Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi Văn Nhỏ - TỪ TRƯỜNG QUÊ LÊN TRƯỜNG TỈNH

24 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 27381)
Bùi Văn Nhỏ - TỪ TRƯỜNG QUÊ LÊN TRƯỜNG TỈNH


Từ trường quê lên trường tỉnh

hinhcong_truong_nq1-large

 

 

Chiếc xe đò “Renault Đầu Heo” cũ kỷ dừng lại, ba tôi vội dẫn tôi băng qua quốc lộ 15 , ông xách chiếc rương nho nhỏ bằng gỗ bọc tôn mõng có in hình đủ thứ; trong đó, nó chứa hành trang của tôi để lên đường… ứng thí Trung Học Đệ Nhất Cấp (thi tuyễn) tại Tỉnh lỵ Biên Hòa, năm 1965. Tôi nhớ như in những chi tiết nầy vì nó đánh dấu một bước ngoặc trọng đại của đời mình! Thật không khác mấy về những cảm nghĩ của chú học trò được mẹ dẫn đi nhân buổi tựu trường cùa nhà văn Thanh Tịnh!

Ngày hôm sau, tôi được đi với ông anh bạn cùng quê Phước Tân (Anh học ở đâu không biết và khi đó thì anh đã vào đại học Nông Lâm Súc rồi). Làng tôi, từ trước tới giờ mới có hai người đi học xa nhà và vào đại học. Đến nay, tôi và một đứa em họ là tốp thứ hai “khoa bảng” ở Làng! Anh là người đi trước, nên rất rành rẽ ngỏ ngách trường thi. Tay anh cầm phiếu báo danh và bắt đầu dẫn tôi tìm vị trí ngồi thi (trung tâm thi là một trường tiểu học nào đó giờ không nhớ ra), từ các bàn ở tận cùng phía sau lớp đi dần lên, chưa thi mà tôi thấy hồi hộp lạ thường!!! Cứ sợ như đi dò danh sách trúng tuyễn vậy! Rồi cái gì đến, sẽ đến, số báo danh XXX được viết bằng phấn trắng rõ ràng và đẹp, ngay vị trí phía bìa của cái bàn đầu lớp, dãy giữa. Vị trí nầy cứ mỗi lần nhìn lên là bắt gặp ngay cái mặt lạnh như tiền của ông Thầy giám thị phòng thi! Tôi thấy ông anh bạn khẽ lắc đầu. Thật ra, tôi cũng chưa kịp hiểu tại sao? “Xong, tụi nầy ra về”, ông anh dặn dò vài kinh nghiệm lúc làm bài thi và nhắc bao giờ cũng bình tĩnh nghe. Tới đây thì các bạn cũng hiểu tôi phải vượt qua bao ngỡ ngàng, hồi hộp khi chính thức vào phòng thi và làm bài thi.

 Khi có tên trúng tuyển và chính thức vào thọ giáo tại Trung Hoc Ngô Quyền, tôi vào lớp đệ tam B2. Hình như lớp nầy không có bạn nào ở Trung Học Long Thành hay tại tôi không nhớ? Mối dây liên hệ với bạn bè thời Trung Học Long Thành bị ngắt từ đây kể cả một chút tình non trẻ nhưng không nói nên lời! Mãi cho tới khi thi Tú Tài 1 xong, tôi chuyễn sang ban A(đệ nhứt A2) thì găp Toản Phú Hội (Đặng văn Toản), tụi tôi lại là bạn chí thân với nhau. Nhà tôi trọ học cách nhà Toản trọ chừng 500m, cùng trên con dốc hẽm nằm bên hông trái của trường. Năm đệ nhứt, tôi còn nhớ các bạn như Đỗ Cao Thông, Phan Kim Phẫm, Nguyễn Anh Tuấn, Nguyễn Văn Nho, băng Hố Nai ( Kính, Việt, Minh, Thái Hãi, Lễ…), Nguyễn Minh Kháng, Phan Thành Công, Trần Bình Hầu, Nguyễn văn Huệ, Nguyễn Minh Mẫn, Nguyễn thị Lan Phương, Nguyễn Thị Phụng (Dĩ An)…

Tôi nhớ Thầy Hiệu Trưởng Phạm Đức Bảo, đúng như hình bóng đáng kính và khỏe mạnh của Thầy, trong bài tự truyện của bạn Nguyễn Thị Thêm đã viết. Hình như năm đệ tam thì phải, có một hôm, khi tôi vào trường thì thấy Thầy đứng phía sau cánh cổng, tôi khoanh tay chào Thầy. Tự nhiên tôi thấy mặt Thầy lạnh như tiền! linh tính báo cho tôi biết có gì sai rồi? Thầy chỉ tôi đứng vào chỗ hàng hiên văn phòng, y như bị cảnh sát phạt vậy. Thầy tiếp tục “lượm” các em khác lia lịa!!! Té ra hôm nay Thầy kiểm tra mang phù hiệu trường (ở miệng túi áo). Đám nam sinh tụi tôi hồi đó phải tìm cho được cái gì kỳ cục để chọc ông Giám Học mệt mới vui! Phù hiệu thì không chịu may vào túi, chỉ khi bắt đầu đi học mới lấy hồ dán thủ công trét dán cho dính tạm để khi tan học sẽ lột cất ngay, hình như làm như vậy mới ra vẻ nam nhi trưởng thành và để lấy le mấy nàng áo trắng học khác buổi, ai dè riêng cái phù hiệu của tui nó rớt hồi nào không hay, còn các bạn khác thì có một số cố tình không đeo !!! Thầy đang cầm khúc roi hình như bằng tre, hôm đó chắc là ngày tốt, Thầy chỉ răn đe thôi mà đứa nào hình như cũng thấy ướt ướt phía dưới!!! Nếu bây giờ tôi còn cơ may gặp lại Thầy, tôi xin cúi đầu nhận tội và cám ơn công dạy dỗ của các Thầy Cô. Hôm trước, khi Bạn Lữ CôngTâm báo cho biết Trường có mở Website, tôi vào internet và nhìn thấy hình và nhớ được : Thầy Hiệu Trưởng, Thầy Mai Kiến Phúc dạy Vật Lý, Thầy Minh Mẫn dạy Pháp văn, Thầy Để dạy Toán. Thầy Phúc hồi xưa (1967, 1968) rất nóng tính nhất là đối với mấy cậu choai choai lo nói chuyện trong lớp! Tuy nhiên, Thầy rất thích gần gủi và sinh hoạt chung với học trò mình. Những buổi hop mặt hay dã ngoại đều có Thầy tham gia. Đặc biệt, Thấy có một nhóm chừng mười tên thảo khấu đường sông; chừng vài tuần, Thầy trò rủ nhau đến khúc sông (gần cầu Gành) để bơi qua cù lao Phố (chỗ đó, lòng sông Đồng Nai hẹp nhứt, nhưng cũng trên 300m). Chương trình là bơi qua sông và bên kia sông có quán bà Hai chuyên bán cơm rượu với xôi vò!!! Chà, giờ nhắc lại còn hơi bị thèm đó Thầy ơi! Tới bây giờ, mỗi lần vợ cho ăn cơm rượu xôi vò là nhớ Thầy và bạn bè vô kể! (hình như Thầy bao quá, chớ hồi đó đâu có tiền xài lung tung? Lại món nợ nữa rồi.)

Trong ký ức lại nhớ một chuyện rất mắc cở và tức cười nữa: Năm thi Tú tài 2, tôi thi tại trường Nữ Trung Học Gia Long, Sài Gòn. Ngày thi môn Pháp văn ( sinh ngữ chính, hệ số 2), Khi vào phòng thi, tôi nhìn thấy Thầy Mẫn!!! Thầy là giám thị chính hôm đó. Thầy trò không chào nhau, nhưng không ngờ Thầy nhớ mình. Khi làm bài, hình như bài thi hơi quá hớp với thí sinh. Tiếng tặc lưỡi râm rang đâu đó nghe rất não nề. Chắc ăn ớt cả đám rồi!!! Hơn một tiếng rưỡi (thi hai giờ) mà bài chưa tới đâu! Khi đó, tôi ngồi dầu bàn phía hành lang giữa, tự nhiên tôi thấy ngón tay ai đen đen (Nước da Thầy ngâm đen, dáng cao cao, ốm, tôi còn nhớ rõ) tì vào dòng bài thi tôi đã viết, rồi Thầy đi lên bàn. Tôi liếc nhìn, thấy đúng là Thầy đã cố cứu mình rồi. Vừa xúc động, vừa run. Cái sai Thầy lưu ý cho vẫn không tìm ra được!!! Khi nộp bài, Thầy còn liếc nhìn vào tờ giấy thi, chắc Thầy thất vọng khi có đứa hoc trò kém cõi như vầy. Dù điểm kết quả bài thi sau nầy không khá, nhưng tôi vẫn nợ ơn Thầy, nếu có bạn nào găp được Thầy, xin cho tôi gữi lời tri ân sâu kín. Tôi còn nhớ, lúc ở trường, ít khi thấy được nụ cười của Thầy.

