GIỚI THIỆU SÁCH "MỘT TUẦN MỘT ĐỜI" của ĐẶNG MAI LAN
09 Tháng Tư 20232:30 SA(Xem: 4375)
*Chiến tranh ở bất cứ nơi nào trên thế giới đều giống nhau, nó như những hạt giống gieo trên mặt đất, nhưng điều khác biệt là hạt giống nẩy mầm và nuôi sống loài người, còn bom đạn gieo xuống tàn phá và giết chết loài người, hay để lại những hố sâu trên mặt đất và những vết thương không bao giờ lành trong tâm hồn mỗi con người. Nhưng vết thương không lành là những vết thương đau nhất và cũng "đẹp nhất."
-- Trần Mộng Tú
(Ngày 15 tháng 2 năm 2023)
* Đặng Mai Lan đã đem một quá khứ rất xa, rất đẹp, điều. tưởng như bụi thời gian đã xóa mờ, bỗng sống lại. trân trọng. xót xa… đau đớn… đi tìm lại dĩ vãng để trả lời những câu hỏi của chính mình về một câu chuyện dường như không đoạn kết: rất buồn và quá lãng mạn…
Những kỷ niệm mờ mờ… bỗng kết nối thành hình như những nhát cọ bất chợt phác trên một khung bố một bức tranh dang dở, bỏ quên từ lâu trong góc tối một họa thất đã đóng cửa.
Bức tranh đậm mầu, buồn, cũ kỹ! lớp bụi thời gian đó, giờ được phủi đi cho những khuôn mặt năm xưa ẩn hiện… sắc mầu muốn dịu êm, nhẹ nhàng, nhưng nào có được dài lâu như ý muốn… đôi lúc mầu tím thẫm, mầu vàng nghệ hiện ra… chợt mầu đỏ quánh nguyên thủy tràn trên bức tranh, hung bạo xóa lấp vội vàng mầu xanh êm dịu, mầu hồng hy vọng đợi chờ, mầu trắng tung tăng ngày tháng cũ…cho vết cọ bỗng đổi thành vết dao sắc nhọn cắt sâu qua lớp lớp, sắc mầu thời gian. cố đào bới trong tuyệt vọng một hình hài… khi định mệnh và thời gian, đã tàn nhẫn xóa lấp đi vĩnh viễn…
-- duyên
4/1/2023
* Với tâm tư chồng chất cùng những mốc thời gian như dấu ấn, khiến Đặng Mai Lan dùng một thứ vũ khí lợi hại của cấu trúc, là phân mảnh và phi thực. Cấu trúc ấy đem đến hiệu ứng tích cực nơi người đọc đưa họ về với suy nghĩ hiện tiền của họ. Từ nền đó chủ thể Đọc thấy được một bố cục hoàn chỉnh do chính mình sáng tạo. Vâng, tôi gọi là sáng tạo, vì cách viết của Đặng Mai Lan là mời gọi người đọc tham dự. Tôi tự hỏi, tại sao chỗ này là một hình ảnh rời rạc, tại sao chỗ kia là một câu nói gợi ý bỏ lửng. Và tôi phải đi tìm, phải suy nghĩ, thậm chí cả mơ ước, để tìm câu trả lời. Không khí truyện của Đặng Mai Lan là vậy, tôi tin ai đó khi đọc sẽ không tránh khỏi rung động với tâm hồn sầu buồn mơ mộng, mỏng manh này, và hẳn sẽ bị quyến rũ bởi văn phong của Đặng Mai Lan.
-- nguyễn thị khánh minh
Upland, buổi tàn đông
Feb 18 2023
***
"Diệp là ai? Là tôi, hay một người con gái nào đó… Dù có là ai đi nữa, hạnh phúc tôi là đã được sống với tâm tư cô ấy qua câu chuyện vừa kể ra. Chỉ là một chuyện tình như bao cuộc tình không may trong thời chiến. Nhưng qua nhân vật, tôi được nói lên phần nào những tốt đẹp, tang thương của thời đại tôi sinh ra và lớn lên - Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa. Tạ ơn Tổ Quốc. Tạ ơn những người đã nằm xuống, những người đã góp phần xương máu, nhọc nhằn bảo vệ quê hương, một miền Nam đầy tai ương, bất hạnh".
