"Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng"
30 Tháng Mười Một 2010(Xem: 62900)
Cô Trần Thị Hương, nguyên giáo sư dạy môn Quốc văn ở Trung học Ngô Quyền từ năm 1966 đến năm 1973, đã đột ngột qua đời ngày 26 tháng 11 năm 2010 ở Santa Clara, California,
29 Tháng Mười Một 2010(Xem: 43629)
Cầu mong Cô ra đi an bình, thanh thản. Mỗi lần ra biển em sẽ nhớ đến Cô. Chắc là biển sẽ mang Cô về lại với quê nhà...
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 121685)
Lễ Tạ Ơn, chính mùa đoàn tụ Con cháu khắp nơi dắt díu về Quây quần ấm cúng bên cha mẹ Kể chuyện tâm tình cho thỏa thuê…
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 47805)
Mỗi khi chán đời, chờ hoài không thấy cơn buồn tan biến, nhìn mặt mình trong gương ủ rũ, thảm thương hơn chiếc lá nằm lay lắt bên bờ cỏ, chờ gió chiều thổi xuống dòng đường lắm xe, tôi thường ghé nghĩa địa tìm người chết.
27 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124671)
“Ngày xanh tóc hãy còn xanh Bóng chim qua cửa tóc đành điểm sương Ngày xanh tươi trẻ đến trường Giờ đây sao biết người thương nơi nào?!”
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 125089)
Đi phương nào thì đường xưa vẫn nhớ Dốc Ngô Quyền ký ức nhớ đầy tim Không bạc lòng áo trắng hiền muôn thuở Nắng gió Biên Hòa vẫn còn đó thương yêu.
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 122974)
Thầy đứng lại để con bước tới Bóng hoàng hôn tỏa ánh nhân từ Ấm lòng con tình thầy vời vợi Tuổi học trò chẳng chút ưu tư .
12 Tháng Mười Một 2010(Xem: 120262)
Có phải xa mười năm mà anh nhớ Sàigon Hay nhìn một chút nắng lên mà thương về bên ấy?
05 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124951)
Bây giờ mây đang bay vào cô tịch Vẫn nhớ nao lòng sông lạnh chiều xa Ở đó có hàng sa kê thật tuyệt Và một người đàn mãi khúc tình ca.
04 Tháng Mười Một 2010(Xem: 64433)
Ly cà phê buổi sáng Nhìn đời trôi theo ngày cùng tháng Bao tiếc nuối cũng đành Còn bên ta ngàn nỗi muộn màng
02 Tháng Mười Một 2010(Xem: 135178)
Mẹ đã thay cha buổi sớm chiều Dạy con cao cả một chữ YÊU Dạy con hiếu đạo tròn ân nghĩa Cơm cha, áo Mẹ buổi kinh chiều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 48848)
Thầy Cô ơi! Bạn ơi! Giờ ở nơi đâu Có lượm được chút nào công thức Toán? Đời không cộng thêm vui, đời trừ đi hy vọng Hạnh phúc chẳng nhân lên, buồn khổ lại chia đều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 117125)
Huỳnh văn Huê vào đệ thất Ngô Quyền năm 1963, đệ nhất B1 năm 1970, học cùng với Ng.x.Quang, Ph.t.Thừa, Tr.h.Phúc, Tô.a.Dũng và nhiều bạn khác nữa…
31 Tháng Mười 2010(Xem: 118705)
Vết thương nào rướm máu Vết cắn nào in sâu Cho muôn đời muôn kiếp Ta vẫn là của nhau
30 Tháng Mười 2010(Xem: 116186)
Hoa hướng dương cần nắng Để đong đưa sắc vàng Xòe hết cánh xinh tươi Mặt tròn xoe duyên dáng.
29 Tháng Mười 2010(Xem: 124489)
Thu đến rồi tàn, thu lại sang Ngoài kia sắc lá đỏ, cam, vàng Gió thu vi vút se se lạnh Muôn thuở tình thu, nhớ mênh mang...
27 Tháng Mười 2010(Xem: 281517)
... để thấy mùa Thu năm nay khởi sắc, lãng mạn và nồng ấm hơn bao giờ hết với đất trời vàng ươm màu áo mới và lòng người như vương vấn chút heo may... Xin bấm vào tựa bài muốn đọc:
23 Tháng Mười 2010(Xem: 112451)
Phải chi từ biệt là quên hết Không còn ray rứt phút thương đau Phải chi chia cắt mà tình chết Mình chẳng nhớ nhau đến bạc đầu.
23 Tháng Mười 2010(Xem: 57914)
Sao rơi hay đom đóm? Chớp tắt suốt đường quê Bìm bịp kêu thắc thỏm Đêm bỗng dài lê thê. Đom đóm hay sao rơi? Chập chờn theo cánh gió Hương hoa khế bồi hồi