Năm tháng qua, với biết bao vật đổi sao dời! Nay thấy ấm lòng khi bạn bè cũ còn tìm được và liên lạc với nhau, cho dù xa cách ngàn khơi! Không biết bao giờ mới có dịp trở lại Trường Xưa với đám bạn bè thân yêu cũ rích, cằn cỗi vì nắng mưa của cuộc đời… Lịch sử đã sang trang! thỉnh thoảng tôi có chạy ngang qua Trường cũ nhưng tôi không dừng lại vì dường như sau ngày thay ngôi đổi chủ, nó không còn hình hài của một Hiền Mẫu đã từng ôm ấp, nuôi dạy mình từ thuở ấu thơ nữa!!! Nhưng dù sao, tôi vẫn tìm được chút hạnh phúc, hãnh diện khi thấy tên Trường Trung Học Ngô Quyền vẫn kiêu hãnh giữa trời… gió bụi, nhất là mình cũng là một Trung Học Sĩ ở ngôi trường thân yêu nầy.

xe_lam_truoc_cong_nq-large


 Bùi Văn Nhỏ (Khóa 6)

 Tháng 4 năm 2011

 

17 Tháng Giêng 2011(Xem: 138580)
Mãi cho đến bây giờ, mỗi tuần chị đều ăn khoai lang, không phải vì thích loại củ ngọt bùi mầu vàng cam, không vì phải ăn độn...
14 Tháng Giêng 2011(Xem: 212409)
biển về trãi cát em nằm giao thừa sóng hát thì thầm ca dao ru em giấc mộng xuân đầu một nhành hoa biển lộc vào tay em
14 Tháng Giêng 2011(Xem: 156213)
Xuân áo bay trên triền sông bát ngát Rợp hoa vàng nắng đổ hát say mê Chiếc đò ngang rẽ nước sông xanh mát Chở yêu thương, chở trọn vẹn câu thề.
12 Tháng Giêng 2011(Xem: 169368)
Tựa Đề: Đôi Tay Mùa Đông. Nhạc & Lời : Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Đỗ Hải Ca Sĩ : Quang Sáng
08 Tháng Giêng 2011(Xem: 130680)
Em vẫn yên lặng chờ anh đến Cho em thêm ánh nắng mùa XUÂN Vườn nhà mình hoa vàng có nở... Trước sân thềm cỏ có còn xanh???
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 128559)
Đối với tôi, môn học nào với thầy – cô nào lại không để lại những kỷ niệm khó phai trong lòng của một người học trò.
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 125808)
Như mây trắng ngang trời Biết có về chốn cũ? Hương xưa cơn sóng gợn Nhạt nhòa bước thời gian
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 128801)
Hôm nay lại dự tiệc nhà anh chi Kiệt Chung, ngoài Thầy Cô và bè bạn lại có sự tham dự số đông đồng hương Biên Hòa và thân hữu.
06 Tháng Giêng 2011(Xem: 59257)
Anh lại đi trời đông mưa lay lắt Giot nhớ thương giăng mờ mịt sông chiều Ba nhịp cầu đìu hiu hoàng hôn vắng Một mình em trở lại đếm sầu rơi.
06 Tháng Giêng 2011(Xem: 140813)
Yêu dã quỳ em lao đao ngơ ngẩn Chờ mãi trên đồi lãng đãng hoàng hôn Quên mùa nào thì hoa vàng bừng nở Rợp đường xưa yêu dấu phủ đầy hồn.
31 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 54162)
Nầy anh người của xa xăm Nhớ tìm sông nhé âm thầm gió lay Đông về lá chết còn bay Ngày mai xa lắc vẫn say dáng người
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 172392)
Cảm ơn người đã vui gieo hạt Trên đất phì nhiêu tuổi thơ nầy Thương từng đôi mắt tròn trong vắt Giữ được hồn quê trong tuyết bay.
23 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 57549)
Có người đã nhắc nhở đến nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên và các bài thơ về Giáng sinh của ông. Trong không khí của ngày Noël năm nay, có lẽ chúng ta cũng nên nhắc lại những bài thơ ấy.
