Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Minh Thủy - TỪ TÂM GỬI LẠI VÔ THƯỜNG.

13 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 142592)
Nguyễn Thị Minh Thủy - TỪ TÂM GỬI LẠI VÔ THƯỜNG.

TỪ TÂM GỬI LẠI VÔ THƯỜNG

 (gửi hương hồn Võ Thị Tuyết Mai)

 

20080928-img_0014-content


Cho dù đã được Ngọc Dung, cách đây vài hôm, báo tin qua e-mail rằng Dung phải hủy bỏ dự định tham dự buổi họp mặt Truyền Thống Ngô Quyền tại San Jose vì cần qua Utah để nhìn mặt em gái mình lần cuối. Cho dù từng nhắc nhở bạn trong thư hồi đáp rằng “có buồn thương cũng đừng nên bi lụy thái quá nghe Dung”. Vậy mà khi mở e-mail, đọc được dòng tin cho hay Tuyết Mai vừa từ trần, tôi không khỏi lặng người thương cảm.

Mở phần “cáo phó và phân ưu” của Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền đọc vội, tôi không ngăn được nước mắt khi trông thấy khuôn mặt tươi tắn dịu dàng của Mai với làn tóc mây xõa mềm phất bay theo gió. Tôi để ý đến mái tóc của em không phải chỉ vì đó là một thành phần ngoại hình làm tôn lên nét đẹp của người phụ nữ. Ở Mai, câu chuyện về mái tóc lại gói ghém cả một tấm lòng. Trời ơi, có mấy ai hiện diện trong buổi họp mặt năm ngoái, “55 Năm Ngày Thành Lập Ngô Quyền”, hoặc có bao nhiêu người xem video về buổi văn nghệ ấy, biết được rằng người nữ ca sĩ (cựu) học trò đó đã trình diễn hoạt cảnh “Tình Đầu Một Thời Áo Trắng” trong bộ tóc giả trùm đầu vì tóc thật của nàng đã tuôn rơi thê thảm sau những lần hóa trị, xạ trị với sức tác hại kinh hồn. Có mấy ai biết được rằng Mai, với tình thương và sự trợ lực của gia đình, đã trải nhiều khó khăn mới có thể từ Utah qua California, bước lên góp tiếng để rồi phải vội vã về sớm hơn dự định vì bệnh tình trở nặng và trên đường về nhà, Mai đã gần như kiệt sức hoàn toàn đến nỗi phải dùng đến bình dưỡng khí để tiếp hơi.

Tôi từng biết Tuyết Mai đã chống chỏi với bệnh ung thư từ nhiều năm nay. Tôi từng nghe Mai, qua điện thoại, đã tự hào một cách dễ thương về đức tính chịu đựng gan lì và bền bỉ của mình. Vì thế tôi tin (hay thầm mong thì đúng hơn) là Mai rồi sẽ vượt qua, như bao nhiêu lần trước đã vượt qua. Tôi làm sao ngờ được Mai đã say sưa cất cao tiếng hát như một niềm hạnh phúc khó tả, bất kể bệnh hoạn, bất kể mệt nhọc, vì em đã sớm có linh cảm rằng đây là lần cuối trong đời được đứng hát trên sân khấu trường nhà!

