Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - NƯỚC MẮT MÙA THU

04 Tháng Mười 202012:05 SA(Xem: 12570)
Nguyễn Thị Thêm - NƯỚC MẮT MÙA THU
Nuớc Mắt Mùa Thu NTT

 

Tôi bước vào sân chùa Phật Tuệ. Đã gần một năm không không trở lại đây. Đứa con Phật mãi lông bông trên những vui buồn trần thế. Có một nơi để mình nương tựa nhưng cũng không thể đến để lắng lòng và tu tập.

Hai mẹ con lấy khẩu trang mang vào và bước ra khỏi xe. Sân chùa yên tĩnh lạ kỳ. Mọi vật đang đứng yên chịu cái nóng trên trăm độ của Cali. Cây bơ thầy trồng bên cạnh những bậc tam cấp lá cháy khô tội nghiệp, những trái bơ sai ơi là sai nằm phơi mình tòng teng dưới nắng. Đức Quan Âm vẫn từ ái đứng trước hội trường. Những vị La Hán yên bình lặng lẽ đọc sách, niệm kinh hay bắt ấn.

Phải công nhận Thầy và các Sư Cô đã bỏ nhiều công sức chăm sóc hoa cỏ, cây trái vườn chùa. Cũng là ở Riverside nhưng nơi sân nhà tôi cây khô, hoa héo, còn ở đây cây trái xum xuê, những châu lan, những cây kiểng, những cây bonsai đẹp quá là đẹp . Một phong cảnh yên bình, mát mắt và nghệ thuật làm sao.

Tôi ôm hoa, con gái mang trái cây lên chùa cúng Phật. Hai mẹ con bước vào hậu liêu nơi để các sư cô ở và cũng là gian bếp nhỏ của chùa. Trong bếp Sư Cô Nghiêm đang chuẩn bị bữa cơm chiều.  Trên những chiếc dĩa là ít cơm, rau luộc, trái cây và vài miếng đậu hũ kho. Nhưng với sự sắp xếp khéo léo dĩa cơm nhìn rất bắt mắt ngon lành.

Chúng tôi mượn vài cái dĩa, bình hoa, đem trái cây lên chánh điện chưng cúng Phật, cúng vong. Hai Mẹ con tự động mở cửa vào chánh điện và đốt hương lạy Phật . Đức Thế Tôn nhìn xuống mỉm cười. Nụ cười từ ái khoan dung.

Tôi đảnh lễ và nguyện quy y tam bảo. Ba lạy thành kính trước đấng từ phụ. Tôi không xin, không cầu chỉ chân thành xin được thành tâm quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng. Tôi bước qua bàn vong, đốt hương và tưởng niệm. Lạy bốn lạy vong linh những người đã khuất, nhất là với chồng tôi. Anh nhìn tôi cười cười: "Lâu lắm mới được gặp má mày" Tôi cũng nhìn anh nói nhỏ: "Tại Coronavirus nên phải cách ly tại nhà"  Tôi đứng nhìn vào hũ tro có hình anh, cúi đầu im lặng. Con gái đã ra ngoài để hai người tình xưa tâm sự: ' Ba năm rồi đó ông! đã tới lúc mình chia tay thật sự. Ông thế nào? Khỏe không?" Dường như tôi nghe anh ấy nói mình khỏe lắm, không lo sợ bị lây nhiễm, không đau nhức tay chân, không còn mất ngủ hay buồn phiền. Tôi nghe anh ấy nói ở trên đó rất yên bình. Tối nào thầy cũng tụng kinh nên quên đi hết mọi sự. Tôi như tự nói với mình: “Như vậy ba năm có gì mới mẻ, có gì thay đổi, có gì vui có gì buồn và trên ấy ra sao.  Giá người chết có thể nói thì mọi việc trên đời đều đã khác. Con người sẽ nghĩ lại và cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.”

Tôi bước ra ngoài và khép cửa chánh điện lại như cũ. Nhìn qua bên tay trái, con gái đang cùng các sư cô hái lựu. Sư Cô Lạc đang chồm người vói hái lựu, những trái lựu đã bị nứt nẻ xấu xí. Sư Cô Hòa trèo cả lên cây. Cô nhìn thấy tôi vui vẻ:

-Mô Phật, chào cô Chín. Cô có khỏe không?

Tôi trả lời Sư Cô tôi khỏe, Cách ly tại nhà nên không thể lên chùa. May phước Cô Vi không phá đám nên vẫn bình an.

