HÀNH TRÌNH VÀO ĐẤT PHẬT-10 - ĐOẠN KẾT
GIÃ TỪ ĐẤT PHẬT
Ra đến sân bay, giã từ Đất PHẬT rồi,
Ta về nhớ quá, Ấn Độ ơi.
Những nơi đã đến bao kỷ niệm,
Nhớ mãi trong đời chẳng hề vơi.
Nhớ những lâu đài: nguy nga kia,
Nỗi khổ nhân gian: nước mắt đầm đìa!
Nhớ công viên chiều: mây giăng lộng gió,
Lễ hội đông vui: chiêng trống dập dồn.
Nhớ con tàu: xuôi ngược lăn đi!
Những còi buồn, rả rích bi ai,
Những người khuân vác, kiếm ăn từng bữa,
Đêm lạnh ôm chăn, co rúm vỉa hè.
Nhớ khu chợ, bày ra đủ thứ,
Kẻ đón người mời được mấy ai mua!
Nhớ những trưa, nắng hè oi ả,
Cảnh khổ giống nhau, thương mấy cho vừa.
Những căn nhà nghèo: mái che tơi tả,
Đêm mưa về, lẩn trốn góc nào đây?!
Những em bé, cụ già, từng giây Ta nhớ,
Chỉ được 10 Ru bi, vui đến không ngờ.
Nhớ mắt tròn xoe, vô tư hớn hở,
Những thiên thần nhỏ bé đáng yêu.
Phương xa Ta nhớ, nhớ thật nhiều,
Những hình ảnh nhiều nơi từng gặp.
Nhớ những cánh đồng khô trơ góc rạ,
Những “di tích” từng chỗ đi qua.
Nơi nương náu, nhà, không phải là nhà!
Không chịu nổi gió mưa về xiêu ngã.
Ta vẫn nhớ biết bao chuyện kể...
Thấy tận nơi dấu vết còn lưu,
Từ PHẬT ĐẢN SANH đến NHẬP DIỆT xa đời,
Bao gian khó 45 năm dài HOẰNG PHÁP.
Ta về, trả hết Ấn Độ ơi,
Chỉ giữ niềm vui lẫn tiếng cười.
Giữ mãi những nơi thành kỷ niệm ,
Dẫu rằng thời gian: nước chảy hoa trôi.
Ta về, xa lắm Ấn Độ ơi!
Dẫu Ta với Ấn chung một bầu trời,
Không hẹn, biết ngày nào gặp lại?
“Tình nầy”, xin giữ mãi đừng phai.
Lâm v Bảnh. M N