Những đôi mắt
Chiếc xe tròng trành như muốn lao về phía bên kia ruộng. Cú sốc làm đám hành khách mất thăng bằng, nhào nháo đổ vào nhau, cố gắng bám chặt vai ghế trước mặt làm điểm tựa. Ghế tôi ngồi sát cửa sổ, nên thành cửa là chỗ tôi ngã vào tránh được những va chạm với người khác, nhưng lại cho tôi một cú đập vào đầu. Cú đập như một cái tát đủ làm tôi choáng váng.
Người đàn bà ngồi cạnh nhìn tôi:
— Cô có sao không? Nhìn mặt cô xanh mét. Đường sá gì mà sửa mãi không xong. Mai chỗ này mốt chỗ nọ sửa hoài, sửa hủy.
Trong đầu như có hàng ngàn sợi dây co giật, nhưng tôi vẫn cố gắng trả lời:
— Dạ, cám ơn chị. Tôi không sao, chỉ hơi hốt hoảng.
Nhiều tiếng xầm xì, lao xao ở cuối lòng xe. Người nào đó ngồi sau lưng tôi cũng lên tiếng, như đang kể chuyện với người đang ngồi cạnh.
— Chỗ này ngày xưa có lần Việt cộng về đắp mô, gài mìn. Kẹt đường cả mấy tiếng đồng hồ. Hòa bình rồi nhưng có khá hơn đâu. Không bị mìn thì bị ổ gà. Mấy cha nội hồi đó chỗ nào cũng phá.
Đâu phải riêng mình tôi nhớ về quá khứ. Trên nửa đất nước này, hơn hai mươi năm khắp cùng đầy dẫy đau thương mà người dân không thể nào quên được.
Mùi dầu thoang thoảng trên xe tỏa theo hương gió tràn vào từ một vuông cửa nào đó vừa được mở ra. Tôi như thiếp đi, bồng bềnh trôi theo ngọn gió, nào có hay hành khách đang lục tục sửa soạn xuống xe.
Người phụ nữ tử tế vỗ nhẹ vào vai tôi:
— Cô ơi, tới rồi đó. Cô khỏe không?
Như bị thôi miên, tôi gật đầu, ôm hành lý líu ríu bước theo sau bà khách.
Khi bước xuống xe, người đàn bà bỗng quay lại nhìn tôi:
— Cô bệnh thiệt rồi, chắc cô trúng gió. Hay cô xức chút dầu cho khỏe nhe. Mà cô về đâu, có ai đón cô không?
Người đàn bà nói một hơi dài, bà dẫn tôi đến một băng ghế và mở chiếc giỏ tìm chai dầu.
Tôi lắc đầu:
— Cám ơn chị, tôi ngồi một chút sẽ tỉnh thôi. Tôi có người nhà tới đón, chắc sắp tới.
Người đàn bà dường như không tin lời tôi nói, ánh mắt nhìn tôi ái ngại. Ánh mắt đầy âu lo, biểu lộ sự thương cảm chỉ quay đi khi có người bước đến bên tôi. Họ nói gì với nhau tôi không rõ.
Tôi ngước lên nhìn đăm đăm đôi mắt vừa cuối xuống. Ánh mắt của một đêm xuân năm nào. Ánh mắt đêm công viên, ghế đá. Tôi cũng đang ngồi trên một băng ghế đá.
— Anh Minh, anh đến đón em thật sao?
…
— Cô Diệp, cô bị cảm rồi. Cô ngồi xe được không? Hay con gọi xích lô đưa cô về?
Tôi lắc đầu, choàng chiếc xách tay lên vai.
— Tôi ngồi được. Lâu lắm rồi tôi không được ngồi xe gắn máy.
— Cô không sợ ngã chứ! Cô vịn chặt ghế xe nhe cô.
Không chịu ôm anh té ráng chịu! Tiếng nói như từ một tinh cầu nào xa thẳm vọng về, chợt nhớ một lưng áo, một vai kề. Tiếng nói, giọng cười trên đường chiều thênh thang gió. Âm thanh tràn ứa tình vui cùng gió bay lên những hàng cây trên phố xanh, trời xanh như ngọc biếc. Màu trời như màu áo Minh một ngày quên chiến trận.
