Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Một Góc Thầy Trò 2 - Trương Đức Hoàng.

07 Tháng Năm 200912:00 SA(Xem: 81957)
Một Góc Thầy Trò 2 - Trương Đức Hoàng.



Năm 2001, anh Trương Đức Hoàng, Trưởng Khối Xã Hội Học Tập - Ban Điều Hành Học sinh Ngô Quyền 1972-73, từ Úc về Việt Nam thăm cô Đinh Thị Hòa ở Tân Mai, Biên Hòa.

 

Anh được anh Nguyễn Hồng Phúc, một người bạn cùng lớp thời Trung học đưa anh đến thăm Cô giáo dạy Pháp văn khi anh còn học đệ lục (lớp Bảy).

 

Chỉ vài năm sau, cô Hòa đã yếu hơn trước, và anh Phúc đã thành người thiên cổ. 

 

Gần đây, qua website của CHS NQ, anh Hoàng tìm lại được nhiều bạn bè và đàn em của thời mới lớn ở trường Ngô Quyền yêu dấu của chúng ta. Anh E-mail cho đàn em (Nguyễn Trần Diệu Hương, cũng là học trò của cô Hòa và rất kính thương Cô) để chia sẻ những xúc cảm rất chân thành của anh đối với cô Hòa, quý Thầy Cô, và tất cả CHS NQ trên toàn thế giới.

 

Cả người gởi và người nhận đều đồng ý chia sẻ cái E-mail có nội dung “mời người lên xe tìm về quá khứ” với quý Thầy Cô và tất cả CHS Ngô Quyền (nhất là những anh chị có sinh ngữ chính là Pháp văn, -Nous aimons notre école et tous nos maitres & amis-) và cũng để gọi là một nén hương lòng tưởng nhớ đến hai anh Nguyễn Hồng Phúc và Dương Ngọc Mai, cùng tất cả các Thầy Cô và CHS NQ đã về với “hạc nội mây ngàn”.

 

Kính mời Thầy Cô, mời anh chị, mời bạn cùng đọc thư của anh Trương Đức Hoàng để thấy tình nghĩa Thầy Trò (chắc đã trở thành “đồ cổ” ở Việt Nam hiện nay), và để tìm lại hinh ảnh “con dốc Ngô Quyền trần ai khoai củ” mà hầu hết chúng ta đã gò lưng đạp xe mỗi ngày để đến ngôi trường Trung học Ngô Quyền thân yêu, bây giờ chỉ còn trong trí tưởng…

 

 


 blank

 Ban Điều Hành Học Sinh Ngô Quyền niên khóa 1972-1973

Từ Trái qua phải: Nguyễn Văn Lịnh, Phạm Kim Ngọc, Đinh Quang Bình, Trương Đức Hoàng, Nguyễn Văn Tất, Lê Phong Quan, Nguyễn Văn Vinh, Diệp Hoàng Mai, Nguyễn Thị Thu Vân, Lê Thị Thanh Loan và Huỳnh Thị Mộng Hoàn.

 

 

…Khi ở chợ về, anh mới rủ anh Phúc đi thăm cô Đinh Thị Hòa. Lúc đó, tụi anh đèo nhau trên một chiếc xe đạp "đòn dông" (có thanh sắt nằm ngang giữa tay cầm và yên xe, mình có thể ngồi lên thanh sắt này). Ban đầu, anh Phúc chở anh từ chợ Biên Hòa về. Khi qua khỏi rạp hát Biên Hùng một chút, gần quán hủ tíu "Cây Trứng Cá", anh kêu anh ấy ra phía trước ngồi, vì anh muốn hai đứa thay phiên nhau đạp cho đở mỏi. Hơn nữa, anh sợ anh Phúc ốm "cà tong cà teo", đạp lên dốc không nổi. Aí dè khi lên dốc, một phần vì xe anh Phúc hơi cao, một phần lúc anh rướn người để đạp xe, anh Phúc nghiêng qua một bên; anh không kềm được và chiếc xe lật ngang làm hai đứa té "chổng gọng". Thiệt tình, khi đó tụi anh quê ơi là quê, nhứt là cảnh hai ông già gần 50 tuổi quần áo dính đầy đất cát, trông không giống ai hết!

Anh Phúc mới cự nự:"Tao nói mày để tao chở vì tao quen rồi mà mày cứ giành, thôi bây giờ tới phiên tao". Anh cũng không muốn anh ta chở mình để lên con dốc "trần ai khoai củ" đầy kỷ niệm này (có lẽ tất cả CHS NQ đều nhớ đoạn đường từ rạp hát Biên Hùng đến trường của mình?). Cuối cùng tụi anh dắt chiếc xe đạp và đi bộ...lên dốc. Khi về nhà, anh Phúc đã lấy xe Honda của người em để chở anh. Tụi anh chất bánh trái lên xe rồi đi thăm Cô Hòa trong khu phố mới ở Tân Mai.

Khi mới gặp tụi anh, Cô không biết hai đứa là ai. Cô chỉ nhớ lại khi được tụi anh tự giới thiệu. Nhìn lại Cô mình sau hơn 33 năm xa cách, anh đã không cầm được nước mắt. Vẫn giọng nói khoan thai đó, vẫn ánh mắt hiền từ và nụ cười dịu dàng đó, nhưng sao anh thấy Cô tiều tụy quá! Anh đã nhìn Cô mình qua màn nước mắt để nghe Cô kể chuyện đi xe đạp và té gãy tay trước đó mấy tháng. Bây giờ anh đang ngồi đây gõ phím mà vẫn nghe rưng rưng khi nhớ về kỷ niệm xưa!

Anh học với cô Hòa năm đệ lục 4 (lớp Bảy) và còn nhớ rất nhiều kỷ niệm đối với Cô. Hồi đó lớp của anh phá phách hơn quỉ nữa (chứ không phải đứng sau quỉ và ma đâu!). Vào một buổi chiều, trong giờ học Pháp văn với Cô, vì tụi anh phá và làm ồn quá, Cô la rầy không được và đã lặng lẽ khóc. Lúc đó, tự nhiên cả lớp im phăng phắc, có lẽ vì sợ và ái ngại. Khi nhìn hai hàng nước mắt lăn dài trên má của Cô, anh thấy thương Cô vô cùng và tự hứa, từ rày về sau, mình sẽ không làm bất cứ một điều gì để cho Cô buồn. Sau một lúc lâu, Cô mĩm miệng cười như tha thứ đám học trò nghịch ngợm của mình, anh và lũ bạn đã thở phào nhẹ nhỏm. Cho đến bây giờ, anh vẫn còn nhớ hình ảnh "thánh thiện" của Cô mình trong ngày hôm đó.

Năm 2002, anh về Biên Hòa và thăm Cô một lần nữa nhưng Cô đã dọn đi. Từ đó đến nay, anh không biết tin tức gì của Cô nữa. Hôm trước, khi đọc Tuyển tập CHS NQ 2006, anh thấy hình của Cô chụp chung với các Thầy Cô khác (năm 2005) mà ứa nước mắt. Anh cũng không tin ở mắt mình, vì trong vòng có 4 năm mà cô thay đổi quá nhiều, dáng Cô gầy gò và héo hắt hơn trước.

 

Biết rằng thời gian qua rất nhanh và không ai thoát khỏi qui luật của tạo hóa là có sinh thì có diệt, nhưng anh vẫn ray rức, trăn trở hoài. Cách nay hai năm, anh Phúc đã mất vì bị bịnh ung thư cổ. Đến bây giờ, anh vẫn còn nhớ lời anh ấy nói qua điện thoại khi anh gọi về: "Khi nào về Biên Hòa, mày cứ vô đây ở với tao". Năm rồi, anh Dương Ngọc Mai trong lớp anh cũng đã ra đi vì bịnh ung thư.

Hương ơi, dù cho Cô Hòa, quí Thầy Cô và những đứa con của trường Trung học Ngô Quyền có ở phương trời nào, anh cũng cầu chúc cho mọi người bình yên và hạnh phúc...

 

 

blank

Lễ ra mắt Ban Điều Hành Học Sinh Ngô Quyền niên khóa 1972-1973 

Từ trái qua phải: Nguyễn Trí Dũng, Trần Văn Sĩ, Trương Đức Hoàng, Nguyễn Văn Lịnh, Nguyễn Văn Tất, Nguyễn Văn Vinh, Diệp Hoàng Mai, Lê Phong Quan, Lê Thị Thanh Loan, Nguyễn Thị Thu Vân, Huỳnh Thị Mộng Hoàn, Đinh Quang Bình. 

27 Tháng Tám 2014(Xem: 13539)
“Chị nên nhớ, cả gia đình chị là một ổ phản động. Chồng chị và hai con trai chị đều là sĩ quan ngụy, có nợ máu với nhân dân. Rể chị, chồng của cô Thùy đây là một viên chức ngụy quyền.
23 Tháng Tám 2014(Xem: 30348)
Năm nay, lần thứ ba tôi về họp mặt với những người yêu tiếng Việt, những người muốn tiếng Việt ngày càng phát triển theo chiều hướng đi lên ngay cả trên quê người.
22 Tháng Tám 2014(Xem: 33346)
hai em đã tô điểm cuộc sống bằng chữ tâm với lời nhắn nhủ, con người sống trên đời cần có một tấm lòng….
22 Tháng Tám 2014(Xem: 27909)
Cái góc bếp ấy thật là dễ thương. Nói không phải nhiều chuyện. Đó là nơi phát nguồn vui buồn và sự hưng thịnh của một ngôi chùa.
21 Tháng Tám 2014(Xem: 16520)
Tôi trở về Nhà Từ Đường sau 15 năm đi xa. Thật ra con số 15 năm là không đúng. Nó chỉ đúng tính theo ngày tôi bỏ nước ra đi, chứ không đúng tính từ ngày tôi trở lại Nhà.
21 Tháng Tám 2014(Xem: 15122)
Tôi đưa tay chùi nước mắt. Không có trận mưa nào đang xối xuống đám tang của anh tôi. Chỉ là một chút nước trong ly làm sóng sánh đại dương. Chỉ là một hạt bụi hóa thân làm thành một kiếp nhân sinh tàn lụi.
15 Tháng Tám 2014(Xem: 28280)
Chuyện cổ tích của con kể bắt đầu bằng ngày xưa con có ba, ngày xưa con có má, ba má là mãi mãi ... là cho đi không đòi lại bao giờ ...
15 Tháng Tám 2014(Xem: 25472)
GS. Nguyễn Xuân Hoàng giảng bài say sưa, trong đam mê dù triết học hay văn chương,... Vị thầy mà khoảng cách thời gian lớn hơn chúng tôi độ một giáp...
15 Tháng Tám 2014(Xem: 24787)
Biết đến bao giờ tôi lại trở về? Để được sống yên bình ngắm hàng phượng vĩ vào mỗi mùa Hè, và sống lại thời xưa cùng các bạn vui chơi những ngày Hè thong thả....
14 Tháng Tám 2014(Xem: 15019)
Và trong lòng thì trời ơi, tôi muốn đi biết là chừng nào, nhưng không tìm ra lối. Những nơi đi được thì đã nghẹt người, đành quay lại.
13 Tháng Tám 2014(Xem: 25331)
"Mẹ mày có khỏe không?' Ông ơi! câu hỏi ngọt ngào này của ông làm tôi vui biết mấy. Tôi khỏe lắm ông à! Tôi sẽ nắm tay ông, cùng ông đi cho hết đoạn đường trần gian.
09 Tháng Tám 2014(Xem: 29181)
Xin mượn những dòng này để làm món quà dâng lên Mẹ của chúng con. Cầu mong Mẹ luôn được thân tâm an lạc để tụi con có dịp đền bù phần nảo những hy sinh Mẹ đã dành cho tụi con.
06 Tháng Tám 2014(Xem: 23314)
Những ước muốn thật xanh, thật đẹp đã dường như liên kết “mây khói” với hiện thực cuộc đời. Ai bảo”Người đi trên mây” dửng dưng? Kính thăm Thầy – xin cầu chúc mọi sự an lành thanh thản.
05 Tháng Tám 2014(Xem: 15260)
Và những phát biểu của đại diện gia đình thành viên Tự Lực Văn Đoàn: Nhà văn Nguyễn Tường Thiết đại diện gia đình Nhất Linh, Giáo sư Minh Thu đại diện gia đình Hoàng Đạo, Bác sĩ Nguyễn Tường Giang đại diện gia đình Thạch Lam…
05 Tháng Tám 2014(Xem: 15299)
Tôi ngồi nghe, lặng người. Tôi biết tình trạng sức khỏe của anh tôi kéo dài từ Bảy Hai đến nay đã là những ngày nằm chờ chết. Có lẽ anh đã chết từ những ngày Sài Gòn vừa mất, khi các con anh bị bắt đi học tập cải tạo, và cả chính anh cũng bị chính quyền mới cho người đến tận nhà điều tra xem bệnh thật hay giả, có đủ sức đi học tập cải tạo không.
02 Tháng Tám 2014(Xem: 21012)
Tiễn chân Quỳnh Giao về bên kia thế giới. Tôi lại nghĩ đến đời người, duyên và nghiệp. Quỳnh Giao là con chim quý đã có một phước báo từ kiếp trước nên tiếng hát đi vào lòng người.
02 Tháng Tám 2014(Xem: 28390)
Khi tôi viết những dòng này thì đại diện gia đình đang chuẩn bị để lên những chuyến bay về tham dự buổi lễ gắn lon Chuẩn Tướng cho Việt
31 Tháng Bảy 2014(Xem: 18019)
Hoàng ngồi trên xe lăn, tóc bạc trắng, áo pull đen, gầy yếu, thăm thẳm, tôi nghe thấy hơi ấm mỏng len qua những ngón tay của hai đứa tôi xiết nhẹ.
27 Tháng Bảy 2014(Xem: 17392)
Ngồi trong tòa soạn báo Việt Tribune, chúng tôi vẫn hồn nhiên “mày tao”. Như những ngày Văn Học năm xưa. Có chi thay đổi đâu! Tôi muốn mượn câu thơ của Phạm Nhuận để tặng Nguyễn Xuân Hoàng.
27 Tháng Bảy 2014(Xem: 15330)
Hai người phụ nữ ôm chầm lấy nhau. “Cô có khỏe không? Em bé tên gì vậy cô? Em dễ thương quá!” Tám ẵm bé lên, áp má mình vào má bé.