Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Võ Quách thị Tường Vi - TÔ CANH HẾN MẶN

03 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 21669)
Võ Quách thị Tường Vi - TÔ CANH HẾN MẶN


Tô Canh Hến Mn


to_canh-content


Hoàng hôn đã bắt đầu chìm dần sau lưng những con tàu chở du khách ở bến sông Sài Gòn. Tôi cùng các em sinh viên lần lượt lên chiếc thuyền Phượng Hoàng đang đậu bên một góc của thương cảng. Sau một ngày làm việc vất vả không nghỉ ngơi nên ai nấy đều hớn hở đón nhận những giây phút được thoải mái này. Sau ít phút đợi khách, tàu từ từ chạy với tiếng máy rời rạc lúc ban đầu, rồi tiếp theo là những tiếng nổ dòn tan và nhịp nhàng. Trên boong tàu đã có những tiếng nhạc cổ truyền và giọng hát thánh thót của các cô nghệ sĩ đệm với tiếng vỗ tay của các em học trò của tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi về thăm lại quê hương sau mấy mươi năm xa cách. Đi theo tôi là 14 em sinh viên và hai giáo sư dạy chung trường. Chúng tôi đã đi thăm 2 trường đại học và 2 nhà thương ngày hôm nay. Không khí nóng bức của mùa hè cộng thêm múi giờ thay đổi nên ai nấy cũng có vẻ mệt mõi. Khi được báo là sẽ đi ăn cơm tối trên thuyền cùng du ngoạn trên sông Sài Gòn, cả đám đều hân hoan và rộn ràng chuẩn bị. Riêng tôi thì trong lòng rất hồi hộp nôn nao mặc dù bề ngoài tôi trông rất là trầm tĩnh. Lúc còn đi học ở Sài Gòn, tôi thĩnh thoãng có dịp đi về vùng thương cảng này, nên tôi cũng muốn biết bến này đã thay đổi ra sao.

Đang trầm ngâm suy nghĩ thì Ngọc đến kế bên tôi hồi nào và hỏi:

-Cô ơi, cô về thăm quê hương lần đầu chắc hồi hộp lắm phải không cô? Cô thấy sông này có thay đổi nhiều lắm không cô? Ngọc là một sinh viên đang học ở trường tôi, năm thứ hai theo diện du học sinh.

-Cô thấy sông không thay đổi bao nhiêu nhưng các cảnh hai bên bờ sông đã thay đổi rất nhiều. Có nhiều nơi cô nhận không ra đó em! Tôi trả lời.

-Cô đã đi nhiều nơi, như vậy thì dòng sông nào cô thích nhất hở cô? Ngọc hỏi tiếp.

Dòng sông nào là dòng sông mà tôi ưa thích nhất? Tôi chợt khựng lại và bâng khuâng với câu hỏi “hóc búa” này của Ngọc. Từ hồi lớn lên đến giờ tôi cũng ít đi du lịch ngoại trừ đi công tác cho nhà trường hay bệnh viện rồi sẵn dịp đi thăm quan cảnh một vài nơi. Tôi đã có dịp đi thăm sông Thames, sông Seine, và một vài dòng sông khác ở nước Mỹ như sông Potomac, Mississippi. Còn trong nước thì tôi cũng đã gặp nhiều dòng sông. Trong số đó có những dòng sông mà cả đời tôi không hề quên được. Câu hỏi “vô tình nhưng đầy hữu ý” của Ngọc đã khơi động những tâm tình và ký ức về những dòng sông mà tôi đã cất giữ từ mấy chục năm qua…

hoang_hon-content

Hoàng hôn trên sông Côn (nguồn ảnh: diendantayson.com)


Sông Côn- Bình Định  

Ba tôi nói má tôi hồi còn con gái bà rất đẹp, đẹp đến nổi làm xiêu lòng ba tôi, một người thanh niên phóng túng hào hoa. Ba tôi dáng dấp phong nhã cao ráo, thơ văn lưu loát, thông thạo các nhạc cụ như guitar, dương cầm, violin, măng đô lin nên có rất nhiều người yêu chuộng. Ông không bao giờ nghĩ sẽ bị bó buộc bởi một ai. Cho đến một hôm tình cờ đi qua bờ sông Côn, chỉ một cái nhìn vô tình khi thấy má tôi đang giặt đồ bên bờ sông, ông đã không cất bước đi được nữa!! Không biết là tại vì hoàng hôn mặt trời còn màu ráng đỏ, chiếu phản lấp lánh trên sông rọi hồng lên đôi má của má tôi, hay là tại tâm hồn lãng mạng của ba tôi đứng trước một phong cảnh hữu tình, mà bà trở nên đẹp một cách rất là “đáng yêu”. Và cô gái “đáng yêu” này đã hớp hồn ba tôi nên ông đi không đành, phải bỏ tánh lãng tử mà cưới má tôi về làm dâu nhà họ Võ.

Khi về làm dâu nhà ba tôi, ở tuổi 18, má tôi phải tập tành nhiều việc, từ việc đồng áng đến việc cơm nước trong nhà. Má tôi kể có lần nấu cơm bằng rạ, bà để lửa lan lên vách nhà bếp, mà thời đó vách cũng được lót bằng rơm rạ và đã đốt cháy cả 3 gian nhà từ đường của giòng họ ba tôi. Bà sợ quá bỏ trốn nhưng ba tôi đã đi kiếm bà về và hứa là sẽ quên hết những chuyện không vui. Từ đó ba má tôi rất chăm chỉ làm ăn và gầy dựng lại căn nhà từ đường này.

Nhà tôi hồi ấy rất rộng. Vườn sau nhà có trồng rất nhiều xoài cùng các loại cây ăn trái khác dọc theo một bờ mương nước nối với sông Côn. Mùa nước lũ có nhiều bầy cá bơi ngược giòng đi vào mương nước nhà tôi. Ba tôi dùng trõ hay lưới để bắt những chú cá đi lộn đường này. Tôi hồi đó cũng khoảng 6 hay 7 tuổi, chạy lúp xúp theo ba tôi để bắt cá. Đó là những thời gian êm đềm nhất của gia đình tôi. 

Rồi một buổi sáng kia có hai người thanh niên mặc bộ đồ bà ba đen đi vào nhà tôi và hỏi:

-Ba cháu đâu?

-Dạ ba cháu đang ở đằng sau nhà ạ. Tôi lễ phép trả lời.

-Cháu đi mời ba cháu vào nhà, hai bác có việc muốn hỏi thăm ba cháu. Họ bảo tôi như vậy. 

Khi ba tôi nghe tôi tả cách ăn bận và kể lại những câu nói của hai người kia, ba tôi bảo tôi vào nhà và nói với họ là ba tôi sẽ vào ngay. Tôi làm theo lời ba tôi dặn mà không biết rằng cả ba năm sau tôi mới gặp lại ba tôi sau lời dặn dò này!!

Cả tuần lễ sau tôi không thấy ba tôi đâu hết. Khi tôi hỏi má tôi thì bà trầm giọng lại, bảo tôi không được nhắc đến ba tôi vì sẽ làm ba tôi bị nguy hiễm. Sau bà kể lại thì ra ba tôi đã nhảy xuống mương rạch sau nhà rồi bơi ra sông Côn, trốn đi về một nơi xa vì không muốn phải đi theo mấy người đã đến nhà tôi hôm trước.

Rồi một đêm kia có ba người đàn ông cũng bận đồ đen, cởi 3 chiếc xe đạp, đến chở 4 mẹ con chúng tôi đi. Mẹ tôi cùng em trai ngồi đằng sau một chiếc xe đạp, tôi và em gái tôi ngồi đằng sau hai chiếc xe đạp khác, đi theo sau chiếc xe chở mẹ tôi. Đường ruộng rất hẹp lại đi ban đêm không đèn, có nhiều lúc tôi tưởng là xe sẽ đâm xuống ruộng. Và đường cũng chắc xa lắm vì tôi có cảm tưởng là tôi đi hoài mà không tới. Nhưng rốt cuộc thì mấy người chúng tôi cũng đến được bờ sông Côn. Mấy người ấy thầm thì với má tôi:

-Chị qua được bên kia sông thì khỏi lo nữa. Bây giờ nước cạn rồi mình đi thôi.

Thế rổi họ đều xuống xe đạp và dắt xe qua sông trong khi bốn mẹ con chúng tôi vẫn ngồi trên xe. Cậu em trai tôi đã thức dậy và và bắt đầu khóc thút thít, không nghe tiếng dỗ dành của má tôi. Còn tôi với em gái tôi thì quá sợ, không dám nói một tiếng nào.

Khi đến giữa dòng sông, nước sông bỗng nhiên chảy mạnh lên với những vòng xoáy quay cuồng. Người cầm tay lái cái xe đạp của tôi bỗng bị hụt chân lại, lão đão nghiêng người qua một bên. Tôi bị chòng chành trên yên sau của chiếc xe, không giữ vững được thăng bằng nên bị té ngược lại. Tôi ú ớ định la lên thì đã bị nước sông chảy mạnh vào mồm. Hoảng sợ quá tôi lại càng vùng vẫy và càng lúc tôi càng có cảm giác là mình bị kéo sâu xuống đáy sông thêm. Không gian tự nhiên mờ và im lặng dần. Bỗng bên tai tôi nghe văng vẳng tiếng má tôi la hét:

-Trời ơi, cứu con tôi với, nó bị chết đuối rồi!!! Tố con ơi!!

Tôi cố gắng trồi lên hướng về tiếng của má tôi. Nhưng hình như có một sức mạnh vô hình nào đã kéo tôi xuống đáy sông, chìm sâu hơn sâu hơn. Tôi có cảm tưởng như mình sắp ngất đi vì không còn thở được nữa. Bỗng nhiên tôi có cảm giác như nhẹ hẵng người lên và hình như có một bàn tay nào đó đang kéo tôi ra khỏi giòng sông nước lũ này. Khi lên được đến bờ bên kia sông Côn, má tôi ôm tôi khóc ròng:

-Trời ơi nếu con chết thì má trả lời sao với ba con đây?

Tôi chỉ biết ôm chặt má tôi và khóc thút thít mà thôi. Sau đó thì chúng tôi đi tiếp hành trình lên Phú Phong, rồi Ban Mê Thuột và Tây Ninh để tìm kiếm ba tôi. Ba năm sau gia đình chúng tôi mới đoàn tụ lại.

 

 song_dong_nai-content

   Sông Đồng Nai- Biên Hòa Source: Internet


Sông Đồng Nai- Biên Hòa

Sau vụ chết hụt này thì tôi rất sợ nước và sợ đến gần sông lắm. Lúc này thì ba tôi đã về Biên Hòa và xin được việc làm ở gần nhà thương tâm thần Dưỡng Trí Viện. Tôi đi học lớp 4 và lớp 5 ở trường tiểu học Dưỡng Trí Viện rồi thi đậu vào trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa. Có nhiều khi tôi đi theo bạn bè đi chơi như ra cầu Gành, lên núi Bữu Long, hay lên chùa Thiên Sơn gần bờ sông Đồng Nai. Trong khi các bạn vui đùa với nước sông, bắt cua hay sàng hến thì tôi chỉ ngồi trên bờ quan sát mà thôi. Và tôi cũng từ từ lớn lên trong tình thương mến của gia đình, thầy cô và bè bạn.

Tưởng đường đời cứ bình yên như thế mãi nhưng đến năm tôi học lớp đệ tứ thì tai họa ở đâu không biết đã giáng xuống gia đình chúng tôi. Nhà tôi bị pháo kích và má tôi đã bị thương và từ trần vào mùa hè năm sau khi tôi đang học lớp đệ tam.

Cái chết của má tôi đã làm cho ba tôi buồn bã và hình như ông đã đánh mất định hướng tương lai của mình. Ông đã biến đổi thành một người khác mà có nhiều lúc mấy chị em chúng tôi không nhận ra nữa. Ông hay trầm tư, ít ở nhà và ít hỏi han đến con cái. Công việc trong nhà ông đều để mặc cho tôi. Đồng lương cố định của ông khi có khi không nên việc chi tiêu trong nhà cũng rất là giới hạn.

Một hôm tan học tôi đi bộ về nhà. Trên đường về tôi sực nhớ hôm nay cuối tháng, nhà không còn đồ ăn, chỉ còn lại chút ít gạo mà thôi. Ba tôi thì không thấy tăm hơi gì từ mấy ngày nay.

Làm sao bây giờ? Nhà còn hai đứa em đang đợi tôi về. Tôi sực nhớ ra là mấy ngày trước tôi có theo các bạn lên chùa Thiên Sơn gần bờ sông Đồng Nai Biên Hòa chơi. Bạn Thu Cúc đã bắt hến ở bên bờ sông và còn nói là hến này nấu rất ngon lại mát nữa. Tôi lật đật đổi hướng đi, đi về hướng sông Đồng Nai phía bắc. Các nữ sinh Ngô Quyền với những chiếc áo dài trắng lần lần thưa dần khi tôi đến chùa Thiên Sơn. Các sư cô cũng quen rồi với các cô nữ sinh đi viếng chùa nên khi thấy tôi đến các sư cô không hỏi han gì cả.

Tôi mon men đi xuống bờ sông, bỏ cặp táp và đôi dép vào trong một góc của cây đa cổ thụ mà chúng tôi thường hay ngồi. Hai vạt áo dài của tôi được cột lại với nhau trên vai, và quần đã được xắn lên đến đầu gối. Cả người tôi run lên khi chân chạm vào nước sông. Những hình ảnh của ngày xưa khi tôi bị chìm xuống sông lại hiện về. Tôi thu hết can đảm để mà xúc hết những rổ cát và sàng lọc lại để bắt từng con hến. Càng bắt hến tôi lại càng thấy vui mà quên hết thì giờ và những nỗi sợ hãi năm xưa. Đến khi có những hạt mưa lất phất vào mặt và tóc thì tôi mới nhận thấy là trời đã tối rồi và một cơn mưa đang chuyển đến. Tôi bỏ vội những con hến đã bắt được vào cặp táp và vội vã chạy về nhà. Đường về nhà sao bây giờ thấy quá xa, tôi chạy hoài không tới.

Rồi tôi cũng vể đến nhà. Em trai tôi chạy đón tôi ở trước cửa nhà và thì thầm:

-Chị đi đâu về trể vậy? Ba đang ở trong nhà và đang đi kiếm chị đó. Coi chừng “bọn đì” đó nha!!!

“Bọn đì” là tiếng lái của hai chữ bị đòn mà chị em chúng tôi hay dùng trong nhà để ám chỉ những lúc mà chúng tôi có thể bị ăn đòn vì những việc làm không đúng của mình.

-Em đem bịch hến này xuống bếp, nhờ chị Mai xào với xã ớt. Nhớ bỏ thêm nước vào để làm canh luôn nha. Tôi dặn em trai tôi. .

Nghe tiếng chúng tôi lao xao, ba tôi chạy ra cửa, vẻ mặt của ông có vẻ tức giận. Ông hỏi:

-Con Tố đi đâu mà bây giờ mới về? Con gái gì mà đi chơi về tối như vây? Thằng Tư đâu đem cái roi ra đây cho tao.

Em trai tôi sợ đến tái mét mặt mày nhưng vẫn giả đò như không nghe ba tôi hỏi. Rốt cuộc thì tự ông đi bẻ một nhánh cây ở sau nhà và đã đánh tôi 5 roi vào mông đau điếng. Đây là lần đầu tiên tôi bị ba tôi đánh đòn nhưng tôi không dám khóc to, chỉ dùng tay quẹt nước mắt và thút thít mà thôi.

Khi dọn cơm ra thì cả nhà quay quần chung quanh mâm cơm với một dĩa hến xào và một bát nước canh hến màu trắng đục thơm mùi sã ớt. Em trai tôi hít hà:

-Chị Tố ơi, chị bắt hến ở đâu mà hến này tươi và ngon quá ha?

