Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Minh Thủy - THÂN EM NHƯ TẤM... BẠC NHÀU

14 Tháng Mười Hai 201312:00 SA(Xem: 38539)
Nguyễn Thị Minh Thủy - THÂN EM NHƯ TẤM... BẠC NHÀU


Thân Em như tấm...bạc nhàu


Nguyễn Thị Minh Thủy

20-dollar-large-content


Có lẽ cũng giống như phần lớn các phụ nữ khác, tôi không siêng năng theo dõi tin tức thời sự cho lắm, cho dù là thời sự quốc tế hay thời sự Bolsa. Ông xã tôi thì trái lại (có lẽ cũng giống như phần lớn quý ông khác), một phần vì nghề nghiệp, một phần vì sở thích, ông ấy không thể nào bỏ qua những bản tin hấp dẫn.

Trong thời gian năm hết Tết đến vừa qua, tin về can phạm Christopher Dorner dám một mình tuyên chiến với giới công lực, khiến lực lượng cảnh sát Los Angeles phải truy nã ráo riết suốt non một tuần mới hạ được, quả là một tin hấp dẫn trên mức bình thường. Và, cũng như những lần khác, thế nào tôi cũng được (hay bị) nghe ông ấy kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện, từ hồ sơ lý lịch phạm nhân cho đến động cơ và tận tới màn cuối của thảm kịch.

Nổ súng giết người không phải là chuyện lạ ở thời đại bây giờ, nhất là ở xứ Mỹ này. Nhưng lần này, lý do thúc đẩy việc nổ súng giết người của phạm nhân làm tôi đang rửa chén cũng phải ngưng tay theo dõi: muốn trả thù vì bị cho nghỉ việc (mà anh ta cho là) oan ức. Ay dà! Mấy chữ “bị cho nghỉ việc” chẳng gì cũng chạm đến vết thương lòng sâu kín của tôi, cho dù hai hình thức cho nghỉ việc có khác nhau đi nữa. Thấy người lại ngẫm đến ta. Và cái nỗi buồn thất nghiệp lại được dịp trồi lên sau nhiều ngày bị đè nén bằng nhiều biện pháp (khéo léo lẫn không khéo léo).

Làm sao tôi quên được buổi chiều thứ Sáu ấy. Tôi thường nghe kể rằng làm việc ở Mỹ này, nhất là tại các hãng đang xuống dốc, chiều thứ Sáu phát lương đôi khi lại là những “chiều định mệnh”. Chủ bạn sẽ thân ái mời bạn lên văn phòng, cám ơn sự đóng góp của bạn trong bấy lâu nay và… báo cho bạn biết đây là ngày làm việc cuối cùng của bạn đồng thời đưa cho bạn cái chi phiếu tiền lương sau chót – định mệnh đã an bài. Nhưng tôi nghe thì nghe vậy, rồi cũng để ngoài tai. Thường người ta hay có khuynh hướng cho rằng những chuyện xui xẻo như thế có xảy ra thì xảy ra cho ai kia thôi, chứ không phải mình (làm như mình phước đức ông bà sẵn có nhiều lắm vậy). Hỡi ơi, thế mà bây giờ nó lại xảy đến cho mình, một cách vô cùng bất ngờ. Chiều thứ Sáu ấy không phải là chiều phát lương mà là chiều phát lịch trình. (Hãng tôi phát lương mỗi hai tuần, luân phiên với việc phát hành lịch trình làm việc cho hai tuần sắp tới.) Bởi vậy khi được mời lên văn phòng giám đốc, tôi hoàn toàn không chờ đợi bất cứ tin xấu nào. Thế là sốc. Chết điếng. Mất hết tự chủ. Mất ý thức. Trời đất sụp đổ dưới chân. Đủ thứ từ ngữ mà những người đi trước đã kể lại về tâm trạng của họ trong khoảnh khắc ấy đều đúng y chang với tôi, không khác một chút nào. Thật là “đoạn trường ai có qua cầu mới hay”.

Ngay lúc ấy, cái lo về tài chánh, tuy cũng lớn, nhưng thật sự không nặng nề bằng sự thương tổn tinh thần, uất ức trước cảnh bất công. Ông xếp lớn nhất đã bảo với tôi là công ty đã đổi quy chế xét duyệt để cho nghỉ việc nên họ không chỉ dựa trên thâm niên nữa mà dựa trên nhiều yếu tố cần thiết cho lợi ích của công ty. Câu nói như một khối nước lạnh tạt vào thân tôi giữa buổi chiều đông giá buốt. Bao nhiêu hạnh nhẫn nhục từng luyện tập, bao nhiêu lời giảng về vô ngã tôi từng nghe tới nghe lui để nhắc nhở chính mình, lúc đó trôi đi mất tiêu. Một điều duy nhất tôi đã cố gắng làm tròn, đó là không phẫn nộ la lối cũng không rơi nước mắt, thế thôi.

Ngày lại ngày qua, nỗi uất nghẹn có phần phôi pha, nhưng nỗi buồn của một cõi lòng thương tổn vẫn cứ thập thò xuất hiện những khi mình vô ý nhất. “Thức đêm mới biết đêm dài”. Trước đây, khi nghe tin (cũng do ông xã tôi kể lại) nhiều đàn ông Nhật Bản bị mất việc, bên cạnh những khó khăn tài chánh phải vượt qua, họ đã xuống tinh thần đến nỗi phải tìm đến cái chết. Giới phân tích tâm lý cho rằng sở dĩ có tình trạng này vì đàn ông hay đồng hóa mình với cái vị thế xã hội mình đang có, cái công việc mà mình đang phụ trách. Mất đi những thứ đó thì họ không còn giá trị gì cả.

Nay chính mình bị lâm vào hoàn cảnh ấy, tôi mới thật sự thông cảm với họ (mặc dù tôi không phải là đàn ông). Tôi thấy họ cũng đúng lắm (trừ cái việc đi tìm tới cái chết), cho đến một buổi sáng nọ. Sáng ấy, nhân có thì giờ rời rộng, tôi bắt đầu dọn dẹp quét dọn lau chùi nhà cửa (để ăn Tết). Tới màn lau kệ sách, tôi chợt dừng tay và tẩn mẩn dở ra quyển “Dòng Đời Vô Tận” của thầy Trí Siêu mà vợ chồng tôi đã thỉnh khá lâu nhưng chưa có dịp đọc vì quá bận bịu.

Không ngờ, có một bài trong cuốn sách ấy đã giúp tôi rất nhiều. Bài đó đại ý như thế này: Trong một buổi thuyết trình về giá trị đạo đức, một giáo sư bắt đầu buổi giảng bằng cách dơ cao một tờ giấy bạc 20 đô la và hỏi các sinh viên ai muốn có tờ giấy bạc này. Tất cả các sinh viên đều dơ tay. Rồi ông vo tròn tờ giấy bạc, hỏi lại sinh viên. Họ vẫn muốn nhận. Rồi ông dày xéo, dẫm đạp tờ giấy bạc, hỏi lại sinh viên lần nữa, và họ vẫn muốn nhận như thường. (Theo tôi đoán, buổi thuyết trình này chắc chắn không diễn ra ở Việt Nam, nơi mà những tờ bạc cũ e khó có chỗ đứng bình đẳng với những tờ giấy mới). Và ông đi đến kết luận “Này các bạn, quý vị vừa học được một bài học… Bất kể những gì tôi vừa làm với tờ giấy bạc này, quý vị vẫn muốn nó như thường, bởi vì giá trị của nó không thay đổi, nó vẫn là 20 đô la. Cũng như thế, nhiều lần trong đời, quý vị đã bị dày xéo, hiểu lầm, hất hủi, nhục mạ bởi con người và hoàn cảnh… Quý vị có cảm tưởng là mình đã mất hết danh dự, không còn xứng đáng gì nữa, nhưng giá trị thật sự của quý vị vẫn không thay đổi dưới mắt của những người hiểu và thương yêu quý vị.”

Thật là một bài học về giá trị vô cùng… giá trị. Trong trường hợp của tôi, nó đã vực tôi đứng dậy một cách thần diệu. Nửa vui nửa buồn, tôi bùi ngùi tiếc cho các nạn nhân đã bỏ mình vì chính họ hoặc vì những bàn tay sát nhân đầy hận thù tàn bạo. Những bài học chứa đầy từ bi và trí tuệ như vậy, nếu gặp đúng duyên, biết đâu cũng có thể cứu được bao nhiêu mạng người trong cõi đời nhiều đau khổ này.

Westminster, Tháng Hai, 2013

17 Tháng Năm 2010(Xem: 54397)
Thơ: Võ Thị Tuyết Nhạc: LmST Hòa âm: Cao Ngọc Dung Ca sĩ: Tâm Thư
15 Tháng Năm 2010(Xem: 76320)
Gặp nhau siết mạnh tay một chút Thiêng liêng tình bạn đã lên ngôi Giá như chưa hết bao nuớc mắt Chắc ngàn giọt lệ vội tuôn rơi
14 Tháng Năm 2010(Xem: 83311)
26 năm nghiệt ngã Kết thúc cuộc tình buồn Em trở thành nước lã Anh trở thành người dưng!
13 Tháng Năm 2010(Xem: 86668)
Lục bình theo con nước Vui nở tím triền sông. Đồng lúa xanh mênh mông Cò vui bòn tôm cá
13 Tháng Năm 2010(Xem: 81390)
Bờ giếng khơi lan cỏ Mặt nước trong ngời ngời Chứa trăm làn mây nhỏ Vầng nhật nguyệt chơi vơi.
07 Tháng Năm 2010(Xem: 140388)
Mẹ là đề tài xưa cũ nhưng không bao giờ lỗi thời trong Thơ Văn; nhờ thế mà hôm nay, nhân Ngày Lễ Mẹ 9/5/2010, chúng ta có dịp giới thiệu trên Trang Web Nhà những bài viết ngắn qua lời văn chân thật, những vần thơ giản dị mà tràn ngập hình ảnh, hồi ức, kỷ niệm thân thương về Mẹ . Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
07 Tháng Năm 2010(Xem: 61996)
Tháng Năm Lễ Mẹ, mẹ ơi! Con không về được xin Người thứ tha Thêm mùa Lễ Mẹ xa nhà Nhớ lòng biển cả mẹ già dấu yêu!
07 Tháng Năm 2010(Xem: 91548)
Ngày nay, má tựa như ngọn đèn dầu trước gió, nếu một mai ngọn đèn tắt đi, e rằng cuộc đời còn lại của tôi sẽ mang nhiều ân hận và tiếc nuối. Ân hận vì không có những giây phút kề cận bên má lúc tuổi già, tiếc nuối vì không còn được một lần ăn lại món thịt nọng kho, cá trê chiên dầm nước mắm mỡ hành và nghe giọng nói của má với “ Hương vị ngọt ngào”.
06 Tháng Năm 2010(Xem: 75229)
Giờ muốn khóc, tự nhiên con thèm khóc Như lăn vòng khỏi võng, khóc hụt hơi Ước chi Má một bên bồng con dậy Khóc một đêm rồi xa Má muôn đời!
06 Tháng Năm 2010(Xem: 80523)
Chúng ta hãy cài một hoa hồng cho những ai còn Mẹ! và một đóa bạch hồng cho những ai mất mẹ. Dù Mẹ còn hay mất, chúng ta cũng phải nên nhớ cho rằng, tất cả ai sống trên đời nầy, thân thể nầy cũng chỉ là một phần tách rời từ thân thể Mẹ mà ra.
06 Tháng Năm 2010(Xem: 65729)
