Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Minh Thủy - THÂN EM NHƯ TẤM... BẠC NHÀU

14 Tháng Mười Hai 201312:00 SA(Xem: 38465)
Nguyễn Thị Minh Thủy - THÂN EM NHƯ TẤM... BẠC NHÀU


Thân Em như tấm...bạc nhàu


Nguyễn Thị Minh Thủy

20-dollar-large-content


Có lẽ cũng giống như phần lớn các phụ nữ khác, tôi không siêng năng theo dõi tin tức thời sự cho lắm, cho dù là thời sự quốc tế hay thời sự Bolsa. Ông xã tôi thì trái lại (có lẽ cũng giống như phần lớn quý ông khác), một phần vì nghề nghiệp, một phần vì sở thích, ông ấy không thể nào bỏ qua những bản tin hấp dẫn.

Trong thời gian năm hết Tết đến vừa qua, tin về can phạm Christopher Dorner dám một mình tuyên chiến với giới công lực, khiến lực lượng cảnh sát Los Angeles phải truy nã ráo riết suốt non một tuần mới hạ được, quả là một tin hấp dẫn trên mức bình thường. Và, cũng như những lần khác, thế nào tôi cũng được (hay bị) nghe ông ấy kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện, từ hồ sơ lý lịch phạm nhân cho đến động cơ và tận tới màn cuối của thảm kịch.

Nổ súng giết người không phải là chuyện lạ ở thời đại bây giờ, nhất là ở xứ Mỹ này. Nhưng lần này, lý do thúc đẩy việc nổ súng giết người của phạm nhân làm tôi đang rửa chén cũng phải ngưng tay theo dõi: muốn trả thù vì bị cho nghỉ việc (mà anh ta cho là) oan ức. Ay dà! Mấy chữ “bị cho nghỉ việc” chẳng gì cũng chạm đến vết thương lòng sâu kín của tôi, cho dù hai hình thức cho nghỉ việc có khác nhau đi nữa. Thấy người lại ngẫm đến ta. Và cái nỗi buồn thất nghiệp lại được dịp trồi lên sau nhiều ngày bị đè nén bằng nhiều biện pháp (khéo léo lẫn không khéo léo).

Làm sao tôi quên được buổi chiều thứ Sáu ấy. Tôi thường nghe kể rằng làm việc ở Mỹ này, nhất là tại các hãng đang xuống dốc, chiều thứ Sáu phát lương đôi khi lại là những “chiều định mệnh”. Chủ bạn sẽ thân ái mời bạn lên văn phòng, cám ơn sự đóng góp của bạn trong bấy lâu nay và… báo cho bạn biết đây là ngày làm việc cuối cùng của bạn đồng thời đưa cho bạn cái chi phiếu tiền lương sau chót – định mệnh đã an bài. Nhưng tôi nghe thì nghe vậy, rồi cũng để ngoài tai. Thường người ta hay có khuynh hướng cho rằng những chuyện xui xẻo như thế có xảy ra thì xảy ra cho ai kia thôi, chứ không phải mình (làm như mình phước đức ông bà sẵn có nhiều lắm vậy). Hỡi ơi, thế mà bây giờ nó lại xảy đến cho mình, một cách vô cùng bất ngờ. Chiều thứ Sáu ấy không phải là chiều phát lương mà là chiều phát lịch trình. (Hãng tôi phát lương mỗi hai tuần, luân phiên với việc phát hành lịch trình làm việc cho hai tuần sắp tới.) Bởi vậy khi được mời lên văn phòng giám đốc, tôi hoàn toàn không chờ đợi bất cứ tin xấu nào. Thế là sốc. Chết điếng. Mất hết tự chủ. Mất ý thức. Trời đất sụp đổ dưới chân. Đủ thứ từ ngữ mà những người đi trước đã kể lại về tâm trạng của họ trong khoảnh khắc ấy đều đúng y chang với tôi, không khác một chút nào. Thật là “đoạn trường ai có qua cầu mới hay”.

Ngay lúc ấy, cái lo về tài chánh, tuy cũng lớn, nhưng thật sự không nặng nề bằng sự thương tổn tinh thần, uất ức trước cảnh bất công. Ông xếp lớn nhất đã bảo với tôi là công ty đã đổi quy chế xét duyệt để cho nghỉ việc nên họ không chỉ dựa trên thâm niên nữa mà dựa trên nhiều yếu tố cần thiết cho lợi ích của công ty. Câu nói như một khối nước lạnh tạt vào thân tôi giữa buổi chiều đông giá buốt. Bao nhiêu hạnh nhẫn nhục từng luyện tập, bao nhiêu lời giảng về vô ngã tôi từng nghe tới nghe lui để nhắc nhở chính mình, lúc đó trôi đi mất tiêu. Một điều duy nhất tôi đã cố gắng làm tròn, đó là không phẫn nộ la lối cũng không rơi nước mắt, thế thôi.