…
Tôi không vịn yên xe, tôi choàng tay về phía trước ôm Minh, áp đầu vào lưng anh. Lòng chợt bùi ngùi, rưng rưng. Mơ hồ nhìn ra một điều gì đó như còn, như mất trên những ngón tay mình run rẩy.
Những muỗng cháo, viên thuốc rồi tới chiếc khăn nóng của ai đó nhẹ nhàng lau từng phần trên mặt, trên cổ tôi. Có bao nhiêu người trong ngôi nhà này? Tôi thấy có nhiều đôi mắt, những đôi mắt nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ. Tôi đảo mắt tìm kiếm. Chị Mỹ đâu, sao tôi không thấy chị? Nhưng không ai trả lời câu hỏi của tôi.
Minh ngồi xuống cạnh tôi, anh cầm những ngón tay tôi ve vuốt:
— Em cảm nặng rồi, nhắm mắt ngủ đi cho khỏe.
Tôi nhớ đến khúc đường chỗ mặt nhựa bị xói mòn thành một trũng sâu toang hoác. Trũng đất lồi lõm không được che chắn, không một bảng hiệu nào báo trước sự hiểm nguy. Người tài xế đã quẹo tay lái tránh cho xe khỏi lao vào. Xe thắng gấp, lắc lư, đầu tôi va vào thành cửa. Có lẽ cú va đập đó đang làm tôi nhức đầu.
Khoảng đường này ngày xưa Việt cộng về đắp mô, đặt mìn. Ngày đó Minh còn đi học hay đã vào lính? Chắc chắn anh cũng biết sự việc này vì đây là quê anh. Tôi thèm được kể hết với Minh những chuyện xảy ra, những gì tôi nghe khi ngồi trong lòng xe. Nhưng tôi không thể nào cất lên tiếng nói, dù chỉ một câu than van ngắn ngủi: em đang nhức đầu lắm anh Minh à. Đôi môi tê bại như không còn cảm giác. Dường như tôi không còn sức lực điều khiển được thể xác mình.
Bàn tay Minh, những ngón tay vương mùi khói thuốc. Bàn tay như một thứ đồ chơi ưa thích của một đứa bé, món đồ chơi bị bỏ quên đâu đó mà nó vừa tìm thấy lại. Đứa bé ấy đang áp mũi hít hà thứ mùi quen thuộc. Đứa bé ấy là tôi. Đời đời, kiếp kiếp với Minh tôi chỉ là một đứa bé.
Tôi cố gắng giữ chặt những ngón tay Minh nài nỉ:
— Em ngủ đây! Anh hứa với em, anh đừng biến mất, đừng bỏ đi.
Minh đưa những ngón tay tôi áp lên môi anh. Đâu cần anh phải làm như thế! Những ngón tay tôi chỉ đưa lên chặn môi anh mỗi khi Minh nói gở. Minh có cười cợt trêu đùa tôi đâu. Minh đang nhìn tôi rất dịu dàng mà! Tôi không biết hơi thở anh nóng, hay bàn tay tôi lạnh? Tôi nghe tiếng gió vi vu phía ngoài. Tôi nghĩ đến giàn hoa giấy, nó có đang tả tơi vì gió không? Từ lúc về đây tôi không nhìn thấy nó. Ngày mai tôi sẽ ngồi với Minh dưới giàn hoa đó. Chúng tôi không còn phải đứng bên nhau trong bóng tối, ở một nơi không phải nhà mình. Không ngại ngùng khi tay tìm tay, tìm những cảm xúc thịt da ấm áp. Những ngón tay tội nghiệp cố níu thời gian, thứ thời gian dường như thường trôi nhanh trong những khoảnh khắc mặn nồng.
Minh kéo tấm mền đắp cho tôi. Anh nhẹ nhàng bước ra khép cửa. Anh lại bỏ tôi đi mất rồi. Chung quanh tôi chỉ còn bóng tối.
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức:
Ca khúc: MẸ ƠI CON NHỚ - Thơ: phamphanlang
Nhạc: Mai Hoài Thu - Ca sĩ: Đông Nguyễn
Hòa âm: Đông Nguyễn Music Studio.
