Hôm nay là ngày chủ nhật, một ngày Chủ nhật rảnh rỗi nhất trong… cuộc đời bảy mươi năm! Chưa bao giờ dám nghĩ đến chứ nói chi mình đang “chứng kiến” chuyện hãi hùng đang xảy ra chung quanh và khắp trái đất này.
Tại sao rảnh vậy nhỉ? vì tất cả những việc làm lớn nhỏ đều làm hết trong tuần rồi, lúc này phải ngồi ở nhà, không được ra đường sợ bệnh dịch lây lan, tuân hành lệnh ban của chính phủ. Ừ thì làm việc nhà xong rồi thì hãy đọc sách hay làm việc gì khác nhưng… ngại làm vườn, vì lỡ xui bị con ong độc nó chích, hay cái cây nhọn nó quẹt trúng chảy máu, sẽ không có đường vào phòng cấp cứu, vì nơi đó đang dành chỗ cho những người đang bị nhiễm cơn bệnh dịch cúm Tàu.
Truyền hình thì không muốn mở, vì tin cũ cứ nhai đi nhai lại, rồi tin virus… lan nhanh, chỉ số liệu và số liệu làm cho người xem hoảng loạn, chẳng có ích lợi gì. Nhiều người cũng khuyên đừng mở là tốt nhất.
Nhưng lúc này face book, youtube… phát triển mạnh, luôn gây sự tò mò và lôi cuốn người vào xem. Cũng nhờ những phương tiện kỹ thuật cao này, mà tin tức, phim ảnh, chuyện vui, chuyện buồn, hát hay, ca dở v.v… thậm chí… chửi lộn, đánh nhau đều được tường trình đầy đủ, nên dù thế giới bao la cách mấy, nó cũng sẽ thu nhỏ hẹp lại, nhiều lúc chỉ còn trên cái phone tay.
Và chiều nay, lại một lần nữa ngồi xem chương trình Tổng Thống Trump và ê-kíp chống dịch bệnh của ông đang họp báo tại Bạch cung từ… youtube. Nhìn một ông già 74 tuổi, dù tóc vẫn còn ánh nhuộm vàng, nhưng mắt ông vơi bớt sự tinh anh, nhanh nhẹn hôm nào, giọng nói của ông hình như nhuốm nỗi buồn khó tả, dù ông cố gắng tường trình những diễn biến nạn dịch đang xảy ra trên đất Mỹ này. Rồi phó Tổng Thống Mike Penn, Ông Dr. T. Fauci, bà Bác sĩ Birx, đại diện Fema…Tất cả những người trong số họ đều ở tuổi bảy, tám mươi, nhưng họ phải trả lời liên miên những câu hỏi của những ký giả trẻ bên dưới. Có người hỏi những câu lịch sự, đứng đắn để tổng thống và tuần tự các vị trả lời, nhưng có người…moi móc, hỏi… xóc óc đến nỗi TT bày tỏ sự… tỏ tường rằng “you chưa nói hết câu tui đã biết you muốn hỏi gì, rằng CNN là fake new! rằng nếu quý vị không … tôn trọng, kính nể (respect) tôi, thì quý vị cũng phải kính trọng những người đang làm việc với tôi, ở đây!”
Ngồi xem họ họp báo mà lòng bỗng chùng xuống. Mình cũng là “người già” đây mà, sao mình lại ngồi không trong nhà, nằm dài thoải mái để hưởng thụ những gì đã có trong căn nhà ấm cúng. Còn họ là ai? tại sao họ phải làm việc ngày đêm cật lực như vậy? Có bao nhiêu tiếng đồng hồ một đêm cho họ hoàn toàn nghỉ ngơi? Tại sao vậy? Vì họ là Tổng thống, Phó Tổng thống và những vị Bác sĩ tài ba đang đem hết sức lực ra để tìm phương cách hướng dẫn người dân chống chọi lại với nạn dịch cúm Tàu quái ác…
Họ đi vào rồi nhưng sao tôi buồn muốn khóc. Tôi quý mến họ vô vàn và cả lòng yêu thương trân trọng và biết ơn vì sự hết lòng làm việc cho người dân từng giờ từng phút qua…
Trí óc tôi lại lờn vờn những câu hỏi cho mình về “ông TT hiện tại”. Trong hơn ba năm qua ông đã làm gì “hư hại” cho đất nước này? hay ổng đã đem lại niềm tin và sức sống cho những người dân bình thường, lương thiện chúng tôi. Tôi nhớ hơn ba năm trước, chính bàn tay tôi đã “bấm nút” chọn lá phiếu có tên ông mà, đâu có thấy ai cầm tay hay xúi biểu, vì tôi đã biết chọn lựa giữa hai người đang tranh cử: một bà thì chính trị muôn niên nhưng thâm độc, gian xảo, tham quyền cố vị và nhất là không có tình người lẫn trách nhiệm. Đơn cử mỗi một việc là đã bỏ mặc cho vị Đại sứ của nước Mỹ chết dưới tay quân phiến loạn ở Benghazi, trong thời gian bà làm ngoại trưởng, mà không có một phản ứng gì, hay có cách gì cứu ông thoát nạn dù ông kêu cứu hơn trăm lần đến bà và ông TT đương nhiệm.
Chỉ một việc nhỏ vậy mà làm không xong, làm sao lãnh đạo cả một đất nước đang đứng đầu thế giới? Và ông D.Trump, dù ông có…ăn nói “bạt mạng” so với nhiều người, nhiều khi…nay nói này mai nói kia, nhưng là người có cái tâm và cái tầm nhìn, sẽ đưa nước Mỹ “trở về” thế mạnh. Dĩ nhiên chúng tôi thức đến ba giờ sáng để “ăn mừng chiến thắng” với ông.
Hơn ba năm qua, “kẻ thua cuộc” và bè phái của họ đã làm gì cho đất nước này yên bình hơn TT đã làm? Kể từ khi TT Trump lên nắm chính quyền, cái nạn biểu tình đốt phá lẫn hôi của của đám người mệnh danh “Black Lives Matter” không xảy ra nữa. Vấn nạn gọi cảnh sát đến vì lý do gì đó, rồi “phục kích” để giết cảnh sát cũng bị dẹp tan. Xã hội mà cảnh sát không được bảo vệ là xã hội loạn. Dù có đôi lúc một vài cá nhân có làm điều không đúng và đã bị trừng trị.
Ấy vậy mà bọn họ “đánh phá” TT liên miên không ngừng nghỉ. Dù TT có nói những điều gì đó không hợp ý họ, đó là lối nói của ông, nhưng đâu có tầm ảnh hưởng giết người hay nguy hại đến tổ quốc, như họ đã giết Đại sứ nước mình? TT đâu có đem quân Lính Mỹ ra ngoài chiến trường xứ khác để làm bia đỡ đạn cho người dưng rồi chết uổng mạng, ông còn đến tận các căn cứ Mỹ xa xôi để thăm quân dù nửa đêm về sáng, để an ủi họ trong những giờ phút thiêng liêng nhất của người dân Mỹ như Thank Giving, Christmas mà phải xa nhà. Một quân nhân tử trận, ông và phu nhân còn viếng đám tang và an ủi gia đình của người Lính mà.
Sao họ cứ đánh phá ông hoài vậy? Vì cái ghế Tổng Thống sao? Dẫu biết rằng cái…ghế đó cao thật, nhưng có sự tranh đua để giành lấy nó mà. Ông D.Trump đã tranh cử và đã thắng cử với hơn nửa số người dân Mỹ đã vote cho ông, Ông đâu có ăn cướp ghế của ai? Có bầu cử, có tuyên thệ nhậm chức, sao phe thua chẳng chịu thua??? Vậy dân chủ đâu ra???
Sao có nhiều con người hèn mạt đến nỗi cứ đem chuyện ông “ăn bánh trả tiền” ra làm đề tài đánh phá nhỉ? Ông đâu có ăn cướp tiền của nhà nào để đi chơi đâu, ông là TỶ PHÚ mà, người đàn bà cà chớn nào lại không muốn đến gần ông dù bà Melania, phu nhân của ông tuyệt sắc. Nếu mà ông xử sự như cụ Tú nhà ta ngày xưa, mà một thời được đưa vào Văn học sử VN để bắt học trò phải học và… tuyên dương cụ văn hay chữ tốt rằng: “Cao lâu thường ăn quyịt, thổ đĩ lại chơi lường” thì lúc đó hẵng chửi rủa ông, đàng này chính vợ ông không than phiền, tại sao mấy ông Mỹ và Việt nam ta lấy làm ngứa mắt? Và cái chính quyền ở một thị trấn nhỏ bên Cali (quên mất tên rồi) đem nàng gái gọi ra … tung hê vạn tuế và cấp bằng danh dự…điếm!.
Sao người ở cái đảng con lừa “ở không”, cứ đem TT ra “đàn hặc” mà không có bất cứ một lý do gì? (Có một ông dân biểu đen ở chỗ tôi, ổng nói “truất phế” TT vì “lương tâm” Ông có lương tâm sao? Dở sao không chịu dở). Họ không có chuyện gì để làm lợi cho dân cho nước? Sao suốt ngày họ ăn đồng tiền thuế của dân rồi đi làm ba cái chuyện … trời ơi đất hỡi như vậy, mà không ai làm gì được họ? Xã hội này đến hồi mạt vận rồi sao?
Chuyện… ba năm TT làm cho đất nước này hùng mạnh, kinh tế tăng trưởng như lời TT hứa làm người dân vui mừng, nhưng bọn nội thù càng thù và không dừng tìm cách đạp đổ. Sao thương cho TT quá đi, ông có mối thù nào truyền kiếp với họ không? hay kiếp trước ông lấy hết của cải nhà họ, không cho họ buôn bán với tàu phù để làm giàu bất chánh? Ông có giật vợ, cướp chồng của ai không? Ông có … lỡ tay giết chết cha mẹ chúng không? ngay cả người Việt Nam chúng tôi? Ông có bẻ tay thằng nào để nó không cầm được bút để viết bài chửi thiên hạ lấy tiền không? tại sao họ … thù ông đến mất ăn, mất ngủ rồi suy nghĩ tìm ra trăm mưu ngàn kế để hạ bệ ông?
Và chiều nay ngồi nhìn TT trên màn ảnh, môt sự nể trọng và cảm phục không thể diễn tả được.
Nạn dịch xảy ra có phải vì họ… thua TT rồi trả tù tàn độc? Họ coi sinh mạng của người dân nước Mỹ như cỏ rác sao? Làm sao tin được ở thế kỷ 21 này, bọn Tàu Phù gây ra nạn dịch, thì Tổng thống gọi dịch Tàu cớ chi không phải? Ông đâu có gọi dịch Việt nam hay dịch gì khác đâu? Bọn truyền thông thổ tả, chúng nó ăn tiền Tàu thì chúng chống đã đành, mắc chi mấy ông bà Việt nam nhào ra la hét, phản đối. Dù mấy ông bà có là Bác sĩ, Kỹ sư, Luật sư…., mấy vị có bằng cấp cao chót vót, nhưng cái tim hẹp té cũng chẳng ra gì. Quý vị cứ nghĩ cho riêng mình, ích kỷ, nhỏ nhen cứ sợ mình ra đường bị kỳ thị, hay mai này đời con đời cháu… không khấm khá. Ủa mấy vị người Tàu sao? TT gọi Chinese virus thì mắc chi? Chuyện quốc gia đại sự của ông đang làm, phải gọi đích danh cái xứ sở đã gây ra nó chứ!
Như bà Hiêu kia, từng là “thần tượng” của khối người, ngay cả mấy ông bà Việt nam dân chủ, bà đã “cười hả hê” khi nạn dịch đang lan nhanh khắp chốn, Bà có là con người không? bà có trái tim không? Sao bà thù ngài TT đến như vậy? thua sao không chịu thua? May mà bà không thắng cử, nếu bà là TT, gặp nạn dịch như thế này chắc bà để cho dân… chết hết, để bà ngồi cười thoải mái. Ủa mà nếu bà làm Tổng Thống, chắc gì trận dịch xảy ra nhỉ? (đoán vậy) Vì đâu có ai dại mà “phe ta đi hại phe mình”?
Nếu thắc mắc chuyện người Mỹ chống TT cũng không cần thiết, vì ai cũng thấy rồi. Quay về nói chuyện những con người “vô ơn bội nghĩa” Việt nam thôi. Phải chi TT và phu nhân “đừng có lòng nhân hậu” thì hôm nay, lúc này, người Việt nam với danh xưng “tị nạn cộng sản” trên đất Mỹ đã khỏi phải… tức giận dùm cho TT và phu nhân, đã không phải dùng những từ ngữ khó nghe, nhiều khi không đẹp lắm để nói về một người, không biết có phải con người không? Có người họ nói là Chó, nhưng tội cho con chó, giống chó nó có nghĩa lắm, nó biết chủ nó là ai, người nào cho nó ăn một bữa, nó còn biết liếm bàn tay để cảm ơn mà. Nhưng không, đây là hình hài con người, nhưng tâm địa của con rắn độc, TT ban phước đưa nó ra khỏi vùng tăm tối, cho nó có cuộc sống tự do…, nghĩa là đầy đủ mọi thứ nhưng rốt cuộc rồi nó cũng quay lại nó cắn, bươi móc, xỉa xói, vu khống, vu oan giá họa cho TT là sao?
Trong khi tại trong nước Việt nam, những người không hề biết đến nước Mỹ rộng lớn thế nào, họ chưa từng nhận được một “ân huệ” nào từ nước Mỹ, nhưng họ cũng xót lòng khi biết tin nước Mỹ hiện đang có số người nhiễm bệnh tăng lên, Họ “thương giùm” cho ngài TT Mỹ ngày đêm vật lộn với suy nghĩ làm thế nào ngăn lây bệnh dịch, làm thế nào tìm thuốc chữa đúng căn bệnh hôm nay, không riêng cho Mỹ mà có thể còn cho cả thế giới nữa. Cái tâm của họ rộng lớn biết dường nào!
Chiều nay, khi chấm dứt buổi họp báo, ngài TT đã nói một câu kết: “I am proud to be… president”. Vâng! Ngài là TT của nước Mỹ, ngài có cả trăm ngàn việc phải làm, phải “đứng mũi chịu sào” thức khuya dậy sớm để giải quyết hằng lố công việc, nếu Ngài có nói đìều gì có vẻ “tự tin”, thì đó là việc ngài phải làm thôi. Là TT, ngài phải đưa ngưòi dân đến chỗ hy vọng và hy vọng, không thể uỷ mị khóc than, dù cái chết nhiều thật nhiều đang xảy ra ở quận Queen-New York. Người ta vẫn còn đang… xoi mói ngài, đang đổ lỗi cho ngài, dù việc người ta làm sai, nhưng rồi Ngài sẽ vượt qua tất cả…
Cầu nguyện ơn trên ban phước cứu độ cho toàn dân trên khắp thế giới này, ngay cả những nơi khởi thủy nạn dịch, hãy giúp cho người dân thoát qua cơn dịch cúm, có thuốc chữa để không còn cảnh người chết mà không có thân nhân tiễn đưa. Cầu cho ơn trên phù hộ cho Tổng thống và những người làm việc cạnh ngài được an toàn sức khỏe. Người dân Việt nam chúng tôi, những người có lòng biết ơn đến nước Mỹ, họ đã góp tay hiến tặng thiết bị y khoa, cùng may nhiều khẩu trang y tế tặng cho các nhà thương để phục vụ cho những Bác sĩ, y tá đang ở tuyến đầu nạn dịch. Cũng như Chính quyền xứ Taiwan, bà TT Thái Anh Văn đã “hổ trợ” hết sức về những thiết bị y tế mà nước Mỹ cần để thoát qua nạn dịch. Những con người thực sự biết thế nào là ơn nghĩa.
Chúng tôi cảm ơn nước Mỹ và ngài Tổng thống D. Trump với lòng biết ơn sâu sắc.
Lá vẫn hoài màu chung thủy đam mê.
Lá nhớ gì mà tím buồn đến vậy
Hoa thương ai mà trắng đến nao lòng
Nhắm mắt lại trong mịt mù vẫn thấy
Lá và hoa tím trắng quá mênh mông.
Giữa những tiếng kêu của bà lão là tiếng la mừng rỡ của một người tù khác nghe xướng đúng tên mình có người nhà thăm nuôi. Tiếng cười của người tù, tiếng khóc của người bên ngoài cửa sắt.
Nhớ hồi một chín chín hai,
Đồng môn khóa 7 chọn ngày cuối năm,
Họp mặt nam Pháp, Anh Văn,
Nghĩa tình hai lớp sát gần cạnh nhau,
Sáu hai đến bảy năm sau,
Một chín sáu chín cùng nhau ra trường,
Đời ông nội tôi nhờ có vật thiêng cứu mạng, đến đời tôi cũng có phần có phước lớn như vậy. Năm đó tôi mua được một khối... đá, trên đó có một con cá hóa thạch lộ rất rõ, chỉ phần đầu bị che khuất chút xíu.
Anh ơi, em nghĩ chỉ có tình cảm mới giúp người ta thấy con đường người ta đi đúng là tươi đẹp, là đáng đi. Vượng đã thay đổi vì em. Thủy, rồi tới anh, nói với em như thế. Phải chi chính Vượng nói với em như thế ?
Hôm nay bão rớt về nơi này , sụt sùi mứ khóc mấy ngày nay. Bão rớt ngày xưa có mẹ già Cơm canh nóng hổi Mẹ đem ra . Bão rớt hôm nay kho nồi thịt Cháu về vui quá: cám ơn Bà
Tôi lại nghĩ tôi thua xa những em bé ấy. Chúng coi trâu như bạn, chúng chơi đùa và coi giữ trâu như một niềm vui. Còn tôi, chỉ một năm giữ trâu thôi mà tôi coi là một móc ngoặc đời mình thì quả tôi còn thua một đứa con nít.
cảm tác theo bài viết "Nước Mắt" của Nguyễn Thị Thêm đăng trên Web Site Ngô Quyền ngày: 6 tháng 12, 2014 và thưởng thức tiếng hát Ngọc Lan qua "Giọt Nước Mắt Ngà", sáng tác của Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên.
Trân mong ước chuyện tình cảm giữa Thủy và anh An Trân có thật, và sẽ thành tựu vào một ngày không xa. Nhìn hạnh phúc của người khác để cảm thấy mình hạnh phúc. Đó là trường hợp của Trân chăng?
Suốt một tuần lễ trời mưa tầm tã. Chỗ nằm của cha Minh và tôi bị nước tạt ướt, phải di chuyển ép sát vào bên trong. Ban đêm nghe tiếng nước chảy liên tiếp từ cái rãnh bên hè xà lim xuống ống cống ở cuối nhà giam.
Ừ, thì bỗng dưng
mà nhớ một mình ...
chiếc phong bì hồi xưa
con tem im lìm nằm ngoan bên góc phải
có con dấu đóng lên ngày tháng
nó làm chứng cho ...
nhưng giờ có ai cần!
Gửi Chặng, buổi sáng thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014
Ngày bạn về với đất trời, bao dung.
Nói với em,
người bạn nhỏ
Hãy bay đi, về phương trời miên viễn
nơi những từng mây, có cánh thiên thần
Người thấy và cảm nhận được giọt nước mắt long lanh như những viên kim cương hay giọt sương lấp lánh là người mới thật sự đẹp, một người đáng trân trọng.
Có một ngày trời không áng mây trôi, mưa dầm dề. Tôi nghe tiếng thời gian thở dài. Không dưng nỗi nhớ tròng trành, nên lòng trĩu nặng.
Mưa dầm... Ngõ nhớ. Có bóng ai thấp thoáng trong màn mưa.
Nhỏ bạn của Trân ơi ! Nhỏ có nhớ lời thầy Bằng tâm sự với mình hôm nào không ? Đời giả trá, lừa đảo khôn lường. Mình non tay, kém kinh nghiệm, trước sau gì mà chẳng có lần vấp ngã.
Tôi nhìn Nhị Hà. Tôi không đọc được tình cảm trong mắt cô khi cô nói đến việc một người bạn cùng lớp bị bắt. Kiệt đã bị đưa đi cải tạo. Còn tôi tại sao tôi còn ở đây?
Trời chiều Cali đã bắt đầu đi ngủ sớm, màn đêm với khí trời lành lạnh như báo trước sự chuẩn bị cho những ngày lễ cuối năm. Dù trời lạnh nhưng chúng tôi lại cảm thấy luôn ấm lòng với những tiếng cười ròn rã những tiếng nói rất thật và thân tình.
Khi cơn mưa chiều đổ ập xuống, trời tối sầm lại. Nhà đèn lại cúp điện khiến nơi bàn thờ gia tiên gia đình con, ánh sáng ngọn đèn dầu nhỏ thật lung linh, mờ ảo. Nhưng cũng tốt. Càng tăng thêm vẻ trang nghiêm cho buổi lễ.
Cuộc đời cũng thế, như một giòng sông, là một biến chuyển không ngừng. Có những chỗ, giòng sông trôi êm đềm nhưng cũng có những nơi, giòng sông trôi ào ạt làm ta chới với. Rồi cũng có những đoạn giòng sông rẽ nhánh thình lình, quanh co uốn khúc.
Chiều hôm nay, hôm mai
Bảng đen nhìn tiếc rẻ
Viến phấn rơi phân nửa
Theo hồn Thầy xa bay
Con ngã nón chào Thầy
Như lần đầu vào lớp
Thầy ơi! Thầy đi mất
Mà dấu giày còn đây!
Nhân dịp Thanksgiving. Gia đình chúng tôi, xin gửi lời chúc đến quý vị và các bạn một mùa lễ Tạ Ơn an lành, hạnh phúc, quây quần bên người thân, thâm tâm an lạc để đón mừng Mùa Lễ lớn.... Xin tạ ơn… Tạ ơn tất cả. Happy Thanksgiving…
Cách nói của Mười Tân cho người nghe hiểu rằng tất cả cái gì thuộc chế độ cũ đều xấu xa và đáng phải bị tiêu diệt, đặc biệt là nền văn học nghệ thuật miền Nam.
Sáng nay dậy muộn,
mặt trời cũng lười biếng, trốn trong mây...
Nghe tin Chặng đã lìa đời, chiều qua...
Bên cửa sổ, một chiếc lá nhỏ, mầu thật đỏ, đang rơi...
rớt xuống bên thềm, tuyết trắng.
Nhủ thầm, có phải Chặng đó không?
Hãy cám ơn cho đúng nghĩa của nó. Hãy cùng nhau coi ngày này là ngày sum họp, vui vẻ với gia đình. Mỗi người mang thức ăn đến hay cùng đến sớm để phụ mẹ nấu nướng để tạo một không khí yêu thương và sinh hoạt đầm ấm.
Măng non thay cội tre già.
Ngàn năm sông chữ sáng lòa trời trong.
Nhọc nhằn cõng chữ qua sông.
Buồn vui theo nước lớn ròng nhấp nhô.
Tri ân tâm huyết Thầy Cô...
Chúng ta hãy thể hiện tinh thần Lễ Tạ ơn một cách chân thành. Bằng hành động mỗi ngày, góp cho cuộc sống trên trái đất này mỗi ngày một thêm tốt đẹp hơn. Có như vậy, mà lễ Tạ Ơn trở thành có ý nghĩa thiêng liêng, cao quý….
Nghĩ lại một thời vượt qua dốc cũ
Là biết nhọc nhằn công sức Thầy Cô
Thấy bảng đen vắt ngang thời thơ ấu
blank Nghe phấn rơi xao động tuổi học trò
Nhắm mắt lại, lời giảng bài vẫn rõ
Mở mắt ra, nhìn trắng lớp sương mù
Trên cành cây ngọn cỏ ,vạn vật đang chờ đón mùa về ... và một ngày đẹp nhất:.. ngày 20-11- để em , dù chẳng còn thơ bé,vẫn muốn đến vô cùng gọi lên tha thiết: Thầy, Cô kính mến của ngày xưa Ngô Quyền thân ái ơi!.....
Chiếc xe lam tấp bên lề, không ra hiệu làm một người chạy Honda phía sau suýt đâm sầm vào. Ông ta vòng xe ngang người tài xế càu nhàu. Người tài xế xe lam vừa nhận tiền nơi con vừa cười giả lả với ông kia.
Bục giảng đã không còn là của tôi. Những học sinh Saigon của tôi không làm sao có thể chấp nhận được thứ ngôn ngữ hay lập luận của một người thầy mà mới vừa hôm qua còn là xanh mà hôm nay đã là đỏ.
Bất chợt nhìn dã quỳ rộ nở
Ta ngậm ngùi thương nhớ dã quỳ xưa
Ôi dã quỳ! Loài hoa chung thủy
Đã hẹn thề muôn thuở với mùa đông
Dã quỳ ơi một thời lưu luyến
Dáng nhỏ xinh cùng hoa dại bên đường
đêm tàn lạnh giấc mơ hoa
tiếng mưa ngày cũ xót xa nỗi niềm
buồn, cây trút lá ưu phiền
tiễn thu lặng lẽ, đầy thềm gió mưa....
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức:
GIỌT MƯA THU - Nhạc Đặng Thế Phong - Thái Thanh trình bày
Con muốn oà lên khóc mà đôi mắt chợt ráo hoảnh. Chừng như lệ nóng đã đóng băng, chừng như hồn con tê cứng lại. Bản danh sách thí sinh trúng tuyển chờn vờn trước mắt con. Đám đông xô đẩy, lấn dần con ra.
Dòng sông nào cũng về biển cả. Cuộc đời của mỗi con người rồi cũng kết thúc. Chị chỉ mong được nhìn thấy nụ cười thương yêu của người thân,con cái, bạn bè khi nghĩ tới chị ....
Lang thang Thu buớc đến Sàigòn
Ngập ngừng Thu ghé cổng Trưng Vương
Những lá Thu bay vờn áo trắng
Như thả ngàn thơ xuống cuối đường
Thu dừng chân sau Chùa lặng yên
Hậu liêu vàng sắc Đạo tôn nghiêm
Trong tất cả bốn tập thơ của anh Dương Quân như những bản nhạc giao hưởng lôi cuốn người đọc về những kỷ niệm, về quá khứ, và về với tình người, ....nhất là chung thủy với những kỷ niệm mà tác giả đã từng yêu người, yêu đời.
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức:
Em Ra Đi Mùa Thu tác giả Phạm Trọng Cầu, Thái Thanh trình bày
Fall in Virginia.... Autumn Leaves, VA
Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
Nhà tù Kiên Giang buổi tối. Những cánh cửa sắt mở ra đóng lại vội vàng. Cả đám người bơ phờ, bụng đói, tay không đồng hồ, chân không giày dép, đầu óc hoang mang lo lắng sợ hãi ngồi chồm hổm giữa sân nhà giam.
...nhưng ngày lễ Halloween cũng là một ngày rất đặc biệt của trẻ con. Hãy vui cùng với các cháu và hãy bảo vệ các cháu để tuổi thơ chúng có những kỷ niệm đẹp trong tuổi ấu thơ.
Suốt hai năm sống cùng bệnh tật, chị Khánh gần như trốn tránh sự quan tâm thăm hỏi của bạn bè. Cũng có thể do quá đớn đau vì hóa chất, chị Khánh chỉ muốn tự ru mình trong chiếc kén bình yên.
Tôi thấy mình như già hẳn đi. Tôi bối rối, mơ hồ. Tôi muốn đi nhưng không biết mình sẽ đi về đâu. Tôi sợ ở, nhưng lòng lo âu trong sự tù túng nên lúc nào cũng thấp thỏm muốn đi.
Chiếc xe đò đi Rạch Giá chật ních người. Kiệt đã lấy cho tôi một chỗ khá tốt: ghế đầu ngồi cạnh bác tài. Trong túi tôi đang có một tấm giấy công tác giả do ông Công cấp, ghi là tôi đi công trường An Biên nghiên cứu đào giếng.
Tại sao mình không tạ ơn đất trời và tận hưởng vẻ đẹp của mùa thu, vì mình đã biết rõ tiếp sau nó sẽ là một mùa âm u ảm đạm lạnh lùng. Hãy sống bằng hơi thở nồng nàn cho cái hiện tại đang có.
Như thế đấy, đã từ lâu rồi, người dân quê mùa, thiếu học và hãy còn nghèo nhưng vẫn biết không bán nước một cách nhân văn, thấm đẫm cái tình với người và tình với... nước!.
ước vọng của thầy gởi lại thế nhân, thầy nói thầy ra đi với tư cách một nhà văn, vì suốt cuộc đời thầy luôn luôn theo đuổi, gìn giữ như pháp danh TÂM NGUYÊN của thầy.
tưởng nhớ NXH
riêng tặng DC ngừng cọ vẽ, khi nghe tin NXH không còn nữa… bạn đã đi rồi, ngày qua, mất hút..
bụi về với mây
căn nhà ngói đỏ [2]
quạnh hiu
trống vắng,
buồn…
Duyên văn nghệ giữa tôi và ông chỉ một lần gặp gỡ tại café PALOMA , và bài viết Tô Canh Thơm Của Mạ trên Việt Tribune, nhưng lần gặp đầu tiên đó đã để lại trong tôi một mối hào cảm rất đẹp với một nhà văn, nhà giáo tên tuổi, nhưng rất bình dị này.
''Sinh ký tử quy'' là định luật của đất trời. Nơi ''cõi tạm'' Thầy đã sống xứng đáng với vai trò là một Nhà Văn, Nhà Giáo bằng nhân cách và những cống hiến của mình cho văn học Việt Nam thì hôm nay, trên đường đến ''cõi về'' ....
Sáng nay một lần nữa tôi lại cảm nghiệm được lẽ vô thường của đời sống khi vào thăm Thầy Nguyễn Xuân Hoàng, Thầy dạy Triết của các đàn anh đàn chị Ngô Quyền , Thầy dạy văn chương của tôi.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.