Ngày lại ngày qua, nỗi uất nghẹn có phần phôi pha, nhưng nỗi buồn của một cõi lòng thương tổn vẫn cứ thập thò xuất hiện những khi mình vô ý nhất. “Thức đêm mới biết đêm dài”. Trước đây, khi nghe tin (cũng do ông xã tôi kể lại) nhiều đàn ông Nhật Bản bị mất việc, bên cạnh những khó khăn tài chánh phải vượt qua, họ đã xuống tinh thần đến nỗi phải tìm đến cái chết. Giới phân tích tâm lý cho rằng sở dĩ có tình trạng này vì đàn ông hay đồng hóa mình với cái vị thế xã hội mình đang có, cái công việc mà mình đang phụ trách. Mất đi những thứ đó thì họ không còn giá trị gì cả.

Nay chính mình bị lâm vào hoàn cảnh ấy, tôi mới thật sự thông cảm với họ (mặc dù tôi không phải là đàn ông). Tôi thấy họ cũng đúng lắm (trừ cái việc đi tìm tới cái chết), cho đến một buổi sáng nọ. Sáng ấy, nhân có thì giờ rời rộng, tôi bắt đầu dọn dẹp quét dọn lau chùi nhà cửa (để ăn Tết). Tới màn lau kệ sách, tôi chợt dừng tay và tẩn mẩn dở ra quyển “Dòng Đời Vô Tận” của thầy Trí Siêu mà vợ chồng tôi đã thỉnh khá lâu nhưng chưa có dịp đọc vì quá bận bịu.

Không ngờ, có một bài trong cuốn sách ấy đã giúp tôi rất nhiều. Bài đó đại ý như thế này: Trong một buổi thuyết trình về giá trị đạo đức, một giáo sư bắt đầu buổi giảng bằng cách dơ cao một tờ giấy bạc 20 đô la và hỏi các sinh viên ai muốn có tờ giấy bạc này. Tất cả các sinh viên đều dơ tay. Rồi ông vo tròn tờ giấy bạc, hỏi lại sinh viên. Họ vẫn muốn nhận. Rồi ông dày xéo, dẫm đạp tờ giấy bạc, hỏi lại sinh viên lần nữa, và họ vẫn muốn nhận như thường. (Theo tôi đoán, buổi thuyết trình này chắc chắn không diễn ra ở Việt Nam, nơi mà những tờ bạc cũ e khó có chỗ đứng bình đẳng với những tờ giấy mới). Và ông đi đến kết luận “Này các bạn, quý vị vừa học được một bài học… Bất kể những gì tôi vừa làm với tờ giấy bạc này, quý vị vẫn muốn nó như thường, bởi vì giá trị của nó không thay đổi, nó vẫn là 20 đô la. Cũng như thế, nhiều lần trong đời, quý vị đã bị dày xéo, hiểu lầm, hất hủi, nhục mạ bởi con người và hoàn cảnh… Quý vị có cảm tưởng là mình đã mất hết danh dự, không còn xứng đáng gì nữa, nhưng giá trị thật sự của quý vị vẫn không thay đổi dưới mắt của những người hiểu và thương yêu quý vị.”

Thật là một bài học về giá trị vô cùng… giá trị. Trong trường hợp của tôi, nó đã vực tôi đứng dậy một cách thần diệu. Nửa vui nửa buồn, tôi bùi ngùi tiếc cho các nạn nhân đã bỏ mình vì chính họ hoặc vì những bàn tay sát nhân đầy hận thù tàn bạo. Những bài học chứa đầy từ bi và trí tuệ như vậy, nếu gặp đúng duyên, biết đâu cũng có thể cứu được bao nhiêu mạng người trong cõi đời nhiều đau khổ này.