Tất cả chúng tôi đều ngừng tay dùng cơm lại. Ai nấy cũng sững sờ với câu hỏi hồn nhiên vô tình của em tôi. Tôi liếc mắt qua bên ba tôi. Tôi thấy ông bỏ chén cơm xuống và lấy tay lên chùi mắt. Mà hình như trong khóe mắt bắt đầu ửng đỏ của ông có những giọt gì long lanh đang tượng hình. Tôi và hết chén cơm canh hến. Canh hến sao bây giờ ăn thấy rất đậm đà. Và cũng hình như có những giọt nước mắt của tôi đang rơi vào chén cơm canh hến của mình.


Dòng sông nào là dòng sông mà tôi ưa thích nhất? Ngọc ơi, dù nay tôi đã lớn, đã đi nhiều nơi và cũng không ở trên quê hương của mình sau mấy mươi năm qua, tôi vẫn mến yêu những dòng sông thời thơ ấu của mình-Dòng sông Côn, Bình Định và giòng sông Đồng Nai, Biên Hòa. 

Tôi vẫn thầm ví đời người như những dòng sông. Có những dòng sông chảy nước êm đềm, không sóng gió, không đổi thay. Còn có những dòng sông khác thì chảy mạnh bạo hơn với những khúc sông xoáy ngầm, cuốn lốc những gì nằm trên đường đi của nó. Tuy khác nhau, nhưng những dòng sông này vẫn có thể nuôi sống đời người, vẫn kiên trì và bao dung. Chúng cũng có thể nuôi những con hến nhỏ bé để tạo thành tô canh hến mặn mà mà cả đời tôi không làm sao quên được.

Và tô canh hến đơn sơ này xin để tặng cho những ai mà cuộc đời gập ghềnh và là những dòng sông.

 

Võ Quách thị Tường Vi

Lập Đông 2013

 

 

 