Hôm ấy, tha thướt trong tấm áo dài trắng nữ sinh, Mai vẫn xinh đẹp tuy hơi xanh. Nhớ ngày nào còn học dưới mái trường Ngô Quyền, giọng hát ngọt ngào cùng vóc dáng cân đối và khuôn mặt dễ nhìn của Mai đã từng làm rung động bao chàng. Là em kế của Ngọc Dung, Mai học sau tụi tôi một lớp. Hồi xưa, mỗi lần tới nhà Dung chơi, gặp Mai tôi chỉ nói chuyện qua loa thôi vì nghĩ “dân văn nghệ” như Mai chắc không ưa tuýp cù lần như tôi. Mãi về sau Dung mới “bật mí” cho tôi biết “Mai nó ‘thần tượng’ tụi mình lắm vì ‘chỉ’ cũng khoái viết lách nữa”. Hèn chi lúc tôi từ Mỹ trở về Việt Nam thăm nhà lần đầu tiên sau 12 năm xa xứ, cầm quà của má Dung nhờ mang về dùm để bổ sung cho tiệm cho thuê áo cưới của Mai, tôi đã được Mai đối xử thật thân tình. Sau đó, Mai có tới nhà thăm trước khi tôi lên đường và chuyện trò tâm sự khá lâu. Tôi còn nhớ Mai đã may tặng cho tôi một cái quần trắng để mặc với áo dài có viền đăng ten do chính Mai thêu.

Lần đó Mai làm tôi khá ngạc nhiên khi nghe em nói “Trong gia đình, ai cũng tưởng em cứng cỏi khô khan lắm, ai cũng tưởng chỉ có chị Dung là tình cảm vì chị ấy biết làm văn làm thơ, chứ đâu có ai biết em rất là mềm yếu, em dễ khóc lắm. Bây giờ cả nhà đi Mỹ hết rồi, còn có một mình em ở lại, tuy là có chồng con bên cạnh nhưng em cũng buồn, cũng tủi thân lắm chứ chị...” Lúc đó là năm 1990. Nhiều năm sau, nghe tin tiểu gia đình của Mai được đoàn viên với đại gia đình đầy đủ ba má anh chị em ở Mỹ, tôi mừng Mai đã có “happy ending”. Nhưng định mệnh không ngưng thử thách người thiếu phụ năng động và đa cảm ấy. Qua Dung tôi biết Mai bị bệnh nan y, đã được điều trị khá hiệu quả nhưng vẫn không hết hẳn. Thỉnh thoảng tôi gọi điện thoại thăm Mai, không biết nói gì hơn ngoài an ủi, khích lệ tinh thần.

Với thói quen ngồi yên một chỗ trong suốt buổi tiệc, tôi chỉ vẫy tay chào khi thấy Mai từ xa. Chưa kịp tới hỏi thăm thì Mai đã tìm tới bàn tôi sau khi em hát xong. Câu chuyện hàn huyên chưa được bao lăm lại bị cắt đứt nửa chừng vì tôi phải bận bịu tiếp chuyện một người quen cũ vừa nhận ra nhau. Mai đứng dậy chào từ biệt. Tôi định bụng sẽ tới bàn Mai, hay ít nhất cũng sẽ điện thoại tới nhà Dung để han hỏi nhiều hơn. Ai ngờ Mai lên đường trở lại Utah quá sớm và phải nhập viện ngay sau đó. Hỏi thăm Dung thì được biết má của Mai luôn túc trực bên con để chăm sóc. Nóng ruột con, bà muốn hạn chế những cú điện thoại thăm hỏi của những người không phải cật ruột để bảo vệ sức khỏe của Mai (vì theo lời Dung kể, Mai rất thích tiếp chuyện với tất cả mọi người dù không đủ sức để nói nhiều nữa). Nghe vậy tôi cũng ngại gọi cho Mai và chỉ gửi lời thăm hỏi qua Ngọc Dung, hy vọng khi nào Mai khỏe hơn thì sẽ nói chuyện trực tiếp.

Ngày đi đêm tới, lật bật một năm trôi qua nhanh như cơn gió, tôi vẫn chưa có dịp nói chuyện lại với Mai. Ai có ngờ đúng ngày Họp Mặt Truyền Thống Ngô Quyền một năm sau đó, ngày 7 tháng 7, lại là ngày Mai được đặt trong áo quan để những người thân lần lượt viếng thăm. Năm nay vì bận việc, tôi không tham dự tiệc hội ngộ được, nhưng tôi bỗng mường tượng ra nếu tôi đang ngồi đâu đó trong bữa tiệc ấy, biết đâu sẽ có dáng Mai khẽ khàng ngồi xuống chào tôi “Chị Minh Thủy”. Sự quý mến của Mai dành cho tôi qua câu chuyện hàn huyên năm ngoái vẫn còn làm lâng lâng trái tim tôi mỗi lần nhớ lại. Bữa đó, vừa ngồi vào bàn, Mai đã ngắm tôi và nói thật hồn nhiên: “Chị mới cắt tóc hả? Em có một bộ tóc giả demi-garcon y như kiểu tóc của chị vậy đó. Ngày hôm qua em đội tóc đó đi dợt nhạc. Tiếc ghê, phải em biết trước, em cũng đội bộ tóc đó bữa nay cho giống chị.” Chỉ lên đầu, Mai nói tiếp “Tóc này cũng là tóc giả đó. Bây giờ em toàn là đội tóc giả chị ơi, tóc thiệt rụng hết rồi còn đâu…” Câu nói thật lòng của em đã làm tôi bồi hồi xúc cảm với những buồn vui lẫn lộn. Hình như tôi vừa thương cảm cho bệnh tình của Mai mà vừa mừng vì có người đồng điệu. Thú thật, từ lúc quyết định cắt tóc thật ngắn, xem đó như một dấu mốc cho sự chuyển hướng đời mình, là cố gắng tu tập, là bớt chú trọng ngoại hình càng nhiều càng tốt, hình như tôi chỉ nhận được những lời nhận xét tiêu cực mà thôi. Ngoài chồng tôi là người đã biểu đồng tình ngay từ khởi thủy việc cắt tóc này, hầu như ai trông thấy mái tóc mới của tôi cũng đều tỏ vẻ… thất vọng. Dù không mấy bận tâm đến những lời bình phẩm của người chung quanh, có lẽ tôi cũng chưa đủ “đạo lực” để dứt bỏ lục dục thất tình, cho nên khi gặp Mai, người đầu tiên và duy nhất không những không “chê” mà còn bảo muốn để tóc giống tôi, làm sao tôi không ấm lòng và thầm nghĩ mơ hồ, “biết đâu chừng đây cũng là một cái duyên tu?”

Tôi nhớ có lần đã đọc được ở đâu đó ý tưởng này, “sự bắt chước chính là lời khen lớn lao và thành thật nhất”. Nhưng ngẫm lại, câu nói của Mai cũng không hẳn nằm trong phạm trù khen/chê, rằng cái này đẹp hay xấu, rằng cái kia hợp hay không hợp. Dường như nó đã vượt lên trên để từ trái tim đi thẳng đến trái tim, để chỉ gửi đi một niềm thông cảm và nhận lại một sự cảm thông. Một biểu tỏ tự nhiên mà chan chứa chân tình, một hé lộ nhỏ bé mà đầy ắp lòng thương quý. Câu nói ấy của Mai không phải ai cũng thốt lên được nếu tâm người đó chưa hề rộng mở. Cho nên, Mai ơi, dù đời luôn vô thường, ngăn tim của chị sẽ cất giữ mãi sự tỏ bày yêu thương mà em dành cho trong lần gặp cuối. Cầu mong sao với tâm từ sẵn có ấy, một khi đã trút bỏ xác thân tứ đại vay mượn này, em sẽ tiếp nhận được ánh sáng từ bi rực rỡ từ Nguồn Sáng Vô Lượng của Đức Phật A Di Đà để thăng hoa và an trú thiên thu nơi miền đất Tịnh Lành.