Westminster, Tháng Hai, 2013

09 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 55592)
Mình chia tay nhau chắc lần sau cùng Đã biết được gió đi không trở lại Cớ sao đêm đêm nhớ em anh vẫn thấy Em trở về trong mây xám mùa Đông!
04 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 54737)
Nhân dịp nghi lễ Tạ Ơn, BCH Hội AHNgô Quyền và BCH Hội AHBiên Hòa, California đã nhận lời mời của anh Nguyễn Quý Đoàn khoá 6 Ngô Quyền tham dự tiệc thân mật với gia đình ngày chủ nhựt 28 tháng 11 năm 2010.
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 105669)
Như hôm nay mưa thì lại nhớ đến những cơn bão rớt ở quê mình, mái nhà xưa và bến sông ngập đầy nắng gió.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 126015)
Luân thường gìn giữ cho nhau Xem như mình lại lỡ tàu nửa đêm Vẫn là anh... vẫn là em... Hãy đem dĩ vãng êm đềm chôn sâu.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125834)
Sao phương nào tụ lại Theo gió ngàn lung lay Ngọn đông phong tê tái Chiếc lá cuối cùng bay.
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125135)
Tuyết trắng bay bay lạnh buốt đời Nhớ người năm cũ lệ buồn rơi Tình thư còn đó người đâu nửa Người biết hay chăng đã một thời...
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 112254)
"Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng"
30 Tháng Mười Một 2010(Xem: 62857)
Cô Trần Thị Hương, nguyên giáo sư dạy môn Quốc văn ở Trung học Ngô Quyền từ năm 1966 đến năm 1973, đã đột ngột qua đời ngày 26 tháng 11 năm 2010 ở Santa Clara, California,
29 Tháng Mười Một 2010(Xem: 43585)
Cầu mong Cô ra đi an bình, thanh thản. Mỗi lần ra biển em sẽ nhớ đến Cô. Chắc là biển sẽ mang Cô về lại với quê nhà...
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 121632)
Lễ Tạ Ơn, chính mùa đoàn tụ Con cháu khắp nơi dắt díu về Quây quần ấm cúng bên cha mẹ Kể chuyện tâm tình cho thỏa thuê…
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 47767)
Mỗi khi chán đời, chờ hoài không thấy cơn buồn tan biến, nhìn mặt mình trong gương ủ rũ, thảm thương hơn chiếc lá nằm lay lắt bên bờ cỏ, chờ gió chiều thổi xuống dòng đường lắm xe, tôi thường ghé nghĩa địa tìm người chết.
27 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124620)
“Ngày xanh tóc hãy còn xanh Bóng chim qua cửa tóc đành điểm sương Ngày xanh tươi trẻ đến trường Giờ đây sao biết người thương nơi nào?!”
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 125042)
Đi phương nào thì đường xưa vẫn nhớ Dốc Ngô Quyền ký ức nhớ đầy tim Không bạc lòng áo trắng hiền muôn thuở Nắng gió Biên Hòa vẫn còn đó thương yêu.
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 122947)
Thầy đứng lại để con bước tới Bóng hoàng hôn tỏa ánh nhân từ Ấm lòng con tình thầy vời vợi Tuổi học trò chẳng chút ưu tư .
12 Tháng Mười Một 2010(Xem: 120213)
Có phải xa mười năm mà anh nhớ Sàigon Hay nhìn một chút nắng lên mà thương về bên ấy?
05 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124909)
Bây giờ mây đang bay vào cô tịch Vẫn nhớ nao lòng sông lạnh chiều xa Ở đó có hàng sa kê thật tuyệt Và một người đàn mãi khúc tình ca.
04 Tháng Mười Một 2010(Xem: 64386)
Ly cà phê buổi sáng Nhìn đời trôi theo ngày cùng tháng Bao tiếc nuối cũng đành Còn bên ta ngàn nỗi muộn màng
02 Tháng Mười Một 2010(Xem: 135142)
Mẹ đã thay cha buổi sớm chiều Dạy con cao cả một chữ YÊU Dạy con hiếu đạo tròn ân nghĩa Cơm cha, áo Mẹ buổi kinh chiều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 48826)
Thầy Cô ơi! Bạn ơi! Giờ ở nơi đâu Có lượm được chút nào công thức Toán? Đời không cộng thêm vui, đời trừ đi hy vọng Hạnh phúc chẳng nhân lên, buồn khổ lại chia đều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 117053)
Huỳnh văn Huê vào đệ thất Ngô Quyền năm 1963, đệ nhất B1 năm 1970, học cùng với Ng.x.Quang, Ph.t.Thừa, Tr.h.Phúc, Tô.a.Dũng và nhiều bạn khác nữa…
31 Tháng Mười 2010(Xem: 118670)
Vết thương nào rướm máu Vết cắn nào in sâu Cho muôn đời muôn kiếp Ta vẫn là của nhau
30 Tháng Mười 2010(Xem: 116166)
Hoa hướng dương cần nắng Để đong đưa sắc vàng Xòe hết cánh xinh tươi Mặt tròn xoe duyên dáng.
29 Tháng Mười 2010(Xem: 124462)
Thu đến rồi tàn, thu lại sang Ngoài kia sắc lá đỏ, cam, vàng Gió thu vi vút se se lạnh Muôn thuở tình thu, nhớ mênh mang...
27 Tháng Mười 2010(Xem: 281436)
... để thấy mùa Thu năm nay khởi sắc, lãng mạn và nồng ấm hơn bao giờ hết với đất trời vàng ươm màu áo mới và lòng người như vương vấn chút heo may... Xin bấm vào tựa bài muốn đọc:
23 Tháng Mười 2010(Xem: 112408)
Phải chi từ biệt là quên hết Không còn ray rứt phút thương đau Phải chi chia cắt mà tình chết Mình chẳng nhớ nhau đến bạc đầu.
23 Tháng Mười 2010(Xem: 57886)
Sao rơi hay đom đóm? Chớp tắt suốt đường quê Bìm bịp kêu thắc thỏm Đêm bỗng dài lê thê. Đom đóm hay sao rơi? Chập chờn theo cánh gió Hương hoa khế bồi hồi