Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS. Huỳnh Công ÂN - NHỮNG MÙA GIÁNG SINH TRONG CUỘC ĐỜI TÔI

18 Tháng Mười Hai 202210:26 CH(Xem: 4743)
GS. Huỳnh Công ÂN - NHỮNG MÙA GIÁNG SINH TRONG CUỘC ĐỜI TÔI




Những mùa Giáng Sinh trong cuộc đời tôi


Tản mạn Huỳnh Công Ân


Những năm tôi còn nhỏ của đầu thập niên 1950, Noel trong ký ức của tôi là những lồng đèn hình ngôi sao màu đỏ treo trước nhà những người theo đạo Thiên Chúa, cây thông thật cao với các bóng đèn nhỏ đủ màu lấp lánh và hang đá bằng giấy bồi trong đó có hình tượng Chúa Hài Đồng, Đức Mẹ Maria, các Thiên Thần, mục đồng và con chiên... ở nhà thờ Xóm Chiếu. Tôi theo nhóm bạn con nít từ xóm Hòa Bình, gần chợ Cầu Cống, Khánh Hội đi bộ xuống nhà thờ đó ở gần bến đò Long Kiễng để xem người  ta làm lễ. Lúc về nhà thì đã quá muộn và ba tôi chờ sẵn ở cửa để cho tôi một trận đòn nên thân vì tội đi chơi khuya. Thế mà, năm nào cũng vậy tôi vẫn trốn nhà đi xem lễ Noel dù biết rằng về sẽ bị đòn.

Thời Đệ Nhứt Cộng Hòa của tổng thống Ngô Đình Diệm. vào dịp Noel, nhà nước cho chặt những cành cây thông ở Đà Lạt chở về Sài Gòn để bên vệ đường, ai muốn thì tự do lấy về nhà treo đèn trang trí.


image001

Giáng Sinh ở Sài Gòn trước 1975


Khi lớn lên, đêm Giáng Sinh là một dịp tôi cùng các bạn chung cảnh ngộ “mồ côi đào”, lãng vãng bên ngoài Vương Cung Thánh Đường để xem có cô nàng nào xinh xắn đi một mình hay đi một nhóm toàn là nữ để chia nhau trổ tài “cua đào”.  Ai may mắn thi làm quen được và đưa giùm người đẹp về nhà để được nàng cho cái hẹn lần sau. Nhưng cũng không ít lần, chúng tôi về xe không. Còn ai may mắn có đào sẵn thì đêm Noel sẽ là dịp dẫn đào đi ‘défiler’ lấy le với bạn bè.



image002

Noel ở nhà thờ Đức Bà


Noel năm 1968, tôi đón Giáng Sinh giữa cuộc hành quân ở vùng đồng bằng sông Cữu Long. Đêm đó, nhân dịp hưu chiến, hỏa châu và  đạn chiếu sáng được bắn lên trời thay cho đèn sao ở hậu phương. Nằm đong đưa trên võng nơi đóng quân, tôi miên man nghĩ đến tương lai mịt mờ trong một cuộc chiến dai dẵng.


image003

Giáng Sinh ở doanh trại quân đội (Ảnh minh họa)


Tôi đã đón hai mùa Giáng Sinh trong trại tù cải tạo của cộng sản năm 1975 và 1976. Đó là những mùa Giáng Sinh đen tối nhứt trong cuộc đời tôi. Nằm trong ngục tù không biết ngày về, tôi hồi tưởng những mùa Giáng Sinh tươi đẹp ở miền Nam tự do trước đó. Một anh bạn tù nào đó làm sáo tự chế thổi bản Đêm thánh vô cùng khiến tôi nảy ra ý định làm một bài thơ dù biết mình làm thơ không hay:

 

Đêm sinh nhựt

Sáo ai cất giữa đêm đông

Khúc buồn “Đêm thánh vô cùng” ngày xưa

Lâng lâng tôi đắm trong mơ

Nhớ mùa Sinh Nhựt nên thơ năm nào

Đưa em đi dạo bến tàu

Đèn treo sáng rực đón chào Chúa sinh

Năm nay Sinh Nhựt một mình

Ngắm trời sao sáng mông mênh nỗi sầu.

(Trại cải tạo Long Khánh, Noel 1975)

image004

(Ảnh minh họa)


Hai năm 1986. 1987 tôi đón Noel trong trại tỵ nạn Pulau Bidong và Sungei Besi ở Mã Lai. Dù vẫn còn sống trong thiếu thốn và mất tự do nhưng viễn cảnh một cuộc sống định cư ở một nước văn minh, dân chủ bù đấp lại cuộc vượt biển thập tử nhứt sinh trên biển Đông và 11 năm kẹt lại Việt Nam với thân phận của một kẻ ở “bên thua cuộc”.


image005

Giáng Sinh ở trại tỵ nan Pulau Bidong (Ảnh minh họa)

Từ năm 1988 tới nay sau khi định cư tại Canada, ngoại trừ 2 năm đại dịch, tôi sung sướng được sống trong một quốc gia mà hầu như năm nào cũng được bầu chọn là một trong mười nước có cuộc sống hạnh phúc nhứt trên thế giới dù Canada tuy không giàu, mạnh bằng Mỹ, không đông dân như Trung Quốc, không có văn hóa cao ngang tầm nước Pháp, không có kỷ thuật tinh xảo như nước Đức. Từ những ngày đầu một mình tôi đặt chân lên “xứ lạnh tình nồng” đến nay, gia đình tôi đã quy tụ thành vài chục người, mỗi năm, vào đêm Noel tập trung tại nhà con gái tôi đón mừng ngày lễ vì nhà nó rộng rải. Người già nhắc chuyện quá khứ, người trẻ bàn chuyện công việc làm ăn còn trẻ con thì chờ nhận quà. Năm nào, chúng tôi cũng sống trong không khí ấm áp, hạnh phúc trong khung cảnh gia đình đoàn tụ.


image006

Cháu ngoại mở quà Giáng Sinh

Xin cảm ơn Canada, xứ lạnh tình nồng, quê hương thứ hai của tôi, đã đón nhận chúng tôi, những kẻ còn quê hương mà như đã mất, đã cho chúng tôi cơ hội tạo dựng lại cuộc sống đúng nghĩa của con người với đầy đủ quyền lợi và nghĩa vụ và đã cho chúng tôi hưởng những mùa Giáng Sinh an bình.


Huỳnh Công Ân

Montréal, mùa Giáng Sinh 2022

 

 

03 Tháng Hai 2009(Xem: 80547)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 74015)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65700)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78468)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68763)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76197)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76789)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73839)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73936)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72682)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72023)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75557)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74228)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80509)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74104)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75851)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69102)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73749)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69349)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66524)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .