Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - CÁM ƠN CUỘC ĐỜI

22 Tháng Mười Một 20141:47 SA(Xem: 21898)
Nguyễn Thị Thêm - CÁM ƠN CUỘC ĐỜI

CÁM ƠN CUỘC ĐỜI

Thanksgivinggivingthanksgirl
 
Thế là một năm nữa đã trôi qua, ngày Thanksgiving đã gần kề.
Ai cũng nôn nao cho ngày sum họp gia đình. Các bà mẹ chuẩn bị cho buổi tiệc đoàn tụ. 
Cũng là điều mà tôi thấy lạ. Thường thì con cái gọi về hỏi mẹ:
- Má ơi! Thanksgiving má nấu gì vậy má? 
Có đứa thích nướng gà tây ăn theo kiểu Mỹ vì đó là ngày lễ truyền thống của Mỹ. Có đứa lại chê gà tây lạt nhách, má nấu món Việt Nam đi. Rồi thì con cái nôn nao hỏi mấy giờ mình bắt đầu, mấy giờ mình tập trung ....

Ngày lễ, bà mẹ vất vả dậy sớm nấu nướng. Nôn nao chờ con. Vui mừng khi con về đầy đủ. Mẹ lăng xăng chạy tới chạy lui phục vụ. Ăn uống xong xuôi chúng dẫn nhau đi hết. Đứa thì nói qua nhà bạn có tiệc khác. Đứa nói về để chuẩn bị cho ngày mai ngày Black Friday cần dậy sớm sắp hàng mua đồ giá rẻ.

Căn nhà bề bộn để lại cho bà mẹ. Có khi chúng cũng phụ dọn cho gọn ghẻ bàn ghế, chén bát rồi thì rút êm. Bà mẹ mấy ngày suy nghĩ, tính toán nấu món gì con thích, cho con ăn ngon. Xong lại lo nấu nướng rồi cuối cùng dọn dẹp một mình. Con cái ra về, bỏ lại cha mẹ với không gian lặng ngắt. Vắng tiếng nói cười và một căn nhà ngổn ngang bao nhiêu việc.

Tại sao ngày này là ngày tri ân mà mình không có cái gì tỏ lòng tri ân hết vậy?
Tri ân đối với người VN là một ý tưởng thiêng liêng. Chúng ta không giống người Mỹ tốt ngoài miệng, lịch sự ngoài miệng. Người Mỹ họ nói thank you mọi nơi mọi lúc. Mặc dù đó là việc bình thường chẳng có gì đáng cám ơn hay xin lỗi, họ vẫn nói Thank You hay Sorry như cho xong chuyện, một hình thức xã giao. 

Người VN ta không như vậy, tiếng cám ơn hay xin lỗi là một từ ngữ thực lòng có suy nghĩ và cân nhắc. Ngày Thanksgiving là ngày lễ truyền thống của nước Mỹ. Họ cám ơn những người ân nhân da đỏ đã giúp họ trồng trọt, sống sót khi đến mãnh đất này lập nghiệp. Vì cuộc sống và tham vọng, họ đã dần dần mở rộng đất đai, lấn chiếm lãnh thổ và tàn sát biết bao nhiêu thổ dân tốt bụng chân thật. Nhưng dù sao họ cũng đã biết lỗi và chọn ngày này để tri ân. Trên lãnh thổ của nước Mỹ những người thổ dân da đỏ còn sót lại được hưởng những quyền lợi rất ưu tiên về thi cử, thuế má và đất đai.

Người Việt Nam mình tổ chức ngày Thanksgiving là hòa mình vào nền văn hóa Mỹ. Mình cũng thật lòng bày tỏ lòng cám ơn nước Mỹ đã cho mình một nơi tạm dung hạnh phúc. Ngoài ra còn là  cám ơn cha mẹ, ông bà. Ngày đoàn tụ gia đình và tạ ơn nhau.

Thế mà con cái tri ân cha mẹ bằng cách cho mẹ nấu rồi mình tới mình ăn. Như vậy có bất công lắm không? Đôi khi con cái còn coi đến nhà cha mẹ ngày này là bổn phận hay gượng ép. Đến cho có mặt, ăn uống qua loa rồi đến nhà bạn bè dùng tiệc cho tới nửa đêm.

Hãy cám ơn cho đúng nghĩa của nó. Hãy cùng nhau coi ngày này là ngày sum họp, vui vẻ với gia đình. Mỗi người mang thức ăn đến hay cùng đến sớm để phụ mẹ nấu nướng để tạo một không khí yêu thương và sinh hoạt đầm ấm. Cũng có thể con cái tổ chức luân phiên hàng năm rồi mời cha mẹ anh em cùng đến nhà mình dự tiệc. Vừa vui cho có tình gia tộc, vừa giúp cho cha mẹ khỏi nấu nướng vất vả. Mà mình cũng mời được bạn bè những người mình muốn cám ơn.

Người Mẹ lúc nào cũng yêu thương,lúc nào cũng muốn săn sóc con dù con bao nhiêu tuổi. Vất vả lo cho con mẹ không bao giờ phàn nàn hay để ý. Tuổi già cần tiếng cười hạnh phúc của con cháu. Thèm có các cháu quanh mình ríu rít chuyện trò. Sung sướng khi thấy con là một người thành niên có gia đình êm ấm.

Còn con hãy nghĩ rằng mình đã trưởng thành phải có bổn phận chăm sóc, lo lắng cho cha mẹ dù mình ở gần hay ở xa. Đó là cái văn hóa truyền thống của người Việt mình.
Hãy nghĩ đến cha mẹ bằng tấm lòng kẻo khi cha mẹ ra đi, ngồi nghĩ lại sẽ vô cùng ân hận.
 
Nhân ngày Thanksgiving tôi cũng xin thật lòng cám ơn:
Cám ơn đất nước Hoa Kỳ tự do và tốt bụng.
Cám ơn đất nước đã cho tôi sinh ra và lớn lên no ấm
Cám ơn cha mẹ đã có công sinh dưỡng
Cám ơn thầy cô đã có công dạy dỗ và giáo huấn.
Cám ơn gia đình đã cho tôi một mái ấm yêu thương.
Cám ơn bạn bè gần xa đã cùng tôi san sẻ bao nhiêu vui buồn tâm sự.
Cám ơn, cám ơn nhiều lắm.
 
Nguyễn thị Thêm.

 
Xin thưởng thức video  "Cám ơn cuộc đời" Thực hiện NTT.
 


04 Tháng Hai 2009(Xem: 47272)
Một cuộc biển dâu, đổi đời, tang thương đã diễn ra quá nỗi bi đát. Biên Hòa còn đó, mà lòng Biên Hòa đã mất tự bao giờ. Nay tuổi đời đã cao, nghĩ đến thời son trẻ, mà ngậm ngùi tiếc nuối quá khứ. Công đã tạm thành, danh đã tạm toại, nhưng tâm hồn tôi vẫn ngậm ngùi nhớ tiếc những phút giây hạnh phúc đầu tiên, đã qua mất rồi.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 82123)
  Như mây xuống phố chiều nay , Nhớ về trường cũ những ngày xa xưa. Môt mình lê bước trong mưa, Mang theo kỷ niêm trường xưa Ngô Quyền .  
04 Tháng Hai 2009(Xem: 37948)
  Một ngày cuối tháng 5 năm 2004, nhóm CHS/NQ/NCA tề tựu lại làm một cuộc viễn du lên miền Bắc Cali. Trước mắt là để xả hơi sau những ngày vật lộn với miếng cơm manh áo, sau là họp mặt với nhóm CHS/NQ/BCA để cùng ra mắt cuốn Kỷ Yếu CHS/NQ 2004.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 73875)
  Bốn mươi năm lẻ: nửa bóng câu. Em biết đến ta bạc mái đầu. Lầu chiều Hoàng Hạc còn đứng đợi. Mang hết niềm riêng tới muôn sao.    
04 Tháng Hai 2009(Xem: 77603)
Mưa rơi trên phố vắng, Mưa rơi trên đường xưa Ta, nỗi buồn sâu lắng, Ngồi quạnh hiu, nghe mưa!
04 Tháng Hai 2009(Xem: 36173)
  Dù biết rằng viết những lời tán tụng nhan sắc của cô, tôi đã làm một việc quá thừa, nhưng tôi vẫn muốn cô biết những ý nghĩ của tôi và biết đâu của nhiều bạn khác cùng lứa đã “say mê” cô như tôi vậy!    
03 Tháng Hai 2009(Xem: 40426)
Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp không nói ra lời. Đối với bạn bè là những điều trân quý và đối với học trò là những kỷ niệm. Đời tôi sinh ra là như thế với nhiều mảnh vụn làm nên cuộc sống hiện sinh. Hiện sinh trong cuộc đời và hiện sinh trong đời người.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 75570)
  Gặp nhau truyện cũ vui như tết, Nhắc lại ngày xưa, đẹp tựa hoa.  
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39232)
  Cho đến nay 50 năm trôi qua với bao nhiêu biến động khủng khiếp của lịch sử, được diễm phúc là một học sinh lớp B3 của trường Ngô Quyền thuở sơ khai tôi xin ghi lại đây bằng ký ức của mình và vài bạn trong ba lớp Ngô Quyền I hình ảnh Trường Ngô Quyền chúng ta được khai sanh giữa thời đất nước chuyển tiếp từ chế độ thuộc địa Pháp sang nền Đệ Nhất Cộng Hòa
03 Tháng Hai 2009(Xem: 34093)
  Tất cả kỷ niệm về trường Ngô Quyền là nỗi ngậm ngùi của những cựu học sinh, vì trường cũ còn đâu!
03 Tháng Hai 2009(Xem: 36945)
  Thế hệ chúng tôi ăn sinh nhật tuổi 18 của mình ngay năm 1975, bài viết này xin dành cho những bạn học, từ lớp 6 đến lớp 12 của trường Ngô Quyền năm 1975. Bao nhiêu người đã như một đàn chim tung cánh, bước ra khỏi cổng trường và bay đi tứ phương. Có những người hạnh phúc và thành đạt, có những người lầm than và khắc khoãi.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 69201)
  Ta vẫn là ta tự thủa nào Môi hồng, mắt sáng, mộng trăng sao… Trùng Phùng mở hội, mười phương nhạc , Xuân ngát một trời, tình vời cao !                                
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39344)
  . Mười ba năm đi dạy, là mười ba năm tôi sống hạnh phúc nhất đời tôi. Người thầy là con đò chở các em sang bờ khác. Cuộc hành trình không nhàm chán, rất thú vị và “tích lũy” kỷ niệm.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 80615)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74080)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65749)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 33879)
  Phải chi dòng sông Đồng Nai chảy ngược, có thể tôi đã thấy lại mình trong sân trường ngày trước, thuở học trò vô tư
02 Tháng Hai 2009(Xem: 42960)
Trong đời làm việc của tôi, từ dân tới lính, ông là vị chỉ huy duy nhất mà tôi còn nhớ tới, với lòng kính trọng.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 38632)
  Một ngọn gió dịu mát của mùa Xuân đã đưa tư tưởng tôi bỗng dưng trở về nơi chốn cũ, nơi đó có bày chim con chưa ra ràng nhưng đã muốn tập tễnh bay lượn, vỗ đôi cánh non nớt như muốn tung bay ra khỏi tổ ấm êm đềm và sự che chở thương yêu của chim mẹ, muốn tìm hiểu chân trời ngoài kia bao la rực rỡ muôn màu ra sao .
02 Tháng Hai 2009(Xem: 46421)
Những ngày xa quê hương, lưu lạc xứ người, bận biụ với cuộc sống, tôi luôn luôn nhớ về quê nhà, nhớ về xứ Cù Lao với dòng sông Đồng Nai yêu dấu; gần đây tôi có tìm đọc thêm về xứ Đồng Nai thuở ban sơ cùng sự nghiệp khai sáng miền Nam của Ngài Nguyễn Hữu Cảnh. Nay tôi xin ghi lại những sự kiện, kiến thức tìm học đựơc bằng tấm chân tình cuả người con đất Cù Lao Phố, Đồng Nai.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 71809)
Ngày nay con đã là cô giáo, "Mộng" đã thành rồi!...Mẹ thấy đâu? Đầu xanh bao mái nhòa trong mắt, Vẳng nghe tiếng mẹ ở nơi nao?...
02 Tháng Hai 2009(Xem: 34574)
  Năm đó, tôi về Việt Nam ăn Tết và cũng để mừng má tôi tròn một trăm tuổi. Đó là lần thứ hai tôi về Việt Nam . Kỳ trước về với vợ con nên đi đâu chúng tôi cũng dùng xe nhà của thằng em bà con cho mượn với tài xế (Thằng em này "biết làm ăn" nên bây giờ nó khá lắm). Kỳ này về một mình, tôi định nếu có dịp sẽ dùng xe công cộng một lần cho biết.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78525)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68827)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 66921)
*   Viết kính tặng thầy Nguyễn Xuân Hoàng với lòng Yêu Thương, Kính Trọng và Cảm Thông sâu xa nhất .  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76252)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 38766)
Thôi thì:    “Đã mang lấy Nghiệp vào thân   Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa!” (ND).  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 81501)
(Thân tặng các em cựu học sinh Ngô Quyền, đặc biệt các em Ban Văn Nghệ Hiệu Đoàn thời 69-71 )