11 Tháng Giêng 2021(Xem: 12772)
Những chiều buồn lưa thưa Lời ngọt ngào chưa ngỏ Thành cổ tích ngày xưa… Ngày xưa…ngày xưa……
04 Tháng Giêng 2021(Xem: 11991)
... chợt ngưng vẽ môi điểm nụ cười mắt long lanh. sáng dường như V đang có điều bí mật thì ra “điều bí mật” luôn ẩn nấp trong tim đợi tiếng. thầm thì...
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 14426)
Lời tôi chỉ gió thoảng hư không Nghĩ đến tương lai cũng chạnh lòng Đàn con cháu Việt trên đất Mỹ Có còn hạnh phúc như ước mong?
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12882)
Hân hoan chào đón năm mới sang Pháo mừng Xuân đến nổ rền vang 2021 nhiều hy vọng. An Bình, Hạnh Phúc tiếng cười vang.
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11215)
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là năm 2021 đến với chúng ta. Xin hãy mang đến niềm vui, an lành, hạnh phúc và thịnh vượng đến với thế giới này. CHÚC MỪNG NĂM MỚI
31 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 14040)
Năm nay với những ngày ‘cấm cung’ vì dịch Covid-19, tôi mới nghĩ đến việc ngồi xuống viết về “Tỉa Thủy Tiên” để chia sẻ với bạn bè thân hữu ở xa những kinh nghiệm và hiểu biết (có thể chỉ là căn bản) về thủy tiên.
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11139)
. Mùa Giáng Sinh đã về thực sự trong căn nhà bấy lâu đã mất nụ cười. Ngày mai họ sẽ trang trí cây thông. Ánh đèn rực rỡ, thiên thần và những quả bóng nhỏ sẽ lấp lánh niềm vui hạnh phúc gia đình .
19 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12904)
Những bông tuyết trắng nhẹ buông Là lòng của mẹ yêu thương gửi về Chúc con người lính xa quê Sống vui khỏe mạnh ngày về bình an.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12265)
Em như loài hoa dại Mọc trên đá khô cằn Vẫn vươn mình lớn dậy Thơm ngát cùng gian nan.
17 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 12548)
Thương người, nhớ nước nhớ non. Nay nơi đất mới, tuyết còn đang rơi... Đông,Tây xa cách đôi nơi Đôi dòng gửi Bạn người ơi thấu tình?
13 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 10768)
Bài hát Giáng Sinh thật hay đó không phải được phát lên ở Mỹ hay Âu Châu lạnh lẽo giữa mùa đông tuyết giá. Mà được phát ra tại quê hương tôi giữa nhiệt độ nóng nực 112 độ F Sài Gòn.
12 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 11599)
Và cuối cùng tôi yêu Trái tim nhỏ mỹ miều Xin em đừng ngừng đập. Để tôi hoài được yêu.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12542)
Xin cúi đầu tri ân Tiên Tổ Những Anh Hùng Liệt Nữ Việt Nam Mũi Cà Mau đến Ải Nam Quan Xương máu thành phù sa bồi đắp.
28 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11976)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
27 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13874)
Mưa rơi trên lá vàng thu Tiếng mưa như tiếng mẹ ru thuở nào Giọt thánh thót, giọt nghẹn ngào Tràn dâng nỗi nhớ, lời ca dao buồn
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10555)
Mong rằng nhà giáo sẽ được tôn vinh thật sự, chứ không phải tạo ra để tặng hoa và liên hoan. Hãy tôn trọng những Thầy Cô đứng đắn đứng trên bục giảng và cũng nên thẳng thắn nhìn vào nền giáo dục để xây dựng, củng cố văn hóa Việt Nam..
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13135)
Nguyện cầu Trời, Phật, ơn trên...? Làm cho thế giới trở nên An Lành.. Cản ngăn kẻ ác tung hoành. Giúp người yêu nước hoàn thành ước mơ.
21 Tháng Mười Một 2020(Xem: 14074)
Một nén hương lòng tiễn đưa nhau Tử sinh tái hợp có gì đâu Cánh hoa phiền muộn giờ khép lại Phiến lá sầu chìm giữa mưa ngâu.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11310)
Vì đại dịch COVID-19, chừng như nhân loại đang phải có một thời gian ngủ đông như loài gấu trắng ở Bắc cực. Hy vọng đây là lần “ngủ đông” duy nhất của loài người trong thế kỷ 21.
15 Tháng Mười Một 2020(Xem: 12915)
đêm tàn lạnh giấc mơ hoa tiếng mưa ngày cũ xót xa nỗi niềm hàng cây trút lá ưu phiền tiễn thu lặng lẽ, đầy thềm gió mưa....
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11050)
Lá bàng ở sân xoay vòng rồi rơi xuống. Đời mụ cũng như chiếc lá vàng còn nằm ở trên cây sẽ rụng bất cứ khi nào. Tại sao mụ phải sợ.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13114)
Từ ấy đông Biên Hòa trở lạnh Trăm năm sông vẫn mịt mờ sương Lối quen sao đường về lạc hướng Người ơi người quanh quất buồn tênh.
14 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13377)
Năm nay bầu bán thật là buồn Virus giờ này chẳng chịu buông Xã hội hô hào binh với chống Gia đình tranh chấp ghét và thương
08 Tháng Mười Một 2020(Xem: 10610)
Anthony và chủ các nhà hàng khác vẫn cầu nguyện và hy vọng ở một mùa xuân năm tới khí hậu ấm lên, và sẽ có thuốc ngừa đại dịch. Người ta có nghị lực tranh đấu để tồn tại nhờ hy vọng ở một ngày mai tươi sáng hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng...
07 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11572)
Những thứ này xa lắc rồi. Mấy ai còn nhớ đâu, nhưng có khi lại thấy chúng gần, thật gần… tưởng chừng như mới đâu đây thôi, như hôm nay tôi ngồi viết bài này. Chạm tay vào dĩ vãng, sao thấy ngậm ngùi quá!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11479)
Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 11898)
Hóa mã... cô cười vui tợn nhỉ? Thành ngưu... cậu nhảy thích ghê mà! Bù cho thuở nọ... ta còn bé Chỉ chộ hình ma đã khóc òa!
01 Tháng Mười Một 2020(Xem: 13651)
Đêm Halloween đốt hương em thủ thỉ Ma năm nay không xin kẹo "Trick or Treat Ba ngày tới bầu Tổng Thống định kỳ Mà kết quả sao lần này đáng sợ.