Để con lạnh Mẹ sợ ghê Chiều Đông mưa gió não nề lạnh căm Mẹ ôm con chặt trong lòng Lời ru Mẹ hát, ấm vòng tay êm
30 Tháng Tư 2010(Xem: 79909)
tháng tư về, một thoáng bâng khuâng chút nắng tan, chợt nồng mắt đỏ ai trả lời em điều chưa bày tỏ rằng một thời ta đã yêu nhau?
29 Tháng Tư 2010(Xem: 80055)
Vòng eo áo nhỏ mồ côi Chờ vòng eo thật của người mình thương Lao xao gió bụi mười phương Những hàng khuy bấm giận hờn bung ra
28 Tháng Tư 2010(Xem: 82653)
Xa sông Đồng Nai rồi thấy nhớ Bìm bịp kêu con nước lớn ròng Một bên bồi phù sa màu mỡ Bờ bên kia sóng cuộn thành dòng.
25 Tháng Tư 2010(Xem: 93975)
Đầu thập niên tám mươi, trước những bế tắc không lối thoát, Mẹ thu xếp gởi anh chị em chúng tôi, từng đứa, vượt đại dương để đến một vùng đất tự do, ở đó không có khủng bố tinh thần, ở đó không có trại cải tạo giam giữ những người hoàn toàn lương thiện, và ở đó chúng tôi sẽ được học hành thành người.
17 Tháng Tư 2010(Xem: 76550)
Vẫn em, áo, với tóc thề, Nghìn xa vẫn một tình quê đậm đà. Đã đành xa vẫn còn xa, Áo em vẫn nét mượt mà Việt Nam!
17 Tháng Tư 2010(Xem: 76083)
Xưa mình đi học về Qua đường đê quanh co Tím màu hoa mắc cỡ Đồng xanh trắng cánh cò.
16 Tháng Tư 2010(Xem: 77396)
Khắc khoải niềm tâm sự Sầu trọn kiếp chưa nguôi Biết ai người tri kỷ Chia xẻ những ngậm ngùi?
15 Tháng Tư 2010(Xem: 60000)
Kể lại để cùng nhớ Cau trầu nhai với vôi Thành màu son đỏ ối Thắm tình nghĩa thiêng liêng.
12 Tháng Tư 2010(Xem: 73773)
Ru em khúc tình sầu Anh quên lời ca cuối Bên ngoài trời mưa vộ i Em hãy ngủ cho ngoan
07 Tháng Tư 2010(Xem: 73478)
Đẹp như màu áo em Nữ sinh trường Ngô Quyền Đạp xe theo Quốc Lộ Che chiếc nón nghiêng nghiêng
06 Tháng Tư 2010(Xem: 84123)
Ngày đầu bước vào ngưỡng cửa Trung học của tôi không được đẹp và dễ thương như các nhà văn đã miêu tả. Tuy nhiên nó vẫn cho tôi nhiều kỷ niệm khó quên.
05 Tháng Tư 2010(Xem: 75413)
Mỗi một mùa gió lộng Mươi bài hát phiêu du Cò xưa gầy bay trắng Rừng lá phủ sương mù .
05 Tháng Tư 2010(Xem: 72175)
Tình em là biển cả Tình anh là mây trôi Hai nẽo đời khác lạ Đành gọi cố nhân thôi!
05 Tháng Tư 2010(Xem: 74235)
Thêm mùa hoa bưởi tháng ba Lòng tôi nhớ đến Biên Hòa ngày qua Bao mùa hoa bưởi xa nhà Nhớ về quê cũ hương hoa thơm nồng
04 Tháng Tư 2010(Xem: 61989)
Mồ hôi chan vào đất Cho dâu lá xanh rờn Trải dài xa tít tắp Dáng mẹ càng gầy hơn.
04 Tháng Tư 2010(Xem: 71202)
bất ngờ phố cổ chiều vàng nắng xao xuyến lòng ai chợt bâng khuâng tôi đã gặp em từ lâu lắm, hay mới hôm nào giữa phố xuân?