Sư Cô cười nói tôi nhìn Sư Cô có giống khỉ không? Khỉ đang leo cây hái trái. Nhìn lên cây lựu, vô vàn là trái, nhưng đã bị nứt nẻ do chim ăn và nắng nóng. Sư Cô đang tỉa bớt lá, bớt cành và dọn dẹp cây lựu. Trời nắng nóng, hai vị sư cô cắt cây và dọn dẹp cây lựu cho mùa năm sau. Sư Cô nói năm nay trời quá nóng, Phật Tử vì Coronavirus không đến chùa được nên lựu bị ế, trái quá chín bị hư, chị chim ăn, bị nứt hết trơn. Hai mẹ con tôi cũng tham gia vừa hái vừa chuyện trò vui vẻ. Nhìn những trái lựu chỉ còn trơ cái vỏ khô nứt nẻ phải bỏ đi mà tiếc hùi hụi . Trái nào còn có thể vớt vát lấy hột được là không bỏ, lượm hết bỏ vào thùng. Thế là mấy cái giỏ đựng trái cây lên cúng Phật, giờ nhận lộc Phật đem lựu về nhà. Đó cũng là cái duyên.

......

Hôm qua tôi đã làm một mâm cơm chay cúng chồng. Anh mất sáng ngày 14 tháng 8 âm lịch, cho nên cứ mỗi năm vào ngày rằm Trung Thu cả gia đình tôi đều làm lễ tưởng niệm. Tối nay tôi và các con lên chùa Lễ Phật và làm lễ xả tang chồng. Ba năm tang chế tôi có mang tang cũng như không, chẳng có gì khác biệt, chỉ là một danh nghĩa ở đời. Chúng tôi chẳng hứa hẹn trước ai là sẽ bên nhau dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay đau yếu. Không có một lời thề, không một lời hoa mỹ gắn bó. Vậy mà đã ở bên nhau cho tới răng long, tóc bạc. Đã dựa nương nhau cho đến cuối cuộc đời. Bốn mươi bảy năm khi sống thì 3 năm khi chết có đáng chi đâu. Dẫu ba năm, năm năm hay bao lâu chắc cũng vậy thôi tôi vẫn là tôi. Thời gian đi quá mau, người chết, người sống như một vòng tròn. Sinh mạng con người vô chừng, cái chết đến với mỗi người như một định luật, như một chuyến xe. Mọi người đứng chờ, xe tới thì lên, kẻ trước người sau đều về đến đích. Còn bến ở nơi nào, khi nào xe tới không ai được biết. Đó là bí mật của kiếp người.

 Mọi năm, hôm nay chùa vui lắm, gia đình tôi đều tập trung lên chùa để vui cùng các cháu thiếu nhi, các cháu học trò lớp Việt Ngữ. Thanh sẽ nấu một nồi bún riêu chay hay bún bò huế. Thế nào anh Jack cũng phụ trách cái máy làm kẹo bông gòn. chú Chiến chú Dũng thủ xe nước mía. Linda sẽ làm chè ba màu, chè thưng. Cô Chi chiên chả giò, xào mì. Cô Đẹp sẽ làm bánh bò, bánh da lợn. Út Hương làm bánh cam. Mỗi người đều góp một món đem lên chùa ăn uống vui chơi thưởng trăng. Sư Cô và Thầy ngày này vui như trẻ lại. Không biết ở đâu mà chùa có nhiều đèn trung thu. Các cháu đứa nào cũng được phát một cái, phụ huynh vui vẻ đốt đèn cầy cho con. Bao nhiêu gia đình quây quần bên sân chùa đêm rằm trung thu thật hạnh phúc. Đúng như câu :' Mái chùa che chở hồn dân tộc", đây như một đại gia đình. Các thầy giáo, cô giáo tổ chức những trò chơi vui nhộn cho các em học sinh. Chơi xong, ăn uống no nê là cùng các cháu rước đèn Trung Thu. Nhạc mở vang vang, cả đoàn người đi theo hàng quanh tượng Quan Thế Âm đi lên chánh điện rồi vòng về. Ánh trăng lấp lánh nhìn xuống thế gian hoan hỉ. Nơi chốn trang nghiêm thanh tịnh vang lên tiếng hát tiếng cười.

Thế nhưng năm nay dịch cúm Vũ Hán đã tiêu diệt tất cả mọi niềm vui. Sân chùa vắng ngắt lạnh tanh không một bóng người. Hai mẹ con đem hoa và trái cây lên chánh điện. Sư Cô đang sắp xếp ngọa cụ để tụng kinh buổi tối. Ai cũng mang  khẩu trang kín mít. Thật buồn.

Đúng giờ, thầy từ cái cốc nhỏ cuối vườn chùa đi lên. Mọi người đứng vào vị trí cách xa ba thước và bắt đầu làm lễ.  Chúng tôi tụng kinh và làm lễ theo thầy. Hôm nay thầy cho tụng nhiều thời kinh rất hay và ý nghĩa. Mỗi thời kinh là lời Phật dạy về hạnh phúc, bố thí, tu dưỡng, nghiệp mạng, hành trì, tự ngã, an lạc....

Thầy niệm kinh và tháo khăn tang tôi xuống. Tôi quỳ chắp tay và cầu nguyện cho chồng. Tôi như nhìn lại nụ cười của anh ấy ngày xưa, nụ cười tươi vui hạnh phúc. Không có những nhăn nhó khi đau đớn, không có dáng đi lom khom còm cõi. Mùa thu đã về ở nhiều nơi, còn ở đây tôi đang nhớ.

Nhớ ai nên lá thu vàng
Nhớ ai mây xám về ngang lưng trời
Nhớ ai từng giọt mưa rơi
Nhớ ai gió đã lả lơi chiều tàn
Nhớ ai một sớm thu sang
Nhớ tay vuốt mắt người an giấc nồng
Nhớ đêm mình gọi là chồng
Nhớ ngày mình đã mang vòng khăn tang
Nhớ, sao là nhớ ngập tràn
Nhớ rơi nước mắt lời vàng trối trăn
Nhớ bình tro cốt lặng câm 
Nhớ rằm tháng tám ba năm mãn phần.
Nhớ ai đứng lặng bâng khuâng
Vành khăn tháo xuống cũng ngần ấy thôi

 

Tôi ra về, sân chùa vắng ngắt. Trả lại bình yên tĩnh lặng cho những người tìm được chân lý cuộc đời. Tu là niềm hạnh phúc. Không vướng bận những đau khổ, nhớ nhung, luyến tiếc. Người tu thấy sự vô thường nên tâm không vướng bận và ràng buộc Người đi tu là người có nhiều phước duyên từ kiếp trước. Không phải ai cũng được mặc chiếc áo vàng, áo lam, cạo bỏ mọi phiền não cuộc đời và quy y cửa Phật.

Tôi bước xuống những bậc tam cấp của chùa có cảm giác như mình lại một lần nữa bước vào những bi lụy, những phiền não đời thường.

Phiền não đến làm nước mắt rơi xuống. Trong nước mắt có nỗi đau và lẫn niềm vui. Buồn lắm, khổ lắm, tủi lắm cũng khóc. Vui lắm, xúc động lắm cũng khóc. Nước mắt là hạt châu của con người để xoa dịu những tâm tư dồn nén. Khóc được cũng là hạnh phúc. Tôi nghĩ vậy.

 

Và thế tôi đã khóc nhiều lần cho một người không máu mủ họ hàng, không bà con cật ruột. Cả đời khóc hết nước mắt vì một người dưng. Khóc từ lúc người ấy còn trẻ đến lúc người ấy đã già. Khóc khi người người ấy bệnh cho đến lúc người ấy chết. Bây giờ sau ba năm, khi chiếc khăn tang lột xuống tôi cũng còn chảy nước mắt.

 

Những giọt nước mắt của mùa thu yêu thương và hoài niệm. Rồi mọi thứ sẽ qua, rồi tôi cũng sẽ đi vào hư vô. Mọi vật đều vô thường. Hãy nghĩ như vậy để yên vui.

 

Nguyễn thị Thêm. 

 

17 Tháng Ba 2013(Xem: 65835)
Xin các anh chị Khóa 13 miễn thứ cho tôi cái tội "phạm thượng" như kể trên của những ngày xưa thân ái... (không bao giờ có lại được nữa)!
17 Tháng Ba 2013(Xem: 101596)
Và như vậy tôi mãi mãi là người vợ lính, vui buồn chung với những suy tư và cảm giác của chồng. Những người chỉ huy, đồng đội của chồng dù không ở trước mặt, nhưng là những người bạn vô hình đem lại niềm vui cuối đời cho chồng tôi
16 Tháng Ba 2013(Xem: 99853)
Với chín mươi năm cuộc đời cô còn hai mươi bảy lần sinh nhật, chúng tôi lại còn dịp tham dự mừng năm mươi lăm năm và sáu mươi năm ngày cưới của cô; để còn được nghe bản nhạc “THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM''
15 Tháng Ba 2013(Xem: 81486)
Sáng nay bừng mắt dậy, con nhớ ra mình đã mất ba hơn mười lăm năm nay rồi, chỉ như mới hôm qua thôi, vết thương vẫn còn tươi rói, chảy những giọt máu lớn dồn dập. Nỗi đau này biết bao giờ nguôi ngoai?
09 Tháng Ba 2013(Xem: 117903)
Bài viết của Bảo Trần đã khắc họa khá rõ nét chân dung nhân hậu của bác Lê Văn Nhơn, một “thần tượng” luôn luôn cận kề bên cạnh cuộc đời con cháu.
09 Tháng Ba 2013(Xem: 74394)
Sinh nhật năm nay không như năm ngoái vì bắt đầu từ hôm nay, tôi đã là một người già thật sự ở đất nước này.
09 Tháng Ba 2013(Xem: 103223)
Nghe con hỏi một lần nữa rằng bố muốn biến đi đâu với máy thời gian, tôi càng trầm tư, không ngờ câu trả lời khó hơn tôi tưởng. Ði đâu bây giờ?
08 Tháng Ba 2013(Xem: 97837)
Thời Thơ Dại cũng đến, qua đi, để lại những kỷ niệm hay dấu khắc khó phai mờ, và nhiều khi nó trở thành những vết sẹo mà thời gian hay thuốc men không thể xóa!
08 Tháng Ba 2013(Xem: 90526)
Bên nầy, bên kia vòng trái đất vẫn nhớ về nhau. Dù thời gian có phôi pha, nhưng kỷ niệm không thể phai nhòa. Hơn ba mươi mái đầu bạc nhắc nhở nhau về kỷ niệm.
07 Tháng Ba 2013(Xem: 85346)
Mưa Thu tí tách ngoài hiên, trời mùa Thu San Jose vun trọn nỗi nhớ. Mùa Thu nơi đó có em dõi mắt ra ngoài khung cửa sổ trông ngóng tin anh?
02 Tháng Ba 2013(Xem: 102670)
Gặp lại Đức Ông sau chuyến "công tác" nóng bỏng, các thuộc hạ đều vui mừng hớn hở vì biết nơi trái đất này vừa thoát khỏi một tai họa kinh hoàng!!!
02 Tháng Ba 2013(Xem: 86251)
Cám ơn Diệp Hoàng Mai đã làm cầu nối trong gia đình Hướng Đạo. Cám ơn những ngày sinh hoạt Hướng Đạo thật tuyệt vời.
22 Tháng Hai 2013(Xem: 110568)
Ngày 22 tháng 02 hằng năm, được chọn là ngày “BP’ Day” để kỷ niệm ngày sinh hai vợ chồng cụ Baden Powell. Vào ngày này, các đơn vị Hướng Đạo thường tổ chức lễ tưởng niệm người sáng lập phong trào Hướng Đạo thế giới,
22 Tháng Hai 2013(Xem: 98263)
Những ngày đầu năm Quí Tỵ 2013, tôi cầu mong vòng tay thân ái của những cựu hđs. NQBH sẽ tiếp tục mở rộng, và mãi vững bền theo tinh thần điều luật thứ tư của hướng đạo sinh...
21 Tháng Hai 2013(Xem: 99487)
Lại thêm một bạn bè khóa 8 NQ đi xa, xa thật xa. Sau Nguyễn Văn Hiền, Đinh Đoài Chính. Lại thêm một chiếc ghế trống vắng nữa.
21 Tháng Hai 2013(Xem: 103930)
Cám ơn người bạn già đã cho tôi một cái tên thật nhiều kỷ niệm. Cám ơn cuộc đời đã cho tôi một thời để yêu và để nhớ.
19 Tháng Hai 2013(Xem: 90025)
ĐÀ NẲNG NGÀY VỀ - Nhạc và Lời Võ Đình Tuyết - Ca sĩ Bảo Châu
18 Tháng Hai 2013(Xem: 92536)
Giấc mơ dang dở quặn lòng, bởi tôi cũng không biết giề lục bình biếc xanh quê cũ, vẫn được trôi thênh thang cùng dòng sông quê nhà hay mắc cạn đầm lầy ở một khúc quanh ...
16 Tháng Hai 2013(Xem: 101412)
Tặng các em học sinh trung học Ngô Quyền, Biên Hòa và các chiến hữu ĐĐ 3/463 ĐPQ, tiểu khu Biên Hòa
15 Tháng Hai 2013(Xem: 82875)
Tình anh em, tình đồng môn luôn được gìn giữ và bồi đắp “Thật Lòng Với Trường Xưa”. Cũng cần có những tấm lòng để giữ mãi nụ cười đầu xuân.