Chị chỉ mong được nhìn thấy nụ cười thương yêu của người thân, con cái, bạn bè khi nghĩ tới chị. Như vậy con sông đời chị thật thoải mái hòa nhập vào hư không để giữ lại niềm vui và một nụ cười.
Chương Trình Nhạc Tình Chọn Lọc với chủ đề "Công Ơn Cha Mẹ" của Như Hương và bạn hữu tổ chức tại Herndon, Virginia ngày thứ Bảy April 29, 2023, do chị Kiều Oanh chuyển.
Tôi vẽ lại những ước muốn cho tương lai của chúng tôi : được sống trên một đất nưóc tự do, được đi học thành tài, đi làm và sẽ có những đứa con xinh xắn . . .
Trong bài bút ký này, tác giả kể lại một đoạn đời đẹp đẽ nhất sau những ngày tù đầy. Đó là chuyến đi về miền Nam để gặp lại vợ con. Đoạn văn tuyệt bút với đoạn kết rất bất ngờ nhưng đầy xúc động
Ngày 21/4/2023, Ban Giám khảo “Cino-Del-Duca” công bố quyết định trao tặng giải năm nay cho bà Dương Thu Hương nhằm “tôn vinh một nhà văn lớn vì nhân cách và sự nghiệp xuất sắc,
Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức:
"Hải Ngoại Thương Ca" NS Nguyễn Văn Đông Tiếng hát: Kim Phụng Hòa âm: Ngô Nguyên
"Kiếp Tha Hương"--NS Lam Phương Đèo Văn Sách Hòa âm:Trần K. Bài
Đàn bà chúng tôi luôn luôn là nạn nhân trong cuộc chiến. Người đàn ông không thế nào hiểu được sự kiên trì chịu đựng của phụ nữ khi hy sinh cho người mình yêu thương.
Như đồng cảm với chúng tôi, ngày 30 tháng 4 hàng năm, giữa mùa Xuân ở Mỹ, mà trời vẫn đầy mây xám. Và nỗi đau năm xưa vẫn nhói lên ngút ngàn, chất ngất.....
Câu chuyện vượt biên, đến trại tỵ nạn, qua bao nhiêu năm, tôi chưa bao giờ kể lại. Những tưởng là ký ức đa vùi sâu dưới lớp bụi mờ, bỗng trở về trong tháng 4 như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
Tôi vẫn hỏi tôi
vì sao, vì sao như thế?
Đồi núi hoang vu im tiếng muôn đời.
Sẽ nói với em như một điều chia sẻ
Giá như loài người đều biết lỗi-tại-tôi!
. Ngày ngày anh Sáu xách cái ba lô tiền sử đó theo các chị bên công đoàn vận động các gia đình công nhân trong kế hoạch. "MỘT GIA ĐÌNH CHỈ ĐƯỢC CÓ HAI CON."
Mỗi lần có dịp đọc các tài liệu có liên quan đến đạo và nhìn lại quá khứ là mỗi lần rút tỉa ra được một bài học về đời sống, về nếp sống đạo của một thòi
Trong khi tôi đứng trước gương nghĩ về cái lẽ được mất của cuộc sống thì con sơn ca vẫn hát. Tiếng hát càng nghe càng thấy vui. Tôi tò mò muốn biết con chim hiện ở nơi đâu?
Xa lộ dài trong cơn xoáy lốc
Người di tản buồn lần lượt rũ ra đi.
Sáng 30, đoàn xe tiếp nối
Lính lạc đàn áo bạc quần thâm
Đài phát thanh vang lời trăn trối
Sài Gòn ơi xương cốt đau thầm...
Bài này xin điểm lại mười cái chết oan khiên của văn nghệ sĩ trong khoảng thập niên đầu sau 75 như nén hương lòng tưởng niệm những người vị quốc vong thân
Từ hạ ấy, quê hương trùm tang tóc
Lũ vô thần dày xéo dãy non sông
Khắp thành thị, thôn quê đầy gian tặc
Ta bắt đầu lạc bước kiếp lưu vong.
Chuyện tháng hạ ngày xưa ta đã kể
Bài học này, em có nhớ hay không?