-thuy_2011-2-content 

Nguyễn Thị Minh Thủy

(July 9, 2012)



31 Tháng Ba 2010(Xem: 94462)
Đêm qua thức giấc một mình, nhìn trăng sáng tôi chợt nhớ đến ánh trăng ở VN, nhất là trăng miền biển, trông rất hiền hòa và trong sáng, nơi tôi đã sống 2 năm với nghề “gõ đầu trẻ” sau năm 1975, khi tôi vừa tốt nghiệp trường Sư phạm Sài Gòn, thời gian này đã để lại trong tôi một dấu ấn khó quên.
30 Tháng Ba 2010(Xem: 84391)
Thế rồi hoàn cảnh đẩy đưa, vận người đưa đẩy, tôi xa luôn quê nhà, xa luôn cái bàn học con con cạnh cửa sổ đêm đêm được dỗ dành bởi một loài hoa quen thuộc, không vương giả, không quê muà, chỉ đủ làm xao xuyến lòng tôi khi nhớ đến.
29 Tháng Ba 2010(Xem: 41668)
Tiêu đề: Dù muốn dù không Artist: Ngô Càn Chiếu Composer: Ngô Càn Chiếu Harmonist: Ngô Càn Chiếu Lyricist: Ngô Càn Chiếu Length: 4:52 minutes (4.46 MB)
16 Tháng Ba 2010(Xem: 71809)
Cái thời nghe Lòng Mẹ của Y Vân Chị với em khóc chung nỗi niềm không ai dỗ Đời học trò nghèo muôn vàn khốn khó Chị nhường em tập vở mới, bút chì màu
13 Tháng Ba 2010(Xem: 59094)
Sẽ hát tặng cho trăng Một bài ca của biển Giữa trời đêm thinh lặng Tiếng sóng vỗ thật hiền
07 Tháng Ba 2010(Xem: 56498)
Mỗi lần Xuân đến hoa khoe sắc Ray rức lòng con nỗi nhớ quê Nhớ dáng Mẹ hiền lần gậy trúc Ngóng đợi con về tận cuối đê...
07 Tháng Ba 2010(Xem: 55559)
Em đâu biết cũng vì hương trên tóc Cuốn hồn tôi bay mất tự bao giờ Tôi ngắm hoài cho hương tóc lạc vào thơ Và thầm đếm vu vơ từng sợi rối
07 Tháng Ba 2010(Xem: 56926)
MISSOURI sóng bạc đầu Nhưng ĐỒNG NAI vẫn xanh màu trong tôi Chiều buồn đứng ngắm sông người Ngỡ mình đang đứng giữa trời Quê Hương!
07 Tháng Ba 2010(Xem: 57032)
Bên ngoài khung cửa sổ Là gió thổi lay lay Cùng lá cây thổ lộ Về những vầng mây bay.
06 Tháng Ba 2010(Xem: 43311)
Viết bài này, người viết bày tỏ ở đây một sự nuối tiếc là: Bài viết của nhà thơ Du Tử Lê về Nguyễn Tất Nhiên đã không nói lên được tính chất phối hợp đến kỳ diệu giữa thi ca và âm nhạc. Đó là điều quan trọng nhất cần được nói tới.
06 Tháng Ba 2010(Xem: 27445)
Ðiều bịa đặt làm tôi khó chịu nhất là anh bảo là anh Phạm Duy nhờ tôi làm áp lực với anh để anh Phạm Duy không phải trả đúng giá cho những bài thơ của anh Nguyễn Tất Nhiên mà anh Phạm Duy phổ nhạc.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 77709)
Tháng ba gi ó về đong đưa nỗi nhớ Giàn hoa vàng có kịp nở chiều nay? Để con về thấy vườn nhà rực rỡ Nhờ mẹ yêu thương chăm tưới mỗi ngày.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 78490)
Có bao giờ anh mơ? Một ngày tràn nắng ấm Gom lại tình đã vơi Chất chở đầy tim nóng Nồng nàn bước chân qua?…
02 Tháng Ba 2010(Xem: 77246)
Tuyết trắng đùa vui suốt đêm qua Phủ lên cây cỏ, phủ mái nhà Rung rinh, lóng lánh như hạt ngọc Như ánh mắt buồn, giọt lệ sa
27 Tháng Hai 2010(Xem: 32556)
Chưa có “cơ duyên hạnh ngộ” với Thầy Lê Quý Thể ở quê người, nhưng các CHS NQ luôn nhớ đến ông Thầy trẻ vừa có nhiệt tâm của một nhà giáo, vừa có tinh thần quyết thắng của một người mê thể thao...
26 Tháng Hai 2010(Xem: 76599)
Gặp lại tình cờ tiếng nói đã quen Trong khốn khó quê người còn lời gọi Con sông quê cho tôi vay tiếng nói Bên nầy bán cầu tôi nợ đến kiếp sau .
26 Tháng Hai 2010(Xem: 74087)
Quanh hiu nỗi nhớ, phương trời nhớ Em tiếc làm sao một mối tình Đẹp quá anh ơi! Trời diễm lệ… Tình mình đẹp mãi phải không anh?
25 Tháng Hai 2010(Xem: 63394)
Ừ nhỉ! Thì thôi mình chia tay. Dẫu biết không anh, chân bước lạc loài. Nước mắt tràn mi lấp đầy khoảng tối Nhưng - khi còn anh, tôi cũng vậy thôi!...
24 Tháng Hai 2010(Xem: 88713)
Một buổi họp mặt tân niên Canh Dần của tuổi Cọp đã được tổ chức vào chiều chủ nhựt 21/2/2010 tại nhà chị Nguyễn thị Mỹ thuộc thành phố Westminter.
24 Tháng Hai 2010(Xem: 50166)
Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi Giọt nắng bâng khuâng Giọt nắng rơi rơi bên thềm
23 Tháng Hai 2010(Xem: 55300)
Cả trời sao tưng bừng Mừng lễ hội tháng Giêng Trăng tỏ nỗi niềm riêng Trào tuôn dòng sáng bạc
18 Tháng Hai 2010(Xem: 58020)
Xuân về lại nhớ Xuân xưa, Những chiều tan học đón đưa Em về. Tóc cài Hoa " Bưởi " đê mê, Không ngờ xa cách sơn khê mịt mùng.
18 Tháng Hai 2010(Xem: 87457)
Xuân Con Cọp lại sắp đến rồi. Mà ở cái nơi "phong trần luân lạc" nầy, Tết nhất cũng chả có gì vui. Thôi thì xin mời bạn cùng tôi nhâm nhi dăm ba câu thơ cũ, để gọi là tạm "mua vui" trong khoảnh khắc chờ đợi đón giao thừa nơi xứ lạ.
16 Tháng Hai 2010(Xem: 79939)
Trước hết, bước qua năm mới, Thủy xin kính chúc mọi người được một năm an khang, hạnh phúc và thịnh vượng. Nhân đây, với tư cách là mẹ của hai đứa con của anh Nguyễn Tất Nhiên, Thủy xin trân trọng gửi đến quý Thầy, quý Bạn lời tri ơn chân thành sâu đậm nhất.
13 Tháng Hai 2010(Xem: 52090)
Nhìn Mai chợt nhớ xuân về, Đồng Nai xứ Bưởi, tóc thề, trường xưa. Những chiều ta đứng NÚP mưa, Tình xuân chớm nở, đón đưa mặn nồng.
12 Tháng Hai 2010(Xem: 52973)
Bao chàng cây si trẻ Như cánh bướm vờn quanh Chị tôi cười e ấp Hẳn như còn phân vân
12 Tháng Hai 2010(Xem: 94796)
Trang WEB Nhà Ngô Quyền, trong niềm hân hoan đón mừng Năm mới Canh Dần 2010, xin trân trọng giới thiệu những vần thơ Xuân của những cây bút thân quen của Trang Nhà qua những đề tài không xa lạ có liên quan mật thiết đến mọi người. Rất mong, trong những lời thơ, câu thơ hay cả bài thơ, những người viết mang đến cho Thầy Cô và Anh Chị Em quý mến những đóa hoa Xuân đầy hương sắc. Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức: