Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Anh Tuấn, NQ K.6 - NỒI THỊT KHO

26 Tháng Tư 202011:10 CH(Xem: 9881)
Nguyễn Anh Tuấn, NQ K.6 - NỒI THỊT KHO


NỒI THỊT KHO!

Đến những người bạn Khóa 6, cùng tưởng nhớ đế người bạn hiền hòa Lê Văn Tới.

tuan-toi

Nhìn nắng tháng 4 chan hòa trên cành anh đào đầy hoa, nhưng không tạo nổi một mùa xuân trong tôi, không làm dịu được nỗi đau buồn khi nghe Tới đã lìa bỏ bạn bè chiều nay. Mấy phút trước tôi còn tin tưởng rằng Tới sẽ phục hồi vì tối hôm qua Tới còn text cho tôi và tôi còn text lại cho Tới lúc 9:06PM. "Tới ơi, nhận được text của Tới mừng quá Tới ơi! Ráng dưỡng sức nghe. Mọi người thương bạn lắm". Tới còn text lại "Cám ơn các bạn". Tôi vẫn còn tin tưởng sự cầu nguyện của nhiều người sẽ đem một sự huyền diệu nào đến. Nhưng miracle đã không đến. Miracle đã phụ lòng người.

Trưa nay 
nhận được tin từ Nam (con Tới) báo cho biết Tới đã ra đi lúc 2:18PM. Tôi vẫn không tin đó là sự thật, mà chỉ biết buộc miệng than lên "Oh no". Tôi bèn gọi cho Phẩm, cả hai thằng cùng nghẹn ngào.

Tới mất, đã để lại một khoảng trống có thật 
trong lòng những người bạn cùng khóa và các anh chị khóa đàn anh và các em khóa sau nầy. Tới lúc nào cũng nở nụ cười dễ dãi trên môi và sẵn sàng giúp bất cứ ai trong phạm vi của mình. Mở đầu cho một câu chuyện, Tới thường nhẹ nhàng nói "Tui nói cho bạn nghe , ...". Cái giọng nói đó, cái điệu nói đó, bây giờ đã trở thành xa vắng. 

Tới và gia đình qua Mỹ muộn màng, sau khi "được" đi "cải tạo" 5-6 năm trời, được Xương, người bạn thân và gần nhất, cũng như giúp đỡ Tới nhiều nhất, bảo lãnh qua Mỹ. Lỡ thầy, lỡ thợ, nhưng Tới đã vượt qua mọi khó khăn, xây dựng một cuộc sống mới trên vùng đất hứa nầy, và đã thành công. Cũng có một tổ ấm cho gia đình và con cái học thành tài. Nhưng, ở đời lúc nào cũng có cái chữ "nhưng" quái ác. Vì lao tâm, lao lực quá sức. Ngày mùng một tết âm lịch năm 2019, cả hai vợ chồng đều phải nhập viện. Tới nằm ở lầu 4, còn chị Xinh nằm lầu 3. Được Xương cho biết, hai vợ chồng tôi vào thăm Tới, lúc đó Tới hết còn bị cách ly (vì sưng phổi). Người gầy đến độ nhìn không ra. Sau đó, chúng tôi hỏi y tá đưa chúng tôi đến thăm chị Xinh. Người ta trùm cả đầu tới cổ chị kín mít, bằng plastic clear nhìn thấy được (giống như một phi hành gia). Bên trong cái cover bằng plastic nầy có một ống dẫn oxygen vào mũi. Chị thấy chúng tôi vào, mắt chị sáng hẵn ra, mừng lắm. Tôi còn nhớ mãi nụ cười lúc nào cũng xinh như tên chị và đầy hiền hòa đó. Chị không nói được. Cô y tá đưa cho chúng tôi cây viết và một tập giấy để bút đàm. Hỏi chị thấy như thế nào, chị viết khỏe. Ăn uống được không, "dạ được". Sau một lúc, chúng tôi chào chị đi về. Thấy chị có vẻ khỏe. Chúng tôi mừng. Nhưng vài ba ngày sau nghe tin chị mất, mà Tới vẫn còn nằm bịnh viện. Thấy xót thương chị Xinh và Tới quá!

Khoảng một tuần hay 10 ngày trước khi có lệnh "shelter-in-place" của Cali (03/16), Xương và tôi mời Tới đi ăn bánh xèo. Tới chỉ ăn được khoảng 1/3, rồi không ăn nữa. Tới bảo là mệt, không ăn nổi. Tôi đi order nước mía cho Tới và Xương. Thấy Tới uống được tôi cũng mừng. Ăn uống xong, Xương và tôi định dẫn Tới đi uống cà phê, nhưng Tới nói bị mệt, nên Xương đưa Tới về nhà. Dáng người dong dỏng cao, Tới bước 
ra khỏi cổng Century Mall mệt nhọc lên xe. Đó là lần cuối tôi nhìn thấy Tới.

Sau đó thì lệnh shelter- in- place, chỉ liên lạc với Tới qua phone. Một hôm, tôi nói với Tới là "tôi kho thịt kho nước dừa ngon lắm, tôi sẽ kho một nồi thịt đem xuống cho bạn nghe". Tới không trả lời, nhưng tôi nghe tiếng nghẹn ngào trong phone. Ngày hôm sau, tôi có nói chuyện với Nam và Xương để kho thịt cho Tới, thì Nam nói là "ba con chỉ ăn được các món ăn có nước và nhẹ". Thế là tôi không kho thịt nữa. Nồi thịt kho ân tình mà định đãi bạn không bao giờ thực hiện được. Có một vị mặn nào trên môi ...

Khi vợ chồng Tới, vợ chồng Phẩm và vợ chồng tôi đi thăm St. Petersburg ở Nga và Bắc Âu 6, 7 năm về trước, thấy Tới âu yếm nắm tay chị Xinh dìu nhau đi, cả một tình thương thật đầm ấm, và bây giờ hình ảnh đó được đem qua một nơi bình an, không còn khổ cực, đau đớn.

Dù biết cuộc đời là vô thường, người đến, người đi. Nhưng trong lòng vẫn có những nỗi xót xa.
 
"There are so many songs in me that won't be sung
I feel the bitter taste of tears upon my tongue"
(Yesterday I was Young)

Xin bấm vào link để thưởng thức:
Nguyễn Anh Tuấn, NQ khóa 6



07 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 131303)
Những khu vườn đẹp nhất thế giới rải rác khắp nơi, lộng lẫy và xanh tươi, vượt ngoài sức tưởng tượng của con người.
05 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 131224)
Hân hạnh giới thiệu đến quý vị và các bạn chương trình Nhạc chủ đề TIẾNG THU của Ngô Càn Chiếu
01 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 111481)
Sau gần ba tháng chuẩn bị, cuối cùng nhóm cựu học sinh Ngô Quyền Biên Hòa chúng tôi đã có một món quà dễ thương tặng thầy cô giáo cũ của mình: Một đêm hội ngộ Thầy trò ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, sau khoảng thời gian xa cách gần năm mươi năm.
27 Tháng Mười Một 2012(Xem: 144423)
... Thời gian 42 năm sau tôi mới gặp lại thầy hiệu trưởng của ngôi trường trung học mà 7 năm tôi đã gắn bó.
24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 153345)
Tôi lần lượt đọc lại từng lá thư theo thứ tự thời gian Đông đã gửi dù đã đọc đi đọc lại nhiều lần và lại đắm chìm trong những suy nghĩ miên man
24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 127223)
Đêm phủ trùm, thơm ngát mùi quê nhà trong trí tưởng, tôi muốn nương hồn mình theo về, để bắt gặp lại những mùi hương…
23 Tháng Mười Một 2012(Xem: 152264)
Để ra khỏi vòng trầm luân khổ ải, có lẽ chúng ta phải nên đồng hoá Cho và Nhận để không có sự phân biệt,
23 Tháng Mười Một 2012(Xem: 133443)
Thuở nhỏ, tôi được gia đình ưu tiên cho làm ''sư cọ" vào những tháng hè. Cậu Mợ tôi lấy lý do cạo sạch tóc để chống ''chí''
15 Tháng Mười Một 2012(Xem: 219869)
“Có lẽ chỉ dân Hướng Đạo như em, mới làm được những việc như thế!...” Đó là “phần thưởng” quí báu nhất tôi trân trọng nhận được từ cô Phạm Kiều Tiên, trong hành trình thăm lại thầy cô giáo xưa ...
09 Tháng Mười Một 2012(Xem: 146532)
Nên hay không nên... Trở về thăm Biên Hòa và đối diện với kỷ niệm, đối diện với tình yêu, tình bạn?
08 Tháng Mười Một 2012(Xem: 133737)
Ôi! Những tàng cây Sao đã ôm ấp tuổi thơ của tôi. Những hốc, rễ cây sần sùi như con rắn nằm ngủ của tôi nay đã đâu mất rồi!?
07 Tháng Mười Một 2012(Xem: 155326)
Trong tiết trời se se lạnh của đêm đầu đông, tôi suy nghĩ về cuộc đời, bè bạn. Những khó khăn gian khổ qua rồi.
01 Tháng Mười Một 2012(Xem: 124459)
Trời đã về chiều và lòng hắn thì như chưa muốn dừng. Nhiều chuyện hắn muốn kể nữa, về cái tuổi thơ êm đềm của hắn nhưng đầu óc hắn như đã thấm mệt.
31 Tháng Mười 2012(Xem: 149302)
Kể từ đó, miền Bắc không có văn học nữa. Đảng qua Tố Hữu, Trường Chinh đã chôn sống các nhà văn như chôn sống địa chủ.
30 Tháng Mười 2012(Xem: 186959)
Không thể nào ngờ, sau một thời gian dài đổ bệnh và chìm sâu trong vô thức, Thầy Thân Trọng Hưng bất ngờ hồi phục như thể… có phép nhiệm mầu.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 158314)
Biển vẫn tràn đầy sức sống mãnh liệt và tôi biết sẽ có một ngày, biển sẽ không thể làm nước bắn văng vào mắt khép của tôi nữa.
26 Tháng Mười 2012(Xem: 160914)
Nhạc: Anh Vũ - Phổ từ bài thơ "Giữ Dùm Em" của Hạnh Phạm - Ca sĩ: Bích Thủy - Thực hiện Youtube: Hạnh Phạm
18 Tháng Mười 2012(Xem: 166657)
Nhạc Mongolia - lời Việt: Lê Tự Minh - Thùy Chi hát
15 Tháng Mười 2012(Xem: 146541)
Mẹ sẽ luôn luôn đứng phía sau con, để những khi chân con trợt ngã, Mẹ sẽ lại nâng con lên cho con tiếp tục bước tới.
12 Tháng Mười 2012(Xem: 166609)
Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm : Cao Ngọc Dung Ca Sĩ : Quốc An