23 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 141263)
Miền đông tuyết trắng ngoài sân Ca-Li mưa gió hoa tàn lá rơi Đông về buồn lắm anh ơi! Xứ người lạc lõng cuối đời tha hương...
22 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 110343)
Cảm giác mỗi mùa Giáng Sinh tuyệt vời đến nỗi tôi tưởng như mỗi năm một lần, mình lại là đứa trẻ thơ mới lên tám tuổi, hình ảnh con búp bê tật nguyền lại chập chờn trở lại trong trí nhớ, y như năm nào tôi còn bế nó trên tay.
22 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 137132)
Hôm nay đó, ta trở về Phố cũ Sài gòn xưa, đã đổi mặt thay tên Nghe đắng cay và mặn chát môi mềm Còn đâu nữa Sài gòn đầy kỷ niệm...
22 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 58173)
Mây nhớ mùa đông bay lang thang Buồn ủ ê theo lá úa vàng Giăng hờ hững chờ đông phong lạnh Thả sương chiều rơi xuống mênh mang.
18 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 136958)
Ngày xưa ấy tôi và các bạn còn rất trẻ, hầu hết các Thầy Cô cũng rất trẻ. Ngày xưa ấy cách nay hơn năm mươi năm. Tuổi học trò, thời thơ mộng, thời gian đẹp nhất của con người nay còn đâu.
17 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 49775)
có phải em vừa say rượu thánh? vì anh, đôi mắt tỏ nghìn câu có phải tiên thiên đang chớp cánh? tháng chạp huy hoàng rợp ánh sao
17 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 71713)
Cùng cất tiếng hát với tôi người ơi, cho mưa thôi rơi trên đường đời, về nơi có quê hương nắng ấm tươi đẹp mãi
16 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 173522)
Xin em giữ giùm một tiếng chuông ngân Rúc vào chăn êm còn vang chuông đổ Cất cho anh chút chuông lùa qua khe cửa Chuông của Nhà Thờ, chuông của tim anh!
16 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 142871)
Em viềt cho anh bài thơ cuối Tình lắm xót xa lẩn ngọt ngào Con tim có muôn điều thầm kín Biết bao giờ anh hiểu vì sao ?
15 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 139728)
Cám ơn anh và mối tình đầu Chan chứa cả tấm lòng nhân hậu Cho em sống một đời êm ả Giáng Sinh về, thêm yêu người thiết tha!
15 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 136262)
Nếu có thể - Em xin làm cơn gió thoảng Mang đến bên Anh một chút lãng mạn tình Nếu có thể - Em hóa hạt cát mịn màng Làm Anh cay mắt trong muôn vàn nỗi nhớ…
14 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 134397)
Tình ơi, đá nát vàng tan. Sao em còn mãi đa đoan nỗi niềm?
11 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 49850)
Những bông hoa cuối mùa, dường như vẫn giữ lại trong lòng Ngọc biết bao kỷ niệm một thời tuổi trẻ dễ thương nhất của cuộc đời, mà những kỷ niệm ấy như những tiếng chuông mùa Giáng Sinh, vẫn ngân nga trong lòng nàng mỗi mùa Giáng Sinh trở lại.
09 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 128024)
Thư tình anh gửi lần đầu Em còn cất giữ những câu tình nồng Bây giờ em đã sang sông Còn mong chi nữa để lòng đớn đau
09 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 55575)
Mình chia tay nhau chắc lần sau cùng Đã biết được gió đi không trở lại Cớ sao đêm đêm nhớ em anh vẫn thấy Em trở về trong mây xám mùa Đông!