Đại tá Bùi Cửu Viên đã rời khỏi VN trên chiếc HQ 801 và đã giúp soái hạm HQ 01 an toàn tìm về bến tự do Anh trở thành vị hạm trưởng bất đắc dĩ lần cuối cùng lái con tàu ra khơi tìm tự do
Hoa đào vẫn còn nở
Theo gió hoa chưa rơi
Mà sao anh đã vội
Bỏ em lại trên đời.
Chiều buồn Hoa Thịnh Đốn
Nắng yếu ớt chân trời
Làm sao em không khóc
Em nhớ anh... lệ rơi.
chúng tôi luôn có trong tim: “Quảng Bình là quê hương”, là nơi quê cha đất tổ và luôn mong ước có ngày được bước những bước trên vùng đất thân yêu nầy.
Con gái của người ta sau 24 giờ sinh ra đã trở thành con gái của tôi, và chỉ sinh sau con gái của tôi có 4 giờ tại Bảo Sinh Viện Quân Đội Thành Phố Nha Trang năm 1972.
Tháng tư thành xưa tan tác
Người về lạc bước chân xiêu
Em tôi nụ cười héo hắt
Buồn như, chim vịt kêu chiều.
Tặng em một cành phượng đỏ
Thẹn thùng e ấp cầm tay
Hôm nay giỗ anh, thấm thoát đã 52 năm, hơn nửa thế kỷ của đời người, sao nỗi đau về, như mới hôm qua… cơn nắng ngày nào vẫn còn nguyên trên da thịt, trên tóc, trên vai, trên những vòng khăn tang cuốn vội
Phải chăng tiếng đàn tranh du dương réo rắt của bác Bảy và tiếng hát ngọt ngào mùi mẫn của các ca sĩ đường phố, đã tạo nên cái hồn văn hóa của người dân phố thị
Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức:
HOÀNG DUNG TỰ TÌNH - Lời Thy Lệ Trang - Nhạc Lê Hữu Nghĩa
Tiếng hát Lê Thu Hà - Nhóm bè Cadillac
Bản phối & video : Sonar Production
Này những Cô Gái Việt Nam ơi
Trung trinh tiết liệt ở trên đời
Ta muốn kết hoa thành vương miện
Tặng em người phụ nữ sáng ngời. Tặng em người dâu thảo hiền ngoan
Thay chồng gánh vác những lo toan
Anh An đã mất đi hơn 49 ngày rồi nhưng hình ảnh của anh vẫn ở trong tâm trí của gia đình và bạn bè. Chúc anh An an nghĩ nơi cõi Phật, You will be missed!
Bên cạnh thứ tài sản không bền vững đó, đức Phật cũng dạy có một thứ tài sản không bao giờ mất, đó là Tín tài, Giới tài, Tàm tài, Quý tài, Văn tài, Thí tài và Trí tài.
Tôi cám ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình tôi. Hệ thống chăm sóc y tế giúp tôi tuổi đời vui vẻ ít bệnh tật. Đời sống văn minh khiến tôi lạc quan có nhiều bạn bè, tận hưởng tuổi vàng an vui yêu đời
Úc là một quốc gia quân chủ lập hiến, là một liên bang phân chia quyền lực. Quốc gia này có chính phủ theo thể chế đại nghị, Quốc vương Charles III là nguyên thủ của Úc.
Nước Mỹ là miền đất hứa đã luôn mở rộng vòng tay chào đón và tạo cơ hội tốt cho bất kỳ ai, miễn là họ có khát vọng vươn lên và phải nỗ lực thực hiện bằng được khát vọng ấy.
Về lại đây, uống hết mấy giọt tình
Tình bằng hữu, tình đất nước quê hương son sắt
Trên đất lạ phảng phất mang theo
Đến phút cuối,
Ta còn mang trên vai nặng trĩu.
Trưa Chủ Nhật, ngày 5 tháng 3, 2023 đồng hương Biên Hòa và một số thân hữu đã đến nhà hàng Paracel Seafood, Westminster tham dự buổi Tân Niên Hội Ngộ do Ban Chấp Hành Hội Ái Hữu Biên Hòa tổ chức.
Không dễ mấy ai có thể chối từ một số tiền lớn lao như vậy vào thời đó.
Sự từ chối này làm nên nhân cách Uyên Thao và làm cho Sóng Thần có uy tín với độc giả, đông nhất là trong giới quân nhân.
Việc chọn “ngày lành tháng tốt” để tiến hành những công việc hệ trọng trong đời sống của người Việt, được biết bắt nguồn từ thói quen do ảnh hưởng văn hóa, tập tục cổ xưa
Trong mưa ta thấy mình song bước
Tình yêu đầu ghi khắc trong lòng.
Tình yêu ta gửi người muôn dặm
Mấy chục năm rồi ta lặng căm
Tháng ba sinh nhật ta chợt nhớ
Ta nhớ người, người nhớ ta không?
Nhân ngày 8 tháng ba tôi muốn gửi đến họ lòng kính mến và cảm phục. Bởi vì họ đang vùng lên không phải chỉ cho phụ nữ mà vì sự tự do và công bình cho đất nước họ trên thế giới này.
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức:
BUỒN - Thơ Nhạc Chương Hà
Tiếng Hát Đông Nguyễn
Thu & Hoà Âm Đông Nguyễn Studio
PPS Nhật Thụy Vi
Đêm nay hoa Quỳnh nở sớm, hình như những búp hoa đang nhẹ nhàng chuyển mình để rồi từ từ hé mở vào lúc nửa đêm. Trong tôi hình như cũng đang có ngàn nụ hoa Quỳnh nở sớm trước canh khuya.
Sau khi trải nghiệm tàu ra vào kênh tôi không ngạc nhiên khi Hiệp hội Kỹ sư Xây dựng Hoa Kỳ đã xếp kênh đào Panama là một trong bảy kỳ quan của thế giới hiện đại.
“Nếu có thương ai (?!...) thì hãy thương ngay bây giờ. Đừng đợi ngày mai, đến lúc ai xa đời…” Bỗng dưng tôi thương thương quá, thầy cô giáo cũ của mái trường xưa…
Sống ở đời ai cũng mong cầu được hạnh phúc. Hạnh phúc là gì? Các nhà tâm lý học ngày nay mô tả hạnh phúc là một trạng thái tâm lý tích cực của con người ...
Với tôi, tháng Hai là tháng mùa đông tàn phai, chuẩn bị tâm hồn phơi phới cho những ngày sắp tới. Các bạn tôi giãy nảy lên, xúm vào bảo tôi “nói thách” sớm quá,
Nói chung, văn nghiệp của ông tạo ra một dòng chảy văn học miền Nam rất cá tính; nó tiếp lửa truyền thừa từ những nhà văn tiền bối và ngọn đuốc soi đường cho những người đến sau ông.
thầy Nguyễn Kim Linh nguyên là giáo sư môn Vạn Vật trường trung học Gia Long. Năm 1965 thầy được Bộ giáo dục điều động về làm Giám học trường trung học Ngô Quyền
Cả hai con chim bằng đã gãy cánh trên vòm trời lửa đạn miền Đông khi tuổi đời chưa đến 25. Thương cho những kiếp sống ngắn ngủi trong thời chinh chiến.
Trong lúc Kansas City Chiefs vui mừng trong rừng confetti thì đội Philadelphia buồn vì vừa đánh mất chức vô địch trong tầm tay khi chỉ còn 8 giây nữa là kết thúc trận đấu.
Hình như nắng vẫy tay chào
Áo em thấp thoáng ngõ vào tương tư
Mùa đông em bắt ta chờ
Sang xuân ta lại làm thơ đợi người.
Hình như nắng đến đây rồi
Để em thôi khóc sụt sùi đêm mưa
Ở một nơi không phải đất nước tôi, tôi chứng kiến được nhiều bài học đạo nghĩa của chính dân tộc Ukraine, thay vì đào tẩu khỏi chiến tranh, trốn ở một đất nước yên bình khác,
Chẳng biết từ lúc nào tôi đã thương mến thầm anh Phượng hàng xóm, anh hơn tôi chừng 7-8 tuổi, hát hay đàn giỏi, thỉnh thoảng buổi tối anh ngồi trước cửa nhà